• 1,148

Chương 266: Bị người ta xuyên vào như cái sàng



Nguyên Nguyên...

Cũng...
Rầm một tiếng đóng chặt cửa lại, cô tiện tay khóa trái cửa.

Ngươi là ai?

Tiểu sư thúc, ta là Tử Đãn đây!
Vẻ mặt hắn ta vô cùng thành thật.

Bạch Nguyên còn có thể quay lại nữa không?
Ngọc Ngôn lắc đầu:
Ta cũng không biết.
Chúc Dao thở dài thườn thượt, vốn muốn hỏi han cho rõ ràng, nào ngờ chỉ qua một đêm đã không thấy đâu nữa.
Thôi bỏ đi, Bạch Nguyên vốn không thuộc về thế giới này, đi một chuyển mà cả thể xác lẫn tinh thần đều thương tổn, quay về cũng tốt.
Cuối cùng, vị sư phụ đã ngứa mắt từ lâu nào đó đành ra tay, một chương đánh cho yêu thú quấn người kia ngất lịm, cuối cùng bầu không khí mới có thể yên tĩnh trở lại.

Sư phụ...

Ngủ, ngày mai nói sau.
Nói xong Ngọc Ngôn bèn kéo luôn đồ đệ nhà mình vào trong phòng, nằm trên giường ôm chặt lấy cô, ừm, đồ đệ này là của hắn.
Thú cưng gì gì đó, nuôi lắm thấy sao mà phiền.
Chúc Dao suy nghĩ cả một đêm, nghĩ mãi không ra, Bạch Nguyên làm thế nào qua đây được? Nếu nói là chỉ nhờ vào khả năng đến từ nội đan của nó, cô cảm thấy không thể thực hiện được, chưa nói tới chuyện sau khi quay trở về, cô căn bản còn không có thần thức.

Chờ chút đã.
Chúc Dao quay đầu lại, nhìn thấy hắn ta sáng mắt lên hỏi:
Ờm ờm, tôi hỏi thăm chút, người ở trong nhà cô là...

Chồng tôi.

...
Ô.
Đẹp thế mà hóa ra là thẳng nam thật à, thất vọng quá thể.

Là anh!

Cả hai cùng đồng thanh.
Có thể nói cho tôi biết hôm đó làm thế nào mà tôi lại leo được lên ghế sofa nhà cô không?


Sao tôi biết anh lần mò thế nào mà tới được?
Chúc Dao bắt đầu bịa chuyện, cũng không thể nói hắn ta bị linh hồn của một con thú bám vào người được:
Hôm đó tôi thấy anh tựa vào cửa nhà tôi, sống chết không chịu đi, còn ôm lấy chân tôi, khóc lóc rên rỉ cả đêm.

Tổng giám đốc?


Ù?

Kẻ kia tức thì nhìn chằm chằm, vẻ mặt si mê nhìn về phía Ngọc Ngôn đứng sau lưng cô, khẽ nhếch miệng cười, hắn ta bỗng nói:
Chào anh, xin hỏi anh có chơi gay không?
Chúc Dao chỉ cảm thấy trong đầu có một tiếng ầm vang lên, rắc một cái, cô sụp đổ.

Cút!
Tung một cước đá bay gã nọ ra ngoài, dám gán ghép công việc khác thường cho cô, lại còn dám mơ tưởng người đàn ông của cô à! Chúc Dao đập cho hắn ta một trận túi bụi, cộng thêm cả chiếc chổi hỗ trợ, đuổi gã đàn ông nọ ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Khóe miệng Dư Thiên giật giật, hắn ta biết cô vẫn đang nóng máu chuyện ngày hôm đó:
Khụ khụ...
À ừm, chuyện lần trước là tôi sai.
Chúc Dao:
...
Mọi người:
...
Thế giới này không bị người ta xuyên thủng thành cái sàng, thì Dư Thiên cũng bị biến thành cái sàng do bị nhập liên tục rồi.

Mọi người tiếp tục thảo luận, lát nữa tôi quay lại.
Chúc Dao xốc người trên đất lên, vừa tắm vừa lôi xềnh xệch Dư Thiên về phòng làm việc của hắn ta.
Chúc Dao phải dỗ dành mãi, Bạch Nguyên khóc lóc hu hu hu một thời một hồi vẫn không chịu ngừng.
Chúc Dao cảm thấy sofa nhà mình sắp bị nước mắt làm cho ướt đẫm rồi, không thể không nói, dỗ dành một tên đàn ông cao một mét bảy mấy tuyệt đối là một chuyện vô cùng tốn thể lực.
Người trưởng thành? Coi là thật? Đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô nhìn người trước mặt một lượt từ đầu tới chân.

Bạch Nguyên?

Bạch Nguyên cái gì?
Tên kia nhíu nhíu mày, chán ghét liếc nhìn cô:
Không phải đây là lần đầu tiên của cô đấy chứ? Bán thì cũng bán rồi còn muốn chơi trò tình yêu chân thật gì với tôi à?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, cô cầm ngay ly nước hất ra:
Buổi sáng chưa đánh răng hả? Có cần tôi giúp một tay không?
Ví dụ như là nhổ sạch cả hàm răng của gã này chẳng hạn.
Văn phòng làm việc vẫn là văn phòng làm việc, nhưng người ở bên trong đã không còn là người bạn mập của cô.
Chúc Dao cảm thán một tiếng rồi gõ cửa, lúc nghe thấy tiếng trả lời cô mới đẩy cửa bước vào.
Bạch Nguyên bị đám động vật làm cho sợ hết hồn hết vía, nói năng cũng chẳng rõ ràng, cho nên cô quyết định hỏi han chi tiết sau.
Sáng sớm ngày hôm sau, nhanh nhanh chóng chóng bò dậy mới phát hiện Bạch Nguyên đã tỉnh lại, đang ngơ ngác ngó nghiêng xung quanh.

Tôi thân với mẹ của Bàn Tử lắm đấy, anh có cần tôi chuyển lời tới bác ấy không, về chuyện giới tính của anh ấy?

Chúc Dao quan sát ông chủ mới này vài ngày, quả thật Bạch Nguyên không còn xuất hiện nữa.
Ê ê ê, cô làm gì đấy, bỏ ấm trà xuống ngay!
Chúc Dao nổi nóng, giơ đồ lên chỉ muốn quẳng về phía tên kia.

Chuyện gì xảy ra vậy?
Ngọc Ngôn bước ra từ phòng ngủ, vẫn còn mặc nguyên đồ ngủ trên người, vẻ mặt hơi mệt mỏi, mái tóc đen xõa dài sau lưng, dáng vẻ cực kỳ cuốn hút trước nay chưa từng có.
Đầu tối hôm đó có hơi...
Uống tới mức say không biết gì.
Hơn nữa hắn ta cũng không nhớ ngày hôm trước hắn ta có uống rượu hay không.
Cơ mà sau khi tỉnh lại thì mắt hắn ta quả thực đã sưng đỏ hết cả lên, giống như đã khóc rất lâu.

Cô điên rồi!
Kẻ kia nghiêng người né tránh, mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô:
Nếu không phải do tôi uống say, thì cô nghĩ tôi sẽ để ý tới cô chắc.
Tôi nói cho cô biết, yêu cầu của tôi cao lắm đấy...
Kẻ tên Dư Thiên này, không hổ là người cùng nhà với Bàn Tử, chẳng đáng tin y hệt nhau.
Tuy hắn ta không nuôi mèo, nhưng hắn ta nuôi chó.

Tổng giám đốc, còn có việc gì không?

Không sao, cô quay về đi.
Tuy vẫn còn hơi hoài nghi, nhưng Dư Thiên không thể không chấp nhận lý do này.
Chúc Dao xoay lưng đi ra cửa.
Quả nhiên, duyên phận gì gì đó vẫn là thứ chết tiệt! Cô có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, cái gã biến thái sáng sớm ngày ra đã ngấp nghé sư phụ nhà mình lại chính là người lãnh đạo trực tiếp mới nhậm chức của mình.
Quả nhiên, đúng là tên khốn con mợ nó kiếp này không lẫn đi đâu được!
Sau vài tuần trôi qua, Chúc Dao cuối cùng đã xác định, xem ra Bạch Nguyên sẽ không xuất hiện nữa.
Cô còn chưa kịp yên tâm, vài ngày sau, lúc Chúc Dao đang hợp trong phòng họp, Dư Thiên đột nhiên vọt vào, ôm quặp lấy chân cô, khóc lóc rống lên một tiếng:
Tiểu sư thúc!

Rồi cô cứ thể đi làm theo lệ thường.
Vừa tới công ty chưa được bao lâu, Hao Tử đã chạy tới thông báo, nói rằng tổng giám đốc mới tới muốn gặp cô.

Sư phụ, hắn ta...
Rõ ràng là cùng một gương mặt, sao qua một đêm đã biến thành người khác.

Hắn ta không phải Bạch Nguyên.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói:
Linh khí trên người hắn ta đã biến mất rồi.
Vậy rốt cuộc Bạch Nguyên có dịch chuyển qua đây được không vậy?
Nói vậy là chỉ có hồn phách của Bạch Nguyên tạm thời trú ngụ trong cơ thể người kia thôi, lúc này nó đã quay về rồi.
Chẳng trách Bạch Nguyên mới đầu dịch chuyển qua đã thành như vậy.

Còn là đầu được nữa? Nhà của ta.
Chúc Dao đưa nước tới, định an ủi hắn ta vài câu.
Nhưng hắn ta lại không nhận, trái lại còn dùng vẻ mặt đương nhiên lấy ra một cái ví trong ngực, rút ra một xấp tiền đồng chí Mao, ném cho cô:
Cầm lấy.
Chúc Dao giật mình sửng sốt, không rõ hắn ta định chơi trò gì:
Mi có ý gì?
Hắn ta cười khinh khỉnh, ném xấp tiền lên bàn:
Cả hai đều là người trưởng thành cả rồi, vui đùa một chút mà thôi, tôi khuyên cô đừng có coi là thật đấy nhé.

Nội đan Bạch Nguyên tặng cô lúc trước có còn hay không cũng khó nói.
Hơn nữa Bạch Nguyên mặc dù là thần thú, nhưng năng lực của nó tuyệt đối không thể vượt qua Giới Linh được.

Sao cô lại ở đây?


Sao anh lại ở đây?

Kết quả vừa đặt chân tới đây đã bị mấy con chó vây đuổi thành ra thế này, ngẫm lại cũng thật đau lòng thương cảm.
Đi tới thế giới xa lạ, lại còn bị đám động vật bé hơn ghét bỏ đã tạo thành bóng ma tâm lý ám ảnh trong lòng Bạch Nguyên.
Tên đàn ông kia vẫn ở ngoài cửa lớn tiếng gào:
Ê, khoan đã không chơi gay thì kết bạn cũng được mà!

Lúc quay trở lại, sư phụ cô đã thay đồ ngủ, ngồi đàng hoàng trên ghế rồi.

Dậy rồi à?
Chúc Dao đi qua, rót một cốc nước.

Đây là đâu?
Hắn ta hỏi.
Sau khi người được Bạch Nguyên mượn xác đi mất, hai ngày cuối tuần cũng không thấy hắn ta xuất hiện nữa.
Chúc Dao dặn dò sư phụ nhà mình một lượt, bảo vệ đồ điện gia dụng nhà mình, người người đều có trách nhiệm.
Quan mới nhậm chức nên rào trước, cô lại là quản lý của bộ phận kế hoạch, đối phương sớm muộn cũng phải tìm cô.
Chúc Dao tranh thủ thời gian đi lên tầng trên.
Giới Linh muốn đưa cô quay lại còn khó, chứ đừng nói chi tới Bạch Nguyên.
Nếu có thể thật sự dễ dàng xuyên không như vậy, thì chỗ này cũng đã bị người ta xuyên cho thủng lỗ chỗ như cái sàng từ lâu rồi, đâu cần chờ tới bây giờ.
Không biết gì hết.
Hắn sụt sịt mũi:
Nguyên Nguyên nhở chủ nhân Dao Dao, nên...
dùng Châu Chấu...
muốn đi tìm chủ nhân Dao Dao, kết quả là...
Người kia cũng vừa hay ngẩng đầu lên, ngụm trà trong miệng cũng tức khắc phun sạch.

Là cô!

biến thành thế này...
Mấy...
<3br>mấy con thú kia còn cắn ta...
Chúc Dao thở dài thườn thượt, xoa xoa đầu nó, cô hiểu cảm giác bị những con thú nhỏ chán gh9ét:
Ta hiểu mi!
Nhớ lúc đầu cô còn bị đám chó thành tinh kia rượt khắp mấy con phố ấy! Bạch Nguyên nước mắt ngắn nước mắt d6ài, khóc càng thêm thương tâm:
Đám thú không thích ta...
Hu hu hu...


Ngoan ngoan ngoan...
Xoa đầu.
Ài, Bạch Nguyên trước đây ở Linh giới cũng được coi là yêu thứ không phải dạng vừa, dù là yêu thủ hay người tu hành, ai cũng phải nịnh nọt tung hô nó như siêu sao.
Cửa vừa hé đã thấy một người mặt mũi bầm dập, khoe đủ màu sắc tím bầm đậm nhạt, ừm...
lại còn trông hơi quen quen nữa.

Cô...
Cô...
Gương mặt kẻ kia đầy khiếp hãi, hắn ta lau lau mặt:
Tôi đã đưa tiền rồi mà, cô muốn thế nào nữa? Lên giường với nhau thôi mà, không phải cô muốn tôi chịu trách nhiệm đấy chứ.

Chịu trách nhiệm? Anh nghĩ hơi nhiều rồi đấy nhỉ?
Chúc Dao quăng luôn cả chiếc cốc qua.

Khụ khụ...
Tên khốn nào đó và ho khan đôi ba tiếng, phá vỡ bầu không khí gượng gạo, hắn ta lập tức nhặt lên đức hạnh của tổng giám đốc:
À ờm...
Chào! Tôi là Dư Thiên.

Tôi có lòng tốt, cho nên mới cho anh ngủ trên ghế sofa một đêm.
Dư Thiên nhíu nhíu mày, tửu lượng của hắn ta tốt lắm ấy, trước giờ chưa từng làm ra chuyện xấu hổ như vậy.
Cô đã thấy hắn ta nhiều lần dắt một con Samoyed lúc tan làm.
May mà Bạch Nguyên không tới nữa, nếu không thì không biết sẽ sợ đến mức nào.

Anh cũng họ Dưa?
Chúc Dao sửng sốt:
Bàn Tử là gì của anh?

Cô nói anh Bán hả? Anh ấy là anh họ của tôi.

Cái đậu xanh rau má chứ!
Tên béo chết bầm này thất đức quá đi mất, hóa ra anh ta bán qua bán lại, vẫn là đến tay người nhà.

Cô chính là Chúc Dao hả?
Hắn ta đứng lên, giơ tay về phía cô:
Sau này sẽ là đồng nghiệp, hy vọng quản lý Chúc có thể dốc sức vì công ty như lúc trước, hợp tác vui vẻ.
Chúc Dao liếc hắn ta một cái, tay cô lại không thèm giơ ra, ai muốn làm bạn với tình địch chứ, biến đi!

Tử Đãn?
Chúc Dao sửng sốt:
Ông là lão béo cai quản yêu thú trên núi à?

...
Béo với mập cái gì chứ? Ông ta chỉ hơi phúc hậu thôi mà.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.