• 1,154

Chương 261: Thái hậu cát tường


Nguyệt Ảnh siết chặt tay, tung một chưởng đánh vào người Vương Từ Chi đang trong trạng thái không thể phản kháng, trên người cậu ta lập tức xuất hi8ện một pháp ấn màu đen, mang theo uy lực cướp hồn đoạt phách.

Pháp ấn đó ngày càng lớn dần, pháp văn màu đen ở bên trên giống như những lư3ỡi dao sắc bén đâm thẳng vào ngực đối phương.

Ngọc Dao!
Ngọc Ngôn kinh hãi hét lên một tiếng, lập tức gọi ra kiểm ý của mình.
Một con rồng trắng khổng lồ mang theo uy lực phủ khắp trời đất lao thẳng về phía trước.
Hai mắt hắn đỏ ửng, nỗi đau như dao cắt bộc phát từ đáy lòng.
Đệ tử của hắn, đệ tử duy nhất hắn luôn nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng tất cả đều vô dụng.
Ánh sáng lấp lánh trên người đệ tử toả ra ngày càng nhiều, toả ra bao nhiêu thì linh hồn của cô mỏng manh đi từng ấy, cuối cùng ngay cả cơ thể mà hắn đang ôm chặt cũng bắt đầu trở nên trong suốt.

Dao Dao, dậy đi, dậy đi!
Một giọng nói bình thản không có ngữ điệu vang lên bên tai, Chúc Dao cảm thấy có người đang đẩy vai mình, cô mở mắt nhìn thấy một khuôn mặt thanh tú quen thuộc.

Quả Quả?
Chúc Dao ngồi dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức ê ẩm, cô không nhịn được xuýt xoa:
Ôi cái eo của tôi...

Nhóc con!
Chúc Dao trừng lớn hai mắt, dường như trở lại giây phút Tiêu Dật nói Vương Từ Ch9i chết rồi, trái tim cô lập tức chết lặng, gần như là phản xạ có điều kiện, trực tiếp phát động thuật pháp trước đây cô để lại trong thần thức của6 cậu nhóc.
Gần như cùng lúc, trong khoảnh khắc pháp văn màu đen kia chuẩn bị xuyên qua người cậu nhóc thì cơ thể cậu ta bỗng dao động, ngư5ời mà màu đen đó vây quanh lập tức biến thành Chúc Dao.

Rốt cuộc ngươi đã làm gì Chúc Dao tỷ?
Vương Từ Chi giống như phát điên lao về phía Nguyệt Ánh, túm lấy cổ áo cậu ta đánh một chưởng.
Cậu ta ăn trọn một chưởng đó, ngón tay vừa động đậy đã ghim cậu nhóc đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên cười thành tiếng:
Nuốt hồn...

Đối tượng gặp phải tổn thương không thể chống lại, cưỡng chế quay về!
Chỉ trong nháy mắt, cả người Chúc Dao toả ra ánh sáng màu tím trải khắp thế gian, một giọng nói thật thà hồn nhiên như truyền đến từ bên ngoài cửu trùng thiên.

Dao Dao, bạn của tôi, thật xin lỗi!
Vừa dứt lời, ánh sáng màu tím ấy đột ngột thu lại, ngay cả người ở trong ánh sáng màu tím ấy cũng đồng thời biến mất, cứ như thể chưa từng tồn tại.
Ma trận màu đen đánh thẳng lên người cô, nỗi đau đớn trước nay chưa từng có truyền khắp cơ thể.

Dao tỷ tỷ...
Nguyệt Ảnh sững sờ.
Cô đứng phắt dậy nhìn xung quanh:
Sao tớ đã trở về rồi?
Kiểu phát triển này hơi sai sai, cho dù cô có chết thì nhiều nhất cũng chỉ là đổi một cái vỏ mới thôi, sao Giới Linh đã đưa cô trở về rồi?
Làm sao mà tớ biết được?
Quả Quả hơi kỳ lạ nhìn cô.

Không phải, tớ vốn đang ở Linh giới sắp phải phi thăng, kết quả.
Cô buột miệng giải thích.
Chiêu mà hắn vừa tung ra là đòn trí mạng, không hề kiêng nể, nhưng cho dù như vậy thì cũng chỉ có thể khiến cho ma khí trên người Nguyệt Ảnh bị đánh tan sạch sẽ, khiến cho cậu ta bị thương mà thôi.
Lúc này hắn rất muốn lấy mạng cậu ta, nhưng tình trạng của đồ đệ ngày càng gay go, hắn không thể không nghiến răng thử hết tất cả các loại pháp thuật, tiến thuật, thuật phong ấn, thậm chí hắn còn muốn rút linh hồn của cô, sau này đổi sang một cơ thể khác cũng được.

Chúc Dao tỷ!
Cậu nhóc nắm chặt tay cô, nước mắt rơi như mưa.
Di hình, cô đã để lại trận pháp này trong thần thức của cậu ta từ khi nào vậy.
Căn phòng mà cô thuê chính là của cô ấy đấy! Chúc Dao cũng có nhà riêng của mình, chỉ là mới sơn sửa lại, cần phải để cho thoáng khí một thời gian, hơn nữa bởi vì thái hậu cứ bắt cô đi xem mắt cho bằng được nên càng khiến cô không muốn chuyển nhà.

Thôi, không đọ độ giàu với cậu.
Dù sao cũng đấu không lại.

Ngọc Dao...
Quanh người cô chợt xuất hiện loại ánh sáng óng ảnh trong suốt, chầm chậm toả ra từ người cô sau đó biến mất.
Linh khí hắn truyền vào cơ thể cô vừa đi vào liền lập tức tan biến.
Tự nhốt mình trong một vòng tròn đã được sắp đặt sẵn, cho dù người khác đã chủ động đi chín mươi chín bước thì cậu ta cũng không muốn bước ra ngoài một bước.
Cậu ta thế này chỉ vì muốn đi theo cô, chỉ cần cô rời đi là sẽ phát điên, có khác nào đứa trẻ không thể rời khỏi cha mẹ?
Nguyệt Ảnh...
tại sao đệ cứ không chịu trưởng thành vậy?
Chúc Dao trầm giọng nói:
Đừng nhốt mình nữa...
nếu không, đời đời kiếp kiếp ta sẽ không gặp lại đệ nữa đâu...
Nguyệt Ảnh bàng hoàng, cuối cùng không nhịn được đưa tay nắm góc áo của cô, giống như đang cầu xin:
Đừng...
Cậu ta thất thần, miệng lẩm bẩm:
Không dùng được...
trận pháp này không dừng lại được.
Ngọc Ngôn đánh một chương vào ngực cậu ta, một con rồng màu trắng xuyên qua cơ thể Nguyệt Ánh.

Dao tỷ tỷ...
Cậu ta sững sờ nhìn cô, vẻ điên cuồng trước nay chưa từng có hiện lên trong mắt.

Tỷ đánh đệ vì Vương Từ Chi sao? Trong mắt tỷ tỷ quả nhiên chỉ có hẳn, ngay cả pháp thuật làm hao tổn thần thức như Di hình cũng lưu giữ trong thần thức của hắn cơ mà.

Di hình, trong thần thức của đệ...
cậu còn hơn tớ một tuổi đó!
Có tư cách gì nói tớ hả?
Chúng ta không giống nhau.
Chúc Dao bước lên phía trước một bước.

Khác chỗ nào?
Trừ ngực ra thì khác chỗ nào hả?
Tớ có tiền!

luật sư của người thân tìm thấy.
Lúc đó, người thân của cô ấy đều đã mất từ rất lâu rồi, họ chẳng để lại gì, ngoài tiền! Nghe nói số dư trong thẻ ngân hàng nhiều đến mức điểm mà tay bị chuột rút luôn.
Không phải bị mất, mà là bị cô đem đến giới tu tiên rồi.
Chuông điện thoại trong tay Phong Quả Quả vang lên.

Sao bỗng nhiên cậu lại không sợ thái hậu nhà cậu nữa thế?

Đó là mẹ tớ mà.
Khoé miệng của Chúc Dao giật giật, những ký ức xa xưa bỗng hiện về rõ mồn một trong tâm trí cô.
Mẹ cô là một bà nội trợ nhàn rỗi điển hình.

Alo, con chào dì!

Vâng, con là Quả Quả.

Vâng ạ, con đi du lịch về rồi.

Dao Dao ạ, cậu ấy không có ở đây, chắc là đi làm rồi đó dì...
Ặc, cậu ấy thường tăng ca vào thứ bảy mà.
Cô ấy quay đầu nhìn Chúc Dao rồi làm động tác
suyt
:
Thái hậu nhà cậu gọi tới.
không ạ, chỉ là nhớ mẹ thôi.

Haizzz, thôi được rồi, mày không muốn đi xem mắt thì thôi mẹ cũng không ép nữa.
Có thời gian rảnh thì về nhà đi.

Vâng, con về ngay đây.


Được rồi, cậu nghĩ rõ ràng mọi chuyện là được rồi, cũng đã đến lúc cậu nên tìm một đối tượng rồi đó.
Quả Quả tỏ vẻ lo nghĩ cho cô, ý vị sâu xa nói:
Cậu cũng không còn nhỏ nữa, cứ ở lại nhà tớ thế này tớ cũng không tiện đi tìm người thuê nhà cùng.


...
Cậu đang muốn đuổi khéo tớ đấy à, có phải là đây không trả tiền phòng cho cậu đâu! Đúng là kết bạn sai người mà!
Nói ra thì...
cũng có!


...
Nguyệt Anh ngẩn người, mở to mắt không dám tin, vô thức đưa tay đè chặt trước ngực mình, quả nhiên cảm nhận thấy trong cơ thể có một luồng thần thức không thuộc về mình, hơn nữa...
Đang muốn tìm QQ của Giới Linh để hỏi cho rõ, bàn tay vừa thò ra:
Sao không thấy chuột với bàn phím của tớ đâu nhỉ?

Được rồi, đừng làm việc nữa! Cậu có cần phải liều mạng thế không? Mất rồi thì mai mua cái mới là xong.
Không đúng! Những gì cô trải qua đều là thật.
Cô nhớ lúc cô xuyên không, cô vẫn còn đang cầm chuột trong tay.
Ting!
Một dòng chữ màu đỏ xuất hiện.

...
Kẻ nghèo lập tức trúng đạn! Nói đến Phong Quả Quả, cả cuộc đời cô ấy chính là một truyền kỳ.
Hai người họ học cùng nhau từ cấp một, làm chị em tốt bao lâu nay, chỉ có điều cô ấy là một đứa trẻ mồ côi, dựa vào trợ cấp của nhà nước để học lên đại học, sau khi lớn lên mới được...

Sư phụ..
Chúc Dao cảm thấy khoé miệng đang chảy máu, có gì đó đang xé rách cơ thể cô.

Nguyệt Ảnh?

Dao tỷ tỷ...
Nguyệt Ảnh đứng cách đó ba bước, vẻ mặt mờ mịt:
Tại sao? Hắn quan trọng với tỷ đến vậy sao?
Khiển tỷ cho dù hồn bay phách lạc cũng phải cứu cho bằng được? Nuốt hồn, trận pháp cậu ta vừa phát động có thể nuốt chửng linh hồn của con người.
cuối cùng tỷ tỷ cũng mãi mãi ở bên cạnh Nguyệt Ảnh rồi.
Cậu ta ra sức tỏ ra vui mừng nhưng đáy mắt không hề có một chút vui vẻ nào.
Chúc Dao siết chặt tay, dùng chút sức lực cuối cùng giơ tay lên tát cậu ta một cái.
Đột nhiên, hai cột sáng tiếp dẫn thẳng đứng giống như đang soi đèn đột ngột chuyển hướng về phía Chúc Dao.
Ánh sáng lấp lánh mới đây còn không ngừng tán loạn này lại điên cuồng chảy ngược vào cơ thể Chúc Dao.
Hắn còn rất nhiều cái hay chưa dạy cho cô, sao cô có thể cứ thế mà biến mất như vậy?
Ngọc Dao, Ngọc Dao...
Tỉnh lại đi, đừng biến mất, trả lời sư phụ đi.
Ánh sáng trên người cô ngày càng sáng rực, pháp ẩn màu đen đã tụ hết ở trước ngực cô rồi.
Tớ che giấu giúp cậu rồi.
Cô ấy còn chưa nói xong Chúc Dao đã giành lấy điện thoại:
Mẹ...
Nhất thời bao nhiêu cảm xúc nhớ nhung, ấm ức, chua xót dồn đến khiến giọng nói của cô nói với người đang cực kỳ muốn gặp ở đầu dây bên kia nghẹn ngào lại,
Con ranh này, cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại của mẹ rồi.
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc:
Mẹ nói cho mày biết, nếu mày còn không chịu về nhà thì mẹ xé xác mày.

Mẹ.
Nước mắt trong lòng chảy ào ào ra ngoài.

Mẹ, con nhớ mẹ quá.

...
Đầu dây bên kia chợt im lặng, dường như hơi bất ngờ, một lát sau mới mềm giọng:
Sao thế? Có phải là chịu ấm ức khi đi làm đúng không? Lớn thế rồi mà còn làm nũng với mẹ nữa.

Không...
Ngọc Ngôn càng sốt ruột hơn.
Trận pháp màu đen vừa rồi của Nguyệt Ảnh là nhằm vào linh hồn, hắn có dự cảm, dường như lần này đồ đệ mà ra đi thì sẽ không thể trở lại được nữa.
Chúc Dao nói thêm mấy câu mới lưu luyến cúp máy, cô đã không nghe thấy giọng nói của người nhà trong một khoảng thời gian rất dài rồi.
Quả Quả nhìn Chúc Dao bằng ánh mắt kỳ lạ:
Mẹ cậu gọi cậu về ăn cơm ?

Uống hết cốc nước để bình tĩnh lại, mới từ từ nhớ lại tất cả.
Nguyệt Ảnh, cậu nhóc, sư phụ...
cũng tốt...
cũng tốt! Từ nay trở đi linh hồn của tỷ tỷ và đệ sẽ hợp làm một, không bao giờ chia xa nữa.

Ngươi...
Vương Từ Chi sững sờ, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
đệ chỉ có tỷ..

Đệ còn nhớ Củ Cải Nhỏ không?

...
Cậu ta sững người.
Tuy cô cứu Nguyệt Ánh, nhưng người chăm sóc cậu ta từ nhỏ đến lớn, dạy cậu ta pháp thuật, dạy cậu ta mọi thứ lại là Củ Cải Nhỏ.

Ngọc Dao!
Sắc mặt Ngọc Ngôn trắng bệch, pháp phù màu đen trên người Chúc Dao ngày càng sâu, hẳn liên tục phóng ra mấy pháp phù để ngăn chặn nhưng cũng bị hàng chữ màu đen che mất, nó vẫn cứ tiếp tục lan tràn ở trước ngực cô.

Lập tức dừng trận pháp lại!
Hắn quay đầu trợn mắt với Nguyệt Ảnh ở bên cạnh.
để qua đây.

Nguyệt Ảnh sững người, lát sau mới nghe lời bước tới gần, dừng ở bên người cô, trong mắt là một màu u ám chết chóc:
Như thế này cũng tốt...

Nguyệt Ảnh...
đệ nên trưởng thành rồi!
.
nó đau quá trời đau...

Nằm ngủ trên bàn thì lại chẳng đau à?
Phong Quả Quả thở dài, tiện tay đưa cốc nước lọc cho cô.

Sao cậu lại trốn ở nhà tớ nữa vậy? Thái hậu nhà cậu lại làm gì cậu à?

Thái hậu nhà tớ?
Chúc Dao cảm thấy hơi mơ hồ, trong đầu rối loạn hết cả lên khiến cô hơi đau đau.
Dao tỷ tỷ, đệ sai rồi, để biết sai rồi.
Mọi thứ trước mắt Chúc Dao ngày càng mơ hồ.
Lần này khác trước, cô có cảm giác yên tĩnh như tất cả đều hoá hư không, tiếng người nói bên tai đều giống như ảo giác.
dường như đã ở đó rất lâu rồi, có lẽ còn sớm hơn cả của Vương Từ Chi.
Ánh mắt cậu ta bỗng trở nên hoảng loạn, có chút hoảng hốt lo sợ nhìn cô.
Sau khi về hưu thì không có gì làm, chỉ thích giục con gái lấy chồng, nhưng hình như gia đình cô trời sinh không có duyên với bạn khác giới, anh trai cô và cô, một người đã đến tuổi lập gia đình và một người hai mươi tám tuổi đều đang độc thân.
Chúc Dao đã có thể mường tượng ra cảnh đám thanh niên tài năng trẻ đẹp đang đợi cô ở nhà.
Quả Quả đưa tay lên sờ trán cô, giọng nói tràn đầy vẻ quan tâm:
Cậu không bị sốt đấy chứ? Đã bảo cậu xin nghỉ ở cái nơi làm việc không biết đêm ngày đó đi cơ mà.

...
Chúc Dao ngẩn người, lẽ nào những chuyện đó chỉ là mơ thôi sao?
Cô xoay người nhìn vào máy tính của mình, chỉ thấy bên trên là kế hoạch hoạt động trò chơi cô đang viết được một nửa, bên cạnh là tài khoản QQ vẫn đang mở của cô.
Tỷ ấy không phải là muốn bỏ rơi mình sao? Chúc Dao trầm giọng, nói rành rọt từng câu từng chữ:
Từ trước đến nay để luôn không cô đơn, cho dù là trước đây hay bây giờ đều không cô đơn.
Không có ai muốn vứt bỏ đệ cả, người thật sự vứt bỏ đệ chỉ có bản thân đệ.

Tỷ tỷ...
Cậu ta luôn nói bản thân bị vứt bỏ, không muốn bị người khác vứt bỏ nữa, không muốn một mình nữa.
Nhưng cậu ta đã để Củ Cải Nhỏ ở đâu? Không phải không có ai thật lòng với cậu ta, chỉ là cậu ta hoàn toàn không nhìn thấy mà thôi.
Ngọc Ngôn bẩm quyết cực nhanh, từng pháp ẩn bay ra khống chế pháp phù màu đen đang lưu chuyển trên người cô, giữ chặt hồn phách đang không ổn định của cô.
Chúc Dao đã không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì của thế giới này nữa, mọi giác quan trên người đều bị cảm giác đau đớn làm cho tê liệt, cô dùng hơi thở cuối cùng lên tiếng gọi:
Nguyệt Ảnh...
Nguyệt Ảnh nhất thời không kịp phòng ngự lập tức bị đánh bay ra xa mấy mét.
Ngọc Ngôn ôm chặt lấy đồ đệ đang bị trọng thương, bàn tay cũng run lên.

Đúng rồi, sao cậu về sớm thế, không phải bảo là sẽ đi nửa tháng à?
Nhìn thời gian trên máy tính thì mới được có một tuần.

Sắc mặt của Quả Quả hơi kỳ lạ, như nhớ đến một chuyện gì đó không thể giải thích nổi, bỗng nhiên hỏi một câu khó hiểu:
Dao Dao, cậu có tin trên đời này có nàng tiên cá không?

Hả?!
Chúc Dao ngẩn ra, đưa tay sờ trán cô ấy:
Cậu cũng xuyên không đấy à?
Cô đánh vào tay Chúc Dao:
Nói như thể cậu cũng xuyên không vậy đó!

...
Cô xuyên thật mà.


Thôi, cậu vẫn nên nghĩ xem tìm đâu ra trai để về nhà ăn nói với thái hậu nhà cậu đi.
Nói xong liền ra khỏi phòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.