• 1,148

Chương 244: Điều chỉnh tuyến thời gian


Mặc dù Di Thần điện có hậu duệ cao quý của Thần tộc thượng cổ, phẩm chất đáng kinh ngạc, nhưng cũng không thể chống lại đư8ợc sự bào mòn của thời gian.

Vốn dĩ Di Thần điên dựa vào thân lực kèm theo, nó như một như phần mềm hack thuộc tí3nh vậy, để duy trì vị trí đứng đầu trong giới tu luyện, nhưng mấy năm gần đây vì huyết mạch phai nhạt nên thuộc tính gia 9trì cũng ngày một yếu đi.
Trên danh nghĩa là so tài giữa các môn phái nhưng Văn Dục biết, thực chất đó là cơ hội để các phái thăm dò thực lực lẫn nhau.
Cuộc so tài vừa tiến hành đã xảy ra vấn đề, mười đệ tử Kim Đan mà Di Thần điện phải ra đều bị hành cho như chó.
Nhưng vị này là tôn giả Hóa Thần, nói cách khác trước khi vị này vào trong đó ít nhất cũng là Nguyên Anh, nhưng tại sao trước nay ông ta chưa từng gặp vị này.
Văn Dục cắn răng, mặc kệ, môn phái không thể không có vị tôn giả này, coi như đây là người do ông trời đưa đến đi! Vậy nên ông ta không hề chần chừ, quỳ phịch xuống đất, gào to:
Đệ tử bái kiến lão tổ tông!
Vì thế Chúc Dao nhan sắc như hoa, đang thời thanh xuân tươi trẻ, còn vừa mới quen bạn trai không lâu cứ thế bị người ta gọi thành cụ thành kỵ.
Sau khi biết chân tướng, Chúc Dao lập tức đến nói rõ ràng với Văn Dục rằng mình không muốn nán lại ở môn phái này.
Văn Dục lại sụt sùi nước mắt nước mũi cản cô, lúc thì kể lể lịch sử đau xót của ông ta, từ lúc thành lập môn phái, đến lúc huy hoàng rồi tới hiện trạng túng quẫn bây giờ, sống chết bám lấy cô không chịu buông.
Tuy nói là đưa đệ tử tới tìm kiếm, nhưng nói trắng ra là đến thị uy, rõ ràng có dụng ý khác.
Nhưng Văn Dục vẫn bình tĩnh, không lập tức chạy đến cầu cứu Chúc Dao, mà nhiệt tình đón tiếp đệ tử các phái.

Mấy trăm năm trước?
Chúc Dao sửng sốt, đại chiến gì mà có thể chết nhiều Nguyên Anh như vậy?
Mười mấy tu sĩ Nguyễn Anh hợp lại mà cũng không đánh nổi sao?
Văn Dục thở dài:
Ma tộc đầu có dễ đối phó như vậy.

Ma tộc?
Chúc Dao tròn mắt, trong đầu có một ý nghĩ xẹt qua, mơ hồ cảm thấy lần trùng sinh này có gì đó không đúng.

Tôn giả cũng không nghĩ đến việc Ma tộc có thể hiện thế đúng không?
Văn Dục xót xa lắc đầu:
Nếu không phải là cung chủ Anh Lạc - em gái ruột của tiền điện chủ dùng tính mạng phong ấn Ma tộc thì lấy đâu ra thế gian thái bình như bây giờ? Không ngờ mới qua mấy trăm năm ngắn ngủi, các phái khác đã bắt đầu có ý định đánh Di Thần điện.

Chờ chút!
Chúc Dao hơi rối, nghiêm túc nhìn ông ta:
Ngươi nói là Anh Lạc phong ấn Ma tộc vào mấy trăm năm trước?

Đúng vậy!
Văn Dục gật đầu, lại cúi mặt suy nghĩ:
Để ta nghĩ xem mấy trăm năm rồi...
Lúc trước cô nói muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ, không ngờ Giới Linh thật sự đưa cô về ngọn nguồn câu chuyện, lúc cô gái ấy chưa bị người đời phản bội.
Mẹ kiếp, xem ra tất cả kế hoạch của cô đều phải điều chỉnh lại.
Khu rừng Quy Thiên phía sau núi là nơi bế quan sinh tử trong phái, người đi vào đều là tu sĩ sắp hết tuổi thọ, liều mạng muốn đột phá.
Có điều phần lớn đệ tử vào đó đều một đi không trở lại, nếu có đi ra ngoài thì cũng chín phần chết một phần sống, trở thành một sự tồn tại bị mọi người lãng quên.
Đã không giành được hàng nào thì thôi, nhưng còn không có ai lọt được vào top 10, thậm chí thành tích còn không bằng những môn phái tu tiên cùng bậc.
Văn Dục gần như hộc máu quay về, sau trận tranh tài này, đừng nói là đứng đầu, thậm chí ngay cả cái danh tiên môn hạng nhất cũng không gánh nổi, từ nay về sau hoàn toàn không có quyền phát biểu.
Nhưng vì ngọn núi này nằm trên linh mạch của phái ta, binh khí được chế tạo từ vật liệu ở đây sẽ có linh tính, tự mình chọn chủ.
Nếu như không tìm được chủ nhân thích hợp thì cho dù vũ khí có đúc thành chúng cũng sẽ tự động bay về đây đợi người có duyên.
Điều thể hiện rõ nhất chính là nhân tài bên ngoài không có cách nào tiến vào, bên trong thi thối rữa, tư chất của cả môn phái giảm sút trầm trọng, hiện tại gần như là không còn mấy đệ tử có bản lĩnh.
Đến lúc ông ta ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bắt đầu muốn tiếp nhận đệ tử ưu tú từ bên ngoài thì đã không kịp nữa rồi.
Bên cạnh chính là chủ phong, còn phía bên phải là một cánh rừng, nhưng ngoài mấy dặm lại có một ngọn núi đen nhánh.
Trên núi không có một nhánh cây hay ngọn cỏ nào, cũng không hề có tí linh khí nào thế nhưng lại vẫn vững vàng lơ lửng giữa không trung.

Hóa ra là Ngọc Dao tôn giả.
Ông ta cung kính với cô một cái:
Tôn giả độ Hóa Thần kiếp,rồi lựa chọn ở lại môn phái của ta cũng coi như là có duyên, Di Thần điện tuyệt đối sẽ không quên đại ân đại đức của người.
Chúc Dao chỉ cười hề hề đáp lại.
Di Thần Điện, nếu cô không nhớ nhầm thì đây là người trong tộc của Anh Lạc, là môn phái đại bản doanh của hậu duệ Thần tộc thượng cổ.
Văn Dục cảm thấy hay là chết đi cho rồi, ngay lúc đang không biết phải làm gì, cũng chẳng làm được gì thì kỳ tích xuất hiện!
Ở khu rừng sau núi Quy Thiên đột nhiên phát ra ánh sáng Hóa Thần, toàn bộ Di Thần điện bị mây đen mang theo lối kiếp bao phủ, lôi kiếp đùng đùng đánh suốt mười ngày.
Nếu không một cô gái yếu đuối, mất hết tu vi chỉ có thể cam chịu bị người khác hà hiếp.
Mà cô cũng phải sớm đoạt lấy năm món pháp bảo kia mới được.
Văn Dục vô cùng kích động, tập trung người đứng bên ngoài căn phòng, đích thân nghênh đón vị tôn giả này xuất quan.
Có được một vị tôn giả Hóa Thần trấn giữ, còn môn phái nào dám đến cửa hà hiếp nữa.
Cái cảm giác khốn nạn này thật khiến người ta khó mà tin được! Đại hội Tầm Kiếm mà Văn Dục nói sẽ bắt đầu vào năm ngày sau, không khí khai mạc đã hừng hực rồi.
Tu sĩ của các môn phái đều tề tựu đến Di Thần điện.
Chưa nói đến việc đệ tử tư chất tốt đã khó tìm, cho dù tìm được cũng sớm bị các môn phái khác đoạt mất, đầu đến lượt bọn họ.
Đặc biệt là sau cuộc đại chiến ảnh hưởng tới toàn bộ giới tu tiên kia, Di Thần điện càng thiệt hại nặng nề, hầu như tất cả các tu sĩ khá một chút đều chết trong trận chiến này.
Mười mấy tu sĩ Nguyễn Anh chỉ còn lại năm người.
Thực lực của Di Thần điện lại xuống dốc không phanh lần nữa, dường như không ngẩng nổi đầu trước mặt các phái.
Sau đó từ trong một căn phòng đá tỏa ra uy thể của Hóa Thân.
Tu giả Hóa Thần, ở trong khu rừng Quy Thiên sau núi, lại có một vị tôn giả Hóa Thần! Sau trận chiến ấy, toàn bộ giới tu chân không tìm ra được vị tôn giả Hóa Thần nào nữa, vậy mà ông ta lại thấy một vị ở đây, còn sống sờ sờ!
Cô vốn nghĩ nhiệm vụ chính là thu thập mấy món pháp bảo kia để giải phóng hồn phách cho cô ấy, sau đó bắt đầu tiến hành, thực hiện phụ đạo tâm lý xác suất thành công không cao, phải khiến cô ấy buông bỏ oán khí, vui vẻ đi đầu thai mới được.
Như vậy coi như nhiệm vụ chủ yếu của cô là làm thế nào để ngăn cản người đời phản bội cô ấy, thay đổi bi kịch đời này.
Quả nhiên những kẻ có thể làm chưởng môn đều là cáo già nghìn năm.
Đây rõ ràng là gài bẫy cố.
Văn Dục ngày ngày buồn lo khắc khoải, đêm không thể chợp mắt.
Đã thế các phải còn nhằm ngay thời điểm quan trọng này đâm ông ta một nhát, mời đệ tử Kim Đan trong phái đến tham dự cuộc thi đấu giữa các môn phái.
Đến tận lúc tất cả các tiên môn có tiếng ở giới tu chân đều đến đông đủ, tu sĩ dẫn đầu của các phái cũng đã an vị rồi mới quay vào trong điện.
Rõ ràng các phái là đã không thể kiên nhẫn được nữa, một tu sĩ trực tiếp ngăn Văn Dục lại, lên tiếng nói thẳng mục đích:
Vẫn điện chủ, Di Thần điện bảo vệ núi Tầm Kiếm nhiều năm như vậy thật là vất vả cực khổ, hơn nữa cứ mười năm một lần đệ tử phải đến tìm kiếm cũng vô cùng phiền phức.
Văn Dục nghe vậy nên không dẫn cô đi lung tung nữa mà đi thẳng đến một ngọn núi non xanh nước biếc.
Không biết có phải trùng hợp hay không, đó là ngọn núi cao nhất trong tất cả những ngọn núi ở đây.
Trong cốt truyện ban đầu không phải rất mạnh sao? Sao bây giờ lại thảm hại thế này, trong phái ngay đến một vị tôn giả Hóa Thần cũng không có.
Dường như Văn Dục đã nhận ra sự nghi ngờ của cô, chủ động giải thích:
Tôn giả không biết đấy thôi, sau trận đại chiến mấy trăm năm trước, mười mấy tu sĩ Nguyễn Anh của phái ta đều chết hết, lung lay đến căn cơ nên mới suy bại đến tình cảnh như bây giờ.

Chuyện này...
ai đây? Gương mặt này trông rất xa lạ.
Đến giờ ngoài điện chủ vẫn còn một chút xíu thần lực mà chính ông ta cũng không cảm giá6c được, cũng chẳng thể dùng vào việc gì thì những đệ tử dòng chính khác trên cơ bản đều chỉ có cái mác hậu duệ của Thần t5ộc.
Những điện chủ trước vì gia tăng thần lực, không tránh được sử dụng một vài biện pháp bài ngoại, chuyện này tạo ra ảnh hưởng vô cùng tồi tệ.
Một lão già đã hơn năm mươi, đầu tóc bạc phơ khóc lóc cầu xin cô ở lại.
Cảnh tượng cầu xin này khiến một cô gái
ngũ giảng tứ mỹ
như cô không nhẫn tâm đá ra, cuối cùng vẫn gật đầu.
Ngũ giảng tứ mỹ: Ngũ giảng - năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; tứ mỹ - bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
Trong nháy mắt Văn Dục lại phơi phới tinh thần, lưng không mỏi, chân không đau, bắp đùi cũng không ôm nữa, nước mắt nước mũi cũng thu lại như không có gì xảy ra:
Còn chưa biết đạo hiệu của tôn giả là gì?
Khóe miệng Chúc Dao càng giật mạnh:
Ngọc Dao.
Chắc chắn lật mặt là kỹ năng cần thiết của chưởng môn.
Mặc dù Văn Dục rất căm hận cách làm của mấy môn phái này, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra khách sáo đón chào.
Có điều số người tham dự lần này có vẻ nhiều hơn thường lệ, trong đó có nhiều chân nhân Nguyên Anh dẫn đoàn.
Quả nhiên là cô gái trong câu chuyện kia, cô ấy vẫn chưa sống lại.
Rốt cuộc cô cũng hiểu ra sự điều chỉnh nhỏ mà Giới Linh nói là gì? Anh ta điều chỉnh tuyến thời gian!
Năm thứ đó cũng là một phần khiến cô ấy trở nên bị thảm như thế.
Hành trình đến dị giới tư vấn tâm lý bỗng chốc biến thành cứu vớt em gái yếu đuối đáng thương.
Vậy nên phải ta cứ mười năm sẽ tổ chức đại hội Tầm Kiểm một lần.

Mạnh dữ vậy? Nếu thể không phải các môn phái khác sẽ đỏ mắt ganh tị hay sao? Dẫu sao thì người ta cũng mười năm mới được đến một lần, còn các ngươi thì ở ngay tại nhà.
Cô vốn tưởng rằng Giới Linh sẽ lại cho cô một vỏ bọc đi kèm với một vài tình tiết luôn thể, thế nhưng không phải, người trong phái này hoàn toàn không biết có người như cô.
Chỉ vì nơi cô xuất hiện trùng hợp ở căn phòng đá sau núi của người ta, nền điện chủ kia mới thuận thế biến cô thành người trong phải.
Hừ, nếu không phải do ta nể người tuổi cao sức yếu thì...

Ngươi cứ chọn bừa cho ta một chỗ đi, ở được là được.
Cô không có yêu cầu gì về chỗ ở, dù sao mục tiêu của cô cũng là mấy món pháp bảo kia.
Cô đột nhiên cảm thấy một đống phiền phức đang chuẩn bị kéo đến.
Hiện giờ Chúc Dao không ở lại Di Thần điện cũng không được, vì không biết Anh Lạc sẽ tỉnh lại lúc nào, cô nhất định phải phát hiện trước tất cả mọi người mới có thể cứu được cô ấy.

Chỗ đó ở đâu?
Văn Dục đưa tay chỉ về một nơi ở phía Nam:
Ngay tại ao thánh phía sau Di Thần điện...
Ở?
Ông ta vừa quay đầu lại đã không thấy Chúc Dao đâu nữa, chỉ có một bóng trắng bay về phía Nam.
khoảng hơn chín trăm năm rồi nhỉ?

Mẹ kiếp!
Cuối cùng cô cũng biết sai ở đâu rồi, lúc Anh Lạc sinh ra oán khí là một ngàn năm sau khi phong ấn Ma tộc, Giới Linh lại đưa cô đến lúc Anh Lạc còn chưa sống lại.
Cô không chỉ đi đến thế giới của cô ấy mà còn trở về quá khứ luôn.
Tuy là nói vậy, nhưng bản thân Chúc Dao cũng có chút mong chờ, cô có thể tranh thủ đại hội Tầm Kiếm này để tìm hiểu về năm pháp bảo mất tích kia, cũng thuận tiện mượn dùng một chút.
Cho dù người ta không muốn cho mượn, cô cũng có thể cướp mà!
người cơm ngon rượu ngọt để giữ người ở lại...
Ấy, có gì đó là lạ? Lúc vị tôn giả kia đi ra khỏi căn phòng, ông ta lại thấy choáng váng.
Chúc Dao ở trên núi năm ngày, hỏi thăm từ đám đệ tử nhiều chuyện đến phục vụ về tình hình hiện tại của thế giới này.
Không nghe không biết, vừa nghe đã thấy cả người khó chịu.
Văn Dục càng nghĩ càng thấy vui sướng, càng nghĩ càng kích động, càng nghĩ càng thấy vị tôn giả trong gian phòng kia thật vừa mắt.
Tới thật đúng lúc, người chính là áng mây đẹp nhất phía xa kia, nhất định sẽ mời
Thảo nào ông ta sống chết không chịu gọi tên mình, hóa ra không phải không dám gọi mà là do ông ta căn bản không biết tên cô.
Ông ta lại không dám đắc tội một tu sĩ Hóa Thần nên cứ lão tổ tông, lão tổ tông mà gọi.

Lão tổ tông, không biết người muốn chọn nơi đất lành nào làm động phủ ạ?
Văn Dục vui vẻ đón tiếp cô, cười híp cả mắt.
Cụ tổ Chúc Dao:
...
Xin ngươi đừng gọi ta là lão tổ tông có được không hả? Ta còn phải lấy chồng nữa đấy!
Ngươi cứ gọi thẳng tên ta là được.

Tuyệt đối không được.
Văn Dục sợ hãi, nghiêm nghị nói:
Già trẻ phải có tôn ti trật tự, đệ tử thân là điện chủ Di Thần điện, càng phải lấy mình làm gương.
Xem ra vị tôn giả này rất tò mò về Chúa cứu thế, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không rời đi, ông ta có thể tạm yên tâm rồi.
Chúc Dao đi thẳng đến nơi Văn Dục chỉ, phía trước là một cái ao trong nhìn thấy cả đáy, bốn phía đều có pháp trận lưu chuyển, trên mặt nước có một thiếu nữ áo lam đang nằm, những luồng linh khí quẩn quanh người tạo thành xiềng xích.
Chúc Dao tò mò:
Đó là gì vậy?

Đó là núi Tâm Kiếm.
Văn Dục giải thích, như nhớ đến gì đó lập tức bổ sung:
Không bao lâu nữa là đến ngày các phái cùng nhau đến tầm kiếm, lúc đó mong lão tổ tông bảo vệ cho phái của ta.

Tầm kiểm? Tức là sao?
Chúc Dao thuận miệng hỏi.
Văn Dục nhìn có kinh ngạc:
Tầm kiếm đương nhiên là tìm vũ khí hợp với bản thân, hoặc tìm vật liệu chế tạo quý hiếm.
Rốt cuộc lão tổ tông đã bế quan bao lâu rồi mà ngay cả chuyện này cũng không biết:
Mấy ngàn năm trước, núi Tâm Kiểm này tự nhô lên từ lòng đất, bên trong có vô số pháp khí và vật liệu chế tạo.

Vậy ông có biết cô ấy...
à không, thân thể của vị cung chủ Anh Lạc kia ở đâu không?

Đương nhiên là ở trên đài tế thần.
Ông ta nói với vẻ đương nhiên:
Chỉ có dùng thân tế mới giải được thuật phong ấn thượng cổ.

Xin lão tổ tông đừng từ chối.
Vẻ mặt của ông ta giống như là cô vừa chà đạp lên tôn nghiêm phẩm giá của thế hệ sau vậy.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, yên lặng nhịn xuống.
Cho nên các phái chúng ta đã bàn bạc với nhau, chi bằng từ nay về sau hãy để cho phái khác cai quản núi Tầm Kiếm, cũng là để chia sẻ nỗi lo cho điện chủ.
Văn Dục quay đầu nhìn ông ta, núi Tầm Kiếm vốn là thứ thuộc về Di Thần Điện, mười năm một lần lại tổ chức đại hội cũng chỉ vì pháp khí bên trong có khả năng nhận chủ, không muốn chúng bị mai một nên mới mời các phái cùng vào.

Bọn họ rõ là vừa ăn cướp vừa la làng, còn lấy cớ chia sẻ nỗi lo cho Di Thần điện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.