Chương 245: Đại hội tầm kiếm
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2120 chữ
- 2022-02-04 04:35:49
Văn Dục càng nghe lửa giận trong lòng càng bốc lên ngùn ngụt, rõ ràng là phái Minh Hoa đã thương lượng với các phái khác, chẳng qua chỉ 8là nhân đại hội Tâm Kiểm để đưa ra yêu cầu này mà thôi, rõ ràng là muốn ép ông ta không thể không nhận lời.
Nếu như là trước ki3a thì đúng là ông chẳng cách nào phản bác lại được, dưới áp lực dồn ép như thế ông ta không thể không đồng ý, nhưng bây giờ...
9Ông ta cười lạnh, càng phẫn nộ thì nét mặt càng bình tĩnh:
Triệu chưởng môn nói rất phải, một nơi quan trọng như núi Tầm Kiểm, đúng là6 phải giao cho phái có đủ thực lực trông coi, nếu không sẽ dễ bị lũ tà tu và đám
tiểu nhân' bày mưu hãm hại.
Ông đặc biệt nhấn mạnh h5ai chữ tiểu nhân, quét mặt nhìn mọi người một lượt, nhưng thấy bọn họ vẫn mang thái độ điềm nhiên không đau không ngứa, bỏ ngoài tại luôn, ông ta càng thêm khinh bỉ.
Các phái đã chẳng được chút lợi lộc nào rồi, đã thể đại hội Tầm Kiếm mười năm một lần lại bị biến thành năm mươi năm một lần, thật đúng là không có gì đáng giận hơn.
Nếu các vị không có ý kiến thì bắt đầu đại hội Tâm Kiếm ngày hôm nay thôi.
Văn Dục bước ra, chẳng để cho người khác có thời gian phản ứng, nhìn Chúc Dao bằng ánh mắt cảm kích:
Xin lão tổ tông mở trận pháp của núi Tâm Kiếm.
Chúc Dao gật đầu, chẳng có đủ kiên nhẫn để mà đấu đá với đám người này ở đây, cô đưa bọn họ bay thẳng về phía đỉnh núi đen kịt kia.
Nhìn gần mới biết núi Tâm Kiểm giống với một ngọn núi linh khoáng hơn, chỉ có điều là nó không sinh ra các loại linh thạch mà là vật liệu luyện khí.
Cô lại cố ý vòng qua bên đó, nhả từng chữ như đánh vào mặt ông ta:
Nghe nói ngươi muốn gặp ta?
Triệu Diệc Dương toát mồ hôi lạnh, phải cố hết sức mới không quỳ gối trước uy thế đó, lòng dạ rối bời.
Từ lúc nào mà Di Thần điện lại xuất hiện một vị tôn giả Hoá Thần thể này, sao ông ta lại không biết.
Tôn giả tha tội, tại hạ không biết tôn giả chính là người cai quản núi Tầm Kiếm, vì thế mới...
Bọn họ đồng loạt nói đây chỉ là hiểu lầm, lại bắt đầu quay sang oán trách phái Minh Hoa đã giật dây mình tới đây.
Nếu như thế thì ta sẽ giữ chìa khoá này.
Bảo sao tối qua lão già Văn Dục cứ khăng khăng bắt cô cầm cái chìa khoá này, hoá ra là để bây giờ vả mặt người khác.
Thấy cô không truy cứu nữa, ai nấy đều thở phào:
Nhưng mà...
Chúc Dao đổi giọng:
Mười năm mở núi Tầm Kiếm một lần đúng là quá phiền phức, ta cũng không có thời gian để suốt ngày đợi mở cửa cho mấy người, bởi thế sẽ thay đổi thời gian tầm kiếm, sau này cứ năm mươi năm mở một lần đi.
Tất cả những người đang có mặt ở đây đều sa sầm, thể nào gọi là mất cả chì lẫn chài, chính là thế này đây.
Người lại cực giải thuật luyện khí, người đang muốn luyện ra một món vũ khí thuận tay.
Văn Dục thở dài:
Ta thấy ngài ấy có tư chất vô cùng tốt, không muốn bỏ lỡ nhân tài này nên đã giao chìa khoá của núi Tâm Kiểm cho ngài ấy cai quản.
Hiện nay núi Tâm Kiểm đang nằm trong tay ngài ấy rồi, nếu như Triệu chưởng môn thật sự có lòng muốn san sẻ với phái chúng ta thì cũng phải đi hỏi ngài ấy mới được.
Triệu Diệc Dương chau mày, rõ ràng là Văn Dục đang từ chối khéo, ông ta bất giác cảm thấy vô cùng tức tối.
Chưởng môn các phái đứng về phe ông ta cũng không nhịn được, thi nhau ra mặt chỉ trích.
Đám đông vừa rồi còn đang thảo luận sôi nổi lập tức lắng xuống, tu sĩ Nguyên Anh còn đỡ, chứ những đệ tử khác không trụ được trước uy thế này, quỳ cả xuống đất, ai nấy đều trợn tròn mắt không thể tin nổi, đó là tôn giả Hóa Thần kỳ! Ánh sáng trắng loé lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa đại điện:
Ta tới rồi.
Bái kiến lão tổ tông.
Văn Dục đắc ý bước lên phía trước, cúi đầu hành lễ với Chúc Dao, nụ cười nơi khoé mắt muốn bay ra tới nơi.
Thật ra thần thức của Chúc Dao vẫn luôn theo dõi tình hình ở đây, bởi thế khi vừa nghe Văn Dục bảo đệ tử mời mình đến, cô biết đã đến lúc thể hiện rồi.
Vì thế cô chẳng hề có ý kiềm chế uy thế của mình mà phô trương hết mức, còn đặc biệt chú ý tới chưởng môn phái Minh Hoa phía bên phải.
Thế nhưng trong chuyện này thì rõ ràng là bọn họ sai trước, vậy nên cũng không dám lên tiếng phản bác, chỉ có thể trợn mắt căm hận nhìn phái Minh Hoa, kẻ đầu têu gây ra chuyện này.
Triệu chưởng môn lại càng tức nghẹn, uy thế Hoa Thần trên người ông ta vẫn còn đó, đứng được đã là giỏi lắm rồi, làm gì còn tâm tư đâu mà đi lo tâm trạng của các phái khác nữa.
Và thế là, một đại hội cướp tài nguyên một cách quang minh chính đại đã tắt ngóm dưới sức mạnh và sự uy hiếp của Chúc Dao.
Lão tổ tông, người không vào xem sao?
Văn Dục đi tới hỏi, ngay cả ông ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, vị Ngọc Giao tôn giả này có vẻ rất nghèo.
Đến cả linh kiếm phi hành dưới chân cũng là mượn của mình.
Ông ta cảm thấy hết sức hoài nghi, rốt cuộc làm sao cô có thể sống được đến Hoá Thần.
Ừm.
Chúc Dao gật đầu, nghĩ có lẽ mình cũng cần một món vũ khí.
Cô nhìn quanh một vòng, vừa hay ở bên cạnh có một cục sắt đen:
Tự luyện một cái là được, chọn khối sắt này đi.
Khoé miệng Văn Dục giật giật:
Lão tổ tông không vào chọn sao? Vật liệu trên núi này đều có linh tính, sẽ hoà hợp với chủ nhân hơn.
Vì sao cô lại chọn một cục sắt đen bình thường cơ chứ, hoàn toàn không phù hợp với thân phận cao quý của mình:
Hơn nữa, vật liệu trên núi này vừa nhiều lại vừa tốt.
Cũng phải!
Chúc Dao gật đầu:
Đúng là cục sắt đen này hơi nhỏ, không đủ để luyện một thanh kiếm, vậy thì vào đó kiểm cục sắt khác to hơn chút vậy.
...
Có thể nào bỏ qua cho mấy cục sắt đen này được không.
Chúc Dao đã đi vào trong núi, cô chẳng mấy hứng thú với những vật liệu cao cấp.
Chắc có lẽ người vui mừng thật sự trong lần tìm kiếm này là những đệ tử cấp thấp mười năm mới được vào núi.
Chỉ còn lại các tu sĩ Nguyễn Anh dẫn đầu các phái là ở yên tại chỗ, tuy rằng pháp khí ở núi Tầm Kiếm rất nhiều, nhưng cả đời một người chỉ có thể chọn một món vũ khí.
Người nào đã từng chọn rồi có vào lần nữa cũng không được pháp khí mới chấp nhận.
Chỉ chốc lát, cả ngọn núi như hình ảnh ba chiều lắc lư chao đảo rồi sau đó ảo ảnh biến mất để lộ ra dáng vẻ thật sự.
Ngọn núi trước mắt bọn họ hoàn toàn khác với ngọn núi đen kịt trước đó, nó được cắm đẩy các loại pháp khí linh kiểm, xung quanh còn có không ít linh kiếm bay lượn trên không trung.
Người có duyên ắt sẽ tìm được vũ khí trong núi Tầm Kiếm, xin mời các vị.
Văn Dục cất cao giọng nói, lúc này đệ tử của các phái mới hưng phấn tiến vào núi.
Với một kẻ hay tìm đường chết như cô thì vật liệu có tốt đến đâu cũng chỉ lãng phí mà thôi, vũ khí ấy mà, chỉ cần thuận tay là được.
Sắt đen là một vật liệu phổ biến, sau khi đi được một quãng cô phát hiện ra một viên có kích thước phù hợp, vừa định giơ tay ra nhặt cục sắt đen đó lên thì đột nhiên một viên đá tròn màu trắng lăn tới, đụng cục sắt đen kia lăn ra chỗ khác, dừng lại ở bên tay cô.
Chúc Dao chau mày, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng nó bị gió thổi tới mà thôi.
Trên ngọn núi bày đầy các loại trận pháp, mới nhìn vào thì chỉ thấy đó là một ngọn núi hơi xấu xí, nhưng nhìn kỹ thì phát hiện xung quanh đều là những pháp phù trôi lơ lửng.
Chúc Dao cảm thấy hơi kinh ngạc trước trình độ về trận pháp của thế gian này, xem ra vô cùng cao thâm.
Cả đoàn người dùng dưới chân núi, Chúc Dao truyền linh khí vào chìa khoá, trong chớp mắt chiếc chìa khoá toả ra ánh sáng vàng chói lọi, bay thẳng về phía đỉnh núi.
Là ai, ngươi gọi vị đó ra đây, chúng ta cùng thương lượng với vị đó.
Đúng thế! Núi Tầm Kiếm mười năm mới mở một lần, tại sao lại để cho người khác vào trước?
Cho dù có là đệ tử của Di Thần điện cũng không thể tuỳ tiện thể chứ.
Bảo người đó ra giao lại chìa khoá đi, sao có thể tuỳ tiện giao núi Tâm Kiếm cho người khác được?
Lẽ nào người đó còn mạnh hơn cả Triệu chân nhân hay sao? Ta muốn xem xem kẻ nào mà có lá gan to như thế.
Đúng, gọi kẻ đó ra đây.
Đám đông mỗi người một câu, bắt đầu bàn tán to nhỏ, Văn Dục thì vẫn cứ đứng im ở đó với bộ dạng dửng dưng, nhìn chưởng môn phái Minh Hoa hỏi:
Triệu đạo hữu, ý ông thế nào?
Triệu Diệc Dương mỉm cười:
Đương nhiên ta cũng muốn gặp người trông coi núi Tầm Kiểm này rồi.
Văn Dục thở dài một hơi, kịch diễn xong rồi, đã tới lúc đưa món chính lên.
Ông ta không từ chối nữa, vẫy tay gọi đệ tử bảo:
Ngươi tới Thiên Lĩnh Phong mời lão tổ tông xuống núi một chuyến, nói rằng chưởng môn phái Minh Hoa muốn gặp người.
Không cần.
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, cô vừa dứt lời, uy thể của tu sĩ Hóa Thần kỳ đã bao trùm cả đại điện trong nháy mắt.
Văn điện chủ yên tâm!
Triệu Diệc Dương trình trọng nói:
Phái ta sẽ dốc toàn lực bảo vệ núi Tầm Kiếm.
Đương nhiên ta tin vào thực lực của Triệu chưởng môn, có điều...
Văn Dục đổi giọng, tỏ vẻ khó xử.
Văn Điện chủ có gì khó nói, cứ nói thẳng ra.
Thật không dám giấu, mấy ngày trước có một vị tiền bối của phái ta đã bế quan nhiều năm đột nhiên xuất quan.
lẽ ra tại hạ phải tới bái kiến tôn giả mới đúng.
Chúc Dao ngồi xuống vị trí cao nhất trong điện, đưa mắt nhìn hết một lượt, chỉ một ánh nhìn mà mặt người nào người nấy đều như thể bị táo bón lâu ngày.
Chúc Dao lật tay lại, một thanh kiếm nhỏ bằng đầu ngón tay lập tức bay lơ lửng:
Xem ra các vị có ý kiến với việc ta cai quản núi Tầm Kiếm? Cũng được, nếu như các vị thấy mình thích hợp hơn thì cứ tới chỗ ta mà lấy chìa khoá đi.
Nào có ai dám qua lấy, thể chẳng phải là đắc tội với một vị tu sĩ Hoá Thần hay sao? Sẽ bị nghiền thành bã mất.
Vì vậy cô lại đi thêm hai bước, định cầm cục sắt kia lên.
Nhưng cô vừa mới giơ tay ra, hòn đá trắng vừa nãy lại lộc cộc lăn tới, đụng cái uynh vào cục sắt đen làm nó vỡ ra.
Sao cô có cảm giác như viên đá này đang cố ý nhỉ.
Chúc Dao chau mày, không tin mấy điều kỳ lạ này, tiếp tục đi nhặt cục sắt kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.