• 1,148

Chương 295: Hành động quét sạch củ cải


Ngọc Ngôn cúi đầu nhìn cô, ý bảo cô cứ nói đi.

Chúc Dao cười hề hề:
Rất đơn giản, Dạ Kình Thương sở dĩ là BUG, bởi cậu ta tạo ra một sự l8ệch lạc cho người đời, hoặc có thể nói là tạo ra một hình mẫu phát triển theo hướng sai lầm. Người khác đều học tập noi theo

Kẻ nào dám bắt nạt Nhị Cẩu nhà ta!?
Một người đàn bà làm nông cầm cuốc lao ra.
Chúc Dao giật mình đánh thót, cô bỏ chạy bạt mạng. Chạy thẳng một mạch mới thoát khỏi người đàn bà làm nông đáng sợ kia.
Sắc mặt Ngọc Ngôn lạnh đi, hắn sửa lời cô:
Nàng là truyền nhân của Ngọc Lâm Phong ta!


Ấy...
Sư phụ huynh có cần phải để ý tiểu tiết vụn vặt thể không?
Ý ta là xuất phát điểm quá cao, mọi người sẽ thấy ta không cùng tầng lớp, hơn nữa ta còn là một cây bồ công anh thành tinh nữa! Không cùng một
chuyện không?


...
Có thể từ chối được không?
Ta bận lắm!


Trúc Cơ thì sao chứ? Chỉ là một đứa ngũ linh căn thôi, đời này cũng chỉ dừng lại ở Trúc Cơ.


Chuyện này còn chưa chắc, nghe nói Khúc Khuất chân nhân coi trọng nó lắm!


Bà bà, người đã về rồi.
Cô vừa trở lại Thiên Tề Phong đã thấy Dạ Kình Thương chờ sẵn trước cửa, vẻ mặt rạng rỡ chào hỏi cô.

Yo, bạn học Tiểu Thương!
Chúc Dao tươi cười đáp lại, vẫy vẫy tay với cậu ta. Quan sát kỹ một chút, cậu ta đích xác đã Trúc Cơ thành công, linh khí trên người cũng nồng đậm hơn:
Chúc mừng cậu lên Trúc Cơ rồi.


Cho nên ta phải tìm một thiếu niên dân đen có tam quan đúng đắn để nâng đỡ.
Dựa vào kinh nghiệm sửa BUG bao năm nay của cô, hơn nữa còn có trường hợp tiền lệ thành công của Củ Cải, dạy dỗ thêm một thiếu
niên tích cực tiến tới, chắc cũng không phải chuyện khó nhỉ? Với lại, còn có sự phụ cô cũng ở đây cơ mà.

Không... Không có việc gì!
Chúc Dao đứng thẳng dậy, sư phụ, huynh làm gì thế? Sao đột nhiên khiến Đậu Đậu lạnh toát như vậy?
Ha ha ha... Đa tạ đan dược của cậu! Ái ui...
Nóng nóng nóng nóng! Sao tự nhiên lại
chuyển thành nóng rồi?

Bà bà...
Thực sự không có việc gì chứ?

Không sao đâu!
Chúc Dao nghiến răng chống chịu, loạng choạng đứng lên tươi cười:
Ha ha ha! Cái đó... Ta đột nhiên nhớ ra, bếp ga trong nhà chưa tắt! Ta về trước nhé, tạm biệt!
Cô chạy thục mạng, vọt vào trong
có tu sĩ tồn tại.
Thế nhưng cô tràn đầy tự tin như vậy lại bị hiện thực và bôm bốp vào mặt.

Đây là cái gì?
Người trước giờ chưa từng uống thuốc, bày tỏ chẳng hiểu biết gì.

Phá chướng đan.

.

Đại thẩm kia ơi...


Oa hu hu, mẹ ơi... Cái dị kỳ lạ này muốn đánh con!


...
Ta đánh nhóc lúc nào thể:

Đừng khóc nữa mà!


Oa a hu hu... Mẹ ơi, dì ấy còn hung dữ với con... Oa hu hu!

Chúc Dao: Tóc của ta (UT)
Chúc Dao chưa kịp làm thầy mà thân đã tàn tạ, thế là quyết định tạm gác chuyên nhận nuôi củ cải mới lại lê thân tàn rệu rã đi về phái Húc Nguyên, tâm trạng mệt mỏi. Cô cảm thấy cả đời này chẳng muốn gặp thằng
Mười phút sau...
Hai người chật vật lắm mới trốn thoát được.
đệ tử như vậy ắt sẽ tìm được người thích hợp. Quả thực không được thì xuống núi. Thế gian rộng lớn như vậy, sẽ tìm được một cây củ cải thích hợp.
N tháng sau.
Chúc Dao bỗng chốc nổi giận, xách ngay cậu ta xuống:
Đệ thì hay rồi, đệ đi đi xem nào!


Đi thì đi!
Tiểu Bát nghênh nghênh hếch cái mặt, từ trên đầu cô nhảy xuống. Rõ là không bay nổi, nhưng cậu ta vẫn cố đập đôi cánh nhỏ đi thẳng về phía một nhà nọ.
cậu ta, hơn 3nữa càng học thì thế giới càng lệch lạc, cuối cùng khiến thế giới này đi theo hướng diệt vong. Nếu muốn giải quyết gọn một mẻ, thì tạo ra một tấm9 gương kiểu mẫu tốt hơn cho người đời là được chứ gì? Có
tu vi cao hơn cậu ta, có vận khí tốt hơn cậu ta, có danh vọng hơn cậu ta, ngày c6àng nổi bật hơn cậu ta, tốt nhất là kiểu có thể phi thăng trực tiếp lên luôn ấy. Bao tấm gương châu ngọc khác phía trước, dù cho cậu ta có
làm trái lẽ trời thế nào, người đời chỉ cần đem ra so sánh, thì tự nhiên người ta sẽ không học theo cậu ta nữa.

Cậu ta cười ngượng ngùng:
Nếu bà bà thích, sau này ta sẽ luyện thêm nhiều đan dược hơn cho người.


Cậu không cần khách sáo đầu, thực ra ta... Úi!
Chúc Dao mới nhận lấy đan dược, đang muốn cầm săm soi cẩn thận một chút, đột nhiên cô cảm thấy phần ngực lạnh buốt, hệt như tảng băng vỡ, lạnh thấu tận tim, trái

Đánh chết cái con buôn người này đi!

Nửa tháng, cô đi lòng vòng gần hết thôn xóm xung quanh, không thu nhận nổi một đồ đệ, lại còn bị người ta coi là kẻ buôn người phải đề phòng. Dù người dân thôn nào nhìn thấy cô, họ đều chẳng nói chẳng rằng giơ

Chị gái ơi, trong nhà có đứa nhỏ nào tầm mười tuổi không? Ta xem linh căn giúp nó nhé?


Mọi người mau ra đây, cái đứa lừa đảo kia lại tới rồi.

Cô vẫn chưa kịp hoàn hồn, hít mấy hơi thật sâu, sư phụ, loài người thật đáng sợ, ta muốn quay về làm một cây bồ công anh yên tĩnh.
Từ khi quyết định sẽ bồi dưỡng một tấm gương tốt, Chúc Dao lại khổ sở bắt đầu lên đường tìm kiếm đối tượng. Cô vốn dĩ định túm lấy một đứa ngay ngoài của phái Húc Nghiêu là được, kiểu gì cũng có một đứa có tạm

Không sao, vậy lúc nào bà bà không bận thì ta tới nhé?

Này, cậu cứ bám víu vào lời ta nói làm gì?

Chim... Có chim kìa!
Đứa nhóc thối giơ bàn tay đầy bùn của nó lên, hăng hái chạy vội qua, hai tay vồ lấy liền chụp được cánh của cậu ta, tiện tay khiến cả người cậu ta dính đầy bùn.
Tiểu Bát bỗng chốc ngẩn ra, bắt đầu vùng vẫy:
A, buông ra! Tên người phàm ngu xuẩn này... A! Lông vũ của ta!... Đừng có nhổ lông của ta!


Ta không làm được!
Chúc Dao lắc đầu:
Tấm gương ấy nhất định phải là một kẻ đi từ tầng thấp đi lên. Nhiều người bắt chước theo Dạ Kình Thương như vậy là bởi cậu ta nguyên bản chỉ là ngũ linh căn, lại còn là đệ tử
ngoại môn. Từng bước một leo lên đỉnh cao của giới tu tiên, chỉ có khởi điểm ngược dòng khó khăn nhất như vậy, mới có thể thu hút sự đồng cảm của mọi người. Người khác sẽ cho rằng, một kẻ chỉ có ngũ linh căn

Thần kinh à!


.
Đó là một nhà làm nghề nông, hàng rào xung quanh cũng chỉ cao tầm thắt lưng. Tiểu Bát trèo lên đó, ho nhẹ một tiếng, nói với đứa bé đang nghịch bùn trong sân, ra vẻ vô cùng cách:
Người phàm kia, ta là Thần tộc
phượng hoàng, đang có ý định thu nhận ngươi...


Trong lòng nàng đã định chọn ai chưa?

Chúc Dao cụp mắt xuống:
Chưa có!
Nếu có thì cô đã không bối rối như vậy. Cô cảm thấy trồng củ cải phải bắt đầu từ nhỏ, thì mới có thể nuôi nấng thành một đứa trẻ có cái nhìn đúng đắn, trong môn phái này nhiều
lắm.

Chúc Dao cứng đờ cả người, tay chân luống cuống an ủi:
Này này này, nhóc khóc gì chứ? Ta đâu có đánh nhóc?


Đại tỷ, ta thấy con trai tỷ có cốt cách khác lạ, là căn cơ tu tiên tốt, không bằng để nó theo ta vào con đường này đi?


Con ta là khuê nữ.


Nó là đứa đần mà.


Ông à, cháu trai ông còn nhỏ đã hiểu chuyện vậy, xem ra là người có khí vận lớn, không bằng gia nhập môn phái tu tiên của ta đi?

Khóe miệng Chúc Dao giật giật, cô thở dài một cái, đành phải giải cứu con phượng hoàng ngu ngốc nào đó, tách cậu ta ra khỏi tay đứa bé:
Bạn nhỏ này, bắt nạt động vật là không đúng đâu!


Chim.
Đứa nhỏ hơi không cam lòng, nó với tay tới chỗ con chim non bị người khác lấy mất, tay nó chấp chới muốn đoạt lại. Rồi nó ngẩng đầu nhìn sửng sốt, chăm chú ngó lên tóc cô một hồi lâu, đứa bé thốt lên:
Tổ
Hai mắt cậu ta như đang phát sáng:
Ta luôn cảm thấy bà bà biết rất nhiều... thứ quan trọng. Kình Thương cũng muốn trở thành người giống như bà bà.

Thành người giống như cô, vậy thì cậu làm chuyển qua Thái Lan trước đi đã.
nhóc nào nữa.

Nghe nói đệ tử ngũ căn linh ở Phù Linh Phong kia lên Trúc Cơ rồi.


Ấy, tính tình của Khúc Khuất chân nhân, cả môn phái ai mà chẳng biết? Chắc chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi. Nó phải may lắm mới có thể tiến vào nội môn đấy.


Ha ha ha ha... Nói cũng phải! Cơ mà nghe nói Bạch sư huynh cũng đang bế quan Trúc Cơ.


Khụ khụ, cậu tìm ta là để cảm ơn ta à?

Cậu ta sửng sốt, lúc này mới nhớ chính sự, bèn lôi ra một cái chai màu đỏ trong túi, đưa cho cô:
Bà bà, đan dược này là gần đây ta mới luyện ra được, tuy không phải thứ gì quý giá nhưng cũng là chút tấm lòng của ta.

Lần trước gặp cậu ta, cậu ta mới là Luyện Khí tầng tám, mới được mấy tháng thôi mà? Sao mà nhanh vậy?
Ước chừng nội dung kịch bản đã bị đẩy nhanh năm năm rồi! Còn cả Tiểu Bạch nữa, cậu ta cũng bị quan Trúc Cơ luôn rồi. Cô còn tưởng lý do lâu lắm không gặp được cậu ta là bởi Khúc Nghệ đã nói rõ ràng mọi chuyện

Bạn nhỏ, mấy tuổi rồi? Ta xem thử linh căn cho nhóc được không? Có sự phụ chưa? Có muốn đi cùng dì không?
Chúc Dao hiền từ nhìn đứa nhỏ đang gặm mứt quả.
Củ cải nhỏ hơi nghiêng đầu ngây ngẩn, mứt quả trong tay rung rung, đôi mắt to ngân ngấn nước, bắt đầu có nước mắt chực chờ trào ra, và một tiếng, nó khóc rung động cả trời đất:
A... Mẹ ơi, chỗ này có một di kỳ lạ
gạch vùng dao đuổi tới. Hết lần này tới lần khác cô lại chẳng thể ra tay với người phàm.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, cô đường đường là một tu sĩ Kim Đan, à nhầm, tu sĩ Hóa Thần, tự mình chạy tới thu nhận đồ đệ vốn phải là chuyện dễ dàng với cô cơ mà. Kết quả lại bị người người nhà nhà coi là biến thái.
chủng tộc, sẽ không tạo ra sự đồng cảm, trong mắt người khác ta đã là một chị gái xinh đẹp nhà giàu rồi.
Sao nghĩ tới đây lại thấy thoải mái chút chút nhỉ?
Ta của hiện tại không thể làm được.


Cho nên?

chim!


...
Ngươi mới là tổ chim, cả nhà người đều là tổ chim.

Ừ ừ ừ ừ ừ ừ!
Cô gật đầu điên cuồng.
Tiểu Bát: Lông vũ của ta... (TL-T
quan ngay thẳng. Kết quả đi dạo khắp một vòng mới biết, môn phái mười năm mới tuyển chọn đồ đệ một lần. Năm năm trước đó, củ cải nhỏ lúc ấy đã biến thành củ cải lớn trưởng thành rồi. Muốn gieo củ cải thì phải
năm năm sau mới có.

Tổ chim, lấy tổ chim...
Đứa bé hưng phấn đưa tay về phía mái tóc cô.

Ngươi làm gì thế? Này... Đừng có giật tóc ta! Buông ra... Ái ui, đau quá đau quá... Tara tay bây giờ! Ta ra tay thật đấy! Ái ui...


Đây là con trai ta, năm nay 30 tuổi rồi.


Bà ơi, đứa nhỏ nhà bà xem ra có linh căn đấy. Ta là thái sư thúc của phái Húc Nguyên, chuyển tới thu nhận đồ đệ!

Ngọc Ngôn suy tư hồi lâu, lát sau mới gật đầu, đây đích thực là biện pháp, hắn nhìn ngắm vẻ mặt vui vẻ hưng phấn của đồ đệ nhà mình.

Nàng định làm... tấm gương ấy à?
Với khí vận nghịch thiên đến cùng cực của đồ đệ thì chuyện này rất dễ thực hiện.
Cậu ta hơi ngượng ngùng gãi đầu một cái:
May mà có câu nói của bà bà khi ấy, Kình Thương mới có thể hiểu thông thấu, tìm được bản tâm. Vậy nên ta mới có thể thành công tiến vào giai đoạn Trúc Cơ nhanh như
vậy.

tim như sắp vọt ra luôn rồi! Cô lạnh tê tái đến gập cả người xuống.

Bà bà, người làm sao thế?

với cậu ta, thất tình tâm trạng thường không tốt, nên mới không ra khỏi cửa! Cơ mà bây giờ tâm cảnh của cậu ta như vậy Trúc Cơ ồn à?
Vì sao cô lại có dự cảm bất thường nhỉ?
Chúc Dao sửng sốt, cô nhìn vẻ mặt dửng dưng của cậu ta, là phá chướng đan đó! Đan dược loại ba! Cậu ta mới học luyện đan được mấy ngày thôi, nhanh vậy đã có thể luyện được đan dược loại ba.
Không tệ nha nhóc
con, có tiền đồ!

điện.
Dạ Kinh Thương ngơ ngác bị bỏ lại, bếp ga là cái gì?

A a a?! Ta lại nói gì à?
Sao cô chẳng biết gì nhỉ? Đừng có dọa cô nhé, nói như cậu ta sẽ khiến cô nghĩ bản thân đã tự tay nuôi BUG đấy.
Dạ Kình Thương cười cười, dường như không muốn giải thích quá nhiều, ánh mắt nhìn cô lại tăng thêm sự quyến luyến, cậu ta gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
Không biết đệ tử có thể thường xuyên đến tìm người nói

Chim!
Không đợi cậu ta nói hết, mắt đứa bé đã sáng ngời, vẻ mặt đầy hưng phấn nhìn Tiểu Bát.
Tiểu Bát có hơi mất hứng:
Ta là phượng hoàng! Đừng có coi ta như mấy loài lông vũ cấp thấp, ta là...

như cậu ta còn có thể làm được vậy thì họ cũng có thể làm được. Nếu muốn tạo một tấm gương mới thì khởi điểm thấp nhất cũng phải là ngũ linh căn như cậu ta, tốt nhất là còn thảm hại hơn cậu ta. Mặc dù ta là ngũ
linh căn, nhưng ai cũng biết, hiện tại ta là truyền nhân của Thiên Tề Phong rồi.




Vị đại ca này, ta thấy đứa nhỏ nhà huynh thông minh lanh lợi, hai mắt tinh ranh, nhất định có ngộ tính tốt. Không bằng theo ta đi tu tiên?


Đệ tử nội môn đúng là tốt số thật!

Tiếng nói chuyện của hai đệ tử kia ngày một xa, dần dà chẳng còn câu nào lọt vào tai nữa. Chúc Dao đang bước chợt ngẩn người, Dạ Kình Thương đã Trúc Cơ rồi?
Đám người phàm không có mắt này!

Đã bảo là tỷ xấu rồi còn gì, nhìn xem, dọa trẻ con nhà người ta sợ hết hồn chưa?
Tiểu Bát ghé lại nằm úp sấp trên đầu cô, vẻ mặt có hơi hả hê chọc ngoáy.
Ngọc Ngôn càng nhíu chặt hàng lông mày, nghĩ tới chuyện sau này bên cạnh đệ tử sẽ có thêm một thằng nhóc thối chướng mắt lẽo đẽo bám theo, hắn lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Quả nhiên, nếu lúc đầu đồ đệ ở thể
giới bên kia phá hỏng máy tính xách tay đi, thì sẽ chẳng phải trông nom để tâm tới mấy chuyện nát bét này.

Thất tỷ...


Người phàm đáng sợ quá.

Hết cách, cô đành phải xuống núi, đi thử vận may trong mấy thôn quanh phái Húc Nghiêu.
Vốn tưởng sẽ ngon ăn, dù sao người phàm tuy không phải tu sĩ, nhưng qua nhiều năm được các môn phái tu tiên mở mang trí óc, thì cũng rõ ràng chuyện tu tiên hơn, sẽ không giống mấy người phàm còn chẳng biết

A? Là đệ tử được Khúc Khuất chân nhân thu nhận năm năm trước sao?


Đúng thế, mới có năm năm thôi đó! Ngay đến song linh căn cũng chưa nhanh như vậy đâu.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.