Chương 263: Sư phụ hứa với ta được không?
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2669 chữ
- 2022-02-04 04:36:14
Sư phụ, ta biết phải tìm anh ta thế nào rồi!
Cô mở nhóm chat đồng nghiệp tổ kỹ thuật lên, không đèn nào sáng.
8Do hôm nay là cuối tuần, không có một ai online.
Cô móc điện thoại ra gọi cho một đồng nghiệp.
Quả đúng như lời Hao Tử nói, phần lớn đều là IP của nhà cô và công ty.
Đến thời gian đăng nhập cũng giống y hệt, sao cô lại cảm thấy hơi đáng sợ vậy nhỉ?
Những con số trên đó là thời gian sao?
Bỗng Ngọc Ngôn chỉ vào dòng ghi chép cuối cùng, lên tiếng hỏi.
Ừm, đây là ngày tháng năm...
Nhưng ở thế giới ấy, trong mắt của hầu hết tu sĩ, đó lại giống như chuyện thường ngày.
Cùng là mạng sống, tại sao bên này lại quan trọng hơn tất cả mà bên kia lại rẻ mạt đến vậy?
Mà ngược lại, những thứ như lương thiện, khoan dung lại bị người ta khinh thường.
Im mồm, nói cái gì thế hả?
Chúc Dao đen mặt, cô mất nhân tính đến thế sao? Trước đây nhiều nhất chỉ bảo cậu ta tăng ca hai...
ba...
bốn...
Chúc Dao quay đầu nhìn sư phụ đang ở bên cạnh, bật tính năng trò chuyện bằng giọng nói lên.
Phía bên kia ngập ngừng một lát cũng chịu kết nối.
Gái à.
Giọng nói của Giới Linh trong máy tính vang lên, còn mang theo chút điện âm:
Cô không biết tôi đưa cô về khó khăn thế nào đâu.
Biết ngay là thằng nhóc này giả chết mà!
Alo, Hao Tử!
5
Lão đại.
Đầu bên kia vang lên tiếng gào khóc:
Đừng mất nhân tính như thế mà, hôm nay là cuối tuần đây, tha cho em đi! Nếu bây giờ em lại về tăng ca thì bạn gái em sẽ giết em đấy.
Vì hạnh phúc cả đời của em, mong lão đại hãy giơ cao đánh khẽ!
Tuy rằng hai người cùng thuộc một linh hồn nhưng lại ở hai phần khác nhau, giống như cô mãi mãi không có cách nào coi hai người là Thiều Bạch được.
Vương Từ Chi chính trực cởi mở giống như cậu em trai hàng xóm, còn Nguyệt Ánh thì quá cố chấp giống như một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ.
Tuy cô vẫn còn vương vấn với hai người nhưng đúng thật là cô vẫn chưa chuẩn bị để quay lại thế giới ấy một lần nữa, mà chiếc laptop đó cô cũng không định dùng tiếp nữa mà sẽ mua một chiếc mới.
Bởi vậy nên đã ép hết ma tỉnh trong người ra, phong ấn trong di tích đó.
Có thể nói Ma tộc cuối cùng bị Anh Lạc tiêu diệt thật ra là ma tính bị Thiều Bạch phong ấn, đây cũng là nguyên nhân tại sao Vương Từ Chi không phải Ma tộc mà Nguyệt Ảnh thì lại biến thành Ma tộc.
Trong lòng Chúc Dao hơi bí bách, làm thế nào cũng không thể coi Vương Từ Chi và Nguyệt Ảnh thành một người được.
Nhìn thời gian thì trùng với thời gian lão đại chị làm việc và nghỉ ngơi đó.
Đây không phải là tài khoản phụ của chị à?
Hao Tử khóc không ra nước mắt nói:
Lão đại, em hiểu tâm trạng của nữ thanh niên lớn tuổi độc thân như chị, nhưng em chỉ ra ngoài đi du lịch với bạn gái thôi, chị đừng làm phiền cặp đôi người ta như vậy chứ.
Lễ tình nhân còn chưa đến mà!
à nhầm, sẽ tra ra.
Có cần phải hack máy tính của đối phương, tặng hữu nghị mấy trăm con virus không?
...
Giọng điệu trả thù này là sao vậy? Đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ bàn phím.
IP này.
Giọng nói của cậu ta trầm xuống:
Tòa nhà 11 khu chung cư Dương Quang, lão đại, đây là địa chỉ nhà chị mà.
Chung cư Dương Quang, là chung cư trước đây cô ở chỗ Quả Quả đó sao? Sao lại là chỗ đó được! Bỗng nhiên cô thấy rùng mình, không cần bất thường đến vậy chứ?
Í, nhưng địa chỉ sao lại là...
Hao Tử đột nhiên cất giọng đẩy kinh ngạc, giọng nói chợt mang theo ý oán giận:
Lão đại, chị trêu em đấy à? Em tra nhật ký đăng nhập của tài khoản QQ này chỉ thấy đăng nhập ở hai nơi, một là chung cư chỗ chị thuê nhà, còn lại là địa chỉ của công ty mình.
Cô bị trận pháp nuốt hồn làm tổn thương, nếu không đưa cô về thì cô sẽ bị hồn bay phách lạc đó.
Kể cả là tôi thì cũng không thể khiến một linh hồn dị giới sau khi tiêu tan còn có thể sống lại được đâu.
Hoá ra hoàn cảnh lúc đó của cô lại nguy hiểm như vậy.
Giới Linh, anh không cảm thấy thế giới như vậy rất có vấn đề sao? Tiêu Dật cũng được, Ích Linh cũng được, dù cho suy nghĩ của bọn họ có cực đoan đến đâu thì cũng là ảnh hưởng từ thế giới này mà ra.
Nếu là một thế giới như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện một BUG khác huỷ diệt thế giới.
Anh Lạc nói đúng, ác ma thật sự không phải Ma tộc mà là ở trong tâm lý của tất cả các tu sĩ.
Chuông đ3iện thoại kêu mười mấy tiếng vẫn không có ai bắt máy.
Cái đám ranh con này tạo phản hết rồi! Cô gửi một tin nhắ9n: Trong vòng một phút phải gọi lại cho tôi! Nếu không sẽ huỷ bỏ kỳ nghỉ tết.
Tin nhắn vừa gửi đi chưa được năm6 giây, điện thoại của cô đã đổ chuông rồi.
Nhưng phần thuộc về Nguyệt Ảnh chỉ là linh hồn, ở Minh giới rất nhiều năm mới có năng lực chuyển kiếp.
Một phần khác lại do nguyên nhân bản thể phượng hoàng không bị mất đi, cho nên mới có di tích thế giới đó của Anh Lạc.
Lúc Thiều Bạch phát hiện cô mở cánh cửa vượt giới thì đã nhập ma rồi, nhưng do hồn phách bị chia làm hai, ma tính giảm hẳn nên khôi phục được lý trí.
Giới Linh, nếu là BUG, vậy BUG thật sự chính là đạo trời đã tạo ra và dung túng cho mọi thứ.
Nếu như coi tam giới là một trò chơi, vậy thì vấn đề nằm ở máy chủ, cho dù trình tự khôi phục kèm theo có hay đến đâu cũng không ngăn cản được việc trò chơi bị từ bỏ.
Giới Linh, anh bảo tôi đi sửa cái gì? Đạo trời sao?
Còn về chuyện Thiều Bạch cô cũng hỏi Giới Linh rồi, Vương Từ Chi đúng là một phần của Thiều Bạch.
Ban đầu khi Thiều Bạch tiến vào cánh cửa vượt giới thì bị chia làm hai phần.
Một phần là Nguyệt Ánh, phần còn lại chính là Vương Từ Chi.
Thật sự cho rằng đây là trò chơi có thể sắp xếp lại sao? Cuối cùng cô vẫn không đồng ý với Giới Linh, nhưng hình như anh ta cũng không vội thì phải.
Gái à, cô có thể từ từ suy nghĩ mà, có lẽ đến một ngày rảnh rỗi quá không có gì làm cô lại muốn đến đó xem thì sao?
Anh coi xuyên không là trò chơi đấy à? Muốn xuyên là xuyên được luôn chắc.
Chúc Dao không để ý anh ta nữa, thẳng tay tắt máy nhưng vẫn âm thầm tìm ra một ít biện pháp, giống như nếu cô không đồng ý thì Giới Linh cũng sẽ không thể ép buộc cô đến đó.
Giới Linh: Đã nói là ba phút cơ mà, sao lại biến thành ba giây thế? Chúc Dao cười lạnh, cuối cùng cũng chịu ra rồi à? Giới Linh: Gái ơi là gái, cô chẳng hiền lành gì cả, lại đi lừa gạt tâm hồn trẻ thơ của tôi.
Chúc Dao: Trẻ thơ em gái anh! Thành thật khai báo cho tôi biết chuyện này là sao đây?
Giới Linh: Haizzz còn không phải vì tình bạn trong sạch thuần khiết của chúng ta hay sao.
Cút!
Bà đây không muốn sống trong thế giới của anh đâu nhé.
Tôi nói thật đấy, cô cũng thấy rồi.
Những thế giới đó đều sắp sụp đổ.
Trong giọng nói vẫn luôn trong trạng thái
offline
của anh ta có sự nặng nề chưa từng có:
Nếu cứ thế này, từng thế giới lần lượt sụp đổ, cuối cùng chỉ có thể đón nhận sự huỷ diệt mà thôi, chỉ có cô mới có thể giúp tôi.
Không phải tôi không muốn giúp anh, mà anh cũng thấy rồi đó, dù là thế giới nào thì khắp nơi cũng đều có giết hại và âm mưu, thậm chí tất cả những người tu hành đều cho rằng việc cướp đoạt bảo bối là chuyện bình thường, dường như chỉ cần có thể nâng cao tu vi của mình để phi thăng thì tất cả mọi việc làm đều là đúng đắn.
Cô thở dài một hơi, nghiêm túc nói:
Giới Linh, tôi đã muốn hỏi anh từ lâu rồi.
Hu hu hu hu...
Vậy chuyện sư phụ tôi là thế nào đây?
Chúc Dao hỏi:
Tại sao sư phụ cũng đến đây vậy?
Ặc...
Anh ta ngập ngừng một lát rồi lập tức đổi thành phong cách đáng khinh bỉ:
Ôi chao ơi, đừng để ý mấy tiểu tiết này mà.
Thời gian không gian này mở ra có hạn, xảy ra chút xíu nhầm lẫn cũng có thể hiểu được mà, cô cứ coi như là mua một tặng một đi.
...
Sao lại có cảm giác bị biến thành hàng hoá vậy nhỉ?
Vậy ý của anh là chúng tôi vẫn phải quay lại
Tất nhiên rồi cô gái ạ, đây chỉ là một kỳ nghỉ tạm thời, đợi linh hồn của cô được hoàn toàn khôi phục thì nhiệm vụ cứu vớt thế giới nặng nề này vẫn còn đang chờ cô đó! Lẽ nào thiếu nữ không muốn quay lại sao?
Chúc Dao im lặng.
Cô thật sự không biết.
Cô vốn không phải là người có chí lớn, chưa từng cảm thấy mình phải làm ra chuyện ghê gớm dữ dội gì, trừ chuyện tình cảm ra.
Cô thật sự không tìm được điểm gì của giới tu tiên đó tốt hơn thế giới cô đang sống.
Cái thế giới có tên gọi là tu tiên đó rốt cuộc là tu hành cái gì vậy? Muốn lên trời thì phải đi đường nào? Tại sao những kẻ giết vô số người lại có thể an nhàn sống lâu mà những người tốt như Anh Lạc lại không thể có được kết cục tốt đẹp, thậm chí còn liên lụy đến kiếp sau?
Lẽ nào cái gọi là đạo trời chính là sự giết chóc sao? Tôi không thể nào hiểu nổi! Trong thế giới tôi sống, không có gì quý giá bằng mạng sống.
Đối với chúng tôi, giết người là một chuyện cực kỳ đáng sợ, đồng thời là một chuyện không thể tha thứ và bỏ qua.
Khoan đã!
Chúc Dao mở to hai mắt:
Ngày 29 tháng 7? Không phải hôm nay sao, 23 giờ 14..
Chúc Dao quay đầu nhìn thời gian trên máy tính rồi ngẩn ra, là lúc này đây còn gì! Mở QQ của Giới Linh ra xem, vẫn hiển thị một màu tối thui, cô lập tức bốc hoả.
Chúc Dao: Giới Linh, anh cút ra đây cho tôi, tôi biết anh đang ở đó! Giỏi thật đấy, không ngờ anh lại dám chơi trò ẩn thân với tôi.
Màn hình trước mặt vẫn tối thui, không có ai trả lời.
Có máy tính ở đó không?
Có!
Giúp tôi tìm địa chỉ IP của một tài khoản QQ đăng nhập gần đây, tra ra vị trí cụ thể của IP đó là ở đâu.
Chúc Dao gửi QQ của Giới Linh.
Chỉ thế thôi à?
Hao Tử thở phào một hơi:
Chị yên tâm, cho em năm phút, đảm bảo sẽ hack...
Gái đừng như vậy, cô từng nói sẽ giúp tôi mà.
Lần này chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, hay là tôi viết một bản kiểm điểm dài hai nghìn chữ gửi cô nhé, ba nghìn chữ cũng được?
Bạn thân yêu ơi đừng từ bỏ mà, ngày mai tươi sáng còn đang chờ cô đó.
Cho dù cô không trở lại thì sư phụ cô cũng phải quay về mà.
Chúc Dao sững người, quay đầu nhìn người đang tỏ vẻ như thường ở sau lưng:
Sư phụ...
Ngọc Ngôn siết chặt cánh tay đang đặt ở eo cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô:
Đừng lo, nếu nàng không muốn đi thì ta sẽ ở bên nàng.
Chợt cô cảm thấy cảm động, tình cảm dạt dào trong lòng như sắp tuôn trào, đúng là bạn trai quốc dân mà, muốn cọ xát, muốn được ôm.
Gái...
cô không thể chỉ biết có bạn trai, cô đúng là vô nhân tính mà!
Giới Linh gào khóc:
Thế giới của tôi không thể không có cô!
Chúc Dao: Trong vòng ba phút phải trả lời tôi, nếu không tôi sẽ đập nát máy tính.
Có thể ở cùng một IP với cô, hơn nữa thời gian còn không sai lệch tí nào, chỉ có một khả năng, Giới Linh không hề trốn ở nơi nào khác mà là ở trong cái máy tính này.
Chúc Dao: Ba...
Chúc Dao: Hai...
...
Anh ta im lặng một lúc rồi đột nhiên trầm giọng, nói rành rọt từng câu từng chữ:
Nếu như...
đạo trời cũng có thể sửa thì sao?
Chúc Dao tỏ thái độ nghi ngờ khi Giới Linh nói đạo trời có thể sửa chữa được.
năm lần một tháng thôi mà, ừ, không nhiều tí nào.
Tôi tìm cậu là muốn nhờ cậu làm giúp một việc, không phải tăng ca.
What the fuck!
Hao Tử ngạc nhiên, lập tức lên tinh thần:
Lão đại chị nói đi, chỉ cần không phải tăng ca thì Hao Tử em cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không chối từ, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!
.
Tuy rằng người ở thế giới này cũng ích kỷ, cũng mắc các loại sai lầm, thậm chí có cả giết người phóng hoả hay những người mất trí điên rồ.
Nhưng ở đây cũng có rất nhiều người tốt.
Là người sinh ra ở thời đại mới, sống dưới lá cờ đỏ, không chịu ảnh hưởng của tư tưởng cũ mà nói, cô tin rằng thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, không giống như giới tu tiên...
Cút!
Chúc Dao trầm giọng, bà đây thoát kiếp FA rồi nhé OK?
Gửi tư liệu về IP đó cho tôi là cậu có thể lui rồi.
Da!
Hao Tử cúp máy, lát sau đã gửi một ảnh tư liệu lên QQ cho cô.
Từ sau khi trở về, cô bèn xin công ty nghỉ phép dài hạn nửa tháng, nhân cơ hội này nhồi nhét một ít kiến thức của thế giới này vào đầu sư phụ.
Mà sư phụ cô đúng là một thiên tài, học gì cũng giống như ngồi trên tên lửa vậy, lại thêm cực kỳ nhiệt tình với thế giới này, tuy rằng vẫn là vẻ mặt lạnh lùng như núi băng nhưng chỉ cần nhìn thấy gì mới lạ thì hai mắt sẽ sáng lên như đèn pha, tỏ vẻ ham học hỏi.
Vấn đề từ
đây là thứ gì
được nâng lên thành hỏi nguyên lý vận hành cụ thể rối.
Có trời mới biết tủ lạnh làm lạnh kiểu gì, tivi hiện hình ảnh thế nào đấy.
Sư phụ nhà cô tuyệt đối là một người cuồng kỹ thuật: Bởi vậy, sau một tuần cô quyết định đến công ty trả phép, trước khi đi còn dặn đi dặn lại sư phụ rất nhiều lần, loại bỏ hết những mối nguy hiểm ngầm xong mới lưu luyến không rời đi ra khỏi cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.