• 1,148

Chương 276: Chắc chắn rất nhiều tiền


Dực Phong thủ liền dùng chân hắt hắn ra, gầm gừ cảnh cáo với hắn một hồi.

Chúc Dao không thể không làm công tác tư tưở8ng cho con Dực Phong thú kia, phải tốn kha khá thời gian thì con Dực Phong thú mới miễn cưỡng vung cánh lên, dùng móng quắp g3ian thương bay lên đỉnh núi.
Lẽ nào là ảnh hưởng của cánh cổng này?
Cô nghiêm túc quan sát cánh cổng lớn trước mặt, lại thấy sương mù dâng lên ban nãy bắt đầu tan dần, đằng sau cánh cổng dần dần xuất hiện một bóng hình khổng lồ, càng lúc càng rõ, càng lúc càng rõ, cuối cùng...
Chỉ thấy nước hồ càng sôi mạnh hơn nữa, bắt đầu tách ra thành hai hướng. Ở trung tâm lòng hồ có gì đó dâng lên, chưa nhìn rõ hình dáng thì đã bị luồng sáng màu vàng rực rỡ làm cho chói mắt, hơn nữa luồng ánh
sáng đó càng lúc càng sáng.

Chúc mừng các vị, từ nay trở đi, các vị chính là đệ tử của phái Húc Nghiêu bọn ta. Chỉ cần vượt qua cổng Chính Tâm trước mặt đây, đã được xem là chính thức gia nhập môn phái.
Gã và đệ tử bên cạnh nhìn nhau một
cái, sau đó vung tay lên, ngay lập tức hơn trăm miếng ngọc trắng bay về phía mọi người:
Đây là đá phá chướng, bên trong có một vài tâm pháp sơ cấp, đợi sau khi mọi người vượt qua ải cuối cùng là cổng Chính Tâm,
thế, mới được bao lâu chứ, còn
chưa đến ba nhịp thở nữa!
Lúc bọn họ tới, vừa hay đệ tử tiếp đón cũng vừa tới. Không bất ngờ, chính là hai đệ tử Trúc Cơ dưới núi ban nãy.
Chỉ là ban nãy thì giao tiếp lạnh nhạt, còn giờ đây, bọn họ tỏ ra nhiệt tình hơn nhiều.

Làm càn! Còn không mau dắt nó xuống.

Đột nhiên xung quanh Dực Phong thú xuất hiện năm cột sáng, giam chặt nó ở bên trong. Dực Phong thú điên cuồng giãy giụa muốn ra.
Ê, khoan! Nếu nói về logic... chữ đầu tiên của mỗi hàng sao nhìn quen mắt thế nhỉ, nếu ghép lại với nhau thì...
Cô không kìm được đọc ra miệng.
Quá già!

Sư huynh...
Khúc Khuất lại vội vàng chạy ra.

Đệ không quan tâm, dù sao đệ cũng sẽ thu.
Khúc Khuất bắt đầu giở trò vô lại.
Chưởng môn Khúc Giang giật giật khóe miệng, hận không thể bổ não thẳng sư đệ này ra xem có phải bên trong ống nước rồi hay không:
Sư đệ, đệ trước giờ càn rỡ thì cũng bỏ đi, nhưng thu nhận đệ tử là chuyện trong

Câu đố... Đã giải được rồi.
Chưởng môn và đám ngồi cùng ông ta đều ngạc nhiên đến đờ người. Bọn họ đứng hết cả dậy, không thể tin nổi nhìn Chúc Dao.

Ấy... Cái này là vô tình!
Xin hãy tha thứ cho chứng ám ảnh cưỡng chế logic của một con cuồng số học.

Chưởng môn, mau xem hồ ở đằng trước núi...
Không biết là ai kêu lên một tiếng.
Mọi người ào ào quay đầu nhìn về phía cái hồ lớn bên cạnh phái Húc Nghiêu, chỉ thấy nước trong hồ giống như bị đun sôi vậy, đang điên cuồng chuyển động. Ngay sau đó là một trận đất rung núi chuyển, đến cả môn
đến cuối cùng chỉ còn lại một mình cô. Chuyện gì đang diễn ra đây?!
Chúc Dao vội vàng bắt mạch cho gian thương, phát hiện hắn hoàn toàn không có gì dị thường, chỉ là... đang ngủ mà thôi.
Phạm vi cột sáng càng lúc càng hẹp, cuối cùng nó biến thành một luồng sáng trắng, bay vào trong túi linh thú của một người.
Lúc này Chúc Dao mới nhìn rõ, có một hàng người ngồi đằng sau cánh cổng, trông khí thế thì có vẻ là tầng lớp lãnh đạo cấp cao của phái Húc Nghiêu, Khúc Khuất ngồi ở đằng trước, đang kinh ngạc nhìn cô.
Mọi người nắm chặt miếng ngọc trong tay, bên tán tu có lẽ đều đã nghe chuyện về cánh cổng Chính Tâm này, trên mặt ai nấy đều lộ ra sự hưng phấn. Còn đám nhóc chưa từng tu luyện thì mặt mày hoang mang.

Các vị sư đệ sư muội, hãy bước qua cánh cửa cuối cùng này đi!
Người đó bắt pháp quyết, ngay lập tức sương mù dày đặc từ sau lưng gã bắt đầu tản ra, một cánh cổng đá cong vòm cổ kính hùng vĩ xuất hiện trước mắt,

Là Thiên Tề Phong!
Có người hưng phấn nói:
Thiên Tề Phong của lão tổ đã phi thăng lại hiện thể rồi!

Chúc Dao dụi mạnh hai mắt, lúc này mới nhìn thấy, ở chính giữa hồ nước dâng lên một tòa cung điện màu vàng kim, ban đầu chỉ là một góc, sau đó càng dâng càng cao, cô lúc này mới nhìn rõ, không ngờ đó là một

Trình thanh điệu, ngọa Lào, nhĩ cá bích trì, tái kiến!
(Trình Thanh Điệu, cái đệt, con bitch, tạm biệt!)
Ở đệt, không phải chửi nhau à?

y, không ngờ có người lại bỏ cuộc sớm như vậy, chạy ra khỏi ảo cảnh
Người đàn ông trung niên ngồi ngay chính giữa nhíu mày, thở dài một tiếng:
Haiz, hiện giờ người trẻ... người cao tuổi à!
Ông ta đánh giá Chúc
Dao một lượt từ trên xuống dưới, lập tức sửa lại.
Cô đang định hỏi gian thương ở bên cạnh, lại nghe thấy bịch một tiếng, hắn đổ thẳng xuống đất.

Gian thương!
Cô bị dọa đến giật mình, lúc này một màn kỳ dị hơn lại xuất hiện, đám người ban nãy còn đang đứng ngay ngắn, đột nhiên giống như bị quả bóng bowling đẩy ngã, bình bịch bình bịch ngã xuống đất,
Chúc Dao bị dịch chuyển thẳng đến một đài cao. Tất cả những người thành công vượt ải đều đã tập trung ở đây cả, bất kể là tán tu, hay là những đứa trẻ người phàm. Nhìn một lượt cũng phải hơn trăm người, xem ra
phạm vi chiêu sinh của phái Húc Nghiêu cũng rộng ra phết đấy!
Nó phẫn nộ gầm lên như muốn rách cả trời:
Grào... Thú thú không muốn đi... Thú thú muốn được vuốt lông... Grào...

Đáng tiếc, không có bất kỳ tác dụng nào hết.
mọi người sẽ bước vào trong ảo cảnh, ảo tưởng sinh ra từ trong tâm, không cách nào khống chế. Nếu như có thể nhìn thấu thì tu vi sẽ tăng thêm từ tâm pháp này, nếu như năng lực không đủ, thì không cần miễn
cưỡng bản thân. Dựa vào đá phá chướng này có thể thoát khỏi ảo giác.


Chuyện này là sao?
Một giọng nói có phần tức giận từ sau cánh cổng truyền tới:
Dực Phong thú canh núi sao lại ở đây?


Chưởng môn, điều này... đệ tử cũng không rõ.

Khúc Khuất nháy nháy mắt với cô, đứng dậy nói:
Chưởng môn sư huynh, đệ muốn thu nhận người này...


Làm càn!
Người đàn ông kia quay đầu trừng mắt với hắn, vẻ mặt hận sắt không rèn thành thép:
Đệ thân là chủ một phong, sao có thể thu nhận người lớn tuổi như vậy làm đệ tử được?
.
Chúc Dao cúi đầu ngó viên đá trong tay:
Ông nói cái này à?
Dùng thế nào?
Khúc Giang lật tay một cái, đá phá chướng bay vào lòng bàn tay ông ta. Ông ta lật đi lật lại tỉ mỉ quan sát một phen, càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc, không thể nào, trước giờ chưa có ai vượt qua ảo cảnh nhanh như
mọi người bước về phía cánh cổng đá ấy, mọi thứ xung quanh chợt trở nên mờ mờ ảo ảo.
Chúc Dao ngẩng đầu, muốn nhìn rõ mấy chữ bên trên cổng vòm, nhưng nhìn kiểu gì cũng không nhìn rõ được.
phái cũng bắt đầu rung chuyển theo.
Chúc Dao tiện tay tóm lấy một cái trụ vẫn chưa đổ ở bên cạnh.

Bản tọa hỏi ngươi, tiến vào đây ra sao?


Thì cứ đi vào thôi!

Chúc Dao gật gật đầu, đây chắc là câu đố mà gian thương nhắc đến nhỉ? Đoán cầu đổ trước giờ thật sự không phải sở trường của cô, thôi thì ứng phó đại đi vậy.
Quay người nhìn lên cánh cổng, chỉ thấy trên bề mặt của nó thực sự có viết chữ.
đại. Đừng nói người này tuổi tác đã cao, đến việc bước vào cổng Chính Tâm chưa được một khắc đã khởi động phá chướng...
Ông ta nói được một nửa thì dừng, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng nhìn chằm chằm vào hòn đá
phá chướng vẫn còn nguyên vẹn trong tay Chúc Dao, đứng phắt ngay dậy:
Ngươi ngươi... ngươi không hề sử dụng đá phá chướng?

Khóe miệng Chúc Dao giật giật, nếu như cô từ chối, chắc không đến mức bị đánh chết chứ?

Khoan đã.
Đại sư huynh hùng hồn bổ sung:
Nếu bà ta là người đầu tiên vượt qua ảo cảnh cổng Chính Tâm, đương nhiên sẽ có ưu thế trong việc giải câu đố. Ngươi...
Ông ta dừng lại.

Meo...


Thú thú!
Đây không phải con Dực Phong thú ban nãy đó sao? Nó theo tới đây từ lúc nào vậy?
Cô vừa nói dứt lời, cả cánh cổng đá đột nhiên tỏa ra ánh sáng trắng chói mắt, khiến bầu trời vốn đã nhuộm màu hoàng hôn, trong phút chốc sáng bừng một mảng, còn chữ trên công thì từ từ biến mất. Chỉ còn lại mỗi
dòng thứ nhất và dòng thứ tư. Sau cùng tất cả đều mất tăm mất tích!
Có lẽ là bọn họ đến quá muộn, lúc đặt chân lên đến đỉnh núi thì chỉ còn hai người bọn họ9, cũng may là trận pháp dịch chuyển không gian vẫn chưa đóng lại.
Chúc Dao vẫy vẫy tay từ biệt Dực Phong thú, sau đó 6mới cùng gian thương bước vào trong trận pháp dịch chuyển, chuyển tới điện chính ở trên núi.

...
Khúc Giang câm nín, lẽ nào ban nãy ông ta sơ ý, người này nhất định tố chất phi phàm, trong lòng không chút vướng bận mới có thể thông qua cổng Chính Tâm nhanh như thế. Chỉ đáng tiếc tu hành có hơi muộn
một chút.
Dòng thứ nhất viết: Trình thanh điệu.
Dòng thứ hai viết: Đầm ngọa long, rãnh đẩy vàng (Ngọa long chi đàm, tào mãn kim).
Chủ nhân của ngọn núi này chắc chắn rất nhiều tiền.
Chúc Dao thầm nghĩ.

Đa tạ sư huynh, sư huynh đúng là một người tốt.
Khúc Khuất phát cho sư huynh nhà mình một tấm thẻ người tốt xong, liền hớn hở vẫy vẫy tay với Chúc Dao, dùng ánh mắt
người hiểu mà
ra hiệu: Em vợ ơi, qua
đây nào,
Hả, thì ra là cổ văn, bản thân Chúc Dao vốn là một đứa ban tự nhiên dốt văn cực kỳ, cô ghét cổ văn nhất trên cõi đời này. Cô đã quen với đủ loại công thức số học, quen với suy nghĩ logic, còn mấy cái loại văn vẻ này
thật sự...
Dòng thứ năm viết: Muộn quay về, không gặp được (Tái cổ trì hồi, kiển bất đắc).
Dòng cuối cùng là tên tác giả: Vọng Thượng đạo nhân, lưu bút!
Chúc Dao:
...


Bỏ đi!
Ông ta phất tay:
Dù sao cũng đã lên đến đây, cũng tính là đệ tử phái ta, đứng qua một bên đi!

Dòng thứ ba viết: Nếu ngươi cầu, là không khí (Nhĩ nhược cầu chi, cá trung không).
Dòng thứ tư viết: Bên xanh biếc, ao đầy thương (Bích thanh chi trắc, trì dật thương).
ngọn núi khổng lồ. Xét về độ lớn, có lẽ cũng ngang với ngọn núi chính cô đang đứng đây. Mà trên ngọn núi ấy, xuất hiện chình ình trước mặt tất cả mọi người là một tòa cung điện chiếm trọn cả đỉnh núi, cho dùng có
dùng ngọc ngà châu báu để hình dung cũng có phần hạ thấp giá trị của nó.

Tên ta là Chúc Dao.


Ừ, Chúc Dao... bên trên má trái của công Chính Tâm có một câu đổ. Ngươi có thể giải thử xem sao.
Ông ta còn tiện miệng bổ sung:
Không giải ra được cũng không sao.

Dực Phong thú đau lòng đ5ứng tại chỗ, ngẩng đầu nhìn ngọn núi nổi cao chót vót, bắt đầu ngẫm nghĩ, một con thú giữ nhiệm vụ canh cửa, ừm, thỉnh thoảng thiếu mất một con, chắc cũng không vấn đề gì đâu nhỉ.
...

Ngươi... ngươi vượt qua ảo cảnh như thế nào?


Ảo cảnh?
Chúc Dao hơi ngẩn ra, nó là cái gì? Có cái cơ chế đấy à?

Thôi vậy.
Chưởng môn tự mình kiếm một cách giải thích hợp lý, cũng không còn phản đối giống lúc trước nữa, không chừng lại có kỳ tích thì sao?
Đệ muốn nhận thì nhận đi, chỉ có điều, không được nhận làm đệ tử
thân truyền.

Ngọn núi ấy càng dâng càng cao, thậm chí còn vượt qua cả ngọn núi chính cao nhất, dâng cao trên nghìn mét mới sừng sững dừng lại giữa không trung. Cả tòa cung điện giống như một ngọn hải đăng đang cuồng
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.