• 1,148

Chương 283: Giúp người giác ngộ



Đậu.


Chúc Dao quan sát kỹ lại hạt đậu, vẫn là hạt đậu mà cô nhặt về.

Nó vừa mới làm gì? Nuốt yêu thú đang bạo động? Cô nuôi n8ó nhiều ngày như vậy, đến giờ vẫn chưa từng thấy nó ăn thứ gì như thế, khẩu vị từ đầu đã nặng như vậy sao? Chúc Dao bắt quả cầu xanh ngưng giã3y giụa một lát:
Đậu Đậu, mi không sao chứ? Đừng ăn cái thứ kỳ quái như vậy.


Không cần khoa trương như vậy.
Chúc Dao phất tay, vỗ vai cậu ta một cái, trong lòng cũng không khỏi hưng phấn:
Ta chỉ tùy tiện nói mấy câu mà thôi, có thể hiểu được hay không đều là công sức của nhóc.
Thằng nhóc này không tệ đầu, có tương lai đấy.
Lúc này cậu ta mới ngượng ngùng cười một tiếng.
Không ngờ cô còn có thể giúp người khác giác ngộ, Chúc Dao bỗng thấy mình thật tuyệt vời, cơ thể tràn đầy năng lượng.

Ừ?
Chuyện gì thế? Cậu ta bày ra vẻ mặt thành thật:
Dạ Kình Thương có một chuyện, vẫn luôn muốn hỏi bà bà.


Không yêu đương!

A?
Cậu ta sững sờ một chút.

Ách...

Chúc mừng Dạ sư đệ.
Tiểu Bạch cũng cười cười.
Dạ Kình Thương hít sâu một hơi, như muốn kiềm chế sự phấn khởi trong lòng xuống, cung kính hành lễ với Chúc Dao:
Cảm ơn bà bà đã hướng dẫn, Dạ Kình Thương mới có thể giải tỏa được nghi hoặc, tâm cảnh được nâng cao.
Đại ân của bà bà, Dạ Kình Thương trọn đời không quên.

Bọn họ đi tới đi lui vài vòng, đến lúc chóng mặt choáng váng, vẫn không tìm được lối ra.
Chính mình cũng không nhớ rõ được đã đi bao lâu, đến cả người có tu vi cao nhất là cô cũng thấy hơi mệt mỏi:
Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.
Lúc này ba người mới dừng lại, Chúc Dao quay đầu nhìn, tiểu bá vương đã mệt đến mức người đầy mồ hôi.
Còn Da Kình Thương lại mang sắc mặt ảm đạm, thở hổn hển nặng nề.
Tầm nhìn trước mắt đột nhiên tối sầm lại.
Chúc Dao:
...
Tiểu Bạch:
...

Dạ Kình Thương:
...

Chúc Dao tiến lên một bước, ngồi xổm xuống nhặt hạt đậu lên, nhìn thật kỹ, nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường.

Bà bà, rốt cuộc đây là thứ gì?

Ta cũng không biết!
Chúc Dao lắc đầu một cái, lúc đầu khi cô nhặt nó về, nó chỉ là một hạt đậu bình thường.
Không ngờ nó lại nuốt luôn thu Nham Ấn xuống, lại còn chuyển dịch đến không gian khác, nhưng nó vẫn không có trí tuệ, chỉ có thể lặp đi lặp lại một chữ
đậu
.

Lão lão?

Chúc Dao búng tay sử dụng hóa quyết, bốn phía chợt sáng lên, tiểu bá vương đang nằm bên chân cô.
Trước ngực cậu nhóc có hai dấu chân nhỏ bé, nhìn khá quen mắt.

Hẳn là vừa rồi nó muốn dẫn chúng ta đến chỗ thú Nham Ản, chứ không có ác ý gì.
Hơn nữa, khi yêu thú này bạo động, chắc đã bị nó kiềm chế lại.
Nhưng cụ thể nó làm thế nào, cô cũng không biết.

Hay chúng ta mau rời khỏi nơi này đi?
Chúc Dao bắt lấy Hạt Đậu:
Động này rất phức tạp, không biết lối ra sẽ ở hướng nào.
Lần đầu tiên gặp phải con yêu thú kia, nó rõ ràng có thể nuốt luôn ta, nhưng nó lại không làm điều đó.
Nó cho ta sự tín nhiệm trọn vẹn, cảm thấy ta sẽ không làm nó tổn thương.
Ta chẳng qua chỉ báo đáp sự tin tưởng của nó mà thôi.
Cách thời điểm nhập đạo giết dân cũng chỉ...
Chết tiệt!
Rốt cuộc cô đang làm gì?
Ta nói này, bạn Tiểu Thương...
Chúc Dao khóc không ra nước mắt, kéo tay Dạ Kình Thương lại:
Nếu như ta nói, vừa rồi ta chỉ gạt nhóc thôi, nhóc có tin không?
Đồng ý với ta đi, chúng ta làm lại từ đầu có được không?

Đậu.

Đây là yếu thú đó, mau nhả ra! Nếu bị bệnh thì p9hải làm thế nào?
Cô bắt đầu hốt hoảng tìm miệng của nó, nhưng đây là một hạt đậu tròn trịa, ngay cả một cái lỗ cũng không thấy.
Hạt Đ6ậu ngọ nguậy mấy cái:
Đậu...

Ngoan nào, mau nhả ra, sau này ta tưới nước cho mi còn không được sao?

Đậu đậu đậu!
Hạt đậu vụt khỏi tay cô5, nhảy ra ngoài, rồi lại lớn lên lần nữa, há miệng a một cái.
Một tiếng a ô...
làm theo trái tim...
Làm sao thế?
Này, ngươi không sao chứ?
Chúc Dao giơ tay định vỗ cậu ta.
Một luồng linh khí nồng nặc đột nhiên bắn ra từ người cậu ta.

Úi da...
Chúc Dao sợ hết hồn, lòng bàn tay hơi tê dại.

AP

Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp sao?
Trên đời chỉ có một bệnh trĩ mãi không hết, đó chính là lỡ mồm! Một giây lỡ mồm, khiến nam chính được giác ngộ, Chúc Dao biết được chân tướng chỉ muốn rớt nước mắt.

Nặng quá đi...
Chúc Dao giật mình hoảng hốt, lập tức rời khỏi chỗ thảm kia.
Âm thanh này sao quen tai thế nhỉ?

Tiểu bá vương?

Nếu ta đoán không lầm, hắn chúng ta đang ở trong hang động đá vôi.

Trong hang động đá vôi!
Hai cậu bé trong đội cũng kinh sợ, hang động có lối đi rất phức tạp, giờ làm sao để đi ra ngoài đây?
Đó là cái gì?
Tiểu bá vương đột nhiên chỉ về một chỗ phía trước.
Lối đi mới vừa rồi còn tối thui, mơ hồ hiện ra ánh sáng đỏ hồng.
Bọn họ tiến về phía trước mấy bước thì thấy một con yêu thú đang cuộn người nằm giữa lối đi, như đã rơi vào giấc ngủ sâu.
Đột nhiên cô có ý muốn nhận đồ đệ mới.
Người ta là nam chính, chỉ tùy tiện nghe một câu đã có thể tăng tận năm cấp, nếu làm học trò, chẳng phải là...
Chờ một chút! Nam chính hình như là BUG, nếu cậu ta thăng cấp quá nhanh, chẳng phải đồng nghĩa với việc, cậu ta càng gần với mục tiêu thần tượng quốc dân.
Bị Hạt Đậu mà chính mình nuôi nuốt mất.
Khi cô kịp phản ứng lại, bốn phía đã tối om, không có chút ánh sáng nào.
Nhưng kỳ lạ là cô không hề có cảm giác đau, thậm chí còn cảm thấy rất thoải mái.
Mặc dù có thể thu làm linh thú, nhưng dựa theo tình hình chung mà nói, nó chưa chết thì người ta sẽ không từ bỏ, hôm nay dù bà bà có cứu con yêu thú kia, thì có lẽ ngày hôm sau nó cũng sẽ bị những tu sĩ khác giết chết.


Ừm...
Đây là một vấn đề rất có chiều sâu.
Chúc Dao sờ cằm một cái, suy nghĩ một chút rồi nói:
Thật ra thì ta không có lý do gì cả.

Kia chẳng phải là con yêu thú vừa mới...
Dạ Kình Thương khiếp sợ.

Con thú Nham Ấn vừa nãy.
Chúc Dao bước nhanh về phía trước, dùng linh khí dò xét một chút, phát hiện hơi thở của nó vẫn khá ổn định, không có gì đáng ngại, cô liền thở phào nhẹ nhõm, may mà nó không tự phát nổ.
Tiểu bá vương cũng đi lên trước, cẩn thận quan sát một lát:
Sao lại biến thành màu đỏ, hơn nữa còn nhỏ như vậy?

Dù ngươi nói sau này...

Chúc Dao cười một tiếng:
Tương lai dù có thế nào, thì cũng là chuyện tương lai.
Có lẽ một ngày nào đó nó sẽ chết, hoặc giả như có người cứu nó, nhưng nó lại đi hại tu sĩ khác.
Nó bị thương thành như vậy, nhưng vẫn coi giữ tại chỗ, muốn che chở hình ảnh giả dối đó.
Nó muốn dùng tính mạng bảo vệ ta, ngay cả một yêu thú còn trọng tình nghĩa như vậy.
Ta là người, sao lại không làm được điều này? Nên ta lấy mạng mình để cứu nó cũng phải.

Biến dị!
Chúc Dao khẳng định:
Nó thăng cấp lên yêu thú cấp năm thất bại.
Nhưng vì bị cưỡng ép gián đoạn quá trình lên cấp, nên dẫn đến việc biến dị thành màu đỏ.
Ấy, thế này không biết là tốt hay xấu nữa, thú biến dị sẽ mạnh hơn thú phổ thông, nhưng nó lại giảm một cấp, rơi vào giấc ngủ say.
Xem ra một năm rưỡi tiếp theo vẫn phải ngủ say.
Trong số bọn họ, tu vi của cậu ta là thấp.
nhất, muốn đuổi theo các cô cũng không dễ dàng, nhưng trên đường đi, cậu ta không hề than phiền, hay kêu mọi người dừng lại, không thể không nói, cậu ta đúng là một chàng trai chân chính.
Chúc Dao thở dài một tiếng, bày ra một trận pháp gọi linh khí, dặn bọn họ bổ sung linh lực.
Nhân quả trên thế gian này rất khó nói.
Nhưng nếu mỗi khi làm việc gì cũng phải tốn nhiều thời gian nghĩ về nhân quả như vậy, thì làm gì còn thời gian làm việc nữa? Điều ta làm, chính là xuất phát từ chính trái tim của ta.
Ít nhất thì ta đã không bán đứng lương tâm mình.
Dạ Kình Thương vừa như ngộ ra điều gì, vừa như thắc mắc hơn, mắt cậu ta càng lúc càng trống rỗng, lẩm bẩm thì thầm:
Làm theo trái tim...
Linh khí xung quanh bắt đầu trở nên bất ổn, linh khí ngũ hành như bị cái gì hấp dẫn, điên cuồng vọt về phía Dạ Kình Thương.

Bà bà...
Mặt cậu ta cũng đầy vẻ khó hiểu và hốt hoảng, quá nhiều linh khí khiến cậu ta khó chịu đứng lên, sắc mặt bắt đầu trở nên trắng bệch, mồ hôi hột toát ra từ đỉnh đầu.
Đây là...
Hạt đậu, ăn luôn ba người các cô rồi.
Thật xin lỗi, hình như cô đã nuôi phải thứ gì kỳ quái rồi.
Chúc Dao bị ăn.
Tiểu Bạch ngơ ngác khó hiểu, nhìn cậu ta hồi lâu, trong mắt thoáng vẻ ngưỡng mộ, cũng ngồi xuống bên cạnh Chúc Dao hỗ trợ.
Dạ Kình Thương ngồi thiền suốt năm, sáu giờ, linh khí xung quanh mới dần ổn định lại.
Còn tu vi của cậu ta thì nhảy từ Luyện Khí tầng một lên Luyện Khí tầng năm.
dấu chân cũng không có! Rất tốt, cả đoàn đều không bị thương! Lúc này Chúc Dao mới bắt đầu quan sát xung quanh, hình như đây là một lối đi vào hang động trên núi, rất sâu.

Không phải chúng ta bị ăn rồi sao? Sao lại ở chỗ này?
Dạ Kình Thương hỏi.
Chúc Dao sờ vách đá một cái, lờ mờ cảm nhận được chấn động từ trận pháp chuyển dịch không gian:
Hắn là chúng ta đã bị chuyển dịch tới một chỗ khác, hình như đây là một lối đi trong lòng đất.
Mặt phẳng dưới chân rất mềm mại, cảm giác này không tệ, còn khá đàn hồi.
Cô không nhịn được đạp thêm mấy cái, rồi bỗng cảm thấy mấy nhãn hiệu thảm nổi tiếng đều là đồ bỏ đi.
Cô đang định nhìn rõ hơn thì mấy tiếng rên rỉ vang lên.

Đậu...
Một viên đậu màu xanh bỗng lăn ra từ móng vuốt con yêu thú đỏ, chớp mắt nó đã co lại, biến thành kích cỡ một viên trân châu.

Là hạt đậu vừa nãy!
Tiểu bá vương hoảng sợ, lập tức gọi vũ khí của mình ra.
Nhưng hạt đậu kia chỉ lăn trên đất, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Chúc Dao nhìn kỹ lại toàn thân con thú, nó đã biến thành màu đỏ, dáng người nhỏ gấp mấy lần, nhưng linh khí trên người lại càng ngưng tụ hơn, vết thương trên người nó cũng bắt đầu khép lại.
Nhưng nó bị thương quá nặng, đoán chừng một năm rưỡi nữa vẫn chưa tỉnh lại được.
Đây là...
Dọc đường đi không nhịn được cứ oán niệm người nào đó.

Bà bà...
Mặt cậu ta đầy vẻ thấp thỏm:
Dạ Kình Thương làm điều gì không được tốt sao?

Không, nhóc làm quá tốt!
Tốt quá mức rồi.
Cậu ta lại càng hoảng loạn, cho rằng cô đang bất mãn với mình:
Bà bà, bà bà đừng nóng, từ chất linh căn của ta quá kém, dù giác ngộ cũng chỉ lên được Luyện Khí tầng năm.
Cứ như đang ngồi phi cơ vậy, tốc độ tăng nhanh ngoài ý muốn.
Khi cậu ta mở mắt ra thì đã qua một ngày, hít sâu một hơi, cảm nhận được lượng lớn linh khí trong cơ thể, khuôn mặt hiền hòa thoáng hiện ý cười, vui vẻ nhìn về phía Chúc Dao:
Bà bà...


Thấy rồi thấy rồi.
Không hổ là nam chính nha, chốc lát đã lên hẳn năm cấp.
Hai đứa lại chưa tích cốc, không thể ở đây lâu được.

Thế còn con yêu thú này?
Tiểu Bạch chỉ con thú trên mặt đất.
Chúc bao suy nghĩ một chút, thuật tay bày ra mấy trận pháp phòng ngự cho nó:
Như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa.
Lúc này cô mới dẫn hai cậu thiếu niên đi vào trong một lối đi.
Đi sâu vào bên trong mới biết, hang động này lớn đến mức nào, bên trong khắp nơi đều là ngã ba, một con đường lại chia ra
n
hướng đi khác nhau.

Nhóc không sao chứ?
Cổ đỡ tiểu bá vương trên đất dậy.
Tiểu Bạch lắc đầu một cái:
Không sao, cảm giác như vừa bị cái gì đạp mấy phát.

Ảa a...
Chắc chắn không phải là cô làm! Chúc Dao thuận tay vỗ ngực thằng nhóc một cái, tiêu hủy chứng cứ phạm tội.

Không sao là tốt rồi, còn đứa nữa đâu?

Bà bà, ta ở bên này.
Giọng Dạ Kình Thương vang lên từ bên cạnh, người cậu ta vẫn rất gọn gàng, trên người không hề có vết thương gì...
Xin lỗi.
Đây chỉ là phản xạ có điều kiện mà thôi.

Ngươi nói tiếp đi.


Ta có thể hỏi bà bà tại sao lại muốn cứu con yêu thú kia không?
Cậu ta vẫn có vẻ nghi hoặc, nói:
Yêu thú và tu sĩ vốn là hai thế lực đối nghịch.

Mau ngồi xuống điều tức, dẫn khí vào cơ thể.
Chúc Dao trầm giọng nói:
Ngưng thần tĩnh khí, đừng hoảng loạn.
Suy nghĩ xem ngươi vừa giác ngộ được điều gì!
Lúc này cậu ta mới ngồi xếp bằng một lần nữa, hít sâu một hơi, dẫn linh khí xung quanh vào cơ thể.
Tiểu bá vương cũng bị động tỉnh khác lạ này đánh thức:
Lão lão, đây là?

Cậu ta đang giác ngộ.
Chúc Dao giải thích một câu đơn giản, rồi kéo Tiểu Bạch ngồi ra xa một chút, điều chỉnh trận pháp hấp dẫn linh khí, ngồi bên cạnh hỗ trợ.
Nhưng bà bà yên tâm, sau này ta sẽ tiếp tục cố gắng.

Nhất định không được làm thế!


A?


Ấy...
Nó không giết ta, nên ta giúp nó nhổ răng...
à không đúng, là rút móc bị kẹt ra mới đúng.
Tinta đi, răng chỉ là điều không ngờ đến thôi.

Thậm chí sau đó, ngươi cũng nhìn thấy, Triệu Lợi đã lợi dụng hình ảnh của ta để dẫn nó ra ngoài.
Hai thiếu niên nghe lời, gật đầu một cái, dựa sát vào nhau rồi bắt đầu ngồi thiền.
Cô móc hạt đậu trong ngực ra nghiên cứu hồi lâu, vẫn không nhìn ra so với trước kia nó có khác chỗ nào, vẫn giống như lúc cô em Tiểu Thiển nói, không có trí tuệ, ngay cả linh hồn cũng không có.

Bà bà!
Dạ Kình Thương đang ngồi yên bỗng lên tiếng, tỏ vẻ nghi ngờ nhìn cô.
Ý ta là, nhóc đã làm rất tốt rồi.
Đừng có thăng cấp nữa, rất dọa người được chưa? Lúc này cậu ta mới nghi ngờ gật đầu một cái.

Chúc Dao thật sự không biết phải làm gì với Dạ Kình Thương mới được.

Theo lý mà nói, một thiếu niên có thế giới quan hoàn chỉnh, tốt đẹp như vậy, cô thật sự không xuống tay chèn ép được.

Mà điều quan trọng là, dù cô có thể tàn nhẫn ra tay, thì cũng không tìm được cách hành động.

Theo kịch bản, lần buff duy nhất của cậu thiếu niên này chính là truyền thừa của đan tông.

Nhưng nếu không phải do bản thân cậu ta giác ngộ, thì dù có truyền thừa hay không cũng chẳng có đất dùng.

Ở thời hiện đại còn có trên dưới năm ngàn năm kiến thức Trung Hoa để học này? Nhưng cũng chẳng tìm được mấy người như Einstein.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.