Chương 251: Đánh không lại thì chạy thôi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2875 chữ
- 2022-02-04 04:36:06
Thò tay lần lần bên cạnh, lại không móc ra được gì.
Ấy, cái túi trữ đồ của ông ta, hình như...
Lão tổ tông, người mau trở về!!8
Mà tại vị trí vốn đặt tấm biển ở trên tường, lộ ra một cái lỗ cao bằng nửa người thường, thông qua miệng lỗ, còn có thể nhìn thấy bên dưới thành lầu trăng thanh gió mát, có từng đám từng đám...
người chim đông đúc.
Hơn nữa ai nấy trên tay còn đang dâng lên những loại vật phẩm trông như đồ tế.
Hai người cuối cùng cũng trở về Di Thần điện, cũng không lo tộc Thiên Vũ sẽ đuổi tới, dù sao đây cũng là địa bàn của tu sĩ loài người, vì một tấm biển hiệu không đáng để xảy ra tranh chấp.
Văn Dục mắt chữO mồm chữ Anhìn hai người lấm lem bùn đất.
Lão tổ tông, hai người...
Chúc Dao không hề dừng lại, huy động linh kiểm dưới chân càng nhanh hơn, nhìn thấy đã sắp đến chỗ kết giới hai người tiến vào lúc trước.
Nhưng đằng sau lại truyền tới một tiếng tù và, rừng rậm đang yên tĩnh trước mặt bất chợt lao ra năm sáu tên người chim, chắn ở trước mặt.
Bắt lấy hai tên tu sĩ loài người đó!
Một người trong số đó cao giọng quát lên, lao bổ về phía cô.
Mảnh đất liền trên không này rộng lớn vô cùng, hai người đi thẳng một mạch hai canh giờ, mới lờ mờ nhìn thấy bóng người.
À k3hông, là bóng chim.
Người ở đây, ai ai cũng có một đôi cánh to đùng, cánh có trắng có đen, còn có mấy màu như màu vàng nữa, mỗi một c9on đều khác nhau.
Bay lên trên trời, giống như một...
người chim khổng lồ, nhưng vừa chạm đất, đôi cánh đó liền mất tăm mất d6ạng.
Để đề phòng bị lộ, bọn họ chỉ đành đi đường bộ.
Xung quanh cái biển đó còn tỏa ra ánh sáng vàng vàng của pháp phù phong ấn.
Món pháp khí thứ hai!
Má nó, sao mỗi cái pháp khí phong ấn đầu to chình ình để ở mấy chỗ đập thẳng vào mắt vậy, đây thật sự không phải đang khinh thường trí tuệ của người đi tìm đấy chứ?
Làm sao đây?
Anh Lạc đè thấp giọng xuống, pháp khí này rõ ràng đã bị người chim ở trong thành dùng làm biển hiệu công thành rồi, xem ra thành này tên là Thanh Thành.
Khóe miệng Chúc Dao khẽ giật:
Kinh nguyệt.
Ô...
Cô ta đột nhiên hiểu ra, không lâu sau mặt lại thoắt trắng, thấp thỏm nói:
Tôn giả, nhưng mà...
đã mấy trăm năm ta không thấy bà dì ghé thăm rồi, chuyện này...
liệu có ảnh hưởng gì không?
...
Muốn đạp cô ta xuống khỏi kiếm quá, làm sao giờ?
Xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Bọn chúng lấy trộm biển tên thành, bắt lấy chúng!
Không biết là ai gào lên một tiếng, lập tức từng hàng từng hàng người chim ào ào bay lên, bổ nhào về phía bọn họ.
Chạy mau!
Cô túm lấy Anh Lạc, điên cuồng ngự kiểm bay về phía bọn họ đã đến lúc đầu.
Cái đệt, sao bảo mọi chuyện ổn cả? Anh Lạc quýnh quáng giải thích:
Chỉ nghe nói, tộc Thiên Vũ trước giờ có tập tục tế đêm, không ngờ lại chính là hôm nay, bảo sao trời vừa tối đã không thấy ai.
Nhầm lẫn, đây chắc chắn là nhầm lẫn.
Nhầm lẫn cái đầu cô ấy, cô có thể đáng tin chút được không?
Bị con dậm dờ này hại chết rồi.
Ừm...
Cô ta ngượng ngùng đáp.
Trứng gà?
Chíp chíp chíp chíp chíp...
Kim linh bị cô ta chọc tức đến mức phát điên, nhảy lên đập vào mặt cô ta.
Anh Lạc tránh không kịp bị Kim linh đập trúng vào mặt.
Ái chà, vênh váo quá nhỉ! Hôm nay luộc mi nhé.
Anh Lạc làm bộ muốn tóm lấy nó.
Được rồi được rồi.
Chúc Dao vội vàng dập lửa, ôm Kim linh bỏ lại vào trong túi, những pháp khí kia lại ào ào rơi xuống đất.
Cô đừng trêu nó, tính khí nó tệ lắm.
Oa!
Anh Lạc vỗ vỗ ngực, thật không dám tin vào mắt mình:
Nó rốt cuộc là?
Kim linh.
Càng đi sâu vào bên trong, người chim càng nhiều, dường như đã có thể nh5ìn thấy bóng dáng một tòa thành rồi.
Tòa thành trì đó rất lớn, người chim ra ra vào vào không ngừng không nghỉ, cực kỳ náo nhiệt.
Vừa vào thành hai người đã tách nhau ra thám thính, nhưng hỏi suốt cả một buổi chiều cũng không có một người chim nào biết.
Anh Lạc, ba món pháp khỉ còn lại, lần lượt ở những đâu?
Một món ở phái Điểm Trận, một món ở trong di tích thượng cổ nơi Ma tộc xuất hiện, còn có một món ở trong núi Tầm Kiếm.
Núi Tầm Kiểm?
Chúc Dao ngẩn ra:
Chính là ngọn Tầm Kiếm ở bên ngoài kia?
Anh Lạc gật đầu.
Ngọc Dao, ta thấy nơi này quá lớn, xem ra trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể tìm được đâu.
Anh Lạc thở hổn hển, năm ấy lúc phong ấn cô ta chỉ cảm thấy một món pháp khí trong đó đã rơi ở gần nơi này, nhưng thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy, cụ thể ở nơi nào cô ta thật sự không biết rõ.
Tìm khó quá đi mất thôi.
Chúc Dao dừng lại trước cổng thành:
Này, cô còn nhớ hình dạng năm món pháp khí đó không?
Đương nhiên là nhớ!
Là do cô ta tự tay phong ấn mà.
Đau thế cơ à?
Vết thương cũng đâu có chảy máu đâu? Cô thò tay bắt mạch cho cô ta.
A...
Anh Lạc ưu thương nhìn cô:
Cô có biết mông quan trọng với phụ nữ thế nào không? Dân gian nói rất đúng, phụ nữ mông to dễ sinh đẻ.
Nếu vị trí trọng yếu này của ta bị thương rồi, nói không chừng sẽ không gả đi được nữa...
Thuận tiện đánh một chưởng lên mặt đất, ngàn vạn luồng sét từ dưới mặt đất lập tức chui lên, biến thành một bức tường sấm sét.
Chúc Dao tranh thủ thời cơ ngự kiểm, đem theo đồng đội heo đã bị thương, điên cuồng bay mấy trăm dặm.
Ai dô, đau chết mất.
Cô em bắt quyết một thuật pháp hệ Hỏa làm tan cột băng, xoa xoa mông xuýt xoa không ngớt.
Thân hình Kim linh lóe lên, toàn thân lập tức phát ra ánh sáng màu vàng kim.
Chíp...
Ngay sau đó tất cả các loại pháp khí trên người hai người bọn họ đều bay hết cả ra, lơ lửng trong không khí, mỗi món đều đằng đằng sát khí nhắm vào Anh Lạc.
Anh Lạc nhất thời ngẩn ra.
Sao số cô đi đâu cũng gặp phải những thành phần đồng đội như heo vậy chứ!
Bọn chúng là tu sĩ loài người, giết chúng đi!
Đám người chim đuổi theo sau lưng thấy bọn họ ngự kiếm mà đi thì càng thêm phẫn nộ, dùng lực huy động đôi cánh, chỉ thấy từng cọng lông vũ bắn ra ào ào, chỉ trong nháy mắt, những cọng lông vũ ấy có cái biển thành ngọn lửa, có cái hóa thành cột bằng, có cái còn biển thành kiểm sắc, từ bốn phương tám hướng bay tới tấn công bọn họ.
Ngọc Dao, đằng sau đằng sau!
Anh Lạc sợ đến mức mặt mày trắng bệch.
Chúc Dao huy động linh khí, phất tay một cái, một luồng gió lạnh điên cuồng quét về phía sau, không khí đột nhiên kết bằng, không lâu sau đợt công kích ở đằng sau đã bị đóng băng hết cả.
Chúc Dao tỉ mỉ quan sát một lượt tường thành:
Nơi này có cửa.
Góc dưới bên phải của tường thành, có một cái cửa gỗ, đẩy cửa đi vào mới phát hiện bức tường thành này có điểm khác biệt, tường thành vô cùng cao, trong tường không ngờ lại trống, giống như một cái tầng lửng, bên trong còn có một cái cầu thang nhỏ hướng thẳng lên trên.
Mà ở trên cùng lại có một cái ban công rộng lớn, cũng không rõ dùng để làm gì.
Phía trước ban công, chính là món pháp khí kia.
Ôi đệt!
Chúc Dao nghiêng người né tránh, suýt chút nữa hất văng cô em Anh Lạc ở phía sau.
Tỷ...
Ngọc Dao tỷ, cẩn thận chút cẩn thận chút.
Chúc Dao quay đầu trừng mắt với cô ta, mắt thấy bốn người kia cũng xông lên rồi, cô cắn răng, gọi ra một tia sấm sét, đùng đoàng một tiếng quét bốn người kia rơi thẳng xuống.
Đây là tiếng bao giờ giới nghiêm? Chúc Dao ngẩng đầu nhìn trời, thực sự là đã bắt đầu tối.
Có cách rồi!
Anh Lạc nhướng mày với cô:
Không phải trong túi trữ đồ của Văn Dục còn có mấy tấm bùa ẩn thân sao? Chúng ta ẩn thân trèo lên thành lầu trước, đợi mọi người đi hết rồi sẽ ra tay.
Cách này liệu có ổn không đấy?
Chúc Dao tỏ vẻ nghi ngờ.
Cô ta vỗ vỗ cái phần nhấp nhô trùng điệp của mình:
Ta đã làm thì cô yên tâm.
Chúc Dao gật đầu, trước tiên kéo cô ta đến một cái hẻm vắng người, dán bùa ẩn thân lên.
Cô không hiểu đâu!
.
...
Lý luận gì đây, hơn nữa vì sao cô lại không hiểu? Bà đây cũng là phụ nữ nhá.
Nhà ngươi đã muốn lấy chồng, còn tu tiên cái con khỉ!
Yên tâm đi, chút thương thế này không ảnh hưởng đến công năng phụ nữ trời sinh của cô đâu, tháng sau bà dì vẫn sẽ đến thăm thôi.
Bà dì? Là gì thế?
Cô ta tỏ vẻ tò mò.
Cuối cùng cũng tìm thấy rồi, mau gỡ nó xuống thôi.
Anh Lạc vội vàng thúc giục.
Cô chắc có thể lấy xuống được chứ?
Cứ cảm thấy chuyện này thuận lợi một cách quá đáng.
Yên tâm, ổn cả mà.
Chúc Dao tiến về phía trước một bước, khẽ bắt quyết, chỉ thấy tấm biển khổng lồ kia chầm chậm thu nhỏ lại, biến thành kích cỡ của miếng ngọc bội, bay vào lòng bàn tay cô.
Khi quay trở lại trước cổng thành, lúc này trên đường phố đã không còn một bóng người, nhà nhà đều sáng ánh nến.
Hai người cùng nhau trèo lên trên thành lầu, bọn họ mừng rỡ phát hiện, bên trên không có bất kỳ ai canh giữ.
Chúc Dao đang định ngự kiểm bay qua lấy pháp khí thì bị Anh Lạc kéo lại.
Năm người chim sau lưng đã đuổi tới nơi, vung cánh lên, lại là cột bằng ào ào bắn thẳng về phía hai người.
Ai da! Mông của ta!
Anh Lạc đứng ở đằng sau, cột bằng đó bắn trúng ngay mông của cô nàng.
Mặc kệ mông cô đi, mau chạy!
Cái yếm đào kia đã phát động, lối ra đã xuất hiện, Chúc Dao tóm lấy Anh Lạc, rảo bước lăn ra ngoài.
Năm sáu người chim mặt mày trắng bệch, xem ra là bị đạo thiên lôi bất chợt này dọa sợ rồi.
Đi mau!
Chúc Dao tranh thủ thời cơ điên cuồng bay về phía kết giới, cái yếm đào nhỏ kia đang nhiệt tình vẫy tay với bọn họ.
Chúc Dao bay thẳng xuống, huy động linh khí, truyền vào trong pháp khí phòng ngự là cái yếm kia.
Đợi đã! Trên tường có trận pháp.
Bên trên tường thành, nổi lên một lá bùa pháp màu vàng nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
Tấm biển này không thể gỡ ra từ bên ngoài.
Chỉ có thể đẩy từ bên trong.
Bên trong?
Bên trong là tường đấy, đẩy kiểu gì được.
Đúng rồi, mau đem món pháp khí đó cất đi.
Cô ta bật người một cái lại ngồi dậy, cầm lấy cái túi trữ đồ Chúc Dao quãng ở trên bàn:
Tấm biển đâu?
Này!
Chúc Dao ném sang cho cô ta.
Anh Lạc bỏ thẳng vào trong túi, đang định thắt miệng túi lại, tấm biển lại bộp một tiếng rơi ra.
Hả?
Cô ta ngẩn người, lại một lần nữa ném tấm biển vào bên trong, giây tiếp theo tấm biển lại rơi ra ngoài, lại quăng vào, lại tiếp tục rơi ra.
Chuyện gì đây?
Anh Lạc thò tay vào túi đào bới, bỗng dưng ngạc nhiên kêu lên một tiếng:
Ai da, nóng quá! Ngọc Dao, cô bỏ gì trong này vậy?
Chúc Dao đón lấy cái túi nhìn thử:
Cô lấy nhầm rồi, không phải cái này.
Cô móc Kim linh từ trong túi ra.
Chíp...
Chíp...
Kim linh ấm ức kêu hai tiếng, lăn lộn trong lòng bàn tay cô, Chúc Dao thở dài, cầm lấy một cái túi trữ đồ khác ném qua cho Anh Lạc:
Cô bỏ tấm biển vào trong này đi, nhóc con này không thích ở chung với pháp khí khác.
Đó là gì thế? Nhìn xinh ghê.
Anh Lạc hiếu kỳ nhìn vào trong tay cô:
Trứng à? Trứng gì thế?
Chíp!
Kim linh phát ra tiếng kêu phản đối.
Chúc Dao mừng rỡ, lấy Kim linh ra, nghiêm túc nói:
Kim linh, trong núi Tầm Kiếm có pháp khí phong ấn Ma tộc nào không?
Chíp?
Hòn đá trong tay nghiêng nghiêng.
Chúc Dao chỉ đành lấy ra tấm biển ngọc và chiếc quạt:
Chính là loại pháp khí có hơi thở gần giống với hai món này.
Chíp..
Nó phát ra một tiếng rất dài, dường như là đang suy nghĩ, không lâu sau thì lăn lăn:
Chíp chíp chíp!
Co?
Chip!
ở đâu? Mi có thể đưa ta đi lấy không?
Kim linh cọ cọ vào lòng bàn tay cô, sau đó cả hòn đá lại phát ra ánh sáng màu vàng kim, đột ngột phát ra một tiếng chíp thật là dài:
Chíp...
m thanh ấy càng lúc càng vang xa, tựa như đang gọi một thứ gì đó.
Chúc Dao:
...
Anh Lạc:
...
Đám người chim chăm chăm nhìn thẳng hai người.
Hai người cũng chăm chăm nhìn lại đám người bên dưới.
nhanh như vậy đã trải nghiệm xong thực tế trở về rồi?
Mới được một ngày một đêm mà? Chúc Dao vỗ vỗ cánh tay ông ta:
Cuộc đời vô thường như thế đấy.
Văn Dục vẫn còn có chuyện muốn hỏi, Chúc Dao lẳng lặng móc ra cái yếm đào kia, trả về cho ông ta:
Văn Dục à, lần sau cái sở thích cá nhân này, không cần tuyên truyền rộng rãi vậy đâu, để người của các môn phái khác biết được, ảnh hưởng cực kỳ không tốt.
.
Văn Dục hóa đá trong nháy mắt, đợi đến lúc ông ta hiểu ra thì đã không thấy sư đồ hai người đâu nữa.
Cái gì mà sở thích cá nhân? Không đúng! Lão tổ tông, người nghe đồ đệ giải thích đã!
Hay là, mình trực tiếp giật nó ra?
...
Trước mặt bao nhiêu người thế này mà gỡ nó ra kiểu gì cũng sẽ bị đánh chết tại chỗ đó mát Còn đang rầu rĩ không biết phải làm thế nào, đột nhiên trong thành phát ra một tiếng kêu cực lớn, đây là tiếng của tù và.
m thanh trầm thấp nặng nề nhanh chóng lan ra khắp chợ.
Tất cả người chim lúc này chạy tứ tán khắp nơi trong chợ, ai ai cũng vội vội vàng vàng chui vào trong nhà, còn đóng chặt cửa sổ, không lâu sau trên phố đã không còn mấy cái bóng chim.
Vậy trong đó có phải có một tấm biển bằng ngọc không?
Cô ta gật đầu:
Đúng vậy! Sao cô biết?
Trên tấm biển ngọc đó, có phải khắc hai chữ Thanh Thành?
Anh Lạc ngẩn ra:
Cô thấy nó rồi à.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, giơ tay chỉ vào cổng thành:
Trước thì không, nhưng giờ thì thấy rồi.
Chỉ thấy bên trên cổng thành có một cái biển to đùng màu đen sì treo cao, bên trong còn có khí đen đang chuyển động, trên biển có hai chữ Thanh Thành đỏ rực, chói mắt vô cùng.
Mệt chết đi được!
Vừa vào phòng, Anh Lạc đã đổ lên trên giường, bộ dạng sống dở chết dở.
Khóe miệng Chúc Dao co giật, ngươi một cái con khỉ, đánh nhau ngự kiếm đều là cố làm hết đấy nhé.
Kim linh?
Vẻ mặt cô ta lộ vẻ khó hiểu:
Con chim này của cô thật lợi hại, lại còn có thể khống chế được pháp khí!
Đã bảo không phải chim rồi! Nhưng mà, khống chế? Chúc Dao ngẩn người, Kim linh là do linh khí hệ Kim hóa linh mà thành, mà quả thật đại đa số các pháp khí cũng là thuộc hệ Kim.
Kim linh có thể khống chỉ là chuyện rất bình thường, nói như vậy thì, nếu năm món pháp khí kia cũng là...
Ta biết làm cách nào tìm được mấy món còn lại rồi.
Chúc Dao đứng bật dậy.
Hai người còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài bỗng dưng truyền tới ba tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc!
Không nặng không nhẹ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.