Chương 277: Ông đây không tha thứ cho nó
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2267 chữ
- 2022-02-04 04:36:44
Bà lão Chúc Dao:
...
Chưởng môn phất tay một cái, cả người Chúc Dao bay thẳng về phía ông ta, dừng trên thanh phi k8iếm.
Chưởng môn, vậy còn những đệ tử mới chưa tỉnh lại kia
Có người hỏi.
u, hóa ra còn là một câu chuyện tình cảm, xem ra sau đó cô em Trình Thanh Điều này đã phụ ông ta rồi.
Vì ả, ta thà từ chối sư muội thanh mai trúc mã, thà bị sư phụ ghét bỏ, cũng muốn cùng ả ở bên nhau. Lưu lạc bên ngoài suốt hai trăm năm, không thể trở về môn phái nhưng ta chưa từng buông lời oán hận. Hơn nữa,
vì để quang minh chính đại ở bên ả, còn suýt sinh ra tâm ma.
Tôi đã cố hết sức rồi.
Ánh mắt hào hứng phấn khởi của mọi người nhanh chóng tụt xuống.
Khúc Giang nghĩ ngợi chốc lát, đưa ra kiến nghị:
Chúc Dao hữu, chi bằng cô thử dùng câu pháp quyết đã dùng để giải câu đố ban nãy đi.
Cổng còn chưa mở ra hẳn, đã thấy nứt ra một cái khe chỉ một người đi lọt, giây tiếp theo, trận pháp ấy lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng vàng kim, Chúc Dao chỉ thấy người mình nhẹ bẫng, ánh sáng trắng lóa lên một cái,
cả người đã biến mất khỏi chỗ cũ. Cánh cổng lại ầm một tiếng đóng lại.
Để lại một đám người hoang mang tột độ.
có đến một giọt nước, sạch sẽ trong lành, nhưng linh khí lại dồi dào bất ngờ.
Cổng lớn của cung điện đóng chặt, trận pháp vàng kim trên công đang xoay chuyển, vô số văn tự phức tạp lưu chuyển trong đó, cho dù bọn họ còn đứng cách đó một đoạn, cũng có thể cảm nhận được áp lực vô cùng
của trận pháp. Dần khiến người ta có cảm giác tức ngực khó thở.
Cô gào liên tục như vậy ba lần!
Trận pháp trên cổng vẫn không có phản ứng gì. Trên mặt mọi người đã dần lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Chúc Dao đột nhiên nhớ ra, ban nãy lúc ngọn núi giàu sụ này dâng lên, những con chữ biến mất không cùng lúc trên cổng Chính Tâm.
Xem ra đây là loại đàn ông si tình rồi.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ta thành công vượt qua cấp Nguyên Anh, mới được sự phụ tha thứ cho trở về môn phái. Vì muốn làm ả vui, ta đã đi khắp nơi sưu tầm đủ loại pháp khí đan dược, chỉ mong ả có thể vui
vẻ mỉm cười với ta. Mấy ngàn năm không rời không bỏ bảo vệ ả. Vì một câu nói của ả, ta trước giờ chưa từng thu nhận đồ đệ, thậm chí đến cả truyền nhân cũng không có.
Mã Hóa Đằng?
Mệt!
이
Lúc Chúc Dao tỉnh ra thì cô đã đứng ở trung tâm đại điện rồi.
Đại điện này cực kỳ hoa lệ, ngay đến cả mặt đất cũng được lát bằng linh thạch trắng, thạch trụ xung quanh cũng là nguyên liệu luyện khí, đến cả vải mành treo trong điện cũng là... băng vệ sinh?
Không phải, đó là vật liệu sư phụ tùng đưa cô dùng làm bằng vệ sinh, tiêu sa.
Chúc Dao nhất thời không thể nhìn thẳng vào tấm vải trường này.
Cô cẩn thận dè dặt đi vào trong, chỗ trung tâm đại điện ban nãy cô đứng, giữa lưng chừng không trung đột ngột xuất hiện một cái bóng gần như trong suốt, đó là một người đàn ông tướng mạo tuấn tú, mặt mày
nghiêm trang. Chúc Dao đoán người này có lẽ chính là chủ nhân của ngọn núi.
Chúc Dao muốn đạp cho hắn một cái!
Đúng cái con khỉ, cô biết cái vẹo gì chứ! Có giời mới biết mật mã mở cái cổng này là gì?
Chúc Dao hữu.
Chưởng môn cuối cùng cũng tìm được một cách xưng hô hợp lý:
Ngươi chỉ cần thử thôi, đừng lo.
Quả nhiên, giọng nói của Vọng Thượng đạo nhân càng lúc càng to, thậm chí đã đạt đến mức gào thét.
Ông đây còn tưởng , không muốn để người khác biết, là vì sợ liên lụy đến ta. Ai mà biết được, ông đây vui vẻ phấn khởi đi cầu thân. Đến quần cũng tụt rồi, con mẹ nó, y lại bảo với ta, y là nam! Cái đệt mợ, sao y lại là
nam cơ chứ!
Sư huynh, huynh thấy cái này..
Mọi người có phần hoang mang quan sát trận pháp này.
Khúc Giang nhíu mày, quay đầu nhìn vị sư đệ không đáng tin Khúc Khuất ở bên cạnh:
Khuất sư đệ, trước giờ đệ đối với trận pháp và phù chú đều rất tinh thông, có nhìn ra được đây là trận pháp gì không?
Khúc Khuất đánh giá kỹ lưỡng trận pháp mấy lượt, nghiên cứu rất lâu mới nói:
Ngũ ngôn hỗn nguyên trận. Trận pháp này là một trận pháp thượng cổ phương thức tiến vào nói đơn giản thì cũng đơn giản, bảo khó
Giờ còn quan tâm đệ tử gì nữa!
3Ông ta phất tay áo nói:
Đợi mai hẵng tính.
Sau đó ông ta dẫn theo các vị lãnh đạo cấp cao bay về phía Thiên Tề Pho9ng - ngọn núi giàu xổi vừa được giải thoát kia!
Chỉ trong giây lát, mười mấy vị trong ban lãnh đạo cộng thêm một bà 6lão, đã đặt chân lên tòa cung điện ngọc ngà châu báu trên Thiên Tề Phong. Kỳ lạ là, ngọn núi này tuy dâng lên từ trong hồ, n5hưng trên núi không
Giọng nói của người đàn ông dần trở nên gay gắt.
Vì ả không thích người khác biết được quan hệ giữa hai bọn ta, ta luôn phải che giấu người đời. Nỗ lực tu hành đến Hóa Thần, lấy thân phận Hóa Thần tôn quý, mang theo thành ý cao nhất tới cầu thân với ả...
Chúc Dao giật thót, lờ mờ đoán được kết cục, bố này chắc chắn là bị từ chối rồi? Sau đó vì yêu quá đâm ra hận chăng?
Ban nãy?
Chúc Dao buồn bực, ông đang ép tôi chửi bậy đấy à? Ông đường đường là hiệu trưởng học viện Húc Nghiêu đấy, dạy học sinh như thế mà được à?
Không còn cách nào khác, Chúc Dao chỉ đành hít sâu một hơi, lớn tiếng nói:
Trình Thanh Điệu, cái đệt, con bitch, tạm biệt!
Ấy, Trình Thanh Điệu không phải chính là người trong câu khẩu lệnh sao? Có kịch hay! Chúc Dao tỉnh táo hẳn, bắt đầu khởi động chế độ hít drama.
Nhớ ban đầu, khi ta còn ở cấp Kim Đan đã gặp gỡ ả, thấy, tính tình mềm yếu, ta chợt nảy sinh lòng thương xót. Bảo vệ ả suốt mấy nghìn năm, đối với ả một lòng một dạ, chưa từng hài lòng. Bất kể là ả gặp nguy trong
bí cảnh, hay tu hành trắc trở khó khăn, hay bị tà tu làm khó, ta đều không sợ gian nguy mà bảo vệ ả. Sợ ả phải chịu bắt nạt và thiệt thòi cho dù chỉ là một chút.
Chúc Dao! Cô ấy tên Chúc Dao.
Khúc Khuất kiêu ngạo nhảy ra, hào hứng nói:
Đây là em vợ của đệ đó!
...
Em vợ cái đầu ông ấy mà em vợ!
Câu đố của Thiên Tỉ Phong là do cô ấy giải, cô ấy nhất định biết khẩu lệnh mở cửa.
Mọi người lập tức mắt sáng như sao, Khúc Khuất nháy nháy mắt với cô, bộ dạng tự tin:
Phải không, em vợ?
Alibaba?
Taobao?
Mã Vân?
trừ, nếu như có kẻ cố tình đột nhập, mà tu hành lại thấp hơn kẻ bày trận, tất sẽ bị trận pháp này làm tổn thương thần thức. Nếu là người có tu vi cao hơn kẻ bày trận, trận này sẽ lập tức phát động. Cả Thiên Tề Phong
sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
Mọi người quay sang nhìn nhau, tiến vào bên trong còn cần có khẩu lệnh, cung điện này bị chôn đã mấy chục vạn năm rồi, làm gì còn ai biết...
bức vẽ hình cái ô, còn lờ mờ phát ra kim quang.
Cô còn chưa kịp phàn nàn, thì cánh cổng ngọc ngà châu báu kia đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm rồi bật mở.
Đệt, thế cái câu ban nãy là khẩu lệnh thật à, rốt cuộc chủ nhân của tòa cung điện này có thù oán gì với cái người tên Trình Thanh Điều đó thể?
nhân của phái Húc Nghiêu. Trong điện có tích lũy một đời của ta, công pháp thuật pháp ba ngàn, đan dược.
Ngay sau đó là một loạt giới thiệu địa hình quang cảnh Thiên Tề Phong cùng tác dụng của các loại vật phẩm. Chúc Dao nghe đến mức muốn ngáp, tổng kết tóm lại là người này tên là Vọng Thượng đạo nhân, khi còn
sống là một tên giàu mới nổi cực kỳ lắm tiền, sưu tầm được các loại kỳ trân dị bảo trên đời, sau đó đến khi sắp phi thăng, mấy thứ này không cần dùng tới nữa, tất cả để lại ở nơi này. Lại sợ bị người khác cướp mất,
khăn thì cũng rất khó.
Nói vậy là có ý gì?
Khúc Giang nhíu mày.
Nói đúng ra, là cần một câu khẩu lệnh chính xác.
Khúc Khuất tiếp tục nói:
Chỉ có người mà trận pháp này chấp nhận, nói ra câu khẩu lệnh chính xác mới có thể tiến vào trong. Hơn nữa trận pháp này không thể giải
Vừng ơi mở ra?
Không có phản ứng.
Được rồi, quả nhiên cô quá ngây thơ rồi, tên Vừng ở trên đời này, cũng chỉ có con yêu thú đấy thôi. Hít sâu một hơi, liên tiếp thử thêm mấy cái nữa.
Nhưng mà đó chỉ là một cái ảnh ảo, vốn không có thực thể, có lẽ là người đàn ông đã để lại trước khi phi thăng.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, một giọng nam trầm ấm dày dặn vang lên trong điện.
Ta là Vọng Thượng đạo nhân, tìm kiếm đạo số đã vạn năm, cuối cùng cũng nhìn trộm được thiên đạo, tu hành vô cùng viên mãn. Lưu lại điện này ở trên đời mong gặp được người có duyên, làm chuyện có ích cho hậu
đành phong ấn nó lại, chờ chọn ra được người có duyên, sẽ truyền lại.
Hy vọng người đời sau tới có thể dùng nó thật tốt, kiểu kiểu vậy.
Nghe đến đây, Chúc Dao cảm thấy ông ta rất bình thường, vì trong những câu chuyện kiểu này, đa số tu sĩ đều sẽ làm như vậy.
Vốn còn đang tưởng đây là một câu chuyện tu tiên thường thấy, không có gì mới mẻ, thì người đàn ông bên trong cái bóng kia lại đột ngột đổi cách nói. Ngữ khí bắt đầu trở nên vô cùng giận dữ.
Ngươi một khi đã bước vào điện này, nhất định phải nhớ kỹ một chuyện. Không được kết bạn với người của Ngự Phong Môn, thấy người trong môn phái này, giết không tha. Nhớ Vọng Thượng ta tu hành mấy vạn
năm, tung hoành giới tu chân, chỉ vì gặp phải chủ điện Ngự Phong Môn Trình Thanh Điệu mà hóa mù lòa. Người này gian trá xảo quyệt, không bằng loài chó lợn...
Nếu như thật sự có thì, mọi người ngẩn ra, bỗng dưng nhớ ra gì đó, nhất loạt nhìn về phía Chúc Dao.
Nhìn ta làm gì? Ta cũng có biết cái vẹo gì đâu.
Vị này..
Chưởng môn bước lên trước một bước, thái độ bỗng dưng cung kính hẳn, ôm quyền hướng về phía Chúc Dao, nhưng lại không nhớ ra nổi tên của cô, đột ngột dừng lại.
Lẽ nào khẩu lệnh là bản tối giản? Hai dòng chữ biến mất sau cùng là...
Trình Thanh Điệu, bitch?
Lời vừa dứt, chỉ thấy trận pháp kia đột nhiên bắn ra một luồng sáng vàng kim, chiếu thẳng lên cánh tay của cô, Chúc Dao chỉ cảm thấy trên tay bỏng rát. Cuộn tay áo lên nhìn. Trên cổ tay cô bỗng dưng có thêm một
Cô có thể từ chối không?
Nhìn một lượt xung quanh toàn là những đôi mắt đói khát đến phát sáng, nếu từ chối, sẽ không bị đánh chết đấy chứ?
Chúc Dao chỉ đành cắn răng bước lên phía trước, cô liếc nhìn trận pháp, khẩu lệnh khẩu lệnh, lẽ nào là...
Ấy...
Chó má, ngươi có hiểu được không? Người ông đây tâm tâm niệm niệm suốt mấy ngàn năm, má nó chứ, không ngờ lại là nam! Các ngươi có biết trái tim ông đây tan nát thể nào không? Lòng tin cơ bản giữa người với
người biến đâu mất rồi? Ông đây cảm thấy như bị cả thế gian này đùa giỡn, Trình Thanh Điệu ngươi là một con bitch, ông đây cả đời này cũng không tha thứ cho ngươi, có hóa thành tro ta cũng phải thổi bay ngươi, tiện nhân, bitchy, khốn kiếp... (phía sau đã lược bỏ ba nghìn chữ.)
Chúc Dao há hốc mồm ngồi nghe một tràng chửi rủa kinh hoàng như sấm đánh, cô cũng hóa đá luôn rồi.
Như vậy xem ra lão này bổ trí đống khẩu lệnh như đang chửi người ta ấy cũng có thể hiểu được.
Chúc Dao ngồi nghe cái bóng kia chửi suốt một canh giờ, ngạc nhiên là không có đến một từ nào bị lặp? Chúc Dao thật sự rất tán thưởng trình độ ngữ văn của lão tốt thật đấy! Chẳng trách khẩu lệnh vào cửa cũng mới
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.