Chương 275: Ăn người đó nha!
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2327 chữ
- 2022-02-04 04:36:46
Hai người chuyển qua một con đường vòng, nhìn thấy trên đường đột nhiên xuất hiện mười mấy sợi dây leo sống, múa may uốn l8ượn trong không trung, có hai tu sĩ áo xanh đang bị trói chặt cứng trong đám dây leo
ấy, không thể thoát ra được.3
Chúc Dao nhận phần tiền lương đầu tiên của mình, tâm trạng bây giờ của một người đã từng làm đại gia như cô đây khá là phức tạp:
Không làm tiếp nữa à?
Không còn sớm nữa.
Hắn ta chỉ chỉ lên trời nói:
Chúng ta cứ lo giúp người khác phá trận, đến đề thi của mình còn chưa gặp nữa nè. Tuy rằng kiếm tiền quan trọng, nhưng trước tiên cũng phải gia nhập sư môn đã,
Bọn họ bị trói rồi!
Mắt gian thương sáng lên, hình như còn có phần phấn khích, bước lên trước mấy bước.
Chúc Dao tưởng hắn muốn cứu người, thế nhưng hắn lại chỉ đứng từ một nơi đủ xa mà dây leo không với tới được, cao giọng6 nói:
Hai vị đạo hữu, cần ít bùa nổ không?
...
thấy sắp bị yêu thú kia và phát chết tươi, thì một bức tường lửa đột nhiên dựng lên trước mặt hắn, ngăn Dực Phong thủ lại. Gian thương ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trong tay Chúc Dao đang cầm một lá bùa ngự hỏa.
Là cô đã cứu hắn!
Ta bảy ngươi ba.
Người bỏ công bỏ sức rõ ràng là cô, tại sao cô lại phải lấy phần ít vậy?
Hắn cắn răng:
Bốn sáu, thế nào?
Hắn phụ trách đàm phán giá cả, Chúc Dao phụ trách phá trận.
Nhưng thật không ngờ, chuyện làm ăn cũng khá phát đạt, không đến hai canh giờ, bọn họ đã bỏ túi được hai mươi viên linh thạch trung cấp. Danh sách khách hàng của gian thương đã phải lật đến trang thứ ba rồi.
Toi rồi! Trái tim của gian thương như vọt ra ngoài cổ họng.
Nhìn thấy yêu thú kia bổ về phía đối phương, hắn mở to miệng phát ra một tiếng a, sau đó nhắm tịt mắt lại, không nhẫn tâm nhìn nữa, lại bất chợt nghe thấy một tiếng động truyền tới bên tai.
đủ loại bùa pháp đan dược vừa mới kiếm được từ tay cô, chia cho cô một nửa:
Cầm lấy! Đống này có thể dùng để giữ mạng đấy.
Ấy... cái này tính ra...
Cô không dùng nổi.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, không biết có phải mỗi lần đội lốt thực vật đều có thể khởi động chức năng phiên dịch ngôn ngữ giữa các loài không nữa, cô vẫn có thể nghe hiểu tiếng của yêu thú.
Dục Phong thú lăn lộn hồi lâu, thấy cô hoàn toàn không chú ý gì đến mình, trái tim thiếu nữ của nó vỡ vụn.
Gian thương ruột đau như cắt rút ra mười viên linh thạch trung cấp đưa cho cô:
Thù lao của đạo hữu đây. Chỗ bạn bè với nhau nên ta tặng đạo hữu thêm cái túi trữ đồ, cái này miễn phí nhé. Sau này vào sư môn rồi
vẫn phải thường xuyên giữ liên lạc nha! Nếu như lại có vụ làm ăn dễ kiểm thế này nữa, ta sẽ lại liên lạc với đạo hữu.
Chúc Dao đầu đẩy vạch đen:
Không thu tiền?
Gương mặt hắn cứng lại:
Ha ha... Ngọc đạo hữu thật là hài hước.
mới có tiền đồ rộng lớn hơn.
Là
tiền
đồ thì có!
Sao thế?
Chúc Dao cũng nhận ra được sự lo lắng của hắn.
Là yêu thú, đã sớm nghe nói của nhập môn thứ hai của phái Húc Nghiêu, có thể sẽ có yêu thú cấp cao xuất hiện, thật không ngờ là chúng ta lại đụng phải thật.
Gian thương cúi đầu mở cái túi trữ đồ của mình, lôi ra
...
Hóa ra vẫn cứ phải trả tiền à?
Tiếng gầm kia càng lúc càng gần, gương mặt của gian thương cũng càng thêm lo lắng, hắn dán một lá bùa phòng ngự hệ Thổ lên người. Nghe thấy một trận cuồng phong quét tới từ phía sau, hắn tiện tay đẩy Chúc Dao
Ngọc đạo hữu!
Gian thương đột nhiên nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn cô bỗng dưng giống như nhìn thấy linh thạch vậy:
Chúng ta kết bạn đi?
...
Đạo hữu xem, lần này người đến ứng tuyển động như vậy, chắc chắn có rất nhiều người gặp phải khó khăn không thể thoát ra được, đạo hữu không cảm thấy chúng ta nên dốc chút sức lực nhỏ bé của mình ra giúp
đỡ bọn họ sao?
Hắn tỏ ra chân thành nói.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, không chỉ là ở cái thế giới trước, cố quên không tắt cái độ thiện cảm thế giới đi mà thôi.
Sơ... biết sơ sơ mà thôi!
với tu vi Kim Đan, thế thì đánh kiểu quái gì được. Gian thương vô cùng sợ hãi, chớp lấy thời cơ lùi gấp về phía sau mười mấy trượng, triệu hồi phi kiểm, định mau chóng chuồn đi. Ma sai quỷ khiến thế nào, hắn lại
quay đầu nhìn đối tác làm ăn ban nãy một cái, lại thấy cô vẫn đứng đờ ra tại chỗ.
Hai người được cứu vô cùng cảm kích hắn, còn chủ động đưa thêm cho hắn một viên linh thạch trung cấp, gian thương vui đến méo cả miệng. Hai bên trao đổi tên họ xong, hai người liền bước vào một trận pháp dịch
chuyển không gian, qua cửa đi thẳng lên đỉnh núi.
Bên tai vang lên hết tiếng nhõng nhẽo này đến tiếng nhõng nhẽo khác:
Vuốt lông... Vuốt lông. Vuốt lông đi. Người ta muốn được vuốt lông mà!
Càng nói, nó lăn lộn lại càng vui vẻ, biểu diễn động tác Thomas flare 360 độ xung quanh cô, lăn tới lăn lui! Khiến cho cây cỏ bị đè đến mức sắp biến thành vòng tròn đồng ruộng rồi. Nó hô vang khẩu hiệu, như đánh
Vẻ mặt hắn hưng phấn:
Vậy loại trận pháp này đạo hữu biết giải không?
Chúc Dao gật đầu, trận pháp Thanh Đằng ban nãy vốn dĩ không phải trận pháp gì ghê gớm lắm, muốn phá nó rất đơn giản.
sang bên cạnh:
Tránh ra! Chia nhau ra chạy.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, một con yêu thú khổng lồ đã xuất hiện ngay trước mặt, thân sư tử, bộ lông trắng muốt, bốn móng như móng chim ưng, trên lưng còn có một đôi cánh. Chỉ cần đôi cánh ấy đập một cái là
Cô biết ngay mà, dám chắc hẳn đã xem cô như công cụ phát tài rồi.
Thế này đi, chúng ta chia ba bảy.
Hắn cắn răng:
Đạo hữu ba ta bảy, thế nào?
Hai mắt nó chớp chớp, bắt đầu nước mắt lưng tròng, đến giọng nói cũng trầm thấp xuống mấy cung:
Hu hu, người không thích lông của ta... buồn quá đi, ta không cần lông nữa... ta đốt hết chúng đây!
Nói xong còn
đứng dậy thật, làm bộ như muốn xông vào bức tường lửa ở bên cạnh gian thương.
Đừng cứng nhắc, lát nữa mà gặp phải chúng nó thì đừng do dự, chạy ngay đi, chỉ là gia nhập môn phái thôi, không đến mức phải liều mạng đâu.
Hắn tỏ ra nghiêm túc dặn dò cô, kéo cô chạy học tốc về hướng ngược
lại, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói:
Phải rồi, đống này lát nữa ta tính tiền với đạo hữu sau nhé!
Chúc Dao dừng bước:
Được, nhất trí.
Thế là, gian thương bắt đầu đi khắp ngọn núi tìm kiếm quần chúng nhân dân gặp nạn, rồi tranh thủ lúc bọn họ nguy cấp, đưa ra bàn tay tình bạn có tính phí, cứu người trong cơn hoạn nạn.
Chỉ biết sơ sơ mà cũng có thể thuần phục yêu thú cấp năm! Thể thì nếu tinh thông rồi còn đến mức nào nữa, Kiêm Thượng âm thầm quyết định, nhất định phải duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với cô:
Nghe nói
yêu thú rất khó thuần phục, khi nào tiền bối có thời gian thì có thể thuần phục hộ ta một con linh thú không, đương nhiên là ta sẽ trả tiền.
Mua mua mua!
Hai người nào còn tâm trạng kỳ kèo thêm bớt một hai gì nữa, điên cuồng gật đầu:
Mau phóng, mau phóng ra.
Đến ngay.
Hắn truyền linh khí cho nổ tấm bùa ngay lập tức, ánh lửa bốc lên cao ngùn ngụt, chỉ trong chớp mắt đám dây leo kia bị thiêu sạch thành tro.
sẽ dẫn tới một trận cuồng phong, còn chưa đáp xuống đã rống lên với gian thương, vung móng cào thẳng về phía hắn.
Trước mặt gian thương đột ngột mọc lên một bức tường đất, nhưng không thể ngăn nổi cú cào này của nó, móng vuốt vừa đập xuống bức tường đất đã tan tành. Không ngờ lại là Dực Phong thú cấp năm, tương đương
Trong lòng hắn phức tạp vô cùng, lên tiếng nhắc nhở:
Đây là yêu thủ cấp năm!
Dực Phong thủ lúc này cũng đã chú ý tới Chúc Dao ở bên cạnh, nó quay đầu nhìn về phía sau, hai mắt đột ngột trừng lớn, xoay người đổ về phía trước, rầm rập phóng về phía Chúc Dao.
Meo...
Chất giọng ngọt ngào còn có cả sự nũng nịu.
À re!
Quay lại!
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, thở dài một tiếng, nhấc tay vuốt vuốt cái đầu thu khổng lồ của nó.
Dực Phong thú đã cảm thấy mãn nguyện, hai mắt lim dim cọ cọ vào lòng bàn tay cô, yểu điệu kêu một tiếng:
Meo...
Cũng không biết phải làm sao, chỉ đành nhiều chuyện kêu một câu:
Mau chạy đi!
Chỉ nửa giây chậm trễ ấy thôi, Dực Phong thú đã phản ứng kịp, rộng lớn một tiếng về phía người đã ngự kiểm định bay kia. Gian thương chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, từ trên không trung rơi thẳng xuống đất. Mắt
Chúc Dao gật gật đầu, kiếm tiền vui quá suýt nữa thì quên mất mục đích chính của bọn họ là tới tham gia cuộc thi gia nhập môn phái.
Hai người lúc này mới đi về phía đỉnh núi, có lẽ là rất có niềm tin vào tay nghề phá trận của cô, gian thương hoàn toàn không hề có ý thức cảnh giác nguy hiểm nào. Cả đoạn đường dốc bầu tâm sự với cô về N kiểu làm
Kiêm Thượng nghe mà muốn bệnh, chưa từng gặp con yêu thú nào mà không có tí liêm sỉ nào như con này, cho dù có bị thu phục thành linh thú, cũng chưa gặp con nào ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân như vậy.
Hắn có hơi hoảng, bắt quyết dập tường lửa, đi về phía Chúc Dao:
Ngọc đạo... Ngọc tiền bối, ngài biết... thuật ngự thú?
Ghi lại đó.
Hắn tỏ ra rất nghiêm túc:
Sau này là đồng môn rồi, không chừng còn thành khách quen á.
...
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, đến marketing cũng biết, kiểu gì cái tên này cũng giàu lên cho mà xem.
Được rồi, chúng ta cũng mau chóng lên đỉnh núi đi.
Gian thương ghi sổ xong thì cất đi, đang định bước vào trận pháp dịch chuyển không gian theo hai người kia, thì bị Chúc Dao túm lại.
Đợi đã!
Chúc Dao chỉ chỉ vào trận pháp:
Đó là trận pháp dịch chuyển dùng một lần, giờ người qua đó, không những không lên được đỉnh núi, mà còn phải khởi động lại trận pháp Thanh Đằng ban nãy nữa đó.
Mà bà già tên Chúc Dao đó, đang đứng bên cạnh với một khuôn mặt méo xệch, không chút tình cảm nhìn con yêu thú uốn éo trong phấn khích kia.
Ừ, cô đã quen rồi!
phách vậy.
Vuốt lông nào, vuốt lông đi... Vuốt lông nào, vuốt lông nhé...
Kiêm Thượng dè dặt mở mắt ra, đập vào mắt hắn là cảnh tượng đáng ngạc nhiên nhất trong quãng đời tu hành của mình, hắn nhìn thấy con Dực Phong thú cấp năm ban nãy còn gầm gào dữ tợn mà lúc này lại đang
nằm bò trước mặt đối tác làm ăn tạm thời của hắn, lăn lộn làm nũng, vô cùng phấn khởi phơi ra cái bụng trắng hếu. Lăn lộn đến mức cây cỏ xung quanh đổ rạp cả một mảng lớn.
giàu sau khi gia nhập môn phái. Đột nhiên phía trước vang lên tiếng gào thét của động vật.
Gian thương sững người lại, mặt mày trắng bệch:
Ông nội nó chứ, sao lại đen đủi như vậy?
Cứu... cứu mạng!
Hai người kia từ lâu đã chịu đủ giày5 vò bởi đám dây leo, vừa thấy có người tới, liền lập tức hô hoán kêu cứu.
Gian thương cười hì hì, móc ra tấm bùa pháp vừa mới lấy được từ chỗ cô:
Một viên linh thạch trung cấp đổi một tấm, còn bao luôn kích nổ nữa nha!
.
Gian thương đợi bóng lưng hai người hoàn toàn biến mất, mới lẳng lặng móc ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ, viết tên hai người lên trên.
Ngươi làm gì đấy?
Chúc Dao hỏi.
Đạo hữu biết trận pháp!
Gian thương mở to hai mắt, kinh ngạc vô cùng.
Biết... chút chút.
Chúc bao quay lưng bỏ đi thẳng.
Năm năm, năm năm chắc được rồi chứ?
Gian thương vội vàng gọi với theo:
Chúng ta mỗi người lùi một bước, hơn nữa tu vị của ta cao hơn đạo hữu chút ít, cảm giác nhạy bén hơn, để ta tìm mồi. Thế nào?
Ấy... chuyện này tính sau nhé!
Cái này cô thật sự không biết làm.
Kiêm Thượng dùng vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn con Dực Phong thú đang phục tùng trước mặt, sự sợ hãi ban nãy chớp mắt đã bay biển sạch sẽ, hắn không kìm được muốn thò tay sờ nó một cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.