Chương 248: Rơi nhầm ổ cướp
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 3097 chữ
- 2022-02-04 04:36:10
Chúc Dao ngồi cả nửa canh giờ, cũng chỉ thấy một người bộ dạng giống như hầu gái tới dâng lên chút trà bánh, còn lại khôn8g còn bất kỳ động tĩnh gì khác.
Chúc Dao lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, đang định đứng dậy tìm người h3ỏi thăm.
Đột nhiên trận pháp dưới chân cô phát sáng, vô số những dây leo mọc ra từ đó nhanh chóng trói chặt cô l9ại.
Thật sự vẫn còn có người không biết đảo Huyễn Cảnh.
Chân Nguyên cười càng tươi hơn, vung tay lên một cái, chỉ thấy cái sân nhỏ ban nãy hãy còn xinh xắn trang nhã, bỗng dưng giống như bị tẩy màu, cảnh vật xung quanh bỗng nhiên biến đổi, bàn đá biến thành đá tảng mọc đầy rêu xanh, cây cối biến thành hoa ăn thịt người đang há to cái miệng rộng như chậu máu.
Còn phòng ốc thì đều biến mất hết cả, trở thành một mảng rừng rậm ngút ngàn.
Sao có thể như vậy?
Chúc Dao mở lớn hai mắt, tuy rằng cô đã khống chế tu vi, nhưng thần thức vẫn luôn quan sát xung quanh, vậy mà lại không phát hiện ra tất cả chỉ là ảo ảnh.
Nhưng mới chém được nửa chừng thì nơi đó lại đột ngột mọc ra nụ hoa, phát nổ trong chớp mắt, Chúc Dao chỉ cảm thấy trên chân đau đớn, trong nụ hoa bắn ra một lượng lớn dịch độc, một nửa quần bị ăn mòn sạch sẽ, cô liên tục biến ra linh hỏa thiêu đốt đoạn dây đã đứt một nửa kia, nhưng vẫn bị tổn hại, chân hắn lên một vòng đỏ, đau chết đi được.
Vô ích thôi, linh căn của ngươi chắc chắn không phải hệ Hỏa, lửa của ngươi, căn bản không đuổi kịp tốc độ sinh trưởng của đám dây leo đó.
Chân Nguyên cười cực kỳ khoa trương, vẻ mặt như thể thắng lợi đã nằm trong lòng bàn tay.
Chúc Dao nhất thời nổi giận:
Má nó, ngươi đốt cái gì không đốt, lại đi đột quần áo của bà! Sư phụ không có ở bên cạnh, bà đây chỉ có một bộ quần áo để giữ thể diện thôi đấy, má nó, ngươi vẫn đốt à!
Lửa giận trong cô nhanh chóng bùng lên, nhất thời bùng nổ đến mức muốn giết người.
Chỉ có điều, con này xấu hơn tí.
Nó há miệng phun ra một luồng khí độc, cả hòn đảo nhanh chóng bị khí độc màu tím bao trùm.
Chúc Dao bắt quyết, lại một lần nữa triệu hồi ngàn vạn những tia sét, muốn trực tiếp đánh tan khí độc, nhưng nụ hoa trên lưng con yêu thú kia lại đột ngột nở ra, biển ra từng sợi từng sợi dây leo bắn về phía cô, mà loại dây leo trước mặt này lại hoàn toàn khác biệt, lần này rõ ràng đã nhanh hơn rất nhiều, cô phải rất vất vả mới tránh được.
Chúc Dao không thể không bay lên không trung, cô nhìn thấy cả người Chân Nguyên đã bị ánh sáng xanh bao phủ, hơn nữa thể tích còn càng lúc càng lớn, trong giây lát đã chiếm đến một phần sau cái đảo.
Xem ra hắn ta đã quyết lột hết bài, muốn liều mạng chiến với cô một phen, hiện giờ đang muốn lộ ra nguyên hình rồi, Quả nhiên một giây sau đó, ánh sáng xanh nhạt dần, trên mặt đất xuất hiện một con đại yêu thú khổng lồ, trông giống như một con cóc cỡ lớn, bốn chân bò trên mặt đất, nhưng trên lưng nó lại có một nụ hoa màu tím cực lớn, bên trong lờ mờ còn tàn phát ra khí độc.
Cái ngoại hình này của nó trông giống một loại sinh vật trong phim hoạt hình cô từng xem trước đây, Fushigidane (Pokemon).
Chân Nguyên cười lạnh một tiếng:
Lúc người xuất hiện ở trên không trung, ta đã phát hiện ra rồi.
Chỉ cần một khi ngươi chạm đất, tất sẽ trúng phải ảo thuật của ta.
Đám tu sĩ loài người đó thì sao?
Cô rõ ràng đã nhìn thấy rất nhiều người ở trên đường, hơn nữa mỗi một người tu vị tướng mạo đều không giống nhau, cô còn từng nói chuyện với bọn họ, nếu như tất cả chỉ là ảo ảnh, không thể có chuyện đến những thứ giống như linh lực cũng có thể mô phỏng.
Quay đầu nhìn con yêu thú đang chạy qua chạy lại không ngừng.
Đầu tiên là sẩn tới trước mặt cô:
Meo meo meo...
Sau đó chạy ra mấy bước:
Đồ cầm thú nhà ngươi đã làm gì ta...
Cô thấy nó hổn hển mà hoảng.
Tình trạng kiểu này, sao cô lại cảm thấy hơi giống cái độ thiện cảm ở thế giới trước nhỉ? Chỉ là phạm vi phát huy tác dụng hình như bị thu nhỏ lại, nhưng mà lúc trước hắn ta ở trong hình dạng con người, cũng không xảy ra chuyện này.
Lẽ nào chỉ có tác dụng đối với yêu thú ở dạng thú? Đợi chút, lần trước khi cô bị con rồng đần đè chết cứng, hình như...
có vẻ....
hình như là...
Bọn họ đều là tu sĩ đấy, không phải ảo ảnh gì đâu.
Chân Nguyên không chút bận tâm phủi phủi y phục.
...
Đúng là tu sĩ thật kìa!
Cho nên mới nói đám tu sĩ loài người các ngươi thật quá ngu xuẩn, biết rõ nơi hải vực này nguy hiểm, vẫn cứ nhất định dâng mạng đến tận cửa.
Chân Nguyên dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cô:
Vừa nghe nói nơi này có đại hội đấu giá bảo vật, liền ào ào đổ xô tới, ta chỉ là tiện tay vẽ ra một cái ảo ảnh, liên tục để bọn chúng trải qua một ngày đấu giá lặp đi lặp lại, vĩnh viễn giam cầm bọn chúng trong huyễn cảnh này, chết rồi ngay cả hồn phách cũng không thể siêu thoát.
Chúc Dao lách người né tránh, nhưng những dây leo đó như mọc thêm mặt, cô bay tới đâu chúng đuổi theo tới đó.
Chúc Dao chỉ đành càng bay càng nhanh, đồng thời bẩm quyết hóa ra lửa cháy thiêu đốt hết đám dây leo, có điều vừa đốt rụng được một mảng, lại có càng nhiều dây leo khác xông tới thay thế.
Chỉ một giây mất cảnh giác, chân phải đã bị một sợi dây leo mảnh nhỏ buộc chặt, cô xoay người vung kiểm chém đứt.
Vừa tránh được một cái, một cái khác đã lại vút qua, đánh thẳng lên trên kết giới phòng ngự của cô, mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy trong tim đau đớn, lờ mờ có cảm giác bị xé nát.
Chúc Dao nắm chặt kiếm trong tay, ánh chớp màu tím trong chớp mắt lan tỏa khắp thân kiểm.
Cô giơ tay vung kiểm lên, cắt đứt một sợi, xoay người muốn tránh khỏi đám còn lại.
Làm tốt lắm!
Chúc Dao đón lấy chiếc quạt và Kim linh bay về phía mình.
Chíp chíp, chíp chíp...
Kim linh vui vẻ lăn lộn trong lòng bàn tay cô, được khen rồi, vui quá đi, vui quá đi.
Chân Nguyên thấy cả cách bỏ chạy lẫn uy hiếp đều không có tác dụng, sắc mặt hắn ta nhất thời tái xanh, hắn ta nghiến răng, không biết đã làm gì khiến cả người tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh lục, tiếp đó cả hòn đảo cũng bắt đầu chấn động theo, mặt đất ban nãy còn đen sì một mảng, bắt đầu mọc ra vô số cây gai, gai xanh nhọn hoắt bên trên còn tỏa ra khí lạnh, còn chảy ra thứ dịch nhựa màu tím, từng đóa từng đóa hoa ăn thịt người cỡ lớn hung ác đáng sợ chui lên từ mặt đất, mở to miệng, bộ dạng như thế bất cứ lúc nào cũng có thể tóm lấy người mà ăn.
ngươi ngươi, ngươi là Lôi.
Giờ mới biết thì đã quá muộn rồi!
Chúc Dao giơ tay lên, triệu hồi một luồng sét khổng lồ bổ thẳng về phía hắn ta, trúng ngay giữa mục tiêu.
Dây leo bên người Chân Nguyên hóa thành tro bụi trong chớp mắt, rơi thẳng từ trên không trung xuống, hắn ta nôn ra một ngụm máu lớn, bất chợt bắt một pháp quyết hệ Phong, thổi tung đất cát trên mặt đất, dội về phía Chúc Dao.
Thân hình hắn ta nhoáng một cái đã biến thành một luồng sáng lục, muốn chạy về phía chân trời.
Nhưng giây tiếp theo sẽ lại tỉnh táo trở lại, sau đó hối hận vô cùng mà tránh xa.
Cứ như thể lặp đi lặp lại, chơi không biết chán, giống như tinh thần phân liệt vậy đó.
Chúc Dao:
...
Vậy sao?
Chúc Dao cười lạnh một tiếng:
Trước đây người đã từng hai lần nhắc tới cụm từ
tu sĩ loài người các ngươi, điều đó chẳng phải đã chứng minh người vốn dĩ không phải con người hay sao, mà bất kể là yêu tinh hay yêu thú, pháp khí đối với chúng mà nói hoàn toàn không có tác dụng gì hết.
Ngươi giam giữ nhiều tu sĩ loài người như vậy, nếu không phải vì muốn hút sinh khí bọn họ để gia tăng tu vi, thì người nuôi để nghịch sao?
Sắc mặt hắn ta trầm xuống, trong mắt lóe lên sát khí, đột nhiên biến ra những cột băng nhọn phóng thẳng về phía cô:
Cho dù ngươi biết, cũng chẳng cứu nổi mình.
Chúc Dao lật tay gọi ra một đốm lửa, chỉ trong chớp mắt đã biến tất cả dây leo quấn quanh người cô hóa thành tro bụi, đến cả những cột băng đang bay lại gần, cũng tan thành nước dưới nhiệt độ cao.
Ngươi không ăn số trà bánh đó?
Vẻ mặt hắn ta lộ rõ sự kinh ngạc.
Như vậy, mọi thứ của bọn chúng đều sẽ thuộc về ta.
Thì ra những người đó, đều là hồn phách của những tu sĩ bị lừa gạt, cộng thêm thực thể tạo thành do ảo ảnh ngưng kết lại, chẳng trách thần thức của cô không phát giác ra được điểm dị thường.
Ta vốn dĩ cũng định dùng cách đó đối phó với ngươi.
Tiếc rằng số của người may mắn quá, nhất quyết không chịu tham gia buổi đấu giá, không đi vào mắt trận, huyễn cảnh của ta không thể đối phó với người được, cho nên ta chỉ đành tự mình ra tay cướp thôi.
Ngươi giam giữ nhiều tu sĩ như vậy, là vì muốn cướp pháp khí pháp bảo của bọn họ?
Hắn ta cúi đầu nhìn cái túi trữ đồ trong tay, sau đó cất đi:
Ai bảo các ngươi lắm bảo bối? Ta nhìn thấy rồi nhé, lúc trước khi người ngự kiểm, đã dùng một thanh pháp khí cực phẩm cấp bảy.
Chuyện gì đây?
Đám tu sĩ loài người các ngươi rặt một lũ ngu xuẩn.
Chân Nguyên đột nhiên xuất hiện ở trong6 sân, vẻ mặt dương dương tự đắc nhìn cô, trên vai có một con yêu thú nhỏ vừa giống chuột vừa giống chim, hắn ta huơ huơ 5tay:
Đem qua đây.
Con yêu thú kia hóa thành ánh chớp trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã quay về trên vai Chấn Nguyên, miệng còn ngậm cái túi trữ đồ của cô.
Đết, thì ra là ổ cướp à.
Chân Nguyên đón lấy cái túi trữ đồ, tung lên tung xuống ước lượng:
Biết điều thì chủ động xóa bỏ ẩn ký trên cái túi trữ đồ này đi, ta sẽ cho người chết được thoải mái chút.
Ngươi rốt cuộc là ai?
Chúc Dao trầm giọng:
Pháp khí phong ấn Ma tộc đó, sao lại lọt vào tay ngươi?
Ta?
Hắn ta cười cười:
Ngươi dám tới tận đảo Huyễn Cảnh làm loạn, mà lại không biết ta là ai sao?
Đảo Huyễn Cảnh?
Chúc Dao ngẩn ra.
Meo...
Chúc Dao:
.
Cái củ cải gì đây? Chân Nguyên đã hóa thành con cóc khổng lồ cũng ngây người sững ra, nó vội lùi về phía sau.
Vẻ mặt kinh hoàng nhìn cô, tựa như cũng không biết tại sao bản thân ban nãy lại làm ra chuyện bất thường như vậy:
Hắn ta vừa dứt lời, bên cạnh đã sáng lên một luồng sáng trắng, luồng sáng đó vọt ra từ bên trong túi chứa đồ mà Chúc Dao vừa mới đoạt lại.
Chíp...
Một tiếng kêu vang vọng.
Hắn ta chỉ cảm thấy bàn tay nóng bỏng, vô thức buông lỏng tay, giây tiếp theo chiếc quạt kia đã bay về tay Chúc Dao.
Dừng...
dừng tay!
Chân Nguyên sớm đã không còn về khoa trương lúc trước nữa, vẻ mặt hoảng loạn kêu dùng, giơ thứ đang cầm trong tay lên, lớn tiếng nói:
Thả ta đi, bằng không...
bằng không ta sẽ phá hủy pháp khí này.
Giờ thì quên luôn cái gọi là bảo vệ môi trường, yêu thương cỏ cây hoa lá đi, cô trực tiếp bắt quyết, triệu hồi thiên giáng xuống.
Ngay lập tức hàng ngàn hàng vạn những luồng sấm sét bổ thẳng xuống dưới, tiếng sấm nổ đùng đùng.
Chân Nguyên bỗng dưng đần cả người, hắn ta không dám tin vào mắt mình nữa:
Ngươi...
Ban...
ban nãy ngươi đã dùng pháp thuật gì để đối phó với ta?
...
Cô biết cô đi bằng đầu, rõ ràng là tự ngươi lên cơn động kinh đấy nhé.
Tình hình tiếp theo, càng lúc càng phát triển theo hướng quái dị, Chân Nguyên đã hóa thành con cóc khổng lồ, giống như đột nhiên kích hoạt phải cái thuộc tính ẩn nào đấy, chỉ cần cái cơ thể dạng thú của nó vừa lại gần cô, thì chỉ trong giây lát sẽ biến thành một con thú mê muội một cách khó hiểu, lăn lộn kêu gào đòi vuốt đòi bế, đòi sinh khỉ con cho cô.
Tuy rằng pháp khí cấp bảy khá nhiều, nhưng pháp khí cực phẩm lại rất hiếm gặp.
Đã dâng đến tận cửa rồi, ta sao có thể bỏ qua?
Ta thấy không nhất thiết phải thế đâu!
Chúc Dao nhìn thẳng vào hắn ta, không đúng, là nó!
Ngươi giam những tu sĩ đó lại, trên thực tế là vì muốn hút sinh khí của bọn họ mà thôi.
Chân Nguyên sững người, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn, đột nhiên trở nên giận dữ:
Xằng bậy, ta sao có thể có hứng thú với sinh khí của con người.
Thứ mà hắn ta đang cầm chính là chiếc quạt, một phần phong ấn Ma tộc.
Ngươi đừng qua đây, bằng không ta sẽ phá hủy nó!
Chúc Dao dừng bước, lông mày nhíu chặt.
Chấn Nguyên vui mừng, tưởng rằng sự uy hiếp này đã có tác dụng:
Ngươi tới đây không phải vì muốn tìm thứ này sao? Đừng ép ta cá chết lưới rách!
Sau lưng lại đột nhiên truyền tới một tiếng thú kêu.
Ộp...
Quả nhiên vẫn là một con ếch! Một bóng đen ngay lập tức đè xuống đỉnh đầu, Chúc Dao giật thót, lại phát hiện đã không còn đường lùi.
Cuối cùng dừng lại ở cấp đầu tiên của tầng Hóa Thần, chắc chắn lúc trước hắn ta đã che giấu tu vi, chỉ trong một thời gian ngắn, uy thế của sức mạnh cấp Hóa Thần đã bao trùm lên cả hải đảo.
Một tu sĩ loài người cấp Kim Đan, người định lấy gì để đấu với ta?
Đợi chút! Chúc Dao thở ra một hơi, cũng giải trừ sự áp chế tu vi trên người mình, uy thế của tu sĩ Hóa Thần kỳ lập tức bật ngược lại chèn ép hắn ta.
Ngươi người người người ngươi...
Vẻ mặt hắn ta hoảng hốt vô cùng:
Chuyện gì thế này, ngươi cũng là...
Ha ha, che giấu tu vi ấy mà, ta cũng biết nhé.
Chúc Dao cử động bàn tay, giơ tay lên trời, triệu hồi linh kiếm của mình, bay lên cầm kiếm chém về phía hắn ta:
Đừng phí lời nữa, muốn đánh thì qua đây!
Chân Nguyên lúc này mới sực tỉnh, thân hình di chuyển nhanh chóng tránh thoát khỏi đòn công kích của cô, giây tiếp theo, ngàn vạn dây leo từ dưới đất chui lên, phóng về phía Chúc Dao muốn trói cô lại.
Trà bánh?
Chúc Dao nghĩ ngợi một lát, mới nhớ ra chính là thứ mà người có bộ dạng giống hầu gái kia dâng lên:
Chúng có độc à? Xin lỗi nha, ngoài những thứ sư phụ ta làm, lâu lắm rồi ta không ăn thứ gì khác, vì ăn kinh chết đi được.
Dạ dày của cô đã bị chiều đến kén cá chọn canh từ lâu rồi.
...
Chân Nguyên khóe miệng co giật, không dưng bị khoe ân ái mặn nồng.
Hừ, cho dù ngươi có thể dùng pháp thuật được thì đã sao, hôm nay cũng phải chết tại đây thôi.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng, bộ quần áo trên người dù không có gió vẫn bay phần phật, tóc tai cũng bắt đầu bay tán loạn, mà tu vi ban nãy chỉ ở giai đoạn Trúc Cơ bắt đầu đột ngột tăng lên với tốc độ chóng mặt, Kim Đan, Nguyên Anh, thậm chí còn đột phá đến cảnh giới Hóa Thần.
Muốn trốn à!
Chúc Dao dựng kết giới phòng ngự ngăn cản đất cát đang bay thẳng về phía mình, đồng thời linh kiếm trong tay vung lên hóa thành một cái roi tạo thành từ những tia sét, trong nháy mắt đã khóa chặt lấy luồng sáng màu lục kia, cô giơ tay giật lại, bịch một tiếng, đã lôi được hắn ta quay về, làm hắn ta ngã sõng soài trên mặt đất.
Dưới mấy luồng sấm sét, hắn ta đã hoàn toàn không còn sức để đánh trả.
Con ếch khổng lồ kia cứ thể đè thẳng xuống, cô đã chuẩn bị sẵn sàng triệu hồi kiếm ý.
Nhìn thấy con yêu thú càng lúc càng gần, vào đúng lúc sắp đè cô bẹp dí...
Thân hình khổng lồ ấy đột nhiên chao nghiêng, bộp một tiếng rơi xuống bên chân cô, giống như nhìn thấy quỷ, vẻ mặt say sưa mãn nguyện dụi dụi lên chân cô, kêu lên một tiếng.
cô không hề tắt cái độ thiện cảm ở thế giới đó đi thì phải.
Thế thì...
Đột nhiên cảm thấy toàn thân muốn bệnh quá.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.