Chương 297: Vật về chủ cũ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 3130 chữ
- 2022-02-04 04:37:06
Khúc Giang sững sờ, cậu phản bác lên đến miệng thì phải nuốt xuống. Đúng là như vậy, trận pháp đã được phá giải! Cái cớ 8chỉ có mình sư thúc mới có thể tiến vào đã không còn tác dụng nữa. Chỉ cần tin tức này bị
truyền ra, ắt sẽ khiế3n các môn các phái khác thèm khát, đến lúc đó thì không ai đoán được liệu có xảy ra vấn đề gì hay không. Cho dù ông ta 9có lòng thì cũng không thể để Chúc Dao tiếp tục gánh vác danh hiệu chủ
nhân Thiên Tỉ Phong được.
Sư... chẳng trách, hóa ra là Vọng Thượng...
Cậu ta nghĩ đến Thiên Tề Phong một cách rất tự nhiên.
Dĩ nhiên là không phải!
Chúc Dao lắc đầu:
Đây là sư phụ của ta trước khi vào phái Húc Nguyên, là vị sư phụ duy nhất.
Tiểu bá vương vẫn không hiểu ra sao, chẳng phải lão lao là bồ công anh thành tinh à? Lão lao có sư phụ, chẳng lẽ là... bồ công anh già hơn?
đủ các danh nghĩa tới thăm hỏi, phái Húc Nghiêu khó lòng phòng bị.
Cứ như vậy còn không bằng lúc chưa chiếm được Thiên Tề Phong.
Đương nhiên Chúc Dao đã xuống núi hoàn toàn không biết những điều này, cô đang đạp trên phi kiểm, nhanh chóng bay đi, tay trái một hạt đậu, tay phải một con chim, phía sau còn có một nhóc béo... ặc ặc, là một
Cứ như vậy, bọn họ lại không dám tung tin tức Chúc Dao đã rời đi ra, cũng không ai truy cứu gì việc Tiểu Bạch nữa cả. Lại thêm Khúc Giang cố ý bỏ qua, cho nên ngoại trừ mấy vị lãnh đạo cao cấp ngày hôm đó, sự việc
linh căn của Tiểu Bạch không hề bị truyền ra ngoài. Trong phải thiếu một đệ tử và một vị sư thúc trên danh nghĩa mà thôi, cũng không có khác biệt quá lớn so với quá khứ.
Nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, lúc ban đầu còn tốt, lâu ngày chắc chắn sẽ có sơ hở. Bất cứ lúc nào bên ngoài sơn môn cũng có những kẻ rảnh rỗi tới tìm hiểu tin tức, cũng có môn phái dùng
Khúc Giang cuống cuồng nói:
Sư thúc, người muốn rời khỏi phái Húc Nghiêu thật à?
Rời đi sẽ tốt hơn.
Chúc Dao vỗ vai ông ta, nói những lời từ tận đáy lòng:
Việc ngày hôm nay chính Tiểu Bạch cũng là người bị hại. Cho dù cuối cùng ông không truy cứu, dùng toàn lực để bảo vệ nó, thế nhưng tội
danh che giấu linh căn vẫn sẽ bị đổ lên đầu nó. Sau này khi nó ở trong môn phái e rằng sẽ khốn khổ hơn những đệ tử ngũ linh căn khác nhiều. Cho dù ta và ông có thể quan tâm tới nhưng cũng không thể bất cứ lúc nào
Biết nói chuyện thì sao chứ?
Tiểu Bát lườm Tiểu Bạch:
Ta còn tinh thông ngôn ngữ yêu thú, tinh quái, Thần tộc... nữa đó!
Tiểu Bạch quan sát đánh giá nó, vốn cậu chỉ cho rằng đây là một con chim có bề ngoài xinh đẹp, cho dù hình dáng hơi mập nhưng linh khí trên người không nồng nặc, nhiều nhất cũng chỉ xem như linh thú cấp một,
không ngờ rằng nó có thể nói chuyện, hơn nữa hình như đã mở linh trí.
chí là còn hoàn thành xuất sắc. Cô cũng chưa từng yêu cầu ông ta bất kỳ điều gì, thế nhưng đối với những việc mà ông ta đề nghị, cô đều nhận lời làm theo. Thậm chí ông ta từng có suy nghĩ trời sinh cô đã thích hợp
với thân phận này.
Khúc Giang hoang mang không biết phải làm sao, nhưng những người khác lại hưng phấn thảo luận về Thiên Tề Phong, yêu cầu Chúc Dao dẫn bọn họ đi tới kiểm tra.
linh thạch lát thành, ở vị trí chính giữa có một cái hố hình vuông, vô cùng dễ thấy. Ông ta lập tức nhớ tới lời chúc sư thúc nói, đồ đạc bên trong vẫn còn nguyên, chỉ lấy đi một viên gạch, hiện giờ xem ra là thật. Nhưng
vì sao chứ? Ông ta có cảm giác làm vậy chẳng khác nào vì nhặt hạt vừng mà đánh rơi dưa hấu cả?!
Cảm giác khó chịu đạt tới cực điểm khi ông ta đi ra mà không nhìn thấy Chúc Dao và Bạch Chí Viễn đâu, thế nhưng sau đó ông ta đã bị một đống việc vặt vãnh chiếm hết suy nghĩ.
Tiểu bá vương bị hắn nhìn như vậy, cả người run lên, trong nháy mắt đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, gió lạnh rét căm căm thổi qua khiến cậu nhóc sắp đóng băng lại. Người này là ai vậy, đáng sợ quá!
Lão Lão...
Cậu nhóc không chịu được gọi Chúc Dao, bị dọa sợ quên cả việc nôn ra máu:
Vị... vị tiền bối này là...
Lúc này Chúc Dao mới nhớ ra cậu nhóc chưa từng gặp sư phụ nhà mình, nghĩ lại cảnh sau này sẽ dẫn theo cậu nhóc quẩy khắp nơi, nên cô không hề giấu giếm:
Đây là sư phụ của ta.
Chúc Dao đang nhìn căn nhà thì sư phụ đã nhấn cô lên giường, nhưng không thể làm gì cả, trước khi hắn quay trở về trong hạt đậu vẫn không quên đắp chăn cho cô.
Chúc Dao: Chẳng phải chúng ta là một đôi à?
Trăng lạnh như nước.
Ánh mắt của những người có mặt sáng rực lên, không chờ đợi thêm được nữa, tiến vào trong, chỉ để lại mình Khúc Giang mặt buồn thiu.
Tiểu sự thúc...
Ông bị táo bón à?
Sao mặt mày nhăn nhó hết lại thế kia?
thiếu niên đi theo!
Vốn cố định về Tĩnh U Cốc, nhưng nhìn tiểu bá vương đang bị thương nặng, cô đành phải tìm một thị trấn để giải quyết ổn thỏa, xem như đi du lịch ngắm cảnh.
Không chờ đến được chợ tu tiên gần nhất, người hầu mới online của cô, bạn học tiểu bá vương đã phun ra một đóa hoa màu đẹp mê hồn. Cô không thể không dừng lại, định chữa trị cho cậu nhóc.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, lập tức truyền ấm cho Đậu Đậu trong ngực:
Sư phụ, phá giải trận pháp này thế nào?
Trận pháp Ngũ Hành Huyền Lôi.
Giọng nói trong trẻo lạnh lẽo của sư phụ vang lên ở đáy lòng, một hình ảnh lập tức xuất hiện trong đầu cô, bao gồm pháp chủ phá trận, trận hình sau khi thôi diễn, còn có phương
pháp bày trận...
Sau đó Ngọc Ngôn cũng không bài xích việc giải phong ấn nữa, sắc mặt cũng tốt hơn, một tay kết ấn niệm một câu thuật pháp, giơ tay vung lên, một luồng sáng trắng tiến vào giữa trán tiểu bá vương.
Xong rồi.
Hả?!
Tiểu Bạch vội vàng cảm nhận, phát hiện linh lực bị ngăn trở trong cơ thể quả nhiên đã thông thuận, cũng xuất hiện thêm ba khu linh nguyên xa lạ, bên trong trống rỗng. Quả nhiên đã được phá giải, quá nhanh
Thôi được rồi, tiểu bá vương.
Chúc Dao vỗ vai cậu nhóc:
Sau này chúng ta là người ngồi chung một thuyền, nhân cơ hội này ta cũng giới thiệu cho nhóc biết luôn, đây là đệ đệ của ta.
Cô kéo con chim ngốc đang
nằm sấp trên đầu mình đóng giả đồ trang sức xuống.
Tiểu Bạch:
..
Có sự phụ thì thôi, nhưng đệ đệ thì là chuyện quái quỷ gì vậy? Rõ ràng đây là một con chim mà! Bồ công anh và chim có quan hệ máu mủ sao? Thế giới của yêu tinh yêu quái thật là khó hiểu.
Khóe miệng Khúc Giang giật giật, thở dài nói:
Xin sư thúc thứ lỗi, Thiên Tề Phong...
Không có việc gì.
Chúc Dao phất tay, tỏ thái độ không thèm quan tâm, đáp:
Vốn là do tổ tiên để lại cho các vị, ta cũng chỉ tạm thời canh gác giúp các vị mấy năm mà thôi. Yên tâm đi, đồ đạc bên trong vẫn còn
nguyên, ta không đụng tới một viên gạch... Ặc, thôi được rồi, ta chỉ lấy một viên gạch.
Hơn nữa còn tặng người khác:
Ta không có cách nào trả lại thứ đó, xem như là tiền lương năm năm qua của ta đi.
Chúc Dao nhân cơ hội bọn họ đang thảo luận để chữa trị vết thương giúp tiểu bá vương, khi nghe thấy yêu cầu này, cô không hề từ chối, dẫn theo cả đám người, rồng rắn nối đuôi nhau quay về.
Trên mặt tất cả mọi người đều không thể giấu được nét hưng phấn. Chúc Dao đột nhiên có ảo giác như mình đang ăn Tết, cầm đầu đám nhóc con trong khu chung cư đi ra ngoài đốt pháo.
Thế nhưng lúc tới cổng, cả đám người lập tức sững sờ.
Chúc sư thúc, trận pháp này...
Rõ ràng trận pháp vẫn ở trên cửa, đã phá giải đâu?
Ặc...
Đậu xanh, sao cô quên mất trận pháp do sư phụ bố trí chứ.
Nó tên là Phượng Bát, nhóc cứ gọi nó là Tiểu Bát là được.
Chúc Dao tiếp tục giới thiệu:
Về phần sư phụ của ta, nhóc có thể gọi là... lão gia!
Á... Hả?!
Chẳng phải nên gọi là sư tổ à? Lão gia là cái quỷ gì? Bối phận của tinh quái hỗn loạn như vậy sao?
Mặt tiểu bá vương tỏ vẻ không hiểu, nhưng Ngọc Ngôn thì lập tức được câu
ông
kia chữa khỏi,
ông bà
, vừa nghe đã biết là một cặp
sư đồ
, ừm, hắn thích!
thì phải?! Ngay cả tu sĩ Nguyễn Anh cũng không dám tùy tiện phá giải, người kia vung tay lên đã... Bồ công anh già đều lợi hại như vậy ư?
Tiểu Bạch đang định bộc lộ sự sùng bái của mình ra thì vị sư phụ mới nhậm chức
ông
kia ngẩng đầu lên nhìn bầu trời:
Muộn rồi, đi ngủ thôi!
Đúng là hiện giờ sắc trời đã tối mịt, trăng khuyết sao thưa thớt, chỉ là nơi này vẫn còn cách khu chợ khá xa, xem ra hôm nay phải ngủ ngoài trời rồi...
Vết thương của ngươi đã lành chưa? Ta buồn ngủ rồi.
Phượng hoàng nhỏ cần ngủ nghỉ đầy đủ.
Hóa ra nó ở lại chỗ này là vì Lão Lão lo lắng cho vết thương của cậu. Tiểu Bạch gật đầu:
Ta đã không sao rồi, chỉ là tu vi...
Tu vi mất hết hả?
Tiểu Bát tiếp lời, tỏ thái độ không thèm quan tâm tới:
Yên tâm đi, cho dù tỷ của ta rất đáng ghét nhưng tỷ ấy hiểu biết rất rộng, chút tu vi của đám người như người, chỉ cần tỷ ấy ra tay, vài phút là
Ông ta6 quay đầu lại thì đập vào mắt là gương mặt bình tĩnh của Chúc Dao, cảm giác áy náy lập tức dâng lên trong lòng. Thật ra5 ngay từ ban đầu họ xác định thân phận sự thúc của cô quá nửa chỉ là vì kế sách tạm thời,
tất cả mọi người trong phái, bao gồm chính ông ta cũng không thừa nhận.
Thế nhưng nhiều năm trôi qua, ông ta thật lòng thích vị tiểu sư thúc này. Đã nhiều năm như vậy, bất kể là trong môn phái hay đổi ngoại với bên ngoài, cô đều hoàn thành tốt bổn phận của một người sư thúc, thậm
Bạch Chí Viễn điều hòa hơi thở trong cơ thể, chưa bao giờ trong cơ thể cậu ta thiếu linh khí tới mức này, trong đáy lòng cảm thấy nhói đau. Từ nhỏ cậu ta đã lớn lên trong phái Húc Nguyên, vẫn luôn luôn cố gắng trở
thành một người đệ tử giỏi có thể khiến sư phụ cảm thấy kiêu ngạo. Khi còn bé cậu ta không hiểu cái gì gọi là bể quan để vượt qua kiếp nạn sinh tử, cứ nghĩ sư phụ không thích cậu ta cho nên mới không đi ra gặp. Cho
nên cậu ta cố gắng tăng cao tu vi hơn những vị sư huynh đệ khác, muốn sớm Trúc Cơ hơn bất kỳ ai.
Cho dù vết thương của cậu nhóc dễ điều trị, thế nhưng linh căn bị phong ấn trong cơ thể lại là một vấn đề khó xử lý. Nó dường như là một loại trận pháp đặc biệt, khiến cho người khác không thể phát hiện ra, nếu như
phá giải chậm trễ, nhẹ thì bị cắn ngược, nặng thì bị phá hủy linh căn. Cho dù Chúc Dao rất tự tin về trình độ trận pháp của mình, nhưng hiện giờ vẫn không tránh khỏi việc do dự. Cho nên cô quyết định sử dụng sự trợ
giúp của khán giả trong trường quay, ặc... sư phụ ở trong đậu.
Ô... )... )...
Chỉ thấy Ngọc Ngôn vung tay lên, mảnh đất trống trước mặt bắt đầu rung động, không bao lâu sau đã tự động tạo thành một căn nhà tranh nhỏ. Tiểu Bạch trợn tròn hai mắt, trong nháy mắt đã có thể sử dụng pháp
thuật hệ Thổ và hệ Mộc để tạo thành một căn nhà, thực lực của người ông này sâu không lường được. Xem ra hôm nay không cần ngủ ngoài trời rồi.
Ai ngờ trong mấy ngày ngắn ngủi, cậu ta không còn sư phụ, không còn tu vi, còn bị trục xuất khỏi môn phái, còn liên lụy tới Lão Lão nữa...
Này, ta cảnh cáo người đó nhé, đừng có mà sờ vào lông của ta.
Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên bên cạnh:
Ngươi có gan thì thử nhổ một cọng coi, ta nướng người ngay đó!
Tiểu Bạch sững sờ, giật mình nhìn chú chim nhỏ màu đỏ lửa bên cạnh:
Ngươi... người biết nói chuyện hả?
Ngọc Ngôn ra thì ra, không nói giúp đỡ cũng không nói không đồng ý giúp đỡ, chỉ mặt lạnh như băng nhìn tiểu bá vương đang ngồi dưới đất nôn ra máu, khí lạnh trên người sắp đóng thành bằng. Trên mặt hắn hiện
rõ hai chữ, khó chịu!
Mỗi lần chữa thương cho đồ đệ nửa sống nửa chết thì cũng thôi, còn thằng nhóc này là ai? Dựa vào đâu mà đòi hắn ra tay? Quả nhiên là mấy thứ như đồ đệ của đồ đệ vô cùng đáng ghét mà!
Tiểu Bạch đang kích động thì nhìn thấy người ông mạnh mẽ kia quay người kéo bà đi vào trong nhà, sau đó... rầm một tiếng, cửa đóng chặt lại.
Thương binh Tiểu Bạch:
...
Việc này không hề giống như trong tưởng tượng!
Đột nhiên có tiếng kẽo kẹt vang lên, thứ gì đó màu đỏ lửa bị ném ra bên ngoài. Hai tay cậu nhóc hứng lấy, một con chim nhỏ màu đỏ lửa xuất hiện trong tay, đó là Tiểu Bát.
...
Cả phòng bảo vật cô không đụng tới, lại chỉ móc gạch sàn nhà?
Chao ôi! Sư thúc phá giải trận pháp này, nếu người thật lòng muốn nhận Chí Viễn làm đồ đệ, vậy đến khi đó ta...
Không cần, ta định dẫn nó đi.
cũng kè kè ở bên cạnh được.
Dư luận là một thứ vô cùng đáng sợ.
Ta không muốn nó vì vậy mà lầm đường lạc lối.
Vốn cô muốn tìm một đồ đệ ngũ linh căn, bồi dưỡng thành một tấm gương của sự chăm chỉ hơn cả Dạ Kình Thương. Sau khi biết tiểu bá vương là ngũ linh căn, đây đúng là đĩa bánh từ trên trời rơi xuống. Bất kể như
thể nào cô cũng muốn đào tạo cậu ta thành thần tượng của toàn dân.
không chừng ông trời có mắt thì sao?
Thế là Khúc Giang không khuyên tiếp nữa, đi theo đám người kia tiến vào trong điện. Khi quay đầu lại, ông ta nhìn thấy Chúc Dao đang vẫy tay chào tạm biệt mình, một cảm giác quái dị bắt đầu nảy sinh trong lòng.
Một đường đi thẳng vào trong điện, ông ta nhìn từng phòng chứa đầy vật báu của lạ mà lão tổ để lại, dù cảm thấy vui vẻ nhưng lại không hề thấy hưng phấn như dự đoán. Khi tiến vào chính điện, trên mặt đất dùng
Một người một chim, mắt lớn trừng mắt nhỏ!
Tiểu Bạch: Chẳng phải chúng ta là sự đổ à?
Tiểu Bát: Chẳng phải chúng ta là tỷ đệ hả?
Chúc Dao cẩn thận xem qua một lượt, lập tức hiểu ra, phương pháp dạy học này quả thực vô cùng tuyệt vời.
Đây là trận pháp mới được bố trí
Chúc Dao đi lên một bước, dựa theo phương pháp sư phụ dạy cho, dễ dàng phá giải trận pháp, sau đó quay đầu nhìn Khúc Giang:
Được rồi, hiện giờ ta chính thức giao Thiên Tề
Phong lại cho mọi người.
Cậu ta hiểu kỳ muốn vuốt ve lại bị móng vuốt của Tiểu Bát đẩy ra:
Ngươi muốn làm gì hả? Chớ có chạm vào bộ lông cao quý của ta, nếu như đụng vào, ta xấu như Thất tỷ thì phải làm sao?
Bộ lông của Phượng tộc
thần thánh không thể xâm phạm.
Nếu không phải Thất tỷ nhờ ta trông coi ngươi thì ta không thèm nói nhảm với hạng phàm nhân như ngươi đâu?
...
Rõ ràng là ngươi cũng bị ném ra ngoài.
Phái Húc Nghiêu chân chính đạt được Thiên Tề Phong, có nhiều đồ tốt như vậy đương nhiên là phải lấy ra sử dụng, nhưng cho ai dùng, dùng như thế nào đã trở thành một vấn đề khó. Bất kể là phân chia như thế nào
thì vẫn sẽ có người có ý kiến, Khúc Giang là người đứng đầu cũng bó tay toàn tập. Mâu thuẫn nội bộ thì cũng thôi, nhưng hiện giờ còn có cả các nhân tố bên ngoài tác động. Phân chia nhiều đồ như vậy nhất định sẽ
khiến người khác nhìn ra dấu vết, các phái khác đâu phải người mù. Trong thời gian ngắn, người thèm khát Thiên Tề Phong nhiều chưa từng có.
Chỉ là trước khi cậu nhóc thành thần tượng, cô chuyển trường cho cậu mà thôi.
Khúc Giang im lặng, sự thúc nói đúng, từ một thiên tài song linh căn biến thành phế vật ngũ linh căn, Chí Viễn xem như đã bị hủy hoại mất rồi. Thay vì để cậu ta sống cả đời trong sự xa lánh của mọi người thì không
bằng ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, nói
ngươi tu luyện lại được.
Tiểu Bạch cười đắng chát, nếu đơn giản như vậy thì tốt quá:
Hiện giờ ta là ngũ linh căn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.