Chương 271: Thu phục tên nhóc nghịch ngợm
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1924 chữ
- 2022-02-04 04:36:27
Cô đột nhiên nhớ ra lúc ở Minh giới sư phụ đã thiết lập lại dấu ấn thần thức. Lâu chủ Ngọc Miên đã từng nói dấu ấn thần thức chỉ có thể có một.8
Ớ?
Thằng nhóc sửng sốt, không ngờ là khế ước sẽ bị đánh tan.
Thằng nhóc lấy pháp khí Lông Chim từ trong ngực ra, bay lên bầu trời, vừa bay đi vừa quay đầu lại vẫy tay tạm biệt cô:
Lão Lão, ta đi đây. Cảm ơn bà, tuy bà xấu nhưng bà vẫn là người tốt.
...
Xấu!
Không, ta cứ khóc đấy, ngươi nhất định phải làm thú cưng của ta cơ!
Nó càng khóc lớn hơn.
Nhóc còn lý sự!
Thế nhưng ngày mai đã là sinh nhật Khúc Nghệ sư muội rồi.
Vẻ mặt nó lo lắng.
Nhóc có thể tặng quà mà.
Chúc Dao đề nghị.
Nó bấy giờ mới nín khóc mỉm cười, xoa mũi:
Vậy... Ta cũng không bắt bà làm thú cưng nữa.
Vậy nhóc sau này còn dám giết yêu quái nữa không?
Thật... Thật không?
Thật!
Ừ, điều ấy thì cô đồng ý.
Trải qua chuyện này, Chúc Dao cũng phát hiện ra năng lực tự vệ của đám yêu quái quá kém, phải nghĩ cách nâng cao trình độ chiến đấu toàn dân thôi. Vì vậy cô truyền lại phương pháp tu luyện cho Tiểu Thiến lớn
Thật không?!
Mắt tên nhóc sáng ngời, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu N Thiến nhỏ xinh bên cạnh:
Cây bồ công anh cũng là hoa phải không?
Tiểu N Thiển nhỏ xinh run lẩy bẩy, suýt nữa là khóc toáng lên.
Được rồi, đừng khóc nữa!
Cô xoa đầu nó, cả thân thể nó trở nên cứng đờ, mãi đến khi thấy cô không làm gì khác nữa mới thả lỏng. Chúc Dao giúp nó lau nước mắt:
Yên tâm đi, ta sẽ không đánh nhóc nữa, ta chỉ ví dụ
thôi.
Nhưng mà... Thứ mà Khúc Nghệ sư muội muốn có thì làm sao bây giờ?
Mặt nó nhăn lại:
Ta không tìm được, muội ấy có còn chơi với ta nữa không?
Ơ, xem ra nó rất quý cô bạn nhỏ kia, đã khóc đến như vậy rồi mà vẫn còn lo lắng về chuyện này.
Thằng nhóc suy nghĩ một lúc mới gật đầu, vẻ mặt kích động:
Được, ta nghe bà.
Vậy nhóc mau đi đi!
Chúc Dao đẩy tay nó.
Chúc Dao tức điên người, tên nhóc thổi này lại dám bướng bỉnh 3như vậy. Đúng là hổ không phát uy, nhóc liên tưởng ta là hello kitty hả?!
Nhóc con, mau lại đây!
người, vậy cũng là người giống nhóc thôi, biết khóc biết cười biết đau. Nếu như mạnh hơn là có thể tùy ý bắt nạt người khác, thì hôm nay ta giết chết nhóc nghĩa là nhóc đáng chết sao?
Vẻ mặt của nó lập tức trắng bệch, nước mắt cũng không kiếm được nữa, lách tách rơi xuống. Nó còn nhỏ, cũng chưa biết chết là như thế nào, nhưng nó vẫn nhớ tảng đá bị vỡ làm đôi ban nãy, nhất thời sợ đến run rẩy
Chúc Dao thở dài, rốt cuộc là tên nhóc nghịch ngợm nhà ai đây?!
Còn khóc nữa ta liền đánh nhóc!
Chúc Dao trừng mắt nhìn nó, vung tay lên, hóa ra một lưỡi dao gió, hất về phía tảng đá lớn phía xa, lập tức khiến tảng đá vỡ làm đôi.
Chưa nói thì nhóc định tìm hiểu gì hả?!!!
Được rồi, quả nhiên là hành động trẻ con mà.
Vậy đành phải chờ nhóc tra rõ xong rồi lại tìm tiếp sau.
Quà gì?
Chúc Dao suy nghĩ một lúc:
Con gái bình thường đều thích hoa, nhóc mà tặng hoa, cô bé nhất định sẽ thích.
Lão Lão...
Thằng nhóc với vẻ mặt mong chờ kéo kéo vạt áo của cô:
Bà nói... Ta còn có thể tặng Khúc Nghệ sư muội món quà gì nữa đây?
Còn tặng nữa ư?
Nhóc không phải là thằng nhóc nghịch ngợm, nhóc là tên nhà giàu mới đúng:
Chẳng phải nhóc đã tặng quà vào sinh nhật cô bé ấy rồi sao?
nhất, rồi để cô ấy truyền lại với tất cả các yêu quái, về sau tu luyện theo phương pháp cô dạy.
Có thể là do nếp nhăn trên mặt cô có uy tín rất cao, đám yêu quái không nghi ngờ gì, liền làm như cô nói, cơ mà hiệu quả cực kỳ ít. Linh khí ở nơi đây vẫn thiếu hụt một cách khó hiểu. Chúc Dao mơ hồ cảm thấy Tĩnh U
...
Chẳng lẽ đầu mối của nó chỉ có một câu như vậy?
Báu vật kia tên gì? Cụ thể ở đâu? Lấy để làm gì?
Thằng nhóc ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu:
Sư muội chưa nói.
Vậy nhóc định tặng cái gì nữa?
Ài, không thể phá vỡ tình bạn trong sáng của bọn trẻ được.
Ta có rất nhiều kiếm gỗ.
Nó tự tin nói.
Thế nhưng... Thế nhưng...
Nó xoắn xuýt:
Sư muội nói rất thích quà của ta, hy vọng sẽ nhận được nữa.
Được rồi, nhóc không phải đứa nhà giàu, nhóc là thằng ngốc!
Tên nhóc nghịch ngợm ngừng thở, quả nhiên là đã sợ sun vòi vào rồi, nước mắt rưng rưng không dám chảy xuống dưới nữa.
Chúc Dao bấy giờ mới ngừng tay,nâng thằng nhóc dậy, tức giận nói:
Ngươi đồng ý làm thú cưng 9của ta rồi hả? Vậy còn không mau quỳ xuống đi.
Cậu ta đắc ý chỉ xuống mặt đất.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, một tay tóm lấy thằng n6hóc thối kia đặt lên đùi, tét vào cái mông nhỏ của nó.
Đã nói rồi, thành tinh thì không được!
Chúc Dao nhéo khuôn mặt nhỏ của nó:
Sau khi nhóc ra khỏi cốc, đi tìm các loài hoa đủ loại màu sắc, sau đó gom lại thành một bó, tặng cho sự muội nhóc, cô bé nhất định sẽ
thích.
Thằng nhóc ngây người một lúc rồi bắt đầu ra sức giãy giụa:
Mau thả ta ra, yêu quái già!
Ha, ta đây tức thật rồi, Chúc Dao càng đánh càng hăng.
Cũng không đánh mông nữa?
... Không đánh nữa.
Khúc sư thúc cũng nói...
Nó nghiêm túc:
Ông ấy nói nơi đây có lẽ có một pháp khí, cái ô... rất lớn, hồi trước ông ấy đã từng nhìn thấy rồi.
Cái ô lớn nào cơ? Đùa nhau à?
Không giết nữa!
Nó ra sức lắc đầu:
Sẽ bị đau mông.
...
Nói cả buổi mà nhóc chỉ nhớ đến mỗi cái mông thôi hả?
Thằng nhóc thối, có gan nhóc quay lại đây cho ta.
Thằng nhóc kia đi rồi, Tiểu N Thiến nhỏ xinh vẫn lo lắng sợ hãi rất nhiều ngày, vừa thấy cô liền khóc rồi bảo, con người thật đáng sợ.
Nhóc muốn tìm gì?
Báu vật của Tĩnh U Cốc.
Nó nghiêm túc nói:
Sư muội nói, Tĩnh U Cốc có báu vật mà muội ấy rất muốn. Vì vậy nên ta mới tới đây.
Lão Lão!
Nó vui vẻ chạy tới, mắt sáng ngời:
Ta đã làm như lời bà nói, tặng hoa cho Khúc Nghệ sư muội muội ấy thích lắm. Lão Lão tuy rằng xấu nhưng quả thật rất lợi hại.
Có thể đừng bảo ta xấu nữa được không? Nếu không phải thấy nhóc còn nhỏ, ta đã sớm cho nhóc một trận rồi.
Cốc này có chỗ nào đó có vấn đề, thế nhưng nhìn khắp mọi nơi lại không thấy có gì không đúng.
Đến ngày thứ ba, thằng nhóc nghịch ngợm kia quay lại, không kiêu căng phóng hỏa như lần trước, lần này nó lễ phép hơn nhiều, từ xa đã vẫy tay với cô.
Nó hơi cau mày, nhỏ giọng phản bác:
Nhưng mà sư phụ nói... Nói yêu quái không phải là người, đều rất yếu. Chết cũng không... làm sao.
Vậy nhóc có thấy ta yếu không?
Chúc Dao thở dài, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nó:
Bé con, nhóc tìm đồ vật tặng cho bạn nhóc thì không sai, nhưng sao nhóc lại phóng hỏa? May là nhóc đốt nhà của ta, nếu nhóc đốt nhà
người khác, bên trong nếu như cũng có những đứa bé con giống như nhóc thì sao?
Ừm.
Nó gật đầu, cố gắng ngừng rơi nước mắt.
Ơ, không ngờ nó còn nhỏ như vậy mà đã biết tặng quà lấy lòng con gái rồi.
Nhưng mà... Nhưng mà các ngươi là yêu quái mà.
Đúng, chúng ta là yêu quái, nhưng yêu quái thì đáng chết sao?
Phương thức giáo dục đứa trẻ này rất có vấn đề, thật muốn nói chuyện với người lớn trong nhà nó mà.
Thằng nhóc giãy giụa càng mạnh, khóe miệng mím chặt rồi bắt đầu khóc lớn:
Huu, ngươi bắt nạt người ta! Ngươi cậy già mà bắt nạt trẻ con, người xấu, huuuu...
Hừ, rốt cuộc là ai bắt nạt ai trước?
Đừng khóc nữa!
Ở đây không ai có thể cứu nhóc đâu, nói mau!
Thằng nhóc thối này đúng là thiếu được dạy bảo mà.
Nó lúc này mới run rẩy nói:
Tiểu... Tiểu Bạch, Khúc Nghệ sư muội... Thích, vì vậy ta mới đến đây tìm.
Cái gì cơ?
Nhóc nói nhóc tên Tiểu Bạch? Nơi này có thứ sư muội nhóc thích, vì vậy nhóc mới đến tìm ư?
Chúc Dao suy đoán.
Câu sau là sao vậy, rất là đáng sợ đó.
Được rồi, nhóc mau đi đi, sau này nhớ giới thiệu Khúc Nghệ sư muội của nhóc cho ta biết đó.
Chúc Dao xoa đầu nó.
Tuổi còn nhỏ không lo học, chạy lung tung rồi tới đây phóng hỏa, thằng nhóc nh5à mi có biết sẽ gây ra cháy rừng hay không hả? Còn muốn ta làm thú cưng, nhóc có biết thế nào là lễ phép không, thế nào là kính trọng
người già hay không?
Nói đi, nhóc tên gì, từ đầu đến? Sao lại đốt nhà của ta?
Muốn đối phó với loại tiểu quỷ này thì nhất định cần phải bá đạo hơn nó.
Ngoan ngoãn trả lời, nếu không thì ta đánh mông nhóc tiếp đấy.
Huuu...
Sắc mặt nó trắng bệch, mím chặt môi, bộ dạng muốn khóc mà lại không dám khóc.
Sự sư... phụ, cứu con với.
Ừ.
Chúc Dao gật đầu:
Mau đi đi.
Nhóc mau đi giải quyết chuyện với bạn nhóc đi, đừng đến làm phiền ta nữa. Cô còn đang phải lo cho tóc bồ công anh đây này.
Lão Lão...
Hốc mắt thằng bé đột nhiên ửng đỏ, vọt vào lòng cô:
Ngoài sư phụ ra, Lão Lão chính là người đối xử với ta tốt nhất, Tiểu Bạch sẽ luôn nhớ kỹ Lão Lão, Lão Lão có hóa thành tro ta cũng sẽ nhận ra.
Nhưng mà...
Nó ngừng cười:
Sư muội nói, muội ấy càng thích báu vật nơi đây hơn.
Nơi đây nào có báu vật gì?
Cái này thì không được.
Bé gái thì chắc sẽ thích những đồ vật đẹp đẽ. Cô vào nhà lấy một cây trâm đưa cho nó:
Tặng cái này này.
Bà cho ta ư?
Nó hơi bất ngờ.
cả người.
Chúc Dao lập tức mềm lòng, dù sao thì nó còn nhỏ, chỉ cần dạy thật tốt thì vẫn có thể thay đổi được.
Nó ra sức lắc đầu.
Nhóc xem, ta cũng là yêu quái.
Chúc Dao hạ giọng nói:
Trên thế giới này quả thật là có sự phân chia mạnh yếu, nhưng yêu không có nghĩa là nhóc có thể quyết định tính mạng của người ta. Bọn ta đã tu thành hình
Vâng!
Vẻ mặt thằng nhóc tự tin, lúc này mới cưới Lông Chim bay đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.