Chương 250: Lão già đừng quá đau thương
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2908 chữ
- 2022-02-04 04:36:07
Chúc Dao đi về phía trước mấy bước, bắt quyết khôi phục trận pháp trên ao về nguyên dạng, sau đó móc ra một tấm bùa thế thân cao cấp, kéo8 lấy tay em gái:
Mượn tay cô dùng chút.
Đầu ngón tay lóe lên ánh sáng trắng, lập tức trên tay cô ta bị cắt một vết máu, nhỏ một giọt l3ên trên bùa.
Ai...
Cô em hít vào một hơi nhưng không phản kháng, ngược lại còn tỏ vẻ hiếu kỳ dõi theo động tác của cô.
Chúc Dao quăng lá bùa vào trong ao, lập tức khởi động, chỉ thấy ánh sáng đỏ lóe lên, lá bùa ấy trong chớp mắt hóa thành bộ dạng của em 6gái, nhắm mắt nằm thẳng trên mặt ao giống như trước.
Xiềng xích đứt gãy ban nảy lại hồi phục trở lại, tầng tầng lớp lớp quấn qua5nh cô em.
Vâng!
Văn Dục gật đầu thật mạnh.
Chúc Dao túm lấy em gái Anh Lạc, ngự kiểm chuồn mất.
Bọn họ đi thẳng về phía Tây, Chúc Dao vừa ngự kiểm, vừa móc ra một thanh linh kiểm ném qua:
Cầm lấy,lúc luyện chiếc vòng ta cho cô, ta tiện tay luyện thêm đó.
Anh Lạc hơi ngẩn ra, sau đó mới tỉnh táo lại, giơ tay đón lấy.
Tôn giả, ta tu luyện kém cỏi, ngài đừng lừa ta.
Nếu như ngài là Thần tộc chân chính thì sẽ biết thuật phong ấn, nếu mà thế thì lúc đầu ta đã không cần phải...
Cô ta còn chưa nói xong, Chúc Dao đã xoay tay một cái, một pháp ấn màu vàng kim xuất hiện phía trên mặt quạt, cái quạt lúc trước còn có ma khí lưu chuyển, trong chớp mắt ma khí đều tiêu tan hết, đến cả giấy quạt màu đen cũng phục hồi thành màu trắng chỉ trong tích tắc, trở lại dáng vẻ của một món pháp khí thông thường.
Lệnh đường nhà cô, cô biết thật à?
Anh Lạc ngạc nhiên đến đờ cả người.
Bà đây đi với tỷ!
Sao lại có cảm giác thành lập tổ chức xã hội đen vậy.
Chắc là ảo giác của cô thôi nhỉ.
Pháp khí ta tự đi tìm, cô chỉ cần cẩn thận không để người khác phát hiện ra là được.
Cô em cười cười:
Chuyện này dù sao cũng có liên quan tới ta, sao có thể để ngài đi một mình được, không cần khuyên nữa, bất kể thể nào ta cũng phải góp một phần sức lực.
...
Sao lại có cảm giác dính phải đồ ngốc thế nhỉ?
Chúc Dao liền vội vàng lấy cái túi ra, đào bới từng món một.
Linh thạch- Ừm, cái này tạm thời không có đất dụng võ.
Đan dược -Ừm, cái này có thể dùng giữ mạng cho em gái.
điện chủ tiền nhiệm đâu?
Còn phải hỏi sao?
Chúc Dao nguýt cô ta một cái:
Đương nhiên không phi thăng thì cũng chết rồi.
Chết rồi...
Anh Lạc nhíu mày, rất lâu sau mới thấy cô ta thở một hơi dài thật dài:
Thì ra tỷ ấy đã chết rồi.
Chúc Dao ngẩn người, quan sát bộ dạng nhẹ nhõm của cô ta, sực nhớ tới trong cốt truyện, cô ta hình như là em gái ruột của điện chủ Di Thần điện, tuy nói tình cảm gia đình của tu sĩ trước giờ đều nhạt nhẽo, nhưng ai bảo cô ta là thiếu nữ có thế giới quan chính trực cơ chứ.
Khó khăn lắm mới tỉnh lại được mà người thân duy nhất lại đã lìa đời, có cảm thán cũng phải thối.
Pháp phù - Pháp phụ cấp trung, tác dụng không nhỏ, cũng cho em gái.
Pháp khí phi hành cấp bốn - Linh kiếm, thứ cấp.
Pháp khí phòng ngự cấp năm-Cái yếm!!! Chúc Dao:
...
Anh Lạc:
...
Tên Văn Dục này khẩu vị nặng phết nhỉ!
Khụ...
Em gái Anh Lạc đón lấy miếng vải đỏ rực kia, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói:
Cái này chắc không phải của ông ta đâu, ngài xem hình thêu trên cái yếm này vốn không phải ấn ký của Di Thần điện, chắc chắn là của nữ tu khác...
Cô ta giải thích được một nửa thì dừng, vẻ mặt càng thêm ba chấm.
Cô sớm đã chuẩn bị xong xuôi lá bùa thế thân này rồi, vốn dĩ định đợi cô em tỉnh lại thì dùng nó để đánh lừa thiên hạ.
Woa...
(Ooo) Em gái phát ra một tiếng kinh ngạc, nhìn theo động tác của cô, hai mắt phát sáng:
Không tệ nha, thì ra cô lợi hại như vậy.
Đúng rồi, tu vi của cô rốt cuộc tới đâu?
Chúc Dao quay đầu nhìn cô ta, đang định trả lời.
Chúc Dao dán cho cô em một tấm bùa ẩn thân, thuận đường đi núi Tâm Kiểm tìm ít vật liệu, đón Kim linh, đồng thời cho dừng đám linh kiểm đang bạo động kia lại.
Vừa mới khệ nệ quay về Di Thần điện, đã cắm đầu vào trong phòng luyện khí, chật vật suốt ba ngày trời mới luyện ra được một cái vòng có thể che giấu dung mạo thật của em gái.
Vừa đeo lên, cô ta đã lập tức chạy đến bên ao nước, phản chiếu trên mặt nước là một cô gái trên dưới hai mươi, không còn bộ dạng xinh đẹp đến mức người ta phải giật mình như trước nữa, nhưng cũng vẫn được xem là thanh tú đáng yêu, chiều cao cũng thấp hơn trước một chút, cô ta nhìn xuống dưới cho đến khi ánh mặt dừng lại ở phần ngực gần như không có thay đổi gì, sau đó ngẩng phắt đầu lên nhìn Chúc Dao.
Văn Dục à!
Chúc Dao vỗ mạnh lên vai ông ta, giả bộ chín chắn nghiêm túc nói:
Khó khăn lắm ta mới chọn được đứa đồ đệ này đấy, từ chất tốt đến mức không còn gì để nói.
Tu luyện được đến Hóa Thần tuyệt đối không phải là vấn đề.
Văn Dục lập tức sáng mắt lên:
Ta quyết định sẽ chuyên tâm bồi dưỡng nó.
Lão tổ tông nói rất phải.
Ông ta liên tục gật đầu, bộ dạng phấn khởi.
Hóa ra lần trước lão tổ tông xuất môn, là vì chọn lựa đệ tử cho bản phái, cảm động quá, làm sao đây?
Ngươi cũng biết trước đây ta là tán tu, phương pháp tu luyện khác người, cho nên, vì để bồi dưỡng ra một đệ tử giỏi, ta cần phải đưa nó ra ngoài tu luyện, trải nghiệm thực tế một phen.
Chúc Dao tiếp tục thuyết phục.
Văn Dục lập tức tránh ra một bước, không ngăn cản bọn họ nữa, hận không thể đẩy cô lập tức ra đi, sau đó đem hai Hóa Thần quay về:
Lão tổ tông, thuận buồm xuôi gió.
Chúc Dao lần này đi cũng không cần vội vàng, bộ dạng khó xử:
Chuyện tu hành này trước giờ vốn gian nan, cơ duyên, tư chất, vận khí thiểu một cái cũng không được, trên đường đi chắc sẽ gặp không ít khó khăn.
Trước đây ta lại là tán tu, gia sản ấy à...
Cô ta bỗng dưng lại vỗ vỗ vai cô, vẻ mặt kiêu ngạo bổ sung:
Ô, đúng rồi, trước đây ta là Nguyên Anh đấy, nhưng mà do hồn phách rời khỏi thể xác quá lâu, hiện giờ chỉ còn là Trúc Cơ thôi.
Hóa Thần.
Hả?
Tu vi của ta ở giai đoạn Hóa Thần.
Cô em đứng không vững, bộp một tiếng quỳ xuống đất.
Chúc Dao quay đầu ngó cô ta một cái, đẩy đẩy:
Cô làm sao thế?
Sao đột nhiên yên lặng vậy, cô thật không quen.
Văn Dục, là điện chủ của Di Thần điện?
Cô ta đột nhiên hỏi.
Đương nhiên.
Vậy...
Cô ta ngẩn người giây lát, hai mắt trợn tròn, dùng vẻ mặt như không thể tin nổi đánh giá cô một lượt, không kiềm chế được thò tay ra sờ sờ trán cô:
Tôn giả, ngài không bị bệnh chứ!
Đệch!
Ta đang nói chuyện nghiêm túc với cô đấy!
Cô một tay tóm lấy tay cô ta.
Ngài cũng không có hỏi mà!
...
Có thể đem con hàng second hand này trở về Thanh trì được không?
Tới rồi!
Cô ta đột nhiên lên tiếng.
Hai người nhất thời cũng không tìm ra cách gì.
Làm sao đây?
Nếu như cưỡng ép phá kết giới xông vào, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Em gái nghĩ ngợi một hồi, đưa ra đề nghị:
Chị bằng sử dụng pháp khí hệ phòng ngự, tạo ra một tầng trận pháp phòng ngự dung hợp với kết giới này, có thể lợi dụng khoảng không liên kết giữa các trận pháp mà xông thẳng vào trong.
Ý cô là, lợi dụng cơ hội dung hợp pháp khí, cưỡng ép thêm vào kết giới này một cái mắt trận?
Em gái gật đầu:
Nếu chỉ là pháp khí hệ phòng ngự mà không phải hệ công kích, thì sẽ không bị phát hiện đâu.
Cách hay đấy.
Chúc Dao giơ ngón cái tán thưởng:
Nhưng mà...
ta không có pháp khí phòng ngự.
Ban nãy không phải ngài đã cầm cái túi trữ đồ của Văn Dục sao?
Phải ha, suýt thì quên mất tiền lương của cô.
Cô có biết pháp khí tiếp theo đang ở đâu không?
Chúc Dao chuyển chủ đề, cô chỉ nghe ngóng được là ở phía Tây, nhưng vị trí cụ thể ra sao thì cô lại không rõ.
Tâm trạng em gái cũng không xuống thấp quá lâu, chốc lát sau đã khôi phục trở lại:
Nếu như ta đoán không nhầm, chắc là ở trong tộc Thiên Vũ.
Tộc Thiên Vũ?
Là cái gì?
Tộc Thiên Vũ sinh sống trong kết giới ở vùng đất phía Tây.
Tương truyền tộc bọn họ là hậu duệ của thần thú Phượng Hoàng, bẩm sinh có lông, có thể bay lượn trong suốt chín ngày.
Hậu duệ của Phượng Hoàng, cái thế giới này sao ai cũng có hậu duệ cả thế? Loạn cào cào vậy cũng được sao?
Tộc Thiên Vũ xưa nay tính tình nóng nảy, không hợp với tu sĩ loài người, chúng ta xông vào thế này, nhất định sẽ bị bọn họ đánh hội đồng đấy.
Sao cô không nói sớm?
Có chuẩn bị trước cũng đỡ mà.
sợ là có nhiều thứ không tiện.
Trả đây chút tiền lương để:
Văn Dục không nói hai lời, rút ra cái túi trữ đồ ở bên hông dâng lên cho cô:
Lão tổ tông cứ yên tâm mà đi, mọi chuyện của môn phái đã có đệ tử lo.
Giao cho ngươi đó, Văn điện chủ.
Vẻ mặt cô trịnh trọng.
Chỉ thấy trong không trung đột nhiên xuất hiện một vùng đất liền, mắt nhìn không thấy điểm kết thúc, lơ lửng như một tòa thành trời vậy.
Hai người đáp thẳng lên vùng đất liền ấy, còn chưa đi được mấy bước, đã bị một bức tường trong suốt chắn lại, không thể tiến thêm được phần nào nữa.
Chúc Dao men theo mép tường đi đi lại lại đã mấy lần, vẫn không nhìn ra đây rốt cuộc là trận pháp gì.
Em gái à.
Chúc Dao vỗ vỗ vai cô ta, chín chắn nghiêm túc nói:
Đã qua hơn chín trăm năm rồi, trong ấn tượng của người đời, cô sớm đã trở thành phong ấn cùng đám Ma tộc đó đồng quy vu tận rồi.
Giờ cô lại xuất hiện, cô nghĩ người khác sẽ cảm thấy thế nào?
Cô em ngẩn ra, mở lớn hai mắt:
Những phong ấn của Ma tộc vốn không hề...
Ta biết phong ấn không hề bị phá.
Chúc Dao nhìn cô ta:
Nhưng người khác sẽ tin sao?
...
Cô em rơi vào trầm mặc, cô ta vốn không ngốc, đương nhiên có thể hiểu được Chúc Dao muốn nói gì.
Phải biết, sợ hãi chính là thứ đáng sợ nhất.
Cô gái đó trầm ngâm trong giây lát, sau đó thở ra một hơi thật dài:
Cô nói phải, ta thật sự không thể quay lại thân phận trước đây được nữa.
Cô ta ngẩng đầu nhìn hóa thân giống bản thân như hai giọt nước nằm trong ao kia:
Vậy theo cô thì ta nên làm thế nào?
Cô ta đương nhiên cũng có thể đoán được, vị tôn giả này làm tất cả cũng là vì muốn giúp cô ta che giấu thân phận, chỉ là cô ta không hiểu vì sao đối phương lại muốn giúp mình.
Cô không cần nghi ngờ ta, ta làm vậy đương nhiên có mục đích của riêng mình.
Chúc Dao móc ra cái quạt lấy được từ trên đảo Huyễn Cảnh, quạt giấy mở ra lộ ra ma khí lờ mờ ẩn hiện bên trong: Chắc cô nhận ra cái này chứ.
Cái này là...
Anh Lạc sửng sốt, đây không phải là pháp khí phong ấn Ma tộc đó sao? Vì sao lại rơi vào tay Chúc Dao? Chúc Dao quay đầu, thần sắc nghiêm túc nhìn cô ta:
Nếu như ta nói, ta là Thần tộc thì cô có tin không?
Cô đã kiểm xong một cái cớ từ lâu rồi.
Lúc này mới hài lòng thu hồi ánh mắt.
Má nó chứ, vì cái quái gì mà cô lại cảm thấy không vui nhỉ? Vừa bước ra khỏi phòng luyện khí, đã đụng phải Văn Dục trông rất kích động:
Lão tổ tông, người trở về rồi.
Lại sắp phải đi đây.
Mặt ông ta lập tức xệ hẳn xuống:
Lão tổ tông, đoàn đệ tử mới sắp lên núi tới nơi rồi, chi bằng thu nhận đệ tử chơi tí rồi hãy đi.
Chơi tí là cái quái gì? Chúc Dao một phát kéo Anh Lạc ở bên cạnh ra làm bia đỡ đạn:
Ta đã thu nhận được đệ tử rồi.
Hả!?
Văn Dục ngớ người, đánh giá Anh Lạc từ trên xuống dưới một lượt:
Cô ta...
cô ta là...
Ta tên Anh...
Cô em thân thiện bước lên trước một bước, đang định mở miệng, Chúc Dao đã nhanh tay bịt chặt miệng cô ta, lời ra đến miệng lập tức biến thành:
Anh Anh Anh...
Lão tổ tông?
Văn Dục nhìn qua nhìn lại hai người, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không sai, cô ta tên là Anh Anh Anh.
...
Khóe miệng Văn Dục co giật, n Nhân Anh? Tên gì kỳ cục thể.
Em gái, qua đây, chúng ta bàn chuyện nhân sinh.
Chúc Dao vẫy vẫy tay với cô ta.
Cô ta lại đột nhiên có vòi, ngượng ngùng nhìn cô.
Tôn...
tôn giả, đa tạ tôn giả cứu mạng.
Cô ta quy củ hành lễ với cô một cái.
Thôi được rồi, bản tính của cô bị lộ lâu rồi.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, giờ mới ngoan ngoãn quy củ với cô có phải hơi muộn rồi không, kéo cô em ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu bật chế độ chị gái tâm sự tuổi hồng:
Ta biết cô là Anh Lạc đã phong ấn Ma tộc, ta chỉ muốn hỏi cô sau này có dự định gì?
Ta là đệ tử của Di Thần điện, đương nhiên sẽ trở về môn phái.
Cô em tỏ vẻ hiển nhiên, nở nụ cười:
Nơi đó dù sao cũng là nhà của ta.
Cô muốn trở về Di Thần điện ta không có ý kiến, nhưng không thể dùng thân phận của Anh Lạc.
Vì sao?
Cô ta tỏ vẻ khó hiểu.
Khen ngợi người khác có cần phải văng bậy như vậy không má?
Ta chỉ là phục hồi nguyên dạng phong ấn trên chiếc quạt này mà thôi.
Chúc Dao tiếp tục lung lạc cô ta:
Nói thật với cô nhé, ta giúp cô, hoàn toàn là vì muốn tìm đủ năm pháp khí, ta có cách có thể giải quyết một lần triệt để đám Ma tộc này.
Chỉ cần giải quyết xong Ma tộc, cô sẽ có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người rồi.
Cô ta ngắm nghía giấy quạt, rồi lại nhìn nhìn Chúc Dao, nghĩ ngợi hồi lâu, mới cắn răng đánh một chưởng lên vai cô:
Được, tỷ.
Không phải thế thì càng nghiêm trọng hơn à? Không phải của lão ta thì là của ai? Nữ tu khác tặng cho? Hay là cướp từ người khác? Cái món đồ riêng tư thế này thì cướp kiểu gì? Phương pháp thao tác cụ thể ra sao? Làm sao đây? Trí tưởng tượng càng lúc càng bay xa, muốn dùng cũng không dùng được.
Không ngờ Văn Dục cả đống tuổi rồi mà vẫn còn thời thượng như vậy!
Hay là, xem thử bên trong còn gì khác nữa không?
Chúc Dao nói.
Được đấy!
Cô em hai mắt sáng rực cũng bày ra bộ dạng hóng hớt.
Hai người hào hứng lật tung cái túi trữ đồ từ dưới lên trên, tiếc là ngoài mấy thanh linh kiểm cấp thấp, cùng mấy bộ y phục đạo pháp của nam giới, không còn bất kỳ vật thể bất minh nào nữa.
Haiz...
Hai người đồng thời thở dài, thật đáng tiếc.
(Văn Dục:
...
)
Cứ dùng cái này đi.
Chúc Dao cầm lấy cái yếm, đặt sang một bên, huy động linh khí, khởi động một trận pháp phòng ngự ở bên trên, sau đó lại dẫn trận pháp di chuyển về phía kết giới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.