Chương 252: Cô phải lòng hắn rồi ư?
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2889 chữ
- 2022-02-04 04:36:04
Ba món rồi!
Tiến độ nhiệm vụ đã hoàn thành ba phần năm!
Cô em thở dài một tiếng, trên mặt thoáng qua nét lo lắng:
Ngọc Dao, cô nói8 xem rốt cuộc phương pháp giải quyết Ma tộc trong chỉ một lần là gì?
Tru ma ấn.
Chúc Dao trầm giọng đáp:
Ấn pháp duy nhất trên thế giới 3này có thể tiêu diệt Ma tộc.
Tiêu diệt?
Anh Lạc sửng sốt:
Không phải Ma tộc bất tử bất diệt, chỉ có thể phong ấn sao?
Tin ta đi!
Chúc9 Dao vỗ vai cô:
Bất cứ chuyện gì đều không có tuyệt đối, cách này chắc chắn dùng được.
Cô đã tự mình thử qua rồi.
...
Anh Lạc tr6ầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài, cười nói:
Được thôi, nếu đã lên con thuyền giặc này của cô, ta cũng chỉ có thể tin cô đến cùng mà th5ôi.
Thuyển giặc...
Được dịp bổ mắt cũng tuyệt mà.
Chúc Dao liếc cô ta một cái, giơ tay chỉ hướng ngược lại:
Kho linh khí chúng ta điều tra được ở bên đó.
À thì...
Sắc mặt cô ta cứng đờ, phẩy tay:
Đừng để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt mà.
Rất khó để không để ý đó! Chết tiệt, bà đây ngồi xổm bên cạnh bồn tắm này nửa canh giờ rồi, ngay từ đầu cô đã không định tìm pháp khí, chỉ đơn thuần tới để xem người khác tắm chứ gì.
Ta đi đây!
Muốn trồng cây si thì cô tự đi mà trồng, xin đừng giẫm đạp lên liêm sỉ của một cô gái thuần khiết như ta đây nữa.
Luồng sét đến từ lôi kiếp Kết Đan đánh thẳng xuống đỉnh đầu Anh Lạc, lại trong khoảnh khắc sắp đáp xuống, tia sét ấy gấp khúc giáng thẳng vào người ở bên cạnh.
Chúc Dao ở bên cạnh bị đánh cháy đen:
...
Phụt...
Mà người ấy lại hoàn toàn tự lĩnh ngộ.
Cô chấm hắn rồi.
Anh Lạc:
...
Vài giây sau.
Đúng, ta chấm người ấy rồi đó.
Dáng vẻ cô ta dứt khoát:
Bà đây từng giây từng phút muốn cưỡng bức người ấy đấy! Sao nào?
Xi! Sao không nói sớm?
Chúc Dao đảo mắt:
Chuyện này ta có kinh nghiệm rồi!
Hả hả hả?
Mắt Anh Lạc sáng lên:
Kinh...
Ban đầu vô cùng khó khăn do không phải cơ thể của chính mình, cô căn bản không khống chế nối linh khí, phản phệ càng nghiêm trọng hơn.
Sau vài lần vận chuyển linh khí một cách khó khăn, mọi thứ mới chầm chậm có trật tự, không cần cô cưỡng chế dẫn đường nữa.
Mà ở giữa linh khí đã loáng thoáng nhìn thấy một chấm nhỏ năm màu, hơn nữa dần dần càng lúc càng ngưng tụ nhiều hơn, to hơn.
Đúng rồi, tru ma ấn cũng vậy sao?
Tru ma ấn khác với những ấn khác.
Chúc Dao trầm giọng giải thích:
Cho dù là Thần tộc đi chăng nữa, cả đời cũng chỉ có thể dùng một lần.
Nếu như chúng ta dùng nó thì có nghĩa là về chầu ông bà vải luôn.
Lợi hại thế cơ à?
Anh Lạc sửng sốt, gật đầu đáp:
Ta làm việc thì cô cứ yên tâm đi.
Vì sao ta càng cảm thấy không yên tâm được thế?
Một năm sau, đại hội thi đấu giữa các môn phái.
Anh Lạc, đây là phái Điểm Trận.
Đúng thế, phái Điểm Trận ở sau núi.
Cô biết pháp khí ở đâu không?
Không biết, có điều đa số pháp khí đều ở kho linh khí.
Thể kho linh khí ở đâu?
Ta nói này bà chị Ngọc Dao, đường đường là một môn phái hàng đầu, đương nhiên pháp bảo và pháp khí nhiều vô số, muốn tìm ra nào có dễ dàng như vậy.
Cô cần phải nhẫn nại.
Ta có kiên nhẫn thể nhưng cô có thể giải thích xem, chuyện tìm pháp khí và chuyện chúng ta bò dưới này xem người khác tắm rửa có xíu liên quan nào không?
Khóe miệng Anh Lạc méo xệch, thoáng qua vẻ ngượng ngùng, cười ha hả đáp:
Bà chị Ngọc Dao, chẳng phải thuận đường đấy sao.
Chúc Dao đau đến mức hộc máu, lại không thể không cắn răng kiên trì.
Cô em này chết rồi thì cũng đồng nghĩa với việc chuyến đi này của cô thành công cộc.
Nghiến răng, gắng hết sức khống chế những linh khí nóng nảy kia, sau đó chiều theo phương pháp Kết Đan của bản thân mà dẫn dụ linh khí theo hướng xoay tròn, nối thành một cái lốc xoáy.
Chúc Dao thông báo cho Văn Dục một tiếng, bảo rằng phải bế quan rồi phong tỏa toàn bộ đỉnh núi, bày ra lần lượt năm trận pháp dẫn linh khí của cả năm hệ bên cạnh cô em Anh Lạc.
Chỉ cần cô ta ngồi thiền là linh khí trên đỉnh núi sẽ đậm đặc hơn bình thường gấp mười lần.
Cũng không biết có phải do Kim linh không, mà Kim linh khí đậm đặc một cách đặc biệt.
Vào năm thứ tư cô ta bế quan, Chúc Dao mới lờ mờ nhận ra chuyển động bất thường của linh khí, cô ta sắp Kết Đan rồi.
Cô lại lần nữa tăng cường trận pháp dẫn linh khí xung quanh, đồng thời thả Kim linh ra, duy trì sự dồi dào của linh khí.
Sắc mặt Anh Lạc lại càng ngày càng kém, trên đầu mồ hôi nhỏ từng giọt lớn, tựa như đang phải chịu đựng sự đau đớn cùng cực, linh khí cũng có chút hỗn loạn.
Nhớ trước đây, cô cũng ở trong trường hợp sinh tử mới lĩnh ngộ được.
Đương nhiên để đề phòng trường hợp bất trắc, Chúc Dao cũng dạy cô ta một chút về thuật phong ấn.
Nếu như cưỡng chế dùng linh khí để khởi động phong ẩn sẽ bị thương rất nặng, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ đừng tùy ý sử dụng.
Biết rồi, bà chị.
Anh Lạc vỗ vỗ ngực.
Cô có chắc là cô đã Kết Đan xong rồi không?
Đương nhiên!
Cô ta gật đầu:
Ta hoàn toàn không sao rồi.
Vậy thì tốt, ta phải cách xa cô một chút.
Chúc Dao xích ra.
Đợi đã!
Anh Lạc kéo phắt cô lại:
Cô đang bị thương cơ mà, còn đi đâu chứ? Cô phải mau chóng ngồi xuống chữa thương mới được.
Ta không thể ngồi ở đây được.
Vì sao?
Bởi vì...
Åm...
Phụt...
Chúc Dao phun hết ngụm trà lên mặt cô ta! Xin mấy NPC các người chọn tên đàng hoàng tí đi!
Chúc Dao hỏi thăm Văn Dục, đúng là phái Điểm Trận có một người tên Đinh Xuân Thu, có điều hắn đã không còn là trưởng lão phái Điểm Trận, mà đã là chưởng môn rồi.
Bây giờ đổi đồng đội còn kịp không?
Tiếp theo chúng ta đi đâu? Nếu không thì đến phái Điểm Trận đi?
Đột nhiên cô ta nói với vẻ hưng phấn:
Nơi đó khá gần Di Thần điện, ta đã sớm nghe nói Điểm Trận Môn có vị trưởng lão là một công tử tài hoa hiếm gặp, bất luận là nhân phẩm, tu vi hay tướng mạo đều đứng nhất nhì trong tu giới.
Chúc Dao nghiêng đầu liếc nhìn Anh Lạc:
Cô chấm hắn rồi?
Hả?
Anh Lạc ngẩn người, một lúc sau mới gãi đầu, bật cười ha hả:
Ha ha, trước đây ta đã từng gặp người ấy vài lần, cũng không...
thân lắm!
Cô chấm hắn rồi à?
Sắc mặt cô ta ửng hồng:
Ặc...
Cô biết không? Tư chất của người ấy chỉ là tứ linh căn nhưng lại có thể dựa vào thực lực của mình để Kết Đan, rất lợi hại.
Cô chấm hắn rồi!
Gương mặt cô ta đỏ rực như cà chua chín:
Tư chất của ta là ngũ linh căn, mặc dù tốc độ tu hành cũng coi như không tồi, nhưng cũng nhờ ta có huyết mạch thượng cổ.
Lúc này Chúc Dao mới thu hồi thần thức của mình, sau đó lập tức há miệng phun ra một ngụm máu, mới nãy còn chưa cảm thấy đau lắm, bây giờ vừa thu thần thức lại thì chỉ trong nháy mắt cơn đau ấy lan ra toàn cơ thể, cô có cảm giác như thể linh hồn của mình vừa bị cắn cho vài cái.
Chúc Dao chỉ có thể nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, ngồi xuống nhận định, điều động linh khí chậm rãi điều dưỡng thần thức.
Đau chết đi được, cảm giác như chết rồi vậy.
Vốn Chúc Dao muốn nhanh chóng tìm ra món pháp khí thứ tư, nhưng nghe Văn Dục nói như vậy, cô lại đổi ý.
Trận pháp là thứ phái Điểm Trận tinh thâm, nếu xông vào, tất sẽ có nguy cơ bại lộ thân phận, cô thì không sao nhưng mà cô em Anh Lạc thì toi mất.
Chi bằng đợi lúc môn phái thi đấu, thừa dịp các môn phái đông người rồi trà trộn vào.
Chúc Dao bất động canh giữ bên cạnh, vốn tưởng rằng không có vấn đề, lại thấy sắc mặt của cô ta càng ngày càng kém, không ngờ linh khí càng lúc càng hỗn loạn dữ dội hơn, dường như vừa vào trong cơ thể cô ta liền tản ra.
Hàng mày của cô ta nhíu chặt lại, còn loáng thoáng hiện lên vẻ chết chóc.
Sao thế này, không giống với kịch bản rồi.
kinh nghiệm gì?
Còn phải nói sao?
Mắt Chúc Dao lại càng đảo tròn với vẻ vui sướng, còn có thể là kinh nghiệm gì, kinh nghiệm
cưỡng bức
người ta đó.
Bao nhiêu lần
tông ngã
sư phụ như thế thì cũng đâu có phí công vô ích.
Anh Lạc tức khắc nghiệm mặt, vô cùng cung kính nói:
Mong tôn giả Ngọc Dao không tiếc chỉ giáo.
Nói hay lắm.
Chúc Dao khách sáo phất tay, tự rót cho mình một tách trà, thuận miệng hỏi:
Đầu tiên kể cho ta nghe trưởng lão đó tên gì.
Sắc mặt cô ta lại bắt đầu ửng hồng, tựa như trong nháy mắt đã giấu đi bản chất phóng khoáng thô lỗ trời sinh của mình, hai mắt cô ta sáng ngời nói:
Người đó ấy hả, tên Đinh Xuân Thu.
So với lúc mới Hóa Thần còn đau đớn hơn.
Ngồi thiền hết cả một ngày, Chúc Dao mới điều hòa khí xong.
Đúng lúc Anh Lạc bên cạnh cũng hoàn thành Kết Đan, mở mắt ra.
Phái Điểm Trận tinh thông trận pháp, thuộc một trong những môn phái hàng đầu, không tham dự bất cứ cuộc tranh chấp môn phái nào, cũng vì thế mà rất nhiều trận pháp trọng yếu của các môn phái, phần lớn đều mời người của phái Điểm Trận tham gia bày trận và chỉ điểm.
Cái tên phái Điểm Trận cũng từ đó mà thành.
Nghe nói đại hội môn phái lần tới là do phái Điểm Trận tổ chức.
Hít sâu một hơi, Chúc Dao cũng mặc kệ việc mình bị phản phệ, quyết đoán biến ra một luồng thần thức cưỡng chế xâm nhập vào bên trong kinh mạch của cô ta, dẫn dắt những linh khí hỗn loạn ấy chuyển động.
Sau đó cô thuận thế đi vào vị trí cô ta Kết Đan, lại phát hiện linh khí ở đó càng hỗn loạn hơn.
Cô vừa tiến vào, những linh khí hỗn loạn kia hệt như tìm được mục tiêu để công kích vậy, bắt đầu điên cuồng tấn công vào thần thức của cô.
Chúc Dao:
...
Chắc chắn đám sấm sét này có thù với mình, kiểu gì cũng không chịu tha.
Anh Lạc:
...
Đây chính là Lôi linh căn sao, thần kỳ ghế.
Cô em Anh Lạc Kết Đan thế mà người chịu đòn lại là cô! Còn 365 ngày nữa là đến đại hội thi đấu giữa các môn phái lần tiếp theo.
Chúc Dao tận dụng khoảng thời gian này để giúp Anh Lạc cải tiến công pháp, tăng cường kiểm thuật.
Chuyện cô tiếc nuối là, cô em không hề lĩnh hội được kiểm ý.
Ngẫm lại thì cái thứ kiểm ý này cũng phải cần xem tình huống.
Cô ta ngoảnh đầu nhìn sang, tựa như ngây ngốc, ánh mắt trầm xuống, như thể có ánh nước lấp lánh:
Ngọc Dao...
Cảm ơn.
Chúc Dao phẩy phẩy tay:
Cô không sao là tốt rồi, có kết cái đan thôi cũng không khiến người khác đỡ lo, đột nhiên cô nghĩ đi đâu thế.
Sắc mặt cô ta biến đổi, mãi lúc sau mới nghiêm túc đáp:
Sẽ không có lần sau.
Còn có lần sau nữa cơ à!
Chúc Dao lườm cô ta một cái:
Cô cho rằng có ai như cô, Kết Đan hai lần sao.
Đương nhiên cô là ngoại lệ.
Trong mấy trăm năm cô em Anh Lạc bị phong ấn thì bạn này sống rất khá, không chỉ đã Kết Anh hơn nữa danh tiếng ở trong tu giới cũng rất vang dội.
Ngay cả Văn Dục có tinh thần thù địch với môn phái khác này cũng tán thưởng hắn có tài.
Đúng thật là để một người tứ linh căn Kết Anh còn khó hơn lên trời, Đinh chưởng môn này thuộc hình mẫu nỗ lực, hơn nữa phái Điểm Trận dưới sự dẫn dắt của hắn, đã đứng vững trong hàng ngũ những môn phái đứng đầu giới tu tiên.
Nói cũng phải.
Cô ta nhếch miệng cười, phóng khoáng vỗ vai cô:
Ta nào có xui xẻo đến thế.
Chúc Dao bị cô ta đánh, há miệng
phụt
một tiếng, lại phun ra một ngụm máu nữa.
Phải để ý đến người đang bị thương chứ?
Xin lỗi, xin lỗi!
Cô ta vội vàng xin lỗi, vẻ mặt áy náy.
Bỏ đi bỏ đi.
Vốn cũng muốn phun ngụm máu đó rồi.
Lúc sau dường như cuối cùng đã tìm ra biện pháp xử lý, đột nhiên hóa thành hàng loạt tia sáng mảnh không thể nhìn rõ, sà xuống hôn chụt lên mặt cô.
Sau đó hài lòng biến mất.
Tia sét tiếp sau đó cũng bắt chước làm theo, sau khi đủ tám mươi mốt tia sét rồi mới trở lại bình thường.
Cô phun ra một hơi khói đen, mắt đờ đẫn nhìn về phía Anh Lạc:
Đây là nguyên nhân!
Anh Lạc:
...
Luồng sét thứ hai lại nổ rền vang rồi bổ xuống, khoảnh khắc sắp đánh xuống Chúc Dao, cô ngẩng đầu trừng mắt:
Còn chưa chịu thôi à?
Xẹt xẹt! Lội kiếp ngừng giữa không trung, không lên cũng chẳng xuống.
Có phải là cứ đánh cô mãi đâm ra nghiện luôn rồi phải không?
Rốt cuộc ai Kết Đan chứ?
Dường như tia sét kia vô cùng rối rắm, một hồi lẹt xẹt ngoặt sang đỉnh đầu Anh Lạc, một hồi lại lẹt xẹt chuyển sang đỉnh đầu Chúc Dao, tới lui qua lại xoay mấy vòng hệt như khiêu vũ.
Lúc đó cũng sẽ dễ tìm pháp khí hơn.
Vừa hay, đại hội thi đấu giữa các môn phái kế tiếp còn khoảng năm năm nữa là đến, vừa vặn để cô nâng cao tu vi cho cô em Anh Lạc.
Trong năm năm, cô nhất định phải Kết Đan!
Hả hả hả!
Anh Lạc kinh ngạc:
Năm năm, vậy thì ngắn quá!
Cô cũng đã Kết Đan một lần rồi, sợ cái gì?
Chúc Dao trợn mắt nhìn cô ta, cũng đâu phải tu luyện từ đầu đầu, kinh mạch của cô ta đã ở trình độ Nguyên Anh rồi.
Đừng nói là năm năm, ba năm cũng vẫn là nhiều ấy.
Cố lên, chẳng phải cô chấm cái tên họ Đinh sao? Tu vi càng cao, phần thắng càng lớn.
Nói cũng phải!
Ngay lập tức cô em Anh Lạc đã có động lực, cô nàng khoanh chân ngồi xuống tọa thiền.
Thật ra tu vi của Anh Lạc rất dễ để tăng lên, bởi vì trước đây từng tu luyện rồi, từ giai đoạn Trúc Cơ sơ kỳ đến đại viên mãn sẽ không bị chững lại, cái cô ta thiểu chỉ là linh khí mà thôi.
Một khi đã bổ sung linh khí thì đương nhiên là tu vi sẽ tăng lên nhanh chóng, không đến thời gian ba năm là đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn.
Bước tiếp theo là Kết Đan, việc này thì phải xem sự lĩnh ngộ của chính Anh Lạc.
Anh Lạc!
Cô sốt ruột gọi cô ta, tình huống này, hiển nhiên là hậu quả của việc tinh thần bất ổn:
Giữ vững tinh thần, tập trung, bình tĩnh.
Chuyên tâm Kết Đan, không được nghĩ linh tinh!
Đang trong thời khắc mấu chốt, nghĩ lung tung gì đấy? Tình trạng của cô ta càng ngày càng tệ, ngay cả khóe miệng cũng đã rỉ máu, linh khí trong cơ thể của cô ta đã loạn mất rồi.
Chết tiệt!
Cô đến cứu cô ta chứ không phải đến để kết liễu cô ta mà.
Ối, đừng đừng đừng...
Cô đi rồi ta chắc chắn sẽ bị phát hiện, coi như cô giúp ta một lần đi, Ngọc Dao muội ơi, Ngọc Dao tỷ ơi, Ngọc Dao tôn giả, dì Ngọc Dao...
Dì Ngọc Dao cái đầu cô ấy! Tuyệt đối không thể chịu đựng được nữa! Chúc Dao càng đi càng nhanh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.