• 1,154

Chương 243: Mở phó bản kéo dài


Nhưng nếu cô ấy sống lại thì khác, tình huống như thể không thể tồn tại.

Danh vọng quá cao sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với8 các tiên môn khác, tạo thành uy hiếp đối với người đang tại vị.
Cho nên chỉ cần mang theo bên người, thiên đạo sẽ thừa nhận sự tồn tại của hắn, tự nhiên hắn cũng sẽ tỉnh.
Quả nhiên hạt châu đó là để cho sự phụ dùng.
Chúc Dao nhìn sư phụ nhà mình, đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Lần nào cũng vậy, ra đi không từ biệt, cô cũng rất đau lòng.
Đợi đã, anh điều chỉnh cái gì cơ? Quang cảnh chợt lóe, chỉ thấy thanh trạng thái quen thuộc quét qua với tốc độ ánh sáng, giây tiếp theo Chúc Dao đã chìm vào hôn mê.
Trong nháy mắt cô có dự cảm mình bị sập bẫy.
Bọn họ cũng cắn nuốt, luyện hồn, chia hồn phách ra làm năm, đưa lại vào bên trong năm món pháp khí kia.
Khi còn chưa xác định được Ma tộc có khả năng sống lại hay không, bọn họ đã giết người từng là Chúa cứu thế của mình.
Ngoài mặt các phái đều tỏ ra vui mừng vì cô sống lại,3 nhưng trong lòng đều hoài nghi, có phải cô sống lại được thì Ma tộc cũng có thể hay không? Các phái đều sợ hãi Ma tộc, dù sao9 trận chiến trước kia cũng khiến hầu hết các môn phái tu tiên bị tổn hại nặng nề, trong vòng vạn năm vẫn chưa thể khôi phục. <6br>
Nếu như Ma tộc kéo nhau quay lại, thế gian ắt sẽ không chịu nổi một đòn.
Bọn họ lo lắng, cảm giác ấy càng ngày 5càng rõ nét, luôn sợ hãi bất an, cũng đổ nguyên nhân của mối lo này lên người Anh Lạc.
Giới Linh: Khụ khụ...
Tôi nói là, vấn đề đã được giải quyết.

Anh nói nguyên nhân sư phụ tôi hôn mê cũng là vì ở lại hạ giới?
Chúc Dao chợt thấy căng thẳng, vô cùng áy náy, nếu không phải vì cô, sư phụ sẽ không...
Giới Linh: Ài, thiếu nữ! Tất cả đều là vì...
Cô ấy chết, chết trong tay những kẻ mình đã dùng tính mạng để bảo vệ.
Chúc Dao cảm nhận được cơn tức giận ngập trời kia, đáy lòng bực bội khó chịu, vì cô gái ấy, cũng vì những tên tu sĩ ngu muội kia.
Đinh! Một âm thanh trong trẻo bất chợt vang lên bên tai.
Cảnh tượng trước mắt lại thay đổi, đất trời trở về màu sắc mờ tối quen thuộc.
Không có cách nào khác, cô quả thực không có lòng tin đối với nhân phẩm của Giới Linh.
Trong gương là một gương mặt phụ nữ trông có vẻ nghiêm túc, không có gì là xinh đẹp, chỉ có thể coi là đàng hoàng.
Nhưng sau khi trận pháp kia dừng lại, lại có nhiều linh khí hơn cuộn lên từ lòng đất, cuồn cuộn không ngừng.
Xem ra bên dưới căn phòng đá này có một linh mạch, Chúc Dao yên tâm, bắt đầu hấp thu linh khí.
Giới Linh: Cô gái! Giới Linh: Chúc Dao! Giới Linh: Thái Bình công chúa!
Giới Linh: Sân bay!

...
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, mặt đen lại:
Anh mới là sân bay ấy, cả nhà anh đều là sân bay.
Giới Linh: ...
Giới Linh: y, cô gái dũng cảm, cùng đi sáng tạo kỳ tích đi!
Sáng tạo em gái nhà anh ấy!
Chúc Dao phản bác theo thói quen, hít sâu một hơi, cảm giác tuyệt vọng muốn chết đã rút đi như thủy triều, không còn dấu vết, cảm giác vừa rồi chắc là bị ảnh hưởng của oán khí.
Giới Linh: Hề hề, nếu như nhiệm vụ này khó quá thì là do tôi sắp xếp công việc sai.
Hay là chúng ta đổi sang sửa BUG khác nhẹ nhàng thoải mái hơn đi? BUG còn chia ra cái nào nhẹ nhàng thoải mái hay sao? Chúc Dao tỏ vẻ khinh bỉ.
Cô chửi thề một tiếng, thần thức như thể rõ ràng là của tu sĩ ở Hóa Thần.
Chúc Dao lập tức kích động, hóa ra là chưa đủ điện thôi, cuối cùng cũng không phải tu hành nữa.
Cho dù không thể loại bỏ cán niệm của cô ấy thì cũng có thể đưa cô ấy đi đầu thai.
Với năng lực hiện tại của mình, Chúc Dao thấy vô cùng tự tin.
Nhưng nếu gặp lỗi không thể sửa, cũng chính là thời điểm sai lầm chết người, nếu như muốn cứu thì chỉ có một cách đó là cắt bỏ chương trình biên tập.
Lúc oán khí tiến vào thân thức của tôi, tôi đã thấy được nguyên nhân mà nó sinh ra, không thể không nói, quả thực cô ấy có tư cách oán hận.
Cô quay đầu nhìn xung quanh:
Tôi lại tèo rồi à?
Giới Linh: Không phải đâu, cô gái! Bây giờ cùng lắm cô chỉ coi như hồn lìa khỏi xác thôi.

Hồn lìa khỏi xác?
Chúc Dao kinh ngạc:
Vậy thân xác của tôi đâu?
Giới Linh: Thân xác của cô bị oán khí khống chế rồi, trước mắt đang hôn mê.

Anh nói là tôi vẫn có thể trở về?
Dù sao đó cũng là
quần áo
của mình, cô có cảm tình! Giới Linh trầm mặc hồi lâu mới gõ một hàng chữ.
Giới Linh: ...
Vì vậy cô lại tiếp tục dẫn khí vào cơ thể, trận pháp dẫn linh khí trong căn phòng bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
Một lượng lớn Lôi linh khí tràn vào bên trong cơ thể, xung quanh lóe sáng, căn phòng như có gió lớn quét qua, thỉnh thoảng có lối quang đánh vào vách đá kêu vang.
Không được! Bà đây phải quay về.
Giới Linh: Đừng vội mà cô gái.

Sao mà không vội được?
Đó là người đàn ông của cô.
Được rồi, tôi tin tưởng cô, đi đi.
Pikachu!
...
Pi cái em gái anh ấy! Khóe miệng Chúc Dao giật giật, đột nhiên nghĩ tới một chuyện:
À, rốt cuộc sư phụ tôi thế nào rồi? Tại sao lại hay biến thành trẻ con, chìm vào hôn mê cũng là do bị oán khí ảnh hưởng ư?
Giới Linh: Không phải đâu cô gái, dù sao phạm vào thiên đạo cũng phải trả giá đắt.
Giới Linh: Thiếu nữ, cô vẫn muốn quay về đối phó với oán khí kia à? Cô bạn, cô cần nạp thêm chỉ số thông minh hả? Cứ năm lần BUG nạp một lần, tức là được nạp vào danh mục đầy đủ, cô còn muốn cả chục hay sao?
Cút!
Chúc Dao liếc anh ta một cái:
Tôi nghĩ, mình đại khái đã tìm được phương pháp giải trừ oán khí rồi.
Giới Linh:(OoO) (Rõ ràng vừa nãy còn bị oán khí hành cho không thốt nên lời, mà giờ đã có cách rồi? Cô không bị oán khí làm cho ngốc rồi chứ?)
Này, sao không gõ luôn mấy câu khốn kiếp ấy ra đi!
Tưởng là thêm mấy cái dấu ngoặc thì bà đây không nhìn thấy ư? Đập! Giới Linh: Đừng để ý đến mấy chi tiết đó! Cô gái, cô nhất quyết muốn sửa BUG này tiếp hả?
Đúng vậy, giờ tôi vẫn chưa xác định được phương pháp cụ thể để giải trừ oán khí, cần phải đi thử nghiệm mới được.
Chúc Dao trầm giọng nói:
Hơn nữa cũng cần anh hỗ trợ.
Giới Linh: Ấy...
Tới đi cô gái, không cần thương tiếc đóa hoa xinh đẹp là tôi đâu, cứ mặc sức sử dụng!
...
Anh không bày trò thì chết à? Chúc Dao thở dài một hơi, coi thường mấy lời vô duyên của anh ta, bắt đầu phân tích:
Bình thường muốn sửa BUG trong một trò chơi đều dựa trên cơ sở sẵn có để bổ sung mảnh vá phù hợp.
Trừ khi, thanh trừ được oán khí bên trong cơ thể cô, nếu không cho dù có về cô cũng sẽ bị oán khí nuốt chửng.

...
Chúc Dao không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy.
Sư phụ mặc bộ đồ trắng đang ngồi bên cạnh cô, mặt mày lạnh bằng.
Vương Từ Chi đứng một bên, có vẻ vừa tỉnh lại, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Oán khí!
Hóa ra đây chính là nguyên nhân sinh ra oán khí.
Chúc Dao hít sâu một hơi, định điều động linh khí trong cơ thể nhưng phát hiện đan điền trống không.
Mẹ kiếp, thể xác mạnh mẽ đầu? Không phải tu lại từ đầu đấy chứ? Chờ đã! Không đơn giản như vậy, cô dằn lòng, nhìn bên trong cơ thể phát hiện mặc dù không có linh khí nhưng thần thức lại rộng lớn như biển.
Thậm chí cô còn muốn xông tới ngăn cản, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể trở mắt nhìn cô ấy bị giết chết, nhìn linh hồn kia bị trận pháp xé tan, nhốt vào năm món pháp khí đó.
Khung cảnh trước mắt lại thay đổi, cô lại trở về bụi hoa kia.
Không biết vách đá này làm bằng gì mà không hề để lại chút dấu vết nào.
Những linh lực mà trận pháp ngưng tụ ra cũng có hạn, không bao lâu đã bị hấp thu sạch sẽ, căn bản không đủ để cô khôi phục tu vi.
Chiều cao bình thường, quần áo bình thường, sắc đẹp bình thường, ngực...
cũng bình thường.
Chúc Dao:
...


Sao sư phụ của tôi lại tỉnh dậy được?
Giới Linh: Có nhớ hạt châu mà Vong Xuyên cho cô không? Ở bên trong nó là nước Vong Xuyên tinh khiết nhất, không tiếp xúc với bất kỳ hồn phách nào, có thể rửa sạch mọi sự vật.
Giới Linh không trả lời, dường như đang suy nghĩ về đề nghị của cô, lúc lâu sau mới hiện ra dòng chữ.
Giới Linh: Vậy là cô muốn giải trừ oán hận trong lòng cô ấy, để cô ấy buông bỏ chấp niệm đối với người đời.

Thôi được rồi, nếu đã động đến thì cứ để tôi sửa!

Giới Linh: Hả? Anh ta ngừng lại một lát.
Cô yên lặng xây dựng tâm lý, đón nhận thể xác mới này, giơ tay thu lại thủy kính, hồi tưởng nhiệm vụ.
Đầu tiên cô phải lấy được năm món pháp bảo kia, thả tàn hồn bi thảm ấy ra ngoài, sau đó từ từ trò chuyện về nhân tình thế thái.
Vết máu đứt lìa trên mặt cô ấy chính là chỗ hồn phách bị cắt.

Tại sao?
Cô ấy cất tiếng hỏi, hốc mắt tràn huyết lệ đỏ tươi:
Ta chưa từng nợ thế gian này điều gì, tại sao người đời lại đối xử với ta như vậy?
Chúc Dao không trả lời được.
Khi Chúc Dao tỉnh lại đã ở trên một cái giường đá, cả người cứng nhắc như hóa đá vậy, cố hết sức mới ngồi dậy được.
Vừa điều chỉnh cơ thể cô vừa quan sát tình hình xung quanh.
Muốn cởi chuông cần người buộc chuông, nếu như muốn giải quyết phải bắt đầu từ ngọn nguồn.
Bởi vậy tôi muốn tới thế giới bên kia, tìm cô gái ấy.

yêu đó.
Đúng là nam nữ khi yêu đều mù quáng!
Cút!
Chúc Dao trừng anh ta một cái, đáy lòng nôn nóng:
Có cách nào giải quyết vấn đề này không...

Đi.

Giới Linh: Được! Để tăng tỉ lệ thành công, tôi quyết định điều chỉnh một chút xíu về chi tiết, may mắn nha gái.
Nhưng nếu không đi, không biết Giới Linh sẽ đưa cô đến đâu nữa, chi bằng loại bỏ đám oán khí kia, quay lại thể xác hiện tại của mình.

Tôi có thể truyền một tin cho huynh ấy không?
Giới Linh: Cô gái, tôi đâu phải bưu tá! Đồ không có tình nghĩa!
Được rồi, đưa tôi đi làm nhiệm vụ đi.
Giới Linh: Tốt lắm cô gái!
Lần này cho tôi thể xác đáng tin một chút, đừng có vào mấy cái yếu đuối vô dụng nữa được không?
Giới Linh: Không thành vấn đề, cô gái! Chuẩn bị sẵn sàng nha.
Một khung chat QQ hiện ra, chỉ giây lát bên trên đã đẩy chữ.
Giới Linh: Cô gái, cô sao rồi? Giới Linh: Tỉnh lại đi, cô gái! Giới Linh: Đừng có làm tôi sợ, mau tỉnh lại đi.
Đây là một căn phòng đá bị đóng kín, bên trong có không ít trận pháp tập trung linh khí nên linh khí rất dồi dào.
Cô ngồi suốt nửa giờ kinh mạch mới thông hết, thân thể cứng ngắc cũng dần mềm lại.
Máu trên áo cô ấy càng ngày càng đỏ, cả người như chìm vào nỗi tuyệt vọng vô tận.
Đột nhiên máu kia biến thành những luồng khí đen, bao quanh cô như khói sương vậy.
Bị người đời đối xử như vậy, sao cô ấy có thể không hận, có thể không oán?
Chúc Dao cảm thấy mình sắp bị nỗi ưu thương kia nhấn chìm, khiến cô nảy sinh ý nghĩ tuyệt vọng, tựa như tất thảy trên thế gian này đều đã đi xa, cả người như rơi vào hầm bằng, ngay cả trái tim cũng bị đông cứng, không thể nào siêu thoát, cái chết cũng là hy vọng xa vời, ý nghĩ muốn buông xuôi hết thảy vô cớ dâng lên.
Nói chung là một nữ tu không có gì đặc sắc, gương mặt thuộc loại ném vào trong đám đông cũng không ai nhận ra.
Chúc Dao bĩu môi, bình thường thì bình thường vậy, bây giờ cô đã không còn kỳ vọng gì vào vẻ bề ngoài của thể xác nữa rồi, chỉ cần không biến thành thứ gì kỳ quái là được.
Chúc Dao kinh ngạc:
Là sao?
.
Khung cảnh chợt lóe, trước mặt bỗng xuất hiện video sau khi cô ngất xỉu.

Có thể nói như thế.
Giới Linh: Mặc dù hồn phách của cô ấy lưu lại thế gian, nhưng oán khí đã rời khỏi hồn thể từ lâu, cho dù đến Minh giới cũng chưa chắc sẽ chịu ảnh hưởng của hồn phách.

Dù sao cũng phải thử một lần.
Giới Linh: ...

Là sao?
Nói tiếng người đi.
Giới Linh: Hắn dùng năng lực của Thượng Tiên, cưỡng ép hạ giới, lại cố tình ở lại, tất nhiên sẽ bị thiên đạo trừng phạt.
Tại sao cô ta phải sống lại chứ? Vĩnh viễn phong ấn Ma tộc tốt biết bao, nếu đã lựa chọn cái chết tại sao còn muốn sống lại? Dần dà, chẳng ai còn nhớ cô ấy đã từng cứu cái thế giới này như thế nào, tất cả chỉ hận không thể khiến cô trở lại trong những thứ phong ấn kia, ngăn Ma tộc sống lại.
Vì vậy, vì cứu thế giới, vì ngăn cản Ma tộc, các phái đã bắt tay nhau, lấy cái danh chính nghĩa, giết chết cô khi cô còn chưa kịp tận hưởng cảm giác sống lại.
Qua mười ngày, đan điền trống không của cô đã được lấp đầy linh khí, tu vi cũng khôi phục đến Hóa Thần một cách thuận lợi.
Chúc Dao tiện tay bấm quyết thực hiện Khố Trần Quyết, sau đó biến ra một tấm gương nước để xem dáng vẻ hiện tại của mình.
Còn Tử Mộ...
Tử Mộ đang bị vùi trong tường, nhìn góc độ và độ sâu kia thì chắc là do sự phụ nhà cô đánh.
Cô gái như ác quỷ địa ngục vẫn đứng giữa bụi hoa, cả người là một màu đỏ.
Chúc Dao bỗng không cảm thấy sợ nữa, bởi vì đây chính là hình dáng khi chết của cô ấy.
Cô cẩn thận quan sát gian phòng đá một lượt, nhìn đến cửa ra.

Chúc Dao không do dự đưa một luồng linh lực đi vào trận pháp kia.

Ầm một tiếng, toàn bộ tường đá phía bên phải bắt đầu mở sang hai bên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.