• 1,148

Chương 267: Thả sư phụ ta ra



Không phải là ta?
Lúc này Tử Đãn mới phản ứng kịp, ông ta cẩn thận nhìn người trong gương:
Ý tiểu sư thúc nói là, hồn phách của ta đang bám trên 8thân thể của người này?
Chúc Giao gật đầu.

Ông ta nhíu mày:
Nhưng vì sao, vì sao ta hoàn toàn không cảm nhận được chút động tĩnh gì từ li3nh hồn nguyên bản của người này? Lẽ nào hắn ta đã chết rồi?

Không phải!
Chúc Dao vỗ vỗ vai ông ta:
Tin ta đi, người này phút trước còn đang sốn9g sờ sờ nhảy nhót loạn xạ cơ.

Vậy thì là gì?

Hiện tại ta cũng không có cách nào giải đáp cho ông.
Chúc Dao thở dài:
Mọi chuyện để mai hẵng nó6i.
Ai biết được ông ta có giống như Bạch Nguyên hay không, một đêm là quay về luôn.


Ông cứ ở đây trước đã, chờ ta giải quyết chuyện bên n5ày xong, sau đó sẽ nghĩ cách điều tra rõ ràng tình huống hiện tại của ông.
Tử Đãn gật đầu.
Kiếp trước tu vi của Tử Đãn đã lên mức Hóa Thần, nhưng ông ta lại không thể phi thăng thành công.
Ông ta nói Củ Cải Nhỏ cũng đã tu đến ngưỡng Hóa Thần kỳ rồi, hơn nữa tu vi của cô bé còn cao hơn cả ông ta, Chúc Dao nghe vậy cũng hơi an tâm.
Hai người nói chuyện cả một ngày.

Tạm biệt!

Chờ chút đã, có thể thương lượng giá tiền chút mà...
Chúc Dao sập luôn cánh cửa lại, lo lắng hắn ta sẽ nhìn thấu chân tướng gì chứ, cô suy nghĩ nhiều quá rồi.
Cơ mà nếu cứ tiếp tục nhập vào như thế này, dù cho Dư Thiên không phát hiện ra đi chăng nữa, người khác cũng sẽ nhìn ra chỗ quái lạ, rốt cuộc phải làm thế nào giờ?
Có thể hỏi Giới Linh không?
Ngọc Ngôn đề nghị.

Giới Linh?
Chúc Dao giật mình.
Người có thần kinh mạnh mẽ đáng bị nhập vào hả?
Anh đừng có làm loạn nữa đi.

Lẽ nào cô không muốn gặp lại bọn họ ư?
Giới Linh hỏi ngược lại.

Cô em, cô phải hiểu thấu nỗi khổ tâm của tôi.

Chúc Dao ngây ngẩn sững sờ, nhìn thấy người quen quả thực cô rất vui mừng, người ta có nỗi lòng riêng, cô cũng không ngoại lệ.
Chúc Dao sa sầm mặt mày, cô quay lại cắm điện.

Được cứu rồi...
Máy vi tính truyền đến một giọng nói quen thuộc:
Xin hãy quan tâm đối xử tử tế với đồ điện hay dùng trong nhà nhé.
Cái tên virus máy tính này có mặt mũi gì mà đòi đối xử tử tế hả.

Nói đi, Bạch Nguyên, Tử Đăn, họ đã xảy ra chuyện gì? Sao họ lại bám vào người ông chủ của tôi?

Ấy chà, không phải người ta sợ cô cô đơn quá hay sao, cho nên mới kéo bọn họ tới đây tâm sự thôi.

Tâm sự cái em gái nhà anh! Người ta đang sống yên ổn, mà giờ sắp bị anh làm cho tâm thần luôn rồi đấy!

Yên tâm đi!
Giới Linh không thèm để ý chút nào:
Tôi chọn hắn ta là bởi thần kinh của hắn ta vô cùng mạnh mẽ, sẽ không bị mấy chuyện vặt này làm gục ngã đâu.

Anh đã từng hỏi ý kiến của anh ta chưa, anh làm vậy thì khác gì mấy đám BUG kia chứ?

Nhưng...
Tôi là vì...

Đừng nói là để anh cứu vớt thế giới, cứu vớt thế giới thì có thể không quan tâm tới mạng người hả? Thế giới của anh và Dư Thiên có liên quan gì tới nhau?

...
Giới Linh trầm mặc hồi lâu, dường như đang ngẫm nghĩ lời cô, một lúc lâu sau mới khẽ nói:
Xin lỗi...

Chúc Dao hẵng còn tưởng Giới Linh khác với bọn họ, cho nên cho dù anh ta lừa cô vào trong hết lần này đến lần khác, nhưng cô lại chưa từng trách cứ gì anh ta hết.
Rạng sáng hôm sau, cô vừa tỉnh lại đã nghe thấy một tiếng gào hoảng sợ:
Má nó, sao tôi lại ở đây rồi?
Quả là vậy, Tử Đãn cũng đã quay về.

Cửa ở đằng kia, đi hay không đi nào!
Chúc Dao chỉ thẳng tay về phía cửa.
Dư Thiên ngơ ngác chẳng hiểu đầu đuôi ra sao bước ra khỏi cửa nhà cô, hắn ta nghĩ mãi không ra, sao hắn ta lại ở trong nhà của cấp dưới vậy.

Không có gì nhỉ? Anh chỉ ôm chân tôi, gọi tôi vài tiếng sư thúc thôi.
Chúc Dao hờ hững giải thích qua loa một câu, chuyện này cả công ty đều nhìn thấy, cô không thể nói dối được.

Không thể nào!
Dư Thiên lập tức phản bác luôn không thèm suy nghĩ, hắn ta là người không có mặt mũi vậy chắc? Sao hắn ta có thể làm ra chuyện ôm chân gì đó, hơn nữa hắn ta đâu có tí hứng thú nào với người phụ nữ không có ngực này đâu?
Này! Mấy lời dè bỉu kia, làm phiền anh đừng có nói ra.
Gì mà không có ngực chứ, cả nhà anh không có ngực ấy.

Ấy...
Nhất thời lỡ miệng:
Không có gì nữa, cô đi về làm việc đi.
Dù sao hắn ta cũng chẳng tin tưởng mấy.
Người mà cô quen biết đều quẹt qua một lượt, mỗi lần tới là một ngày một đêm, rạng sáng hôm sau sẽ đúng giờ biến mất, còn chuẩn hơn đến kỳ trong một tháng, một tháng còn tới tận bốn lần!
Ông chủ ngày nào cũng bị nhập vào, Chúc Dao nghĩ về sau sẽ không sống yên ổn được rồi.
Ngay cả Dư Thiên cũng phát hiện bản thân có gì đó rất kỳ lạ, ánh mắt hắn ta mỗi lần ngó trộm cô đều mang vẻ bị thương vô cùng.

Quản lý Chúc...
Dư Thiên cảm thấy đã tới lúc phải trò chuyện tâm sự với cấp dưới một chút:
Cô có thấy gần đây tôi hơi khác thường ở điểm nào đó không
Chúc Dao giật mình thon thót:
Tổng giám đốc, ý anh là gì?

Cô xem, mấy tháng qua, hở tí là tôi lại tỉnh lại trên ghế sofa nhà cô, cô nói xem liệu có phải...

Có phải cái gì?

Ghế sofa nhà cô vô cùng tốt?


Được rồi, cố mua đồ của hãng nào thể: Giới thiệu cho tôi đi? Bằng không cô bán luôn cho tôi cũng được.

Trọng điểm là sofa đấy à?

Tôi đã nói từ trước rồi, anh để tôi đi chữa mấy BUG này, vấn đề căn bản đều nằm ở bản thân thiên đạo.
Không quan tâm, thậm chí còn giẫm đạp lên sinh mệnh, mới chính là nguyên nhân căn bản nhất gây ra BUG.
Mà bây giờ anh còn để từng người từng người một nhập vào cơ thể Dư Thiên.
Dù sao chỉ có anh ta mới biết rõ nhất về vấn đề tồn tại trong thế giới kia, một người biết tự kiểm điểm lại bản thân thì không bao giờ là người xấu.
Nhưng những thứ anh ta làm thì hơi quá đáng thật, nếu nói coi cô là bạn bè với Giới Linh thì cô cũng có chút trách nhiệm với Giới Linh, nhưng Dư Thiên thì đâu có chọc vào ai? Dựa vào đâu mà lại kéo hắn ta vào?

Giới Linh, anh muốn cứu vớt thế giới bên kia cũng được, nhưng trước tiên anh phải đảm bảo bản thân đang tỉnh táo!

Tôi hiểu rõ rồi...
Giới Linh khẽ cất tiếng, trịnh trọng nói:
Cảm ơn cô, Dao Dao, cô nói không sai, bên đó là thế giới của tôi, người chịu trách nhiệm với nó là chúng tôi, không phải cô.

Hắn ta có thể đưa nàng quay về, vậy thì những người khác không có ngoại lệ.

Ý huynh là chuyện này do Giới Linh làm?
Hắn gật đầu.
Chúc Dao suy nghĩ kỹ một chút, Giới Linh đích xác có năng lực này, cơn bực bội hơi dầy lên, dám tính kế sau lưng cô cơ đấy.
Cô chạy ào vào phòng, lôi chiếc máy tính xách tay cất tận đáy hòm ra ngoài.

Ngọc Dao!
Ngọc Ngôn kéo cô vào lòng, lúc này Chúc Dao mới phản ứng lại.

Giới Linh, anh đừng có mà đánh tráo khái niệm.
Suýt nữa đã bị anh ta cho vào tròng rồi:
Chuyện tôi muốn gặp người quen, so với chuyện anh không ngừng để người khác nhập vào cơ thể này, là hai chuyện khác nhau.
Đừng tưởng là tôi không biết anh muốn làm gì nhé? Có phải là muốn để tôi lưu luyến không nỡ, rồi để tôi quay về không?

Chúc Dao mới vừa bước ra ngoài đã không nhịn được mà dặn dò:
À, đúng rồi, đồ vật ở chỗ này không nên tùy tiện đụng vào, có thể là pháp khí nguy hiểm đó.
Nói xong cô mới quay trở lại cuộc họp, vội vã giao việc xong xuôi, cô dẫn theo Tử Đãn về nhà.
Đáng tiếc, ngay đến vị sư phụ tài năng kỹ thuật cao siêu nhà cô cũng không nhìn ra rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Chỉ là trên người Tử Đãn lúc này cũng có một luồng khí giống như linh khí trên người Bạch Nguyên, hơn nữa còn là quỷ khí.
Xem ra tuổi thọ của Tử Đãn đã hết thật, chỉ là khi tiến vào Minh giới xảy ra sự cố, cho nên không tới được Minh giới mà đi thẳng tới hiện đại.
Máy vừa mở, cô còn chưa kịp lên mạng, QQ của Giới Linh đã tự động nhảy ra ngoài.
Giới Linh: Cưng à, cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi rồi hả, hu hu hu...
Nếu cô không đến, tôi còn sập nguồn luôn cơ! Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Anh mà cũng hết pin?
Giới Linh: Đương nhiên rồi cưng, hãy cắm điện vào đi, khẩn cấp! Cứu mạng với! Trên màn hình đột nhiên xuất hiện ba dấu chấm than màu đỏ!
Giới Linh im lặng một hồi lâu mới trầm mặc nói:
Gái à...
Thực sự chỉ có cô mới có thể giúp được tôi thôi.
Chúc Dao nhất thời hơi nổi nóng:
Giới Linh, tôi đâu có nợ anh cái gì, giúp hay không giúp anh không phải trách nhiệm của tôi, cũng không phải nghĩa vụ của tôi.
Còn chưa nói tới tôi hiện tại vẫn chưa quyết định quay về, mà có quay lại đi chăng nữa, anh cũng không thể ép tôi được.
Chúc Dao bĩu môi, quay lưng đẩy cửa bước ra ngoài.
Từ đó về sau, Dư Thiên thường xuyên thay đổi thân phận mà xuất hiện trước mặt cô, mỗi tuần một lần.
Bạch Nguyên, Tử Đãn, Củ Cải Nhỏ, Hạt Vừng...
Lẽ nào hắn ta có thói quen mộng du? Hắn ta nghĩ nát óc mất mấy ngày cũng chẳng thể nhớ được rõ ràng có chuyện gì đã xảy ra, không biết có phải do ảo giác hay không, ánh mắt những người khác nhìn hắn ta càng thêm kỳ lạ, có lúc còn nhỏ giọng bàn luận về hắn ta.
Cái cảm giác chìm trong sự mù mờ này khá tệ, hắn ta sốt ruột lo lắng thối gan thổi phối, cuối cùng không nhịn được mà gọi Chúc Dao vào phòng làm việc.
Khoảng thời gian lúc này so với lúc mới tỉnh lại ở nhà Chúc Dao đợt trước là vừa tròn một tuần trôi qua.
Tôi không nên dùng mấy thủ đoạn kia ứng phó với bạn bè mình.
Lúc này cơn giận của Chúc Dao mới dần hạ nhiệt.


Về sau, sẽ không để người hay quỷ gì nhập vào nữa.

Cũng không khác là mấy.

Tôi sẽ loại bỏ mọi ảnh hưởng tới thế giới này.


Liên quan tới người dịch chuyển qua đây, tôi cũng thu hồi lại.

Được đấy.

Ngọc Ngôn cũng vậy.

Ừ...

Cái gì cơ?
Chúc Dao cả kinh.

Máy vi tính đột nhiên lóe sáng, bên hông chợt hẫng một cái, sư phụ mới rồi vẫn ngồi cạnh cô đột nhiên biến mất.


Cái đậu xanh rau má, Giới Linh, anh vừa làm gì với sư phụ của tôi vậy?
Cô cầm lấy máy tính xách tay mà rung lắc:
Trả sư phụ lại cho tôi!

Chờ...

Chờ đã nào...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.