Chương 265: Buff nội tại đuổi thú nuôi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2286 chữ
- 2022-02-04 04:36:35
Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, không phải là tôi phá mà, hu hu hu! Để đề phòng bất trắc, Chúc Dao giới thiệu cho sự phụ một món đồ c8hơi mới: Máy vi tính.
Cô cũng nói cho hắn biết là mọi nghi vấn của hắn đều có thể tìm được đáp án trên mạng, nhưng nghiêm 3cấm việc tháo máy vi tính ra.
Thế là vị sư phụ cuồng kỹ thuật hoàn toàn mê muội thím Baidu, hấp thu tri thức không kể ngày9 đêm.
Cô vừa dứt lời, người đàn ông kia đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, không hiểu lý do vì sao mà hắn ta khóc càng thảm thương hơn.
Trong nháy mắt, hắn ta như được ăn rau chân vịt, mang khí thế sét đánh không kịp bịt tai, xông qua bầy chó lao về phía cô, ôm chặt bắp đùi cô, gào khóc thảm thiết.
U hu hu, chủ nhân...
Trời ơi, hôm nay con chó này bị làm sao vậy hả, đúng thật là, kéo cũng không chịu đi nữa.
Khi hai người họ vừa tới gần, con chó đang sủa ầm ĩ đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Chúc Dao, chậm rãi nhe hai hàm răng trắng bóng ra, chuyển hướng sang tấn công Chúc Dao.
Người phụ nữ trung niên kia không phản ứng kịp, vô tình nới lỏng dây dắt chó.
Đù má, không phải chứ?! Toàn thân Chúc Dao căng cứng, bị dọa giật thót người.
Sư phụ?
Chúc Dao tỏ vẻ nghi hoặc thì thấy Ngọc Ngôn nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của cửa hàng, nhíu chặt lông mày.
Sao vậy?
Linh khí.
Hắn trầm giọng nói ra hai chữ.
Hả?
Chúc Dao nghe không hiểu.
Chỉ là hiện giờ ánh mắt của hắn khi nhìn tất cả đồ điện càng thêm nhiệt tình.
Khi không có việc gì làm, Ngọc6 Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào các món đồ điện trong nhà như tivi, điều hòa không khí, máy giặt...
không rời mắt, vẻ mặt đá ,5 ta đã biết mi là loại pháp khí gì rồi nhé
, nhưng lại tỏ thái độ trách móc vì đồ đệ không cho tháo ra.
Đến nỗi khiến Chúc Dao có ảo giác mình đang khi sư diệt tổ!
Sư phụ, hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi nhé?
Nhất định phải di chuyển sự chú ý của vị sư phụ cuồng kỹ thuật này sang chỗ khác!
Hôm nay nàng không phải đi làm à?
Ngọc Ngôn hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc tivi.
Ừm, có lẽ chờ sau khi đổ đệ đi ra ngoài, hắn có thể tháo một góc nhỏ ra, chỉ tháo một góc thôi, có lẽ sẽ không sao đâu.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ được lót đá dăm kia, có thể là vì bình thường có ít người đi qua con đường này, xung quanh có rất nhiều cỏ dại, hơn nữa rất rậm rạp.
Càng đi vào trong, tiếng chó sủa càng vang dội, có thể mơ hồ nghe ra là tiếng sủa của bảy tám con chó.
Vượt bao khó khăn mới tới một ngã rẽ, cuối cùng thì họ cũng nhìn thấy một bầy chó đang sủa ầm ĩ dưới một gốc cây, nhìn qua có tận mười mấy con, đủ các loại chó khác nhau, đại đa số chúng đều có vòng trên cổ, từ đó có thể thấy đây là thú nuôi của người dân ở xung quanh đây.
Hừ hừ hừ, hỡi những thú cưng trên toàn thế giới, chúng mày hãy run rẩy đi! Giết...
Ha ha ha ha ha ha ha...
Chờ đã, sao cô lại phải so đo với một con chó cơ chứ?
Điều quan trọng là mua vài bộ quần áo cho sự phụ, hiện giờ sư phụ chỉ mặc mấy bộ quần áo cô mua tạm vào ngày hai người gặp lại.
Cho dù tất cả kỹ năng sinh hoạt sư phụ đã học hết, xem như đã đổi thành kiểu dáng hiện đại thì hắn vẫn đảm đang như trước, có thể may được hết.
Nhưng trong túi chứa đồ của sư phụ không có vải của thế giới này, cô không dám để cho hắn mặc vào đi rêu rao trên đường phố.
Đám động vật ở thế giới này hận cô tới mức nào cơ chứ? Khi con chó kia sắp bổ nhào về phía cô, đột nhiên có một bàn tay giữ chặt lấy hông cô, tiếp đó Ngọc Ngôn kéo cô lùi về phía sau, trừng mắt với con Husky đần kia.
Con chó vừa nãy còn hung hăng sủa càn phanh dúi dụi lại, nhưng không ngăn cản được quán tính lao tới.
Bịch một tiếng, nó ngã bổ nhào trên đất, toàn thân dính đầy bụi bẩn.
Vâng ạ!
Cô gật mạnh đầu, anh hùng xin nhận lấy đầu gối của ta, sau này nhất định phải mang theo sự phụ ở bên người.
Cô gái xin lỗi cháu nhé!
Chủ nhân của chú chó kéo con Husky đần gia, muốn đi tới đây xin lỗi, nhưng con chó lại nằm rạp xuống đất không chịu động đậy, không có biện pháp gì cả, bà ta chỉ có cách vẫy tay với Chúc Dao:
Có sợ không hả?
Không sao đâu ạ.
Chúc Dao không hề để tâm, cười tươi rói.
Cô rướn cổ lên nhìn qua, chỉ thấy có một người đàn ông cao lớn mặc âu phục phẳng phiu đang ngồi dưới gốc cây khóc tu tu.
Đây là lần đầu tiên Chúc Dao nhìn thấy một người đàn ông khóc thảm thương đến vậy, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, chiếc áo vest trên người thì còn may, chứ chiếc quần đã bị cắn rách bươm, trên bắp đùi trắng như tuyệt kia loang lổ những vết xanh vết tím, bề ngoài vô cùng thê thảm.
Sư phụ...
Cô không kìm được lòng kéo sư phụ, cảm thấy đồng cảm với người đàn ông kia, bị một bầy chó bắt nạt thành như vậy, anh ta quá thê thảm rồi.
Có sư phụ vạn năng ở bên, sau này cô không sợ, không sợ, không sợ nữa.
Ngọc Ngôn ra hiệu linh khí đến từ đường rẽ ở phía bên này, hai người đi về phía đó, con chó Husky đần kia càng thêm sợ hãi, họ còn chưa tới gần thì nó đột nhiên lắc mạnh thân thể, giây thoát khỏi dây dắt chó của chủ nhân, chạy như điên về phía ngược lại.
Này...
Giới Linh đã từng nói cô xuyên không không hề bị quy tắc của thế giới kia hạn chế, cho nên cô mới có thể làm được rất nhiều chuyện mà người khác không tài nào làm nổi.
Chắc hẳn ngược lại cũng như vậy, chỉ là hiện giờ biến thành sư phụ mới là người không bị các quy tắc hạn chế.
Cửa hàng cách nhà không xa, Chúc Dao lái xe hơn chục phút đã tới nơi, khi cô đang đi vào thì bị Ngọc Ngôn kéo lại.
Ở phía đó thỉnh thoảng có tiếng chó sủa vang lên, một người phụ nữ trung niên đang giữ chặt lấy dây dắt của một con chó Husky, còn con chó kia đang nhe răng há miệng sủa ầm ĩ về phía một lối rẽ nhỏ, cô có thể mơ
hồ nghe thấy tiếng của của một con chó khác vang lên từ hướng đó.
Trời ơi, đừng sủa nữa.
Người phụ nữ trung niên đang cố hết sức để ra lệnh cho con chó kia, nhưng hiển nhiên là không hề có tác dụng gì.
Ai mà biết được liệu có gặp phải ai đó biết nhìn hàng thì sao?
Không biết vì nguyên do gì, dù sư phụ xuyên không tới đây nhưng tu vi vẫn được giữ nguyên, về phần cô thì lại quay về trạng thái bình thường.
Theo suy đoán của Chúc Dao thì chắc hẳn là có liên quan tới quy tắc của thế giới này.
Nguyên!
Chúc Dao hít một hơi thật sâu:
Bạch Nguyên?!
Dạ.
Hắn ta gật một cái thật mạnh, con mắt như hồng thủy vỡ đê, nước mắt điên cuồng trào ra:
Chủ nhân, động vật ở đây thật đáng sợ, bọn chúng cứ cắn ta.
Từ khi nào tôi thành chủ nhân của anh?
Không đúng, mấu chốt chính là vì sao Bạch Nguyên cũng tới thế giới này! Chuyện này rất phản khoa học!
Nếu sư phụ vì cách cô quá gần nên bị buff xuyên không chạm phải, mới được mang tới hiện đại, Bạch Nguyên là chuyện quái quỷ gì? Với tính hay xấu hổ của nó, khi mở cửa Linh giới đã ngượng ngùng chạy mất hút, cách xa cô cả vạn dặm cơ mà? Nhiều người xuyên không như vậy, muốn xuyên thế giới bên này thành cái sàng hay sao hả?
Quay về trước đã!
Ngọc Ngôn đề nghị.
Ngọc Ngôn kéo cô tới gần, trầm giọng nói:
Ngọc Dao, thế giới của nàng không hề có linh khí.
Thế nhưng...
ta vừa mới cảm nhận được dao động của linh khí.
Ở đâu vậy?
Đi theo ta.
Ngọc Ngôn không hề đi vào trong cửa hàng, chuyển hướng đi về phía công viên ở gần cửa hàng.
Tuyệt đối không được!
Cho dù nó là xe second hand nhưng vẫn là xe đó! Đừng có mà tháo ra để chơi chứ!
Haiz...
Ngọc Ngôn thở dài, sau đó trịnh trọng nghiêm túc hỏi:
Món pháp khí này có tác dụng gì?
Là một món pháp khí dùng thay cho đi bộ, chỉ có thể di chuyển trên mặt đất, giống với xe ngựa đó.
Chúc Dao do dự nói:
Một loại xe ngựa vô cùng nhanh.
Ngọc Ngôn gật đầu, hứng thú giảm bớt một nửa:
Vì sao người chỗ nàng không dùng pháp khí phi hành vậy? Bay chẳng phải sẽ nhanh hơn hay sao?
Cũng có loại bay!
Là máy bay đó.
Chỉ là người bình thường không thể chế tạo được loại pháp khí đó, chỉ có quốc...
Ư ử..Sau khi rên hai tiếng xong, nó vội vàng lồm cồm bò dậy, cúp đuôi chạy về sau lưng chủ nhân, toàn thân sợ hãi run run, miệng không ngừng phát ra tiếng rên ư ử
khe khẽ.
Hai mắt Chúc Dao lập tức sáng lên, vẻ mặt sùng bái nhìn về phía sư phụ nhà mình, ôm lấy cánh tay của hắn,
Anh hùng!
Không ngờ rằng sư phụ còn có buff nội tại đuổi thú nuôi.
Lông mày Ngọc Ngôn cong lên, đưa tay xoa đầu đồ đệ ngốc:
Đừng sợ.
.
Công viên này không lớn nhưng có rất nhiều cây cối, cách đó không xa là một bãi cỏ diện tích khá rộng.
Ngọc Ngôn dẫn cô đi đến một khu vực cây cối vô cùng rậm rạp.
Bởi vì hiện giờ vẫn còn sớm nên không có quá nhiều người trong công viên, chỉ có lác đác vài người tập thể dục buổi sáng.
Nhưng Ngọc Ngôn lại đứng im trước chiếc xe, hai mắt sáng long lanh.
Món pháp khí này to quá!
Ngọc Dao?
Không được!
Chiếc này.
Chiếc này cũng không được!
Vậy chiếc kia...
Chúc Dao đột nhiên phát hiện mình đang sống ở một thời đại lạc hậu, đau lòng quá đi mà, giờ phải làm sao đây?
Hẹn hò đương nhiên không thể thiếu mấy việc ăn cơm, dạo phố, xem phim.
Cô định đi tới một cửa hàng cách nhà không xa, mua một ít đồ dùng cần thiết cho cuộc sống thường ngày.
cuối cùng ta đã tìm được cô rồi.
Cánh tay đang định ném hắn ta ra ngoài của Ngọc Ngôn dừng lại, Chúc Dao cũng đột nhiên trợn trừng hai mắt, do dự hỏi:
Hạt Vừng?
Hu hu hu hu hu...
Hắn giương đôi mắt rưng rưng nước ra, ngẩng đầu lên:
Ta là Nguyên Nguyên...
Nguyên Nguyên...
Viên Viên...
Khóe miệng Chúc Dao giật giật mấy cái, đưa tay xoay đầu sư phụ lại:
Hôm nay là cuối tuần, ta được nghỉ.
Huynh đi với ta ra ngoài dạo chơi nhé.
Dù sao cũng là bạn trai bạn gái của nhau, cũng phải ra ngoài hẹn hò chú.
Ngọc Ngôn im lặng hồi lâu mới gật đầu:
Ừm!
Đến lúc này Chúc Dao mới thở phào nhẹ nhõm, không chuẩn bị bất cứ thứ gì cả, kéo hắn đi ra ngoài cửa, xuống thang máy, tới nhà để xe.
này...
mau quay lại đây.
Chủ nhân của chú chó vội vàng đuổi theo.
Trong khoảnh khắc này, Chúc Dao cảm thấy vô cùng sảng khoái vì báo được mối thù sâu như biển này.
có môn phái lớn mới có năng lực chế tạo.
Ngọc Ngôn giật mình:
Chỉ là một loại pháp khí dùng thay đi bộ cũng cần một môn phái rèn đúc, nơi này lạc hậu đến vậy sao?
Cũng khó trách những món pháp khí trong phòng dù được chế tạo vô cùng tinh xảo nhưng đều chỉ đạt tới cấp một, cấp hai.
Lạc hậu? Khóe miệng Chúc Dao giật giật, lặng lẽ gật đầu.
Ừm, nếu so với ngự kiếm thì máy bay quả thực vô cùng lạc hậu.
Bọn chúng tạo thành một hình vòng cung, đang sủa loạn về phía gốc cây.
Đây là lần đầu tiên Chúc Dao nhìn thấy nhiều chó như vậy, không kìm nén được cảm giác sợ hãi, trốn ra sau lưng sư phụ.
Sư phụ, mau cho ta một cái buff đuổi chó đi.
Chúc Giao gật đầu, kéo Bạch Nguyên đang khóc sướt mướt đi.
Cô nhìn qua chiếc quần đã mất đi chức năng che kín cơ thể, nếu cứ như vậy mà đi ra ngoài e rằng sẽ bị cho là biến thái.
Xin sự trợ giúp từ cao thủ sinh hoạt.
Sư phụ..
Và qua một chút đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.