Chương 282: Thiếu niên ưu tú top mười
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2989 chữ
- 2022-02-04 04:36:37
Ai nói ta sẽ bán nó?
Triệu Lợi sững người, gương mặt hiện lên vẻ tức giận:
Chẳng lẽ bà định nuốt một mình? Ta nói cho bà biết, con yêu thú8 này là mọi người cùng nhau bắt được, người ở đây đều có.
Rống...
Hắn ta còn chưa dứt lời, con yêu thú Nham Ẩn đột nhiên rống một tiếng vào mặt h3ắn ta, nước miếng nước mũi phun đầy mặt hắn ta, lắm mồm, tạo ăn mày luôn giờ!
Meo...
Xoa xoa, xoa xoa đầu thú thú đi! Triệu Lợi sợ xanh mặt, tiếng 9rống đó khiến cả trái tim hắn ta rung chuyển, hắn ta vội lùi lại vài bước:
Chẳng phải bà đã thu phục nó rồi sao?
Ngươi cũng biết là ta thu phục à6?
Chúc Dao trừng mắt nhìn Triệu Lợi:
Là ta, không phải ngươi!
Triệu Lợi câm miệng, sắc mặt lúc trắng lúc đó.
Nữ tu sĩ họ Tần thở dài, khô5ng thể không ra mặt làm dịu tranh chấp:
Vị...
Hai người nhìn nhau mỉm cười, đúng là hai cậu bé có tình có nghĩa, chắc trái bắp có thể đoạt top mười đội viên đội thiếu niên tiền phong ưu tú.
Đối với những thiếu niên ưu tú này, Chúc Dao cảm động...
mới là lạ á! Con mợ nó! Hai đứa ở lại thế này thì càng rắc rối hơn đấy? Tốt xấu gì cô cũng chỉ có một người, có khi còn liều mạng được, cho dù không được cô còn có thể sang phiên bản khác, bây giờ lại có hai cục đá vướng tay vướng chân, giờ ngay cả cơ hội sang phiên bản khác cũng không có? Top mười cái con khỉ, ưu tú cái con khỉ.
Phiền hai đứa cút đi nhanh lên giùm ta cái? Đừng gây thêm phiền phức nữa.
Bọn ta sẽ không đi đâu!
Hai đội viên đội thiếu niên tiền phong lắc mạnh đầu.
Đết mợ! Chúc Dao muốn gõ vỡ đầu hai đứa này.
Không ngờ bọn chúng lại dám lợi dụng hình ảnh của cô để dẫn thú thú ra ngoài!
Nhanh lên, con yêu thú sắp không chịu nổi nữa rồi, mau nhốt nó lại!
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đám tu sĩ.
Một trận pháp khế ước bay về phía con yêu thú, phù văn trên khế ước lấp lóe những đường vân màu đen, đây là...
tử khế! Đây là một trận pháp ác độc dùng để cưỡng ép thu phục yêu thú trong truyền thuyết, nếu yêu thú có bất kỳ phản kháng nào, trận pháp sẽ đánh vào tận trong nội đan của con yêu thú, mãi cho đến khi đan vỡ mà chết, cho dù thu phục thành công cũng sẽ khiến con yêu thú giảm một cấp.
Chúc Dao cũng đã mệt rồi, sau khi chào hỏi với đám Tiểu Bạch liền ngồi nhập định dưỡng sức, nửa đêm đột nhiên cô cảm thấy một sức ép quen thuộc, cô giật mình tỉnh lại, xung quanh vẫn là màn đêm tĩnh lặng, chẳng có bất cứ điều gì bất thường.
Chúc Dao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, cảm giác cứ nôn nao kỳ lạ, cô mở cửa liền nhìn thấy Tiểu Bạch và Dạ Kình Thương cũng vừa ra ngoài, cô đang định chào hỏi thì bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng thú rống giận dữ xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Trái tim Chúc Dao nhảy lên, như thể bị cái gì đó bóp nghẹt.
Xét đến ngọn nguồn, chẳng phải đây là tai họa do tu sĩ loài người tự rước lấy hay sao?
Rốt cuộc ai làm hại ai?
Ta có thể đảm bảo, sau khi thả nó ra, nó sẽ không xuất hiện trong vùng rừng rậm này nữa.
Triệu Lợi thấy không cãi lại được, chỉ đành cà khịa vài câu:
Mấy chuyện đó thì liên quan gì tới chúng ta đâu...
Chúng ta tới làm nhiệm vụ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu nhiệm vụ bị đánh giá là thất bại, chẳng phải chúng ta uổng công tới đây sao?
Ta có thể nói rõ mọi chuyện với chưởng môn.
Tiểu Bạch bước lên một bước:
Nếu sư huynh còn không yên tâm, đến lúc đó tự có người của môn phái tới thẩm tra.
Nói hay như hát ấy nhỉ, một đống linh thạch coi như mất trắng rồi.
Triệu Lợi vẫn không cam lòng.
Bầu không khí ngày càng nặng nề, từ xa cô đã nhìn thấy biển lửa bốc cao tận bầu trời phía hang động, trong đó còn xen lẫn tiếng thú rống thảm thiết, còn có tiếng la hét của tu sĩ loài người, cho dù vẫn còn một đoạn nữa mới tới, nhưng cô đã ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi trong không khí.
Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy tình cảnh ở hang động, Chúc Dao vẫn sững sờ đến nghẹn lời, khắp nơi đều là máu, ngay cả tảng đá lớn cũng bị nhuộm thành màu máu, con yêu thú Nham Ấn ấy bị
mười mấy tu sĩ vây lại ở một vách đá, cơ thể bằng đá đã vỡ vụn vài chỗ, để lộ xương trắng hếu và cả máu thịt bên trong.
Con yêu thú cưỡng chế lên cấp!
Một tu sĩ hoảng sợ hét lên.
Đội trưởng Tần và những người khác cũng đã đuổi tới, khi nhìn thấy cảnh tượng ở hang động, ai nấy đều sững sờ, quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Lợi:
Triệu sư đệ, sao để có thể nói lời không giữ lời? Nhân lúc đêm hôm gọi tán tu quay lại làm việc này.
Ta đâu có đồng ý buông tha con yêu thú này.
Triệu Lợi hừ lạnh một tiếng:
Chỉ có các ngươi đồng ý thôi mà, hơn nữa con yêu thú đã điên rồi, nếu giờ không giết nó trước khi nó lên cấp thì chẳng ai thoát nổi đâu, ta là vì các người...
Ấm ầm! Hắn ta còn chưa dứt lời, Chúc Dao đã bổ thắng một tia sét vào người hắn ta.
Triệu Lợi chỉ cảm thấy đau đớn khắp người, toàn thân cháy đen như que cời lò, đan điền nhức nhối, linh khí bị đánh tan, quỳ rạp xuống đất, miệng phun một búng máu, hắn ta sợ hãi nhìn Chúc Dao, lắp bắp:
Sao...
thúc tổ.
Đội trưởng Tần bước lên trước, đến giờ cô ta vẫn không thể tin được bà lão trước mặt cô ta lại chính là vị sư thúc tổ trên Thiên Tề Phong trong truyền thuyết, nhưng nhìn vẻ mặt của đệ tử tinh anh Bạch Chí Viên bên cạnh, cô ta cũng biết Chúc Dao không hề nói dối:
Không biết bây giờ nên xử lý con yêu thú như thế nào?
Con yêu thú rõ ràng đã mất hết lý trí, lúc này còn cưỡng ép lên cấp chắc chắn sẽ mất khống chế mà tự bạo, đến lúc đó tất cả người dân trong bán kính mười dặm sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Ta sẽ thử ngăn cản nó lên cấp, các người rời khỏi đây mau đi.
Chúc Dao không nói nhiều nữa, cô hít sâu một hơi, điều khiển kiểm ý của mình bay về phía con yêu thú, lúc này con thú Nham Ấn đã hoàn toàn bị ánh sáng đỏ che phủ, từng luồng khí màu trắng lượn lờ xung quanh cơ thể con yêu thú.
sao...
sao...
sao...
Ngọc sư muội này, con yêu thú này là do muội thu phục, không biết muội định xử lý con linh thú này thế nào?
Chúc Dao quay đầu nhìn về phía thú thú đang bắt đầu giả bộ đáng thương làm nũng với cô, cô thật sự không tự đưa ra quyết định được, thế là bước lên vài bước, thấp giọng hỏi:
Thú thú, mi có đồng ý ký kết khế ước với tu sĩ loài người không?
Méo?
Thủ thú dừng lăn lộn, nghiêng đầu tỏ vẻ nó không hiểu gì cả.
Khế ước chính là, sau này mi vĩnh viễn sẽ ở bên người đó.
Meo, thú thú thích bà bà!
Nó ra vẻ dễ thương lăn lộn vài lòng:
Thú thú ở bên bà bà, ở bên, ở bên...
Không phải ta, ý ta là tu sĩ loài người khác.
Người khác?
Nó hơi ngẩn ra:
Người khác chỉ muốn đập bay thôi, đập bay, đập bay...
...
Được rồi, xem ra nó không đồng ý.
Dù sao độ thiện cảm thế giới chỉ có tác dụng với một mình cô, cô không dám bảo đảm đưa nó về nó sẽ không há mồm nuốt chửng người ký kết khế ước với nó.
Những người khác cũng chạy ra khỏi phòng, hiển nhiên mọi người đều nghe thấy âm thanh đó.
Lão lão, tiếng rống đó là?
Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn cô.
Là con yêu thú Nham Ấn ban sáng!
Chúc Dao ngày càng lo lắng, trong tiếng rống đó chứa đầy nỗi tuyệt vọng và giận dữ, hoàn toàn khác với sự nóng nảy ban sáng.
Chúc Dao lên tiếng:
Chút bạc vụn, ta không cần phần thù lao của ta nữa.
Dù sao giờ cô là đại gia rồi, tùy tiện vài viên gạch ở Thiên Tề Phong còn giá trị gấp mấy trăm lần thù lao của bọn họ.
Ta cũng không cần.
Tiểu Bạch lập tức hưởng ứng.
Ta cũng không cần.
Không ngờ Dạ Kình Thương cũng đứng ra, nở nụ cười cảm ơn với cô.
Đội trưởng Tần và gian thương hơi do dự, nhưng rồi cũng ngự kiếm bay đi, lúc đi còn không quên kéo theo Triệu Lợi đã mất hết tu vi.
Chúc Dao cố gắng ép hơi thở cuồng loạn của con yêu thú xuống, bên cạnh đó điều khiển một tia linh khí đi vào cơ thể nó, cố gắng đánh thức lý trí của nó, đáng tiếc dù sao nó cũng chỉ là một con yêu thú cấp bốn, linh trí không cao, lại gặp phải thời khắc sống chết, muốn đánh thức nó cực kỳ khó, Chúc Dao cố gắng rất lâu, nhưng cuối cùng có lòng mà vẫn không có sức.
Chúc Dao căm hận cái cơ thể chỉ vỏn vẹn tu vi Trúc Cơ này, nếu tu vi của cô cao hơn nữa, dùng được thần thức thì sẽ không khó khăn như bây giờ.
Dường như nó đã rơi vào trạng thái điên cuồng, hoàn toàn không còn lý trí, đôi mắt đỏ ngầu, móng vuốt giận dữ cào lên mặt đất, nhưng lại đứng như trời trồng tại chỗ, để mặc cho đám tu sĩ phóng đủ loại pháp thuật lên người mình mà không rời đi một bước, bảo vệ chặt chẽ thứ sau lưng nó.
Sau lưng nó là một viên đá lưu âm, trên đó có một hình ảnh lơ lửng, đó là một bà lão mặc áo dài màu xanh.
Chúc Dao chỉ cảm thấy như có một trái bom nguyên tử vừa nổ tung trong đầu cô, cơn giận dữ tới tột độ xông lên tận óc, khiến cả người cô run lẩy bẩy.
Triệu Lợi sư huynh đâu rồi?
Dạ Kình Thương lên tiếng hỏi, lúc này mọi người mới phát hiện đoàn đội thiếu mất một người.
Chết rồi!
Đội trưởng Tần bật thốt.
Chúc Dao lập tức ngự kiếm điên cuồng bay tới hang động ban sáng, lòng cô ngày càng nặng nề, cô quá xem thường lòng tham của con người rồi, chỉ vài tu sĩ tu vi Trúc Cơ đã dám tới khiêu chiến yêu thú cấp bốn, tất nhiên dám vì món lợi lớn hơn trở về bắt con thú.
Chúc Dao một lần nữa triệu hồi kiểm ý của mình, một con phượng hoàng sấm sét cực lớn xuất hiện giữa không trung, sải cánh rộng lớn chỉ vẫy nhẹ cũng khiến hàng nghìn tia sét ầm ầm đánh trên mặt đất.
Mọi người tại đây đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, tuy không nhận ra kiếm ý, nhưng chỉ nhìn những tia sét kia cũng khiến lòng lạnh toát, đây...
đây là thực lực của một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ thật sao? Khi bị con phượng hoàng sấm sét trừng mắt nhìn, mắt Triệu Lợi đờ đẫn, cơ thể vô thức run lẩy bẩy.
Chúc Dao liếc nhìn mười mấy tên tu sĩ mà Triệu Lợi tụ tập, gằn từng chữ:
Các ngươi, ai dám ý kiến?
Các tu sĩ nhìn nhau, một lúc sau, một tu sĩ tu vi Trúc Cơ hậu kỳ rụt rè bước ra và nói:
Chuyện nội bộ của phái Húc Nguyên, bọn ta không tiện can thiệp.
Bọn ta chỉ bị người này dẫn dắt đi vào con đường sai lầm lạc lối, nếu các người đã có cách xử lý con yêu thú này thì bọn ta xin phép đi trước.
Nói rồi cả đám tu sĩ chuôn sạch sẽ, ai cũng không muốn liếc nhìn Triệu Lợi lấy một cái.
Ngọc sư...
sao bà dám?
Sắc mặt Triệu Lợi trắng bệch, sau khi cẩn thận cảm nhận cơ thể của mình, hắn ta mới phát hiện không thể ngưng tụ linh khí, tu vi đang rớt xuống với tốc độ cực nhanh:
Sao...
sao bà có thể phá hủy linh căn của ta, ta là đệ tử của chủ phong, bà dựa vào cái quái gì?
Dựa vào cái gì à?
Chúc Dao nhìn thẳng vào mắt Triệu Lợi, gằn từng câu từng chữ:
Dựa vào ta là thái sư thúc tổ của ngươi, sư thúc của chưởng môn phái Học Nghiêu, chủ nhân của Thiên Tỉ Phong, dựa vào ta có tu vi Trúc Cơ trung kỳ cũng có thể chiên xào ngươi tùy thích!
Chúc Dao quay lại nhìn những người khác:
Ta quyết định rồi, thả nó đi.
Cái gì!
Triệu Lợi lại nhảy dựng lên:
Bà điên rồi, đây là yêu thú cấp bốn đó! Cho dù bà không chịu bán, lỡ khi chúng ta rời khỏi, con yêu thú này lại ra ngoài làm hại người dân vùng xung quanh thì sao?
Làm hại?
Chúc Dao cười lạnh, ném pháp bảo dạng móc câu ra trước mặt hắn:
Con yêu thú này nóng nảy như vậy là vì có tu sĩ dùng pháp bảo này muốn bắt sống nó, kết quả không bắt được, pháp khí cũng để lại trong miệng nó.
Nó đau mới ầm ĩ không ngừng như vậy.
Là bà ta!
Triệu Lợi thấy chuyện đã bại lộ, sắc mặt lập tức thay đổi, vẻ hoảng loạn rõ ràng.
Đang định nói gì đó thì con thú Nham Ấn đột nhiên rống dài, cả người bắt đầu tỏa ra ánh sáng đỏ, linh khí thuộc tỉnh Kim và Thổ xung quanh bắt đầu chen chúc điên cuồng vào người nó, một sức ép mạnh mẽ lập tức cuộn trào, tất cả tu sĩ đểu cảm giác không đứng vững nổi.
Đây là.
Triệu Lợi sợ hãi.
Chúc Dao thầm hít sâu một hơi, điên cuồng điều động phi kiếm dưới chân, còn chưa bay tới, cô đã kêu gọi kiếm ý của mình tấn công thẳng về phía trận pháp tử khế, một con phượng hoàng sấm sét hót vang bay tới chỉ trong chớp mắt đã xua tan trận pháp, sau đó hót lên một tiếng dài rồi biến mất phía chân trời.
Thú thú!
Bây giờ Chúc Dao chỉ muốn đánh chết tên Triệu Lợi kia, nhưng lại không thể không lên tiếng kêu gọi lý trí của con thú Nham Ẩn.
Nhưng con thú bị thương đã không còn nghe thấy gì nữa.
Triệu Lợi nghẹn lời không nói gì được nữa, đội trưởng Tổn thấy mọi người không có ý kiến liên quyết định theo ý Chúc Dao.
Chúc Dao nói chuyện với con yêu thú một lúc, con thú Nham Ẩn mới lưu luyến không rời trở về trong hang động, nó đã hứa sẽ không bao giờ ra khỏi hang động này nữa.
Mọi người đang định trở về môn phái, nhưng trời đã tối, nơi này lại sát rừng rậm Mật Thi, thỉnh thoảng sẽ có tà tu qua lại, vì an toàn, mọi người quyết định dừng chân lại một đêm ở thị trấn tu tiên gần đó, ngày mai lại trở về sớm.
Đột nhiên một luồng linh khí truyền vào cơ thể cô qua sống lưng, Chúc Dao quay đầu lại:
Ơ, tiểu bá vương, đã bảo các ngươi đi mau rồi cơ mà!
Ở lại để chết à?
Lão lão, sao ta có thể bỏ lại người một mình ở đây.
Tiểu bá vương nói với phong thái đẩy chính nghĩa:
Hơn nữa nếu người xảy ra chuyện thì chắc chắn chưởng môn sẽ trách phạt ta mất.
Thế sao cậu cũng ở đây?
Chúc Dao trừng mắt nhìn Dạ Kình Thương đang đứng bên cạnh tiểu bá vương.
Dạ Kình Thương mỉm cười, nghiêm nghị nói:
Ơn cứu mạng ban sáng còn chưa đền đáp cho lão lão mà!
Vậy cho nên?
Vậy cho nên ta không thể bỏ rơi lão lão được.
Tiểu bá vương kiên định nói.
Ta càng không thể không đền đáp ơn của lão lão.
Dạ Kình Thương kiên quyết.
Hơi thở của thú Nham Ẩn bắt đầu cuồng bạo, cấm chế từ kiểm ý của Chúc Dao đột nhiên bị phá vỡ, một ngọn lửa tuôn trào ra ngoài, kiểm ý hoàn toàn tan rã, sâu trong đan điền của Chúc Dao chợt ập tới một cơn đau đến cùng cực, Chúc Dao không kìm được phun ra một bóng máu.
Lão lão!
Bà bà!
Hai đội viên đội thiếu niên tiền phong đồng thanh hét lên.
Gọi cái con khỉ, chạy mau!
Chúc Dao xách hai tên thiếu niên lên, định ngự kiếm bay đi.
Ánh sáng đỏ ngày càng mạnh mẽ, tưởng như chỉ một giây nữa thôi sẽ bùng nổ quét sạch bốn phía, xong rồi, tèo chắc rồi!
Tinh...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.