• 1,148

Chương 246: Kỷ tinh vật ngữ


Hòn đá trắng: ...

Nó dừng lại dưới chân cô, dường như đang ngẩn ra, chỉ trong nháy mắt đã trở nên xám xịt.
Nhưng viên đá trắng...
à k9hông, là viên đá đen kia dừng lại giây lát rồi lại lập tức lăn lộc cộc theo cô như một cái đuôi nhỏ.

Được rồi, được rồi, sơ mi rồi đấy, ta mang mi về, mang mi về được chưa.
Cuối cùng hòn đá kia cũng không nứt ra nữa, tiếp tục cọ cọ vào tay cô.
Chúc Dao:
...

Cuộc tìm kiếm kéo dài suốt một ngày, vì trở thành vật cát tường cho môn phái nên cô bị giữ ở trên núi cả ngày hôm đó.
Cho đến khi các phái đã về rồi cô mới thông báo cho Văn Dục, trở về ngọn núi mình ở.
Sau khi khống chế Hỏa linh khí, để lửa trong lò cháy to cô mới quay lại định đi lấy cục sắt đen kia.
Nhưng cục sắt vốn được đặt ở giữa bàn đã lăn đến cạnh bàn từ bao giờ, một nửa đã chia ra ngoài.

Mi làm cái gì đấy!?
Chúc Dao sợ hết hồn, vội vàng bắt nó lại:
Mi điên hả, lăn vào đó mi sẽ chết đấy!
Viên đá trắng vùng vẫy mấy cái, quả thực là muốn nhào vào trong lò.

Đừng có quậy phá nữa, không phải ta đem mi về để luyện thành khí cụ.

Nguyên liệu sắt đen này bị hạn chế, cô cũng chỉ có thể luyện nó đến cấp bảy mà thôi.
Hòn đá trắng vẫn tựa bên chân cô không rời nửa bước, Chúc Dao cảm thấy chân mình tê rần.
Cơ sở vật chất ở động phủ của cô khá đầy đủ, có nơi dành để luyện khí riêng.
Cô móc cục sắt đen và viên đá trắng kỳ lạ kia ra để lên bàn, bấm một pháp quyết rồi đốt lửa trong lò luyện chế lên.
Suốt dọc đường đụng vào đủ thứ 6nào là tảng đá, cỏ cây, hoa dại, bám sát theo cô đến mức phải nói là
một bước không rời
.

Đừng có đi theo nữa.
Chúc Dao thở dài, 5tảng đá kia không chỉ đơn giản là có linh tính, rõ ràng nó đã mở linh trí rồi.
Hòn đá sửng sốt, lập tức biến thành màu xám tro, tỏ vẻ hết sức đau lòng.

Mi đã có linh trí rồi, nếu bị luyện thành thứ khác thì mi sẽ chết đấy, biết không?
Viên đá vẫn tiếp tục đen đi.
Cô cất linh kiếm rồi nhặt viên đá trắng lên.
Chúc Dao nhìn vết nứt bên trên viên đá, lại nhớ tới những ngày tháng bị gã lâu chủ chết tiệt kia dùng làm đá lót đường khi xưa, không kìm được biến ra một luồng linh khí truyền vào viên đá, định giúp nó khôi phục.
Nhưng linh khí vừa tiến vào đã bị một sức mạnh khổng lồ bắn ngược trở ra, khiến cho lòng bàn tay cô tê dại.

Chuyện này...
Chúc Dao vô cùng kinh ngạc, một viên đá vừa mở linh trí làm sao trong cơ thể lại có linh khí thuần khiết mạnh mẽ như vậy được, còn có thể đánh văng linh lực của cô, đây hoàn toàn không phải tiên pháp.
Cô đi một bước nó lăn một bước, đi hai bước nó lại lăn hai bước, cho dù gặp phải trở ngại cũng nghĩ đủ mọi cách để đuổi theo bước chân cộ.
Rốt cuộc cố chấp như thể là vì cái gì hả? Chúc Dao không có cách nào khác, khi thấy nó vì tránh một cái cây lớn mà suýt nữa lăn xuống dòng sông nhỏ đã không nhịn được ra tay tóm nó lại.
Hòn đá lặng thinh, xem ra đã nghe lọt tai.
Chúc Dao đang định để nó xuống cho nó vui vẻ lăn đi thì nghe thấy âm thanh nứt vỡ vang lên.
Chúc Dao thở dài, đặt viên đá trắng về giữa bàn rồi cầm cục sắt đen kia, chuyển tay ném vào lò luyện, sau đó dùng linh khí bọc nó lại.
Đột nhiên sau lưng lại vang lên tiếng nổ vang, viên đá trắng kia đã lăn khỏi mặt bàn từ bao giờ, đang lộc cộc tiến về phía cửa lò với dáng vẻ liều chết quên mình.
Bên trên hòn đá trắng như tuyết kia xuất hiện vết nứt, hơn nữa còn có khuynh hướng lan rộng.

Mi làm cái gì đấy?
Chúc Dao sợ hết hồn:
Đừng có nghĩ quẩn nha.


Ai...
Chúc Dao thở dài một hơi:
Yên tâm đi, ta sẽ không vứt mi đi đâu.
Cuối cùng màu sắc của nó cũng sáng lên một chút, lòng vòng lăn trên tay cô, hết lăn về phía lò lại lăn về phía cô như đang đợi sự bảo đảm.

Được rồi, sau này ta sẽ đem mi theo, cho dù không luyện thành thứ gì cũng vẫn mang theo.
Bấy giờ viên đá mới hài lòng, yên lặng không làm loạn nữa.
Chúc Dao giật mình, lập tức trở về thần thức, trợn to hai mắt nhìn viên đá trắng muốt trước mặt đầy vẻ khó tin.
Phương pháp điều chế quen thuộc như vậy, mùi vị quen thuộc này...

Con mẹ nó!
Chúc Dao buột miệng mắng, không ngờ lại gặp Kim linh, nó không phải là bàn tay vàng của Tiêu Dật hay sao? Thế quái nào lại xuất hiện ở nơi này?
Không đúng, Tiêu Dật với nó căn bản không cùng một thế giới, linh khí ở thế giới bên kia có thể hóa linh thì tất nhiên bên này cũng có thể.
Chíp.

Chíp chíp là cái quái gì? Thôi bỏ đi, dù sao cũng không trông cậy cái thứ chỉ biết giả bộ đáng yêu này giúp được gì cho mình.
Năm món pháp khí phong ấn Ma tộc bị chia ra đặt ở những nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất.
Một trong số đó nằm dưới một vực nước sâu cách đây không xa.

...
Hòn đá kia dừng hành động cọ tay cô lấy lòng, có vẻ như đang sợ hãi vì những gì cô vừa nói.
Chúc Dao tiếp tục làm công tác tư tưởng cho đá:
Mi muốn bị chia năm xẻ bảy hay muốn làm một viên đá tinh vui vẻ tự do? Ngoan ngoãn trở về núi tu luyện tiếp đi, sau này đừng có đi lung tung ra ngoài, cũng đừng để những tu sĩ khác phát hiện.


Có đi theo ta cũng sẽ không chọn mi đâu, mau quay về núi đi.
Trong thành rất nguy hiểm.
Viên đá tối màu lại càng trở nên xám xịt, trông dáng vẻ đau lòng như sắp nứt ra đến nơi, nhưng nó vẫn chưa từ bỏ ý định, cứ lăn lộc cộc phía sau cô.
Lòng Chúc Dao trùng xuống, nhìn thẳng vào hòn đá trong tay:
Viên đá nhỏ, rốt cuộc mi là cái gì?
Viên đá không trả lời, chỉ vui vẻ lăn qua lăn lại trong tay cô.
Chúc Dao suy nghĩ một lát, khoanh chân lại, tách ra một tia thần thức truyền vào trong viên đá.
Có điều trông Kim linh này có vẻ mới mở linh trí chưa lâu.

Kim linh, trước kia mi luôn ở núi Tâm Kiểm à?
Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của Kim linh nên tất cả kiểm và nguyên vật liệu ở ngọn núi Tâm Kiếm kia mới có linh tính, có thể tự mình chọn chủ?
Cô trông thấy một vùng đất vàng rực, trong viên đá chứa đầy Kim linh khí, hơn nữa càng đi vào trung tâm linh khí càng thuần khiết, dày đặc gần như hóa thành thực thể ở chính giữa có thứ gì đó lơ lửng trông như tảng băng, cô còn chưa kịp nhìn rõ bỗng nghe thấy một âm thanh non nớt, giòn tan từ đáy lòng vang lên.

Chíp...


Mi là Kim linh!
.

Chíp...
m thanh ấy lại vang lên lần nữa, viên đá trắng vui sướng lăn quanh cô một vòng.
Hòn đá nhỏ, ta biết mi đã mở linh trí, nghe hiểu được những gì ta nói.
Chúc Dao nghiêm túc nói:
Ta vào đây chỉ để tìm vật liệu luyện khí thôi, luyện khí, mi hiểu không? Cần phải hòa tan đá ra, thân thể sẽ bị nứt vỡ.
Mi đã mở linh trí, nếu tu luyện tiếp chẳng phải sẽ thành tinh hay sao, cần gì để bị người ta luyện thành pháp khí?
Nếu như bị luyện thành công cụ, cho dù thành tinh thì cũng là kiếm tinh, đừng có vứt bỏ lòng tự trọng của một đá tinh chứ.

Viên đá vốn trắng 8như ngọc như tuyết chỉ giây lát đã biến thành màu xám tro, dường như kiếp đá của nó không chịu nổi tổn thương này.
Khóe miệng Chúc D3ao giật giật, vẫn không thèm để ý đến hòn đá này mà cất cục sắt kia vào, xoay người định quay về.
Trừ khi...
nó căn bản không phải là đá.
Cô bắt đầu tập trung luyện khí, viên đá trắng cũng ngoan ngoãn tựa vào chân cô giống như cái đuôi nhỏ, đuổi cũng không xuống.
Sau một ngày, cuối cùng Chúc Dao hoàn thành bước khắc trận cuối cùng, luyện thành một pháp khí cực phẩm cấp bảy.
Kẽo kẹt...
Viên đá vẫn tiếp tục nứt ra.
Ngay giây phút đó, hòn đá kia cực kỳ vui sướng, thoắt một cái lại đổi về màu trắng như tuyết lúc trước, hơn nữa còn càng ngày càng sáng, nhõng nhẽo cọ cọ vào tay cô.
Cô đang nghĩ liệu có cần trò chuyện với nó về kiếp sống của đá chút không.
Còn hòn đá nhỏ trắng tinh bên cạnh nó đang liều mạng muốn đẩy nó rơi xuống dưới.

...
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, giơ tay nhấc viên đá trắng phá phách kia lên, nhìn chằm chằm:
Mi làm gì đấy?
Viên đá trắng dừng lại, cả người đột nhiên biến thành màu hồng như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
Đối với tu sĩ Kim linh căn mà nói thì Kim linh chẳng khác nào một công cụ hack, nhưng đối với người có Lôi linh căn như cô thì chả có ích gì.
Chúc Dao cắt Kim linh vào túi đồ mang bên người, có vũ khí rồi, giờ là lúc cô lên đường làm nhiệm vụ, thu xếp một chút, đi nghe ngóng những manh mối quan trọng.
Làm sao để trở thành một viên đá có liêm sỉ.

Khụ...
Kčo ket...
Hòn đá kia vẫn tiếp tục nứt ra.
Chúc Dao tròn mắt há mồm, đừng bảo vì cô vừa nói luyện khí phải hòa tan đá nên nó tự mình vỡ ra cho cô xem đấy nhé.
Nói đùa thôi mà, có cần nghiêm túc thể không?

Chíp...
chíp chíp, chíp chíp...

Đừng...
Đừng tự hủy hoại bản thân nữa, mẹ kiếp!
Hòn đá này đang tự sát đấy à.
Chúc Dao đen mặt, cảm thấy như mình vừa nhặt phải một tổ tông rồi.
Ài, thôi vậy, nể tình cô cũng từng là đá tinh vậy.
Chúc Dao tính toán thời gian, vẫn còn cách lúc Anh Lạc sống lại mấy thập niên nữa, cô có thể tranh thủ tìm ra số pháp khí đó trước khi cô ấy tỉnh lại.


Lão tổ tông, lão tổ tông, xảy ra chuyện lớn rồi!
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói gấp gáp.


Có chuyện gì?

Lão tổ tông, núi Tầm Kiếm...
Giọng điệu tên đệ tử kia càng cuống quýt:
Điện chủ sai con đi mời người tới, núi Tầm Kiếm có chuyện rồi.
Chúc Dao lập tức giải trừ phong ấn của phòng luyện khí, đi ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.