• 1,148

Chương 247: Pháp khí thứ nhất


Càng đến gần cô càng cảm nhận được rõ ràng kiểm khí của những linh kiếm kia.

Chúc Dao bay tới bày kết giới phòng ngự, đáp xu8ống cách những linh kiểm kia không tới năm bước chân,móc Kim linh ra.

Quả nhiên đám linh kiếm đang lên cơn kia đột nhiên kh3ựng lại, kiếm khí lạnh thấu xương cũng giảm đi không ít.
Chúc bao quan sát người thanh niên trước mặt, trông hắn ta khoảng chừng hai mươi, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, mặc một bộ quần áo xanh, trên ống tay áo có hoa văn hình tiền đồng, cô mất hứng nói thẳng:
Ngươi đang kéo khách đấy hả?

Cởi?
Hắn ta tỏ vẻ khó hiểu.
Hai chữ này đồng âm.

Ý nói ngươi là người của Tụ Bảo Các, ra đây kéo khách ấy.
Nét mặt hắn ta thoáng cứng đờ nhưng hắn ta nhanh chóng trở về với trạng thái bình thường:
Hà hà, đạo hữu đừng hiểu lầm, vì tại hạ thấy đạo hữu trông lạ nên muốn giới thiệu cho ngài một chút mà thôi.

Mẹ kiếp! Cây quạt đen thui có ký tự của thuật phong ấn lập lòe kia là cái gì? Cô không nhìn nhầm đấy chứ.

Đạo hữu thật tinh mắt!
Chân Nguyên lập tức tiến đến cầm cây quạt kia lên:
Nó là một trong những pháp khí trước kia đã phong ấn Ma tộc.

...
Đúng thế thật! Thế này quá tùy tiện rồi!
Cái quạt này...
thật sự là pháp khí phong ấn Ma tộc?

Tu sĩ qua lại nhộn nhịp, hai bên đường sầm uất, bên cạnh đều là cửa hàng bán các loại pháp phù, đan dược, nhưng các cửa tiệm đều có một ký hiệu tiền đồng giống nhau.
Xem ra đó là các chi nhánh của Tụ Bảo Các.
Người kia dẫn cô vào một cửa tiệm bán pháp khí, trong tiệm không đông người, có hai thanh niên mặc trang phục giống nhau ra tiếp đón, cúi chào thanh niên kia một cái, nhưng hắn ta chỉ xua tay, tự mình dẫn cô đi
Ngay cả kiểm khí lạnh thấu xương vừa rồi cũng tan biến không còn dấu vết.
Mẹ kiếp.
Thế mà có tác dụng thật!
Chúc Dao điên cuồng bay liên tục vài trăm dặm, cho đến khi thấy một vực nước lớn cô mới giảm tốc độ.
Văn Dục từng vô tình nói ra, khi Anh Lạc lấy thân mình để hiển tế, khởi động phong ấn thượng cổ, trở thành vật dẫn truyền tải Ma tộc, năm món pháp khí bị sức mạnh dồi dào từ trận pháp phong ấn phân tán đến năm nơi, trong đó có một nơi nằm gần vùng biển này.
Chúc Dao ngẫm nghĩ một lát rồi bấm pháp quyết biến thành dáng vẻ của mình thời hiện đại, cũng ẩn giấu tu vi thật, chỉ biểu hiện tu vi Kim Đan, đi về phía hòn đảo nằm giữa biển.
Buổi đấu giá đó có gì hay lắm sao? Cô thì lo lắng về việc làm sao để tìm thấy được những pháp khí kia hơn.
Chúc Dao xoay người định tới nơi khác xem sao, nhưng một người đàn ông áo xanh lại tiến tới nói với vẻ hòa nhã:
Đạo hữu không đi xem xem tình hình thể nào hay sao? Có thể đây là buổi tụ hội long trọng nhất trăm năm mới có một lần ở giới tu tiên đấy.
Từ xưa đến nay nơi đó luôn luôn có vô số những bảo vật kỳ lạ.


Kim linh, xem ra mi không thể đi theo ta được rồi.

Chíp?
Hòn đ9á nghiêng sang phải một chút tỏ vẻ hoài nghi.

Những thanh kiếm này có linh tính.
Chúc Dao chỉ về phía trước, chắc chắn nh6ững thanh kiểm này phát hiện Kim linh mất tích nên mới gây ra bạo động.

Là mi đã khiến bọn chúng có linh tính, mi bỏ đi ch5úng sẽ quay về là pháp khí bình thường.
dạo.
Xem ra tên này là cấp trên.

Không biết phải xưng hô với đạo hữu thế nào?

Ta họ Lộ, tên chỉ có một chữ Qua.
Chúc Dao thuận miệng nói bừa.
Xem ra vị Ngọc Dao tôn giả này không cảm thấy mình thuộc về Di Thần điện, cho nên mới ra đi dứt khoát như vậy.
Không được, mình phải nghĩ cách giữ người ở lại đây mãi mãi.
Ừ, hết thảy đều là vì môn phái!
Chúc Dao nhắm ngay cơ hội nói muốn rời khỏi môn phái một chuyển với lý do
muốn đi thăm thú thế giới rộng lớn này
.
Vẻ mặt Văn Dục như sụp đổ, sụt sùi nước mắt nước mũi gào to:
Lão tổ tông, người không thể đi được.
Người đi bỏ lại Di Thần điện, đám thầy trò lẻ loi đơn độc bọn ta biết phải làm sao?
Khoé miệng Chúc Dao cứng đờ, nói cứ như mình là tên đào hoa phụ tình người khác vậy.

Cảm ơn nhé!
Chúc Dao xoay người rời đi.

Nhưng ta không có hứng.

Đạo hữu.
Thanh niên kia lại quýnh lên, chặn trước mặt cô:
Buổi đấu giá này thực sự là trăm năm khó gặp đấy.
Chúc Dao xòe hai tay ra:
Ta không có tiền!
Cô nghèo kiết xác đây được chưa?
Đạo hữu nói đùa rồi.
Hắn ta tin chắc là cô viện cớ.

Trước giờ Tụ Bảo Các ta quan hệ rộng, tin tức nhanh nhạy, đã tồn tại trên đảo này cả mấy ngàn năm, có được vô số vật quý giá.
Một trăm ngài không mua là tiếc đó, một trăm thôi, cứ mua đi, yên tâm không bị mắc lừa.

Pháp khí phong ấn Ma tộc mà tùy tiện bán đi như vậy được sao? Có cần phải tùy tiện đến mức này không? Khí tiết đâu? Chân Nguyên thấy cô chần chừ mãi không đáp bèn cắn răng nói:
Hay là thế này vậy, nếu đạo hữu thích thật thì ta sẽ giảm giá năm mươi phần trăm, năm mươi linh thạch trung phẩm, ngài thấy sao?

...
Chúc Dao cảm thấy cần điều chỉnh lại tam quan của bản thân.

Đạo hữu, đây là giá thấp nhất rồi, không thể giảm thêm nữa.

Hóa ra ngôn ngữ thông dụng của giới binh khí là kỷ tinh ngữ sao? Khéo miệng Chúc Dao giật giật, nói thật, cô không muốn mang Kim linh này đi cùng.
Bản thân nó đã là một cái BUG, ai nhặt được kẻ đó sẽ thành BUG, nên ở lại núi Tầm Kiểm sẽ tốt hơn.
Vả lại có nhiều linh kiểm ở đây như thế, trừ phi kim linh tự nguyện, nếu không dù có kẻ phát hiện ra cũng không mang được nó đi.

Tất nhiên là thật.
Hắn ta tỏ ra hết sức thành thật:
Hơn nữa nó còn là pháp khí cấp năm đó, mặc dù bị phong ấn nên không phát huy được thực lực của pháp khí cấp năm, nhưng vẫn là thứ có một không hai trên đời...
Một trong năm pháp khí phong ấn Ma tộc nha, làm kỷ niệm rất có ý nghĩa.
Đạo hữu thấy sao? Có muốn mua không? Chỉ cần một trăm linh thạch trung phẩm thôi.
Nếu mi không thể khiến chúng yên ổn lại thì ta không thể mang mi theo được.


Chíp!
Kim linh đột nhiên bật lên, nó trông có vẻ kích động, điên cuồng kêu với những thanh kiếm lơ lửng trên trời kia:
Chíp chíp chíp chíp chíp...
Chíp chíp chíp...
Nếu đạo hữu không tới đầu giá thì cứ đến xem cũng hay mà.
Tin tức nhanh nhạy? Chúc Dao hơi ngạc nhiên, vậy nghĩa là mình có thể hỏi thăm vị trí của những pháp khí kia? Cô lập tức trở nên hứng thú:
Vậy thì đi xem một chút.


Mời đạo hữu!
Chúc Dao đi theo thanh niên kia cả đoạn đường mới phát hiện ra quả thật ở trung tâm của đảo có một khu chợ lớn, có điều bị trận pháp che giấu nên khó mà phát hiện từ trên không.
Cô vượt qua trận pháp của khu chợ, thấy trước mắt mình là một nơi hoàn toàn khác.

Được rồi, ta sẽ cố gắng về sớm.

Lão tổ tông...
Ông ta còn muốn nói tiếp nhưng bóng Chúc Dao đã nhanh chóng lặn mất hút.
Còn ở lại nghe ông ta kêu than nữa cô sẽ không đi nổi.
Văn Dục còn chưa kịp trút hết nỗi ấm ức mà đối phương đã không thấy tăm hơi, đáy lòng ông ta bỗng dâng lên cảm giác lo lắng bất an.
Lục Qua? Có chỗ nào đó là lạ.

Hóa ra là Lục đạo hữu.
Hắn ta khách sáo chào lần nữa:
Tại hạ Chân Nguyên, nơi này là cửa tiệm có đầy đủ pháp khí nhất của Tụ Bảo Các, Lục đạo hữu cứ xem tự nhiên.
Chúc Dao đi theo hắn ta tới đây cũng chẳng có hứng thú gì với đống pháp khí này, dù sao cũng toàn dưới cấp năm, cô chỉ suy nghĩ xem làm thế nào để hỏi thăm được chuyện về pháp khí phong ấn mà không khiến người ta nghi ngờ.

Lục đạo hữu cứ xem tự nhiên, không phải tại hạ nói khoác chứ chỉ có ở Tụ Bảo Các ta mới tìm được pháp khí cực phẩm thế gian thôi, hơn nữa chủng loại cũng đa dạng, cần gì cũng có.
Chúc Dao quét mắt qua, tên này cũng biết cách quảng cáo đấy, cần gì cũng có, vậy để ta xem có pháp khí phong ấn Ma tộc kia...
Hòn đảo này vô cùng yên tĩnh, dường như không có nhiều cư dân sinh sống ở đây.
Điều này không đúng, không phải Văn Dục nói hòn đảo này là khu chợ tu tiên lớn hay sao? Phải có nhiều tu sĩ mới đúng chứ, tại sao lại yên tĩnh thế này? Cô tiến vào phía trung tâm hòn đảo, người xung quanh dần nhiều hơn, có điều họ đều vội vã đi về một hướng với vẻ mặt hưng phấn khó hiểu.

Vị đạo hữu này.
Chúc Dao chặn một tu sĩ Trúc Cơ lại, khách sáo hỏi:
Không biết mọi người đang vội đi đâu thế?
Tu sĩ Trúc Cơ kia bị ngăn cản cũng nổi cáu, nhưng thấy đối phương có tu vi cao hơn mình đành bực bội đáp:
Buổi đấu giá của Tụ Bảo Các sắp bắt đầu rồi, tất nhiên là bọn ta đến tham gia buổi lễ, nếu chậm chân sẽ không kịp mất.
Tụ Bảo Các? Chúc Dao kinh ngạc, đang muốn hỏi rõ hơn thì gã tu sĩ kia đã đi xa, làm như chậm trễ thêm một khắc thôi cũng sẽ không kịp.
Chíp...
Chúc Dao đen mặt, có
chíp
bao nhiêu đi nữa thì có tác dụng gì chứ? Rõ ràng những linh kiểm này không muốn để Kim linh rời đi.

Chíp...Kim linh phát ra những tiếng kêu thật dài.
Bỗng nhiên những thanh kiếm đang lơ lửng kia như mất đi động lực, rào rào rơi xuống như một trận mưa linh kiếm, chẳng mấy chốc đã rơi sạch.
Thế nhưng nó cứ nhất quyết bám lấy cô, linh căn của cô đâu có phải là Kim linh căn đâu.
Chúc Dao thở dài thườn thượt, đành phải thu nó lại.
Văn Dục thầy cô giải quyết chuyện linh kiếm một cách dễ dàng thì ánh mắt của ông ta trở nên sáng ngời.

Hay là ngài nói thẳng đi, bao nhiêu thì mua?



Đạo hữu, chúng ta cũng phải làm ăn mà, thấp hơn nữa thì không thể bán được.


Chúc Dao cẩn thận quan sát cây quạt kia, thấy phong ấn bên trên dường như vẫn tỏa ra thần uy, còn mặt trong thì có ma khí màu đen lưu chuyển, đây đúng là một trong năm món pháp khí rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.