• 1,154

Chương 249: Em gái sống lại


Một cú đó của Chúc Dao căn bản không chút nương tay, thẳng thừng đánh nát nội đan của nó, tu vi của nó thụt lùi là cái chắc.

Chúc Da8o bước đến, bốn cái móng của nó giật giật, nó lật người lại, dè dặt thận trọng bò rạp trên mặt đất xin tha:
Đại tiên, đại tiên tha mạng. <3br>
Tiểu thú biết sai rồi, sau này không dám nữa.
Chúc Dao nhíu mày, giọng lạnh lùng:
Ngươi sai ở chỗ nào?

Sai...

sại ở...
9Cơ thể nó run rẩy:
Tiểu thủ có mắt không thấy Thái Sơn, đã đắc tội đại tiên.
Có thể thấy hồn phách bị giam giữ ở nơi này nhiều không đếm xuể.
Chúc Dao hít sâu một hơi, lúc này mới thu hồi trận pháp, chú Vãng Sinh là một pháp thuật đơn giản, cũng không hao phí quá nhiều linh lực.
Nhưng cũng không thể chống đỡ nổi cả nửa tiếng đồng hồ, thêm nữa ban nãy còn tiêu hao quá nửa linh khí để đối phó với Chân Nguyên,
Gương mặt cô ta hiện rõ vẻ hoảng hốt, nào còn hình tượng tiên tử cao quý lạnh lùng gì nữa, chỉ là một thanh niên trẻ trâu, cả người toát ra mùi tầm thường nồng nặc.

Cảm ơn nhé.
Cô ta nôn ra một ngụm nước, nằm thẳng cẳng trên mặt đất há miệng thở dốc, bộ dạng nhất thời khó mà trở về bình thường được.
Hít thở suốt năm phút đồng hồ, mới quay đầu nhìn về phía cô, bộ dạng vui mừng:
May mà có huynh, đại huynh đệ, nếu không bà đây chắc đã chết chìm trong đó rồi cũng nên, không ngờ cái ao này trông không to mà nước sâu vãi.
Đại huynh đệ là cái khỉ gì?
Ta là nữ đấy.

Hả?
Cô ta ngồi dậy, quét mắt nhìn cô một lượt, sau đó ánh mắt dừng ở ngực cô, lộ ra vẻ mặt
đừng đùa tao nha mày
.
Chấn Nguyên nói không sai, tu sĩ loài người trong giới tu tiên, vốn không phải không hề biết gì, chỉ là để mặc mà thôi.
Tất cả đều vì một chữ
lợi
, Chân Nguyên sai, nhưng những tu sĩ lợi dụng thậm chí để mặc nó tùy ý, cũng đều sai cả.
Chúc Dao đột nhiên cảm thấy có phần bị thương, rõ ràng những kẻ được gọi là tu sĩ này, cũng chẳng có gì khác biệt so với người bình thường, vì danh vì lợi hoặc vì tu vị mà tranh giành đến người sống kẻ chết, nhưng vì để có được cái danh nghĩa tu tiên vĩ đại, biến tất cả đều trở nên hợp lý, thản nhiên như không làm chuyện xấu, lại vẫn có thể từng bước thăng tiến, phi thăng thượng giới, trường sinh bất tử.
Vì tu vi mà dùng sinh khí người phàm làm thức ăn.
Người người thực sự cần cầu xin sự tha thứ không phải ta, mà là những người trên đảo này đã bị người ăn sinh khí mới đúng.
Nếu như hôm nay ta tha cho ngươi, vậy thì tội nghiệt giết chết những người này, ta cũng sẽ có một phần trách nhiệm.
Trận pháp rực sáng, chỉ là bên trên ấy lại xuất hiện rất nhiều vết nứt, một hư ảnh giống hệt như em gái, đang đè lên thân xác của cô ấy, chắc đây chính là một phần năm hồn phách thoát ra từ trong pháp khí đó, mà theo như tình hình trong ao mà nói, hồn phách chỉ cần trở về trong thân xác là cô em này sẽ tỉnh lại ngay.
Chúc Dao lập tức bày bố rất nhiều trận pháp che giấu đè lên nhau ở xung quanh, ngăn người khác phát hiện ra dị động ở chỗ này, sau đó dưới tình hình trận pháp chưa hoàn toàn bị phá vỡ, cô bắt quyết giúp thân xác của em gái thoát ra khỏi ao nước.
Nửa canh giờ trôi qua, ảo ảnh kia cuối cùng cũng hoàn toàn dung nhập vào thể xác, mà vết nứt trên trận pháp cũng đã biến mất, em gái chầm chậm bay lên.
Chứ ngươi không hề cho rằng mình cầm cô hồn phách của những tu sĩ kia thì có gì là sai.


...
Chân Nguyên ngẩn người.

Nếu như người thật lòng hối hận, hôm nay sẽ không cầu xin ta tha mạng.
Chúc Dao gằn từng câu từng chữ:
Cho nên ta không thể tha cho ngươi.
Đại tiện nghi hồng phúc tề thiên, xin đừng so đo với 6tiểu thủ làm gì.
Tha cho tiểu thú đi mà.

Nó khóc nức nở, thân hình bé nhỏ càng run dữ dội như lá bay trong gió, cũng thật 5tội nghiệp, Chúc Dao thở dài:
Ta không giết ngươi.
Chân Nguyên mừng rỡ, ngước hai đôi mắt đen láy như hai quả nho lên nhìn cô, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
Có lẽ những yêu thú cô từng gặp trước đây đều quá đơn thuần, một là bọn chúng có thiện ý vô cùng với cô hoặc là bọn hung hãn triệt để.
Không phải loại vừa gặp đã muốn ăn thịt cô, thì sẽ là loại vừa gặp đã dính chặt lấy cô.
Cho nên ở trong lòng cô, yêu thú đều đơn thuần thẳng thắn.
Không lâu sau, cả ngọn Tâm Kiểm nổ tung, vô số linh kiếm bay ra, bắt đầu múa may quay cuồng đủ kiểu trên không trung, giống như phát điên vậy, chém đá chặt cây, ồn đến mức không còn gọi là
động tĩnh
được nữa rồi.
Khóe miệng Chúc Dao khẽ giật, lặng lẽ lau mồ hôi, khoa trương quá rồi em ơi, như cái công trường xây dựng vậy.
Nhưng mà không thể không thừa nhận, cô cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Đây rốt cuộc là cái thế giới gì? Cái gọi là đạo, lại là đạo dẫn đến đâu? Vì sao cô không nhìn thấy được thứ gì có được nửa phần tốt đẹp, chỉ nhìn thấy xấu xa và hủy diệt.
Dưới cái loại
đạo
dị dạng như thế này sản sinh ra những thứ tràn đầy oán khí như thế, cũng chẳng có gì là lạ.
Chúc Dao hít sâu một hơi, đem những nỗi niềm chán ghét đối với cái thế giới này đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng, đè cả xuống.
Mái tóc bay bay, quần áo phấp phới, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ ấy bắt đầu xuất hiện sinh khí, hai má ửng hồng càng thêm xinh xắn, một lúc sau cô ấy chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng khẽ cong, nở một nụ cười nhàn nhạt, trời đất dường như vì thế mà mất đi màu sắc.
Cho dù cùng là con gái, Chúc Dao cũng nhìn tới ngẩn ngơ, cho dù có dùng đẹp như tiên nữ để hình dung, cũng không cách nào lột tả hết được vẻ đẹp kinh thiên động địa này.
Khiến cô trong một khoảnh khắc quên hết cả thời gian lẫn không gian, chỉ còn lại lồng ngực rộn ràng, nhìn cô nương tựa như không phải người trần kia chậm rãi bước tới, chỉ thấy cô ấy khẽ hé môi đỏ, giọng nói như vàng anh, như tiếng suối chảy ra.
Hiệu ứng cánh bướm là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc.
Hiểu đại khái thì là sự thay đổi của một nhân tố nhỏ có thể thông qua sự lan truyền, dẫn đến kết quả có sự thay đổi lớn.
Cô sực nhớ ra, ở trên hòn đảo đó Chân Nguyên đã bày ra trận pháp giam giữ hồn phách, có khi nào trong số những hồn phách bị giam giữ đó lại có một trong năm phần hồn phách của cô em Anh Lạc không.
Làm sao đây? Chúc bao suy nghĩ đối sách, tầm mắt chuyển tới ngọn núi Tâm Kiểm ở bên cạnh.
Có rồi!
Kim linh!
Cô móc viên đá ở trong túi ra.

Chíp...
Kim linh cọ cọ vào lòng bàn tay cô.
Chúc Dao càng thêm vội vàng, điên cuồng huy động linh khí để bay trở về.
Trở về Di Thần điện, cô liền phát hiện ra phía sau núi rõ ràng có linh khí di động.
Cho dù cách còn xa, cô cũng vẫn cảm nhận được, tim Chúc Dao thắt lại, không kịp rồi, nếu như để người của Di Thần Điện phát hiện ra, đến khi chuyện em gái tỉnh lại bị cả giới tu tiên này biết cả, thì đến lúc đó sẽ lại dẫn đến cái kết cục không chết không thôi.
Ta hối hận rồi.
Nó cố gắng hết sức để giải thích.
Chúc Dao cười lạnh một tiếng:
Thứ duy nhất người hối hận, chỉ là bởi vì gặp phải ta mà thôi.
Ngươi hối hận chẳng qua là bởi bị ta bắt được, hối hận chỉ bởi vì chọc phải ta thôi.
Thế nên cô ấy mới tỉnh lại muốn như thế.
Đến về sau, có thể cuối cùng món pháp khí này cũng ra khỏi đảo, hoặc là Chân Nguyên phi thẳng, không còn đủ sức mạnh giam giữ hồn phách nữa, cho nên mới quay lại.
Không sai, cái bóng trắng ban nãy, chính là một phần năm hồn phách của cô em, mà phương hướng biến mất của nó, vừa hay cũng là hướng của Di Thần điện, lúc này chắc đã trở về trong thân xác của cô em rồi.
Suy nghĩ kỹ lại thì đằng sau nó, nhiều khả năng có bóng dáng của tu sĩ loài người.
Thậm chí rất có thể còn liên quan đến các môn phái, có ai không biết hải vực này nguy hiểm ra sao, nhưng Tu Bảo Các này vẫn tồn tại trong giới tu tiên lâu như vậy, không chỉ có thể, chắc hẳn những nơi khác cũng có chi nhánh.
Chân Nguyên chỉ là kẻ đoạt bảo vật, sau đó chuyển lại cho các tu sĩ khác, nó có thể hút lấy sinh khí, còn giới tu tiên lại có thể nhìn thấy đủ loại vũ khí, bảo vật kỳ lạ quý hiếm.

Mi có thể khiến mấy thanh kiếm ở núi Tầm Kiếm kia bạo động lần nữa không?

Chip?


Động tĩnh ồn ào chút, khoa trương chút là được.

Chíp chíp chíp.
Nó lăn lăn về phía trước, làm điệu bộ gật đầu,
Được, vậy mi đến núi Tầm Kiếm đi.
Chúc Dao chọc chọc hòn đá:
Đợi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ đi tìm mi.
Nhớ kỹ, không được đả thương người khác.

Chíp!
Chúc Dao giơ tay lên bắt quyết, Kim linh liền hóa thành một tia sáng trắng, bay về phía núi Tầm Kiếm.

...
Cái phong cách tương phản này thật khiến người ta câm nín.

Ê, thì ra chỗ này có người sống à!
Em gái cuối cùng cũng phát hiện ra Chúc Dao đứng bên ao, đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt:
Chỉ có điều hơi xấu tí.

Chúc Dao:
...

Thanh trì và núi Tầm Kiếm ở cùng một phương hướng, cách nhau không tới hai dặm.
Làm loạn như vậy, chỉ e Di Thần điện tưởng rằng ngọn núi này lại bạo động rồi, mà sẽ không chú ý tới chuyện em gái sống lại trong Thánh trìnữa.
Cô chuyển hướng bay qua đó, chỉ thấy pháp trận trên Thánh trị đã bắt đầu sụp đổ, xiềng xích vốn dĩ trói buộc đã dần dần đứt gãy, mặt nước dập dềnh gợn sóng, còn em gái đang chầm chậm bay lên.
Thế nên cô đành tiễn bọn họ một đoạn.
Ánh sáng trắng ấy càng lúc càng nhiều, giống như một trận mưa sao băng đổ xuống giữa ban ngày, chầm chậm bay về phía bầu trời, sau đó biến mất không còn vết tích.
Cả hòn đảo bị những luồng ánh sáng trắng này bao phủ cả nửa giờ đồng hồ rồi cuối cùng luồng ánh sáng đó mới tan biến.
Chúc Dao kinh ngạc, không kịp nghỉ ngơi nữa, ngự kiến bay thẳng về phía Di Thần điện.
Theo diễn biến cốt truyện gốc, phải sau mấy chục năm nữa, hồn phách trở về thì cô em mới tỉnh giấc.
Nhưng hiện giờ mọc ra thêm cái cánh bướm
là Chúc Dao đây, cô không biết liệu có phát sinh biến cố nào hay không? Không đúng, khẳng định là đã phát sinh biến cố rồi.
ta không biết...
bơi...

Khóe miệng Chúc Dao giật giật, vung tay lên một cái, một luồng gió mát thổi qua, lôi cô em trông như con gà trụng nước sôi lên khỏi mặt nước.
Chân Nguyên là yêu thú cấp chín, chỉ còn thiếu một chút nữa là tiến vào cấp mười, nếu không phải cô có linh căn hộ Lôi, trời sinh khắc chế yêu thú, thì thật sự chẳng có bao nhiêu cửa thắng.
Tiễn hết những hồn phách này đi, cô đã mệt đến mức chân tay mềm nhũn, đang định ngồi xuống điều tức một lát.
Pháp khí từng phong ấn Ma tộc ở trong tay cô lại đột nhiên sáng lên, có thứ gì đó màu trắng từ bên trong bay ra, chớp lóe một cái rồi mất tăm mất tích.
Chúc Dao chỉ cảm thấy mu bàn tay chợt lạnh, trong một khoảnh
khắc nhanh như chớp ấy, cô lại nhìn thấy hình bóng của một người con gái.
Vì sao trên chiếc quạt này lại xuất hiện hình bóng của một người con gái? Cái đệt! Là cô em sầu thảm đó.
trên người ngài rõ ràng có loại khí tức mà loài thú đều yêu thích, ngài không phải nên bảo vệ ta sao? Vì sao...

Nếu đã có dũng khí phạm sai, thì phải có can đảm chịu trừng phạt.

Trừng phạt, vì sao chỉ có ta phải chịu trừng phạt?
Nó bắt đầu dùng hết sức lực gào lên:
Ta đã ở nơi này cả ngàn năm, làm sao mà đám tu sĩ loài người trong giới tu tiên ấy không phát hiện ra được chứ, rõ ràng là tự mình tìm đến, vốn dĩ chẳng phải là lỗi của một mình ta...

Chúc Dao không phí lời với nó, trận pháp thẳng thừng giáng xuống, Chân Nguyên lập tức biến mất khỏi mặt đất, trong không trung chỉ có những pháp phù bay lơ lửng, không lâu sau ngay cả nó cũng biến mất không còn vết tích.
Chúc Dao thở dài, trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc không rõ, buồn bực khó chịu.

Cái lệnh đường nhà ngươi, thẳng rùa rụt cổ quân khốn nạn nào, quăng bà đây vào trong nước thể hả.
Lách cách...
Cô có cảm giác như nghe thấy tiếng mộng tưởng vỡ tan tành.
Cô em còn một tay xách gấu váy, chán ghét nhìn vào nước đầy ao:
Ông nội nó chứ, bà đây ghét nhất là bị ướt váy đấy, nếu để bà biết đứa nào để bà ở trong này, bà nguyền rủa nó cả đời cũng không khá lên được, cả nhà nó cũng đừng hòng khá lên!

Sẽ không có quá nhiều suy nghĩ lòng vòng dối trá như thế.
Nhưng Chân Nguyên thì khác, nếu bảo nó là yêu thú thì hành vi và suy nghĩ của nó lại giống con người hơn.
Cô cứ luôn cảm thấy kỳ lạ, vì sao một yêu thú như nó, lại cảm thấy hứng thú với pháp khí pháp bảo của tu sĩ loài người, lúc ban đầu cũng chỉ muốn đoạt pháp khí của cô, hơn nữa còn biết dùng những thứ đó làm mồi nhử, dụ người ta vào bẫy.
Ta tuyệt đối không thể dung túng cho hung thủ là ngươi.

Chúc Dao sắc mặt lạnh lẽo, cô nhanh chóng bắt ẩn, một trận pháp khổng lồ bao trùm cả hòn đảo chỉ trong chớp mắt, cô dịu giọng:
Chấn Nguyên, ta không giết người.
Nhưng ta sẽ vĩnh viễn giam người trên hòn đảo này, ngươi cũng sẽ không bao giờ gặp được bất kỳ ai, không thể tiếp xúc với bất kỳ người nào nữa.
Cũng giống như những hồn phách bị ngươi giam cầm kia vậy.
Đợi đến ngày người thật lòng hối cải, mới có thể siêu thoát.


Không...
Nó lập tức trở nên kích động, muốn giãy giụa lao về phía cô, không gặp được bất kỳ ai, không thể tiếp xúc được với bất kỳ người nào nữa thì có gì khác với quỷ hồn?
Ngài không thể đối xử với ta như vậy, ta thật sự biết sai rồi, ngài...
Không giết người, chỉ là bởi vì ta không có quyền quyết định sự sống chết của người khác, ngươi là yêu thú cấp chín, hơn nữa cũng đã tu thành hình người.
Người vào đời, đã học hết đạo làm người.
Nhưng lại quên đi tâm nguyện ban đầu thuần túy nhất.

Nhưng ta cũng không thể tha cho ngươi!
Ngữ khí của Chúc Dao vừa thay đổi, sắc mặt Chân Nguyên liền trắng bệch.

Chân Nguyên, ngay đến cả mình đã làm gì sai người còn không biết, dựa vào cái gì mà người nghĩ những gì người đã làm có thể được tha thứ?

Không, ta...
ta thật sự biết sai rồi mà.
Bi kịch nửa đời trước của cô em này là cái miệng hại cái thân phải không, chắc chắn là thể rồi.

Này, huynh đài.
Cô em giơ tay về phía cô chào hỏi, xách váy định chạy về phía cô, vừa mới thò chân ra, đột nhiên bị vấp, ào một tiếng, đã rơi vào chính giữa trận pháp, cắm đầu vào trong nước, bắt đầu hoảng loạn cuống cuồng vẫy tay ở trong nước:
Cứu...
cứu với...
Cô huy động linh khí kết ấn, niệm lên chú Vãng Sinh.
Không lâu sau, trên bầu trời của hòn đảo xuất hiện một trận pháp khổng lồ tỏa ra ánh sáng vàng rực khổng lồ, chỉ giây lát sau, trên mặt đất chầm chậm dâng lên những luồng sáng trắng, xông thẳng về phía bầu trời.
Đây đều là những hồn phách đã bị Chấn Nguyên giam cầm ở nơi này suốt cả ngàn năm nay, tuy rằng Chấn Nguyên bị phong ấn, không thể nào giam cầm chúng được nữa, nhưng phần lớn hồn phách đã bị giam giữ quá lâu nên không thể vào Minh giới được.
Ở cái đệt, ngực nhỏ thì không phải là ngực à!
Ta, là, nữ, đấy!
Cô đang nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta đột nhiên đứng phắt dậy, bất chợt thò hai móng ra, bộp một tiếng, đáp thẳng lên miếng thịt mềm trước ngực cô, bắt đầu xoa nắn.


...
Đời này lần đầu bị người ta sờ ngực, cơ mà cái đệt mợ lại là nữ!? Khóe miệng Chúc Dao co giật, nhẩm tính đằng nào thì cũng chịu thiệt rồi, cái này nhất định không thể nhịn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.