Chương 278: Xin hãy học hành chăm chỉ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2284 chữ
- 2022-02-04 04:36:42
G
Nói xong, cái bóng nhoáng lên một cái rồi biến mất.
Nếu ta nói với ông, lão ta chỉ là muốn người ta chửi hộ lão thôi, ông chắc sẽ thất vọng lắm nhỉ?
Khúc Giang còn muốn than thở mấy câu nữa, thì lại nhận được truyền âm từ đệ tử núi chính, nói tất cả những đệ tử mới tiến vào cổng Chính Tâm đều đã tỉnh lại, mời ông ta đến chủ trì nghi thức thu nhận đệ tử. Ông
dụng cho luyện đan, luyện vũ khí, luyện bùa pháp. Bên trong chất đầy đủ các loại vật phẩm có thể dẫn tới sự tranh giành điên cuồng của đám tu sĩ.
Là một người lăn lộn ở đủ các loại thế giới, Chúc Dao lại không có mấy hứng thú. Nếu đã nhìn thấy đồ tốt rồi, thì những thứ này hoàn toàn không đáng để tâm.
Đây là ép cá trèo cây đấy.
Chưởng môn, ta bước được vào trong điện quả thực chỉ là tình cờ, cũng không dám tham lam đồ vật trong điện. Đừng nói làm sư thúc của các vị, điện này vốn dĩ là thuộc về phái Húc Nghiêu,
giờ đây xin giao trả cho chưởng môn.
Nói rồi liền mau chóng lấy ra một thanh pháp khí và lọ đan dược ban nãy tiện tay lấy từ trong điện, trả hết lại cho ông ta.
Khúc Giang sáng cả mắt lên, nhưng ngay sau đó lại tối xuống ngay:
Không được, nếu như phái Húc Nghiêu nhất thời có được nhiều thứ quý giá như thế, tất sẽ trở thành mục tiêu mà cả giới tu sĩ nhòm ngó. Để bọn
chúng ở trong điện này mới là nơi an toàn nhất.
Ta còn phải giúp ông trông coi báu vật nữa à?
Vẫn mong sự thúc lấy đại cục làm trọng, bảo vệ môn phái Húc Nghiêu ta.
Sư thúc, không biết cái từ bitch này có nghĩa là gì?
Khúc Giang tỏ vẻ tò mò muốn biết:
Đệ tử ở trong giới tu chân này đã nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói tới cái ao nào có tên như thể cả?
Thật là một vấn đề sâu sắc vô cùng, cô không trả lời được biết làm sao đây?
Khúc Giang gật đầu, nhìn thẳng về phía trước và nói:
Trình độ lĩnh ngộ của lão tổ đối với đạo trời thật sự là thâm sâu khôn cùng.
Chúc Dao:
...
Không thấm sâu tí nào đâu OK?
Thế là, sau phái Khâu Cổ, cô lại tiếp tục làm sư thúc của chưởng môn người ta.
Khác ở chỗ là, sư thúc lúc trước là danh chính ngôn thuận, còn sư thúc hiện giờ, chỉ là một bà bảo vệ canh cổng thôi!
Thể là Khúc Giang lại một lần nữa gào rất to:
Trình Thanh Điệu, bitch!
Trận pháp trên pháp khí lại một lần nữa được hóa giải!
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, chỉ chỉ vào trận pháp trên cổng đại điện:
Trận pháp giống với bên trên đó. Ông đọc lại câu khẩu lệnh ta đọc lúc tiến vào điện ban nãy là giải được.
Khúc Giang ngẩn ra, nhớ lại thật kỹ, sau đó cầm cái bình lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm trang, nghiêm túc nói thật to:
Trình Thanh Điệu, bitch!
Đan dược với bùa phép thì cũng thôi, đó dù sao cũng là vật phẩm dùng một lần, chửi một câu là xong. Pháp khí với người sử dụng công pháp mới là thảm, mỗi lần dùng pháp khí, hoặc là mỗi lần mở công pháp, đều
phải chửi một câu bitch. Đặc biệt nếu như có ai chọn những pháp khí này làm pháp khí bản mệnh, há chẳng phải là giúp lão chửi người ta cả đời à!
Cái lão Vọng Thượng đạo nhân này thực sự quá trâu bò, không cần phải bàn.
Xem ra, không bao lâu nữa, cả cái giới tu chân này, đều sẽ vang lên một câu nói lưu hành: Trình Thanh Điệu, bitch!
Chúc Dao lại vì mấy câu cuối cùng của ông ta mà trong lòn8g run rẩy. Từ khi nhìn thấy câu đố trên cánh cổng Chính Tâm, cô đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, hiện giờ cuối cùng c3ũng nhớ ra. Những câu chửi
đó, quá là hiện đại! Vì sao người đã phi thắng được mấy chục vạn năm này lại có thể biết đư9ợc? Hơn nữa nghe ý của cái bóng đó, những từ này có người dạy cho ông ta, những người khác chắc chắn không hiểu được.
Cô tiện tay cầm một bình đan dược cấp bảy, với một thanh pháp khí cấp tám lên xem, chỉ thấy trên thanh pháp khí và trên bình thuốc đều khắc một trận pháp đặc thù, lúc nhận ra được trận pháp này, khóe miệng
Chúc Dao giật giật mấy cái, vạch đen đầy đầu.
Sư thúc.
Hiệu trưởng Khúc Giang bước lên trước một bước, giải thích với cô:
Lúc Vọng Thượng lão tử phi thăng đã để lại di huấn, phàm là người có thể bước vào điện này, đều sẽ trở thành truyền nhân của người. Tất
cả vật phẩm trong điện đều thuộc về người đó. Giờ người đã là đệ tử của Vọng Thượng lão tổ, ta phải gọi người một tiếng sư thúc, là chuyện nên làm.
Ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà thôi.
Người ta chỉ là người mới, đem trọng trách chất lên vai cô như vậy mà được à? Hơn nữa cô còn phải đi tìm BUG nữa, không có thời gian ở lại đây trông coi bảo vật đầu.
Sư thúc xin cứ yên tâm, chỉ cần người đồng ý ở lại, Húc Nghiêu ta tất sẽ dốc toàn lực, bảo vệ sự thúc an toàn.
Khúc Giang đối với Chúc Dao phải có đến mười hai phần tin tưởng, dù sao cũng là người có thể giải được câu đố của công Chính Tâm, hơn nữa còn được Thiên Tề Phong thừa nhận, tư chất nhất định không thể kém
được. Cho dù tuổi tác có hơi lớn, nhưng ông ta vẫn có niềm tin kiên định rằng, đó chỉ là do cô bắt đầu tu hành muộn mà thôi. Dựa vào thực lực phái Húc Nghiêu của ông ta, tất có thể giúp cô trước khi tận thọ đến được
ta lúc này mới nhớ ra đám đệ tử mới đổ rào rào xuống đất kia.
Ông ta tiện tay kéo theo Chúc Dao cùng đi xem náo nhiệt, cũng vừa hay kiểm tra tư chất luôn.
Khúc Giang ngẩn người, tựa như không dám tin, cô lại dễ dàng đem cả một kho báu đồ sộ như thể giao ra, hơn nữa còn thật sự có vẻ chuẩn bị phủi mông bỏ đi. Trong lòng vừa mừng vừa lo.
Chúc sư thúc xin hãy khoan!
Khúc Giang bước lại gần, thở ra một hơi, đè thấp giọng xuống nói:
Sư thúc, nói thật với người, điện này ngoài người ra. Người khác đều không vào được, khẩu lệnh đó chỉ chấp nhận
Khúc Giang vô cùng vui mừng hành lễ với cô một cái, sau đó cầm lấy đan dược cô vừa đưa cho ông ta tỉ mỉ quan sát.
Sư thúc, không biết trận pháp trên cái bình này giải như thế nào?
Chúc Dao suy nghĩ, chuyện hôm nay cô giải câu đố, tiến vào Thiên Tề Phong, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ lưu truyền khắp giới tu chân, tuy rằng trong điện này có kha khá bảo vật, nhưng cũng không chống đỡ nổi tu vi
thấp của cô, thực sự nên kiểm một chỗ dựa vững chắc. Đề nghị này của Khúc Giang cũng vừa hay. Cô do dự chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
Sư thúc?
Chúc Dao đen mặt:
Khẩu lệnh giải chú cũng giống như cái ban nãy.
Pháp trận trên bình lập tức được hóa giải, Khúc Giang dốc đan dược ra xem, mở lớn hai mắt:
Đây là... Kết Anh đan!
Hơn nữa còn có đến sáu hạt, đây chính là đan dược có tác dụng để tu sĩ Kim Đan thăng lên Nguyên Anh, có cái này đồng nghĩa môn phái sẽ có thêm sáu tu sĩ Nguyễn Anh nữa.
Khúc Giang kích động đến mức run cả tay, cẩm pháp khí ở tay kia lên, đây không ngờ là một pháp khí cấp bảy, chỉ là bên trên vẫn bị phong ấn bởi trận pháp. Ông ta nhìn Chúc Dao lần nữa.
...
Quái gì đây? Bước chân Chúc Dao khựng lại, bị dọa cho hết hồn. Ánh mắt lia tới Khúc Khuất - người quen duy nhất ở bên cạnh, giải thích giùm cái, bạn thân ơi!
Khúc Khuất nghiêng mặt sang một bên, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
cấp Kim Đan. Tới khi có thể tái tạo lại cơ thể một lần nữa thì tuổi tác hoàn toàn không phải là vấn đề.
Ông ta tràn đầy tự tin với Chúc sư thúc.
6Vậy người dạy cho ông ta là ai? Lẽ nào trước đây cũng có người giống như cô, xuyên không tới thế giới này?
Chúc Dao ra5 khỏi đại điện, nhìn ngó xung quanh, mới phát giác ra tòa cung điện giàu sụ này to kinh khủng, chứa cả một môn phái cũng đủ. Các loại công pháp bên trong cũng đầy đủ vô cùng, còn có phòng chuyên
Thật muốn like cho ông ta ba mươi hai cái.
Chúc Dao thở dài, lắc lắc đầu, mới xoay người đi ra bên ngoài điện. Đã đến lúc báo tin cho đám dế mèn kia rồi.
Đột nhiên hiểu ra, câu nói cuối cùng của Vọng Thượng đạo nhân kia, muốn khiến cho danh tiếng thổi tha của Trình Thanh Điệu lưu truyền vạn năm là có ý gì.
Vọng Thượng đạo nhân này, cũng thật là... sáng tạo ra phết.
Nhưng vừa kiểm tra linh căn, ông ta liền đần cả người luôn, ngũ hành phế linh căn!
Không, đây không phải là sự thật. Ông ta muốn bò lên trời, muốn bàn chuyện nhân sinh với vị lão tổ kia! Điên mất thôi!
Vừa mới mở cổng lớn ra, mười mấy vị lãnh đạo cấp cao đã đợi ở bên ngoài cả nửa ngày, nhất loạt hành lễ bái cô.
Đệ tử tham kiến sự thúc!
Tư chất kém dẫn đến tu vi thấp, dẫn đến tuổi thọ ngắn, dẫn đến không có ai vào được Thiên Tỉ Phong, dẫn đến báu vật bên trong không thể nào lấy ra được nữa.
Sau khi hiểu thấu được sự thật tàn khốc này, Khúc Giang thật sự thấy suy sụp.
Chưởng môn, đệ tử mới nhập môn đã đợi ở bên ngoài rồi ạ.
Có đệ tử tiến vào bước lên trước hành lễ, nhắc nhở:
Có phải nên để đệ tử tán tu vào trước không?
Khúc Giang liếc nhìn Chúc Dao bên cạnh, lòng đầy tâm sự, giơ tay nói:
Để đệ tử phàm nhân tiến vào trước đi.
Hiện giờ ông ta không muốn nhìn thấy tán tu nữa.
cạnh.
Ta chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, sao dám ngồi ở vị trí cao thế này?
Chúc sư thúc, đây là di huấn của tiên tổ, người trong môn phái bọn ta đâu có lúc nào dám quên. Trông ông ta có vẻ rất quả quyết.
người đầu tiên nói ra mà thôi.
...
Hóa ra bọn họ gọi cô là sư thúc, chẳng qua là vì muốn bảo cô làm phu khuân vác vận chuyển thôi à?
Vậy ông đưa ta mấy cái túi trữ đồ đi, ta đi vào đem hết đồ trong đó dọn ra cho ông, thể là được chứ gì?
Ai, chưởng môn... sư chất à, thực ra ý tứ trong đó cực kỳ thâm sâu, ta cũng không hiểu hết được. Nhưng sau khi giải được câu đố trên cổng Chính Tâm, thì xuất hiện câu pháp quyết này. Xem ra nếu muốn biết đáp án,
chỉ có thể hỏi Vọng Thượng đạo nhân đã phi thăng mà thôi.
Được từ chối không? Cô đã có sự phụ rồi.
Chưởng môn khách sáo rồi.
Chúc Dao cười ha ha, cô là một tu sĩ Trúc Cơ, bị một đám Nguyên Anh gọi sư thúc, không phải đã chán sống rồi ư, đây lại chẳng phải phái Khâu Cổ, sư phụ trâu bò cũng không có ở bên
Không sai! Cách thức mà Vọng Thượng muốn khiến danh tiếng thổi tha của Trình Thanh Điệu lưu truyền vạn năm, chính là trên mỗi một món đồ lão ta để lại, đều khắc một trận pháp giống hệt nhau. Nếu như muốn
sử dụng, thì trước tiên nhất định phải chửi Trình Thanh Điệu một câu.
Bất kể là đánh nhau thi đấu, ăn đan dược để tăng tu vi, hay là ngồi thiền tu luyện, ai ai cũng phải vô duyên vô cớ chửi y một câu. Chẳng trách Vọng Thượng lại nói chỉ cần lão ta vừa nghĩ tới cái tình cảnh này đã thấy
sảng khoái rồi. Cái cảm giác cả thế giới đều giúp ông ta chửi ấy, đích thực là sảng khoái vô cùng.
Khụ khụ khụ...
Chúc Dao suýt nữa không nhịn nổi, bị sặc nước bọt rồi.
Chúc Dao sờ sờ mũi, linh căn kém không phải lỗi tại cô, đều là do Giới Linh làm đấy chứ.
Vậy thì, không có chuyện gì thì ta đi trước nha.
Lúc này cô cũng không muốn ở lại đây đả kích người ta đâu.
Sư thúc!
Khúc Giang túm Chúc Dao lại, muốn khóc mà không có nước mắt:
Từ hôm nay trở đi, xin người bế quan tu hành có được không?
Vì phái Húc Nguyên, xin hãy học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.