Chương 262: Kẻ lập dị đứng trước cổng
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2650 chữ
- 2022-02-04 04:36:15
Dì Trần.
Nhà cô ở một khu chung cư khá cũ kỹ, xung quanh đều là hàng xóm mấy chục năm, cực kỳ quen thuộc.
Bác gái gật 8đầu, cười hỏi cô:
Dao Dao, cháu về lúc nào thế: Được nghỉ mấy ngày? Có bạn trai chưa? Định khi nào thì lấy chồng đây?
c..
C3húc Dao lúng túng đánh trống lảng:
Di Trần, mẹ cháu đang đợi cháu đi mua xì dầu về xào rau, lúc về cháu sẽ nói chuyện với dì s9au ạ.
Ừ.
Lúc này dì Trần mới gật đầu, nhường đường cho cô.
Rồi như chợt nhớ ra điều gì, dặn dò cô:
À đúng rồi, Dao 6Dao, cháu ra ngoài thì nhớ cẩn thận nhé, dì nghe nói ở cổng chung cư xuất hiện một kẻ lạ mặt, ăn mặc kỳ lạ lắm, đã đứng ở đó mộ5t ngày rồi.
Cảm ơn dì Trần, cháu chỉ xuống quán tạp hoá dưới tầng thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Chúc Dao đáp lại rồi nhanh chóng xuống tầng, chỉ sợ dì Trần lại gọi cô lại để tâm sự chuyện gì đó.
Sư phụ huynh làm gì thế, mau đặt cái tivi đó xuống!
Đó là chiếc tivi tinh thể lỏng hơn năm mươi inch đời mới nhất giá hơn một vạn đấy.
Bóng người áo trắng ngẩn ra, từ từ rút tay về.
Hắn chỉ tò mò rằng tại sao đồ đệ lại phải gắn cục đá đen sì đó lên tường, hơn nữa nhìn lại sáng bóng như thế, lẽ nào...
à nhầm, là đưa về nhà.
Nghĩ đến từ nay có công việc, có chồng, có chăn ấm đệm êm, tóm lại là ở đỉnh cao của cuộc đời.
Ặc, thấy hơi sai sai rồi đấy.
Tiếng thở dài của dì Trần vang lên phía sau lưng:
Ôi cái đám thanh niên bây giờ, học thì không chịu học lại cứ thích làm mấy trò kỳ lạ..
Chúc Dao cũng không chú ý lắm, cứ chạy một mạch xuống quán tạp hoá dưới tầng.
Đang là giờ cơm trưa nhưng trong quán lại bất ngờ có một nhóm người đang tụ tập.
Cô cúi đầu tìm xì dầu, trả tiền, lại nghe thấy mấy người ở ngoài công đang xôn xao bàn tán chuyện gì đó.
Không biết bây giờ chạy đi thì có còn kịp không nhỉ? Không biết có phải các cô gái khi dẫn người yêu về đều sẽ bị gia đình thẩm vấn hay không chứ trong bữa cơm, bà Dương hận không thể lôi hết mười tám đời tổ tiên của người ta ra để hỏi, mà quan trọng là sư phụ nọ lại không phải là người biết ăn nói gì, đối với chuyện gặp cha mẹ như thế này hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Nhưng từ lúc hắn bước vào nhà cũng đoán được hai người trước mặt là cha mẹ của đồ đệ mình.
Còn về phần phải nói chuyện như thế nào với cha mẹ của đồ đệ thì sự tôn chưa từng dạy cho hắn biết.
Vị này tên là gì vậy?
Thái hậu cười dịu dàng thân thiết.
Ngọc Ngôn.
Ngọc Ngôn đáp lại.
Họ Ngọc à, họ này ít gặp lắm đấy.
Tóm lại là người ta sẽ quay phim chụp ảnh, ghi lại những phần biểu diễn hoặc những chuyện xảy ra trước, sau đó chuyển đổi chúng thành các loại tín hiệu, rồi thông qua vệ tinh truyền đến những chiếc tivi như thế này, để ngàn vạn hộ gia đình đều có thể xem được.
Quay phim chụp ảnh là gì?
Ặc...
Đây là chuyên mục mười vạn câu hỏi vì sao đấy à? Chúc Dao ẩn nút điều khiển, màn hình tivi lập tức sáng lên, đang phát sóng tập mới nhất của chương trình
Kẻ gây cười đi đâu
.
Ngọc Ngôn nhìn mãi mới gật đầu tỏ ra đã hiểu:
Hoá ra là đá lưu âm.
Sau khi trở về nàng có thấy gì khác thường không?
Chúc Dao lắc đầu:
Không có, à đúng rồi sư phụ, huynh đến đây bằng cách nào vậy?
Ta cũng không biết.
Hắn nhíu mày:
Lúc đó nàng bị ma trận nuốt hồn của Nguyệt Ảnh làm bị thương, ta dùng mọi cách cũng không thể giữ lại hồn phách đang tiêu tan của nàng.
Tay hắn bỗng nhiên siết chặt lại, gương mặt lộ ra vẻ tức giận.
Sư phụ...
.
Người đó chắc không phải là kẻ xấu đấy chứ? Nghe nói bây giờ có loại người điên khùng thường xuyên ở ngoài đâm chém người đó.
Nhìn người như vậy sao có thể là người xấu được, tuy là ăn mặc cũng hơi kỳ lạ.
Cũng không chắc đâu, không thể trông mặt mà bắt hình dong được, ngoại hình đẹp cũng có thể là người xấu được mà.
Đây là cái xã hội coi trọng ngoại hình, chỉ cần đẹp thì đều có thể tha thứ hết.
Người đó mặc quần áo cổ trang, không nói năng gì cứ đứng ngây ra đó, không phải là bị câm đấy chứ?
Chắc không phải đâu.
Cậu bảo vệ Tiểu Lý nói rồi, người đó đến tìm người, nhưng không có thể vào cổng, lại không biết người nhà sống ở toà nhà nào nên mới đứng ở cổng như thế.
Vậy hả? Thể cậu ta tìm ai?
Hình như là họ Ngọc...
Đây là đá lưu ly sao?
Không phải, đây là tivi!
Tivi là gì?
Tivi là nơi tiếp nhận tin tức cuối, sau khi tín hiệu từ vệ tinh truyền tới đây thì sẽ được hoàn nguyên thành hình ảnh và âm thanh.
Tin tức là thứ gì? Mà vệ tinh lại là thứ gì?
Ặc...
Chuyện này rất phức tạp.
sấm sét.
Chúc Dao đổ đầy mồ hôi lạnh:
Mẹ, là nghiên cứu có liên quan đến nguồn năng lượng mới, mẹ chưa nghe thấy bao giờ.
A...
Quả nhiên là bà Dương không hiểu gì, nghe có vẻ rất cao siêu thì phải:
Vậy cậu nắm giữ chức vụ gì trong công ty?
Chức vụ?
Ngọc Ngôn nghĩ ngợi một lát, chắc là đang nhắc đến tu vi:
Ta bây giờ đang là Thượng...
Lãnh đạo...
cấp cao!
Chúc Dao tiếp tục ngắt lời:
Mẹ, anh ấy giỏi lắm, trong công ty anh ấy dưới một người trên vạn người.
Mẹ hỏi cậu ta chứ không hỏi con!
Bà Dương trừng mắt với cô, không hài lòng với hành vi nói leo của cô.
Chúc Dao khóc không ra nước mắt, cô có thể không nói leo sao, với tính cách trong sáng ngây thơ trời sinh chưa từng biết nói dối của sư phụ, nếu để cho hắn nói thật thì không bị người ta coi là thần kinh mới lạ.
Sư phụ.
Người đó ngẩn ra một chút rồi ôm chặt cô, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai kèm theo một chút thở dài và nhẹ nhõm:
Ngọc Dao, tìm được nàng rồi.
Cô nằm mơ cũng không nghĩ đến sự phụ sẽ tới hiện đại, đến bây giờ cô vẫn không tin tất cả đây đều là sự thật.
Cô cẩn thận nắm tay hắn, vuốt ve khuôn mặt hắn, rồi lại nắm, lại vuốt, lại...
Ngọc Dao.
Ngọc Ngôn cầm bàn tay đang làm hành động kỳ lạ của cô:
Là ta.
Vậy cậu đang làm việc ở đâu?
Thái hậu hỏi tiếp.
Ngọc Ngôn buột miệng:
Ngọc Lâm Phong...
Tập đoàn Ngọc Lâm Phong...
Nghiệp!
Chúc Dao lập tức nói chen vào để chữa cháy:
Mẹ, công việc của anh ấy có liên quan đến thiên nhiên.
À!
Bà Dương gật đầu:
Vậy cậu làm về cái gì?
Ngọc Ngôn nghiêm túc đáp:
Ta tu hành Lôi...
Thu gom và lợi dụng năng lượng...
Sư phụ...
Cô vui mừng đến sắp khóc.
Cô lên QQ tìm Giới Linh cả một ngày trời nhưng không biết tại sao tài khoản QQ đó không hề sáng đèn, luôn hiển thị là không online.
Nếu không phải còn có nhật ký nói chuyện trên QQ thì cô còn hơi nghi ngờ liệu có phải bản thân thật sự quen biết người bạn trên mạng này, trải qua những chuyện kỳ lạ kia hay không đấy.
Lúc này Chúc Dao mới bình tĩnh lại, đột nhiên nghĩ đến sự phụ không có hộ khẩu ở đây.
Để tránh ngày mai xuất hiện tin tức
Ở cổng chung cư XX xuất hiện một quái nhân mặc quần áo cổ trang
, cô nuốt lại nghi ngờ, lập tức đổi cách nói:
Sao vừa mới quay phim xong mà anh đã chạy tới đây thế? Làm em giật mình, lên nhà rồi nói.
Lúc này mọi người mới như bừng tỉnh, hoá ra là diễn viên à.
Nhưng mà đoàn phim này cũng giàu thật đấy, kiểu tóc đó, trang phục đó thật sự làm quá có tâm.
Chúc Dao nhân cơ hội này kéo hắn chạy một mạch về nhà mình rồi đóng sầm cửa lại.
Sao đi lâu thế?
Thái hậu từ trong bếp đi ra, trên tay cầm một củ khoai tây, vừa ngẩng đầu lên đã lập tức làm rơi nó xuống đất.
Thôi xong, quên là trong nhà còn có người lớn.
Trên bàn đó là?
Cái này ghê gớm lắm, đây là một cuốn sách trời, trên đó ghi lại hầu hết mọi tri thức của thế giới này.
Là laptop.
Tất nhiên là có nhiều tin tức giải trí hơn, chỉ cần huynh muốn biết thì đều có thể tra được từ đây.
Ừ.
Ngọc Ngôn hết tò mò, quay người đi đến sofa ngồi xuống bên cạnh cô.
Có lẽ cảm thấy quá mềm chưa thích ứng được nên hắn dịch người sang một chút, nắm tay cô mười ngón tay đan vào nhau.
Chai xì dầu trên tay Chúc Dao rơi xuống đất, không thể tin vào mắt mình.
Sư phụ...
Chị Chúc, chị về rồi à?
Cậu bảo vệ Tiểu Lý vẫy tay với cô, nhìn về phía cô đang nhìn.
Sao thế, chị biết cái người lạ mặt đó à?
Hốc mắt của Chúc Dao đỏ lên, gật đầu lia lịa, càng lớn tiếng hét lên:
Sư phụ!
Bác tài? Bác tài gì cơ?
Tài xế taxi sao? Tiểu Lý ngớ người, mặc quần áo cổ trang đi đón khách, tài xế bây giờ cũng liều thật đấy! Tiểu Lý đang muốn hỏi cho rõ thì đã thấy Chúc Dao xông vào trong đám người, chạy vào khoảng trống ở giữa ôm chặt lấy người đàn ông mặc quần áo trắng như tuyết kia.
...
Sao cô có cảm giác chiếc tivi trị giá hơn một vạn này sắp rơi xuống đất rồi nhỉ?
Có thể ghi lại âm thanh và hình ảnh, không phải đá lưu âm thì là gì?
Ặc...
được rồi, đá lưu âm thì đá lưu ẩm.
Sau đó hắn lại đi về phía bên phải:
Đây là vật gì?
Tủ lạnh...
Thái hậu hít sâu một hơi, quay đầu vào phòng khách hét lớn:
Ba nó ơi, mau ra đây xem, Dao Dao nó dẫn đàn ông về nhà này!
Cái gì!
Phòng khách vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc, một người đàn ông trung niên đằng đằng sát khí cầm cán chổi xông ra.
Chúc Dao:
...
Ba...
Ba muốn đánh nhau à?
Làm cái gì đó?
Dương thái hậu đoạt lại cây chổi trong tay ông, cáu lên:
Hai mươi tám năm Dao Dao nó mới đưa được một người đàn ông về nhà, ông doạ người ta chạy mất rồi thì phải làm sao?
Nói xong thì nhìn con gái với ánh mắt dịu dàng ấm áp:
Dao Dao, con vừa ra ngoài một lúc thì đã thông suốt rồi à, đây là?
Ặc...
Khoé miệng của Chúc Dao giật giật:
Mua xì dầu được tặng đó!
Nói linh tinh gì thế?
Thái hậu giơ tay gõ đầu cô, cúi đầu nhìn tay cô:
Thể xì dầu đâu?
Vừa làm rơi mất rồi!
Thôi, mau vào nhà ngồi đi.
Thái hậu vẫy tay với hai người, nhiệt tình đón hai người vào nhà, tiện tay nhặt củ khoai tây dưới đất lên.
Lần này cô không thể không dọn tới nhà mới đã sửa xong của mình.
Bạn Phong Quả Quả gửi điện chúc mừng hành vi đột nhiên trở nên sáng suốt của người khách trọ là cô, nhưng vẫn cố hỏi một câu nghiêm túc:
Cậu thật sự không cần đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, hay là đến khoa thần kinh xem thử sao?
Rõ ràng đây là hồi chuông thông báo kết thúc tình bạn.
Bận rộn cả ngày trời cô mới lôi được sư phụ mình về tổ...
Cái ở trên tay nàng thì sao?
Đây là bùa truyền âm nhiều chức năng.
Điện thoại di động.
Lúc này Ngọc Ngôn mới gật đầu:
Pháp thuật của thế giới này đều ở cấp thấp như vậy sao?
Ặc...
đúng vậy.
Một khi học được cách thay đổi cách nhìn sẽ phát hiện thế giới này rộng lớn lắm.
Đây chính là thế giới mà nàng sống sao?
Ngọc Ngôn với thái độ nghiêm túc nghiên cứu học thuật, đánh giá căn phòng nhỏ của đồ đệ, phát hiện có rất nhiều pháp khí hắn chưa từng nhìn thấy.
Kỳ lạ là hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự chuyển động của linh khí.
Sư phụ...
Hử?
Huynh mà còn tháo nữa thì cái đồng hồ báo thức đó sẽ hỏng đấy.
Cô còn chưa nói xong thì chiếc đồng hồ báo thức trong tay Ngọc Ngôn đã tung hết ra rồi, từng chiếc bánh răng trong đồng hồ rơi xuống lăn trên mặt đất.
Ngọc Ngôn:
...
Chưa từng thấy loại pháp khí nào yếu ớt như thế.
Chúc Dao:
...
Được rồi, đồng hồ thì cô còn có thể đến được, chỉ cần không tháo...
Còn về việc có thể gặp lại sư phụ hay không thì cô càng ngày càng không dám chắc.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã đứng trước mặt cô một cách yên lành rồi.
Tiếng bàn tán xung quanh càng ngày càng lớn, tất cả đều đang tò mò đánh giá hai người.
Vì thế tiết mục hỏi đáp trong bữa cơm tối bị Chúc Dao xen vào ép phải kết thúc.
Bà Dương ban đầu cũng chỉ hỏi chuyện công việc, gia đình, sau đó bắt đầu truy hỏi chuyện dự định bao giờ cưới, sinh mấy đứa con.
Chúc Dao chỉ đành phải mượn cớ công ty còn có rất nhiều chuyện cần làm rồi kéo sư phụ nhà mình chạy về thành phố A.
tên là Ngọc...
Ngọc giấy nhỉ?
Chúc Dao sững người, quay phắt lại nhìn mấy người đó:
Người mà mọi người nói đang ở đâu vậy?
Mấy người nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, chỉ về phía bên phải: Ở cổng chung cư ấy.
Chúc Dao vắt chân lên cổ chạy đến cổng chung cư, từ xa đã nhìn thấy một đám người đang tụ tập, mọi người đều đang chỉ trỏ vào giữa bàn tán xôn xao, còn có người lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Mà người đàn ông mặc quần áo trắng đứng ở giữa ấy đang lạnh lùng nhìn xung quanh, vẻ mặt lạnh lẽo, đứng cách mọi người ba mét.
à nhầm, là một pháp khí hệ bằng cỡ lớn, cấp một.
Cái này thì sao?
Đây là đá làm nóng, cấp ba đó.
Là lò vi sóng.
Cái bên cạnh đó là?
Đây là pháp khí Khứ Trần Quyết hệ thuỷ cấp hai.
Là máy giặt.
Chúc Dao gọi hắn thì hắn mới phản ứng lại, đưa tay xoa đầu cô, thuận thể kéo cô vào lòng.
Lúc này cõi lòng vẫn đang không ngừng sôi sục mới dần bình tĩnh trở lại:
Sau đó ánh sáng tiếp dẫn lệch khỏi hướng ban đầu, chiếu lên người nàng.
Ta chỉ nhớ giống như có một nguồn năng lượng phá vỡ hư không cuốn hai chúng ta vào trong đó.
Sau đó ta cảm nhận được hơi thở của nàng ở trước toà nhà kia...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.