• 1,148

Chương 307: Hóa lâm đừng khóc


Còn về linh căn, là cái quái gì cơ?

Đã lâu lắm rồi ông ta không gặp được một mầm non tốt khiến ông ta rung động 8đến vậy. Cho nên bất luận thế nào ông ta cũng muốn thu nhận vào trường mình. Vì thế, ông ta có thể không tiếc bất cứ gi3á nào, thu
Tiểu bá vương giận dỗi nhìn cô:
Linh thạch chúng ta mang theo đều do đám yêu thủ góp lại đấy.


...
Sao cái cảm giác phá gia chi tử này quen thể.

Hay là, ta luyện vài pháp khí đem bán nhé.
Cô khá có lòng tin vào kỹ thuật của mình đấy.

Chúng ta không có nguyên liệu.
()
Nhìn theo Chúc Dao đã ngự kiếm bay đi, trong lòng Hóa Lâm bất chợt dâng trào niềm kính ngưỡng.
Ấy, đợi chút, cái bóng đen sì đi theo sau lưng tôn giả là ai vậy?
Thành tựu độ nổi tiếng vang dội, hoàn thành!
Chúc Dao vốn định quay về rừng Ninh Linh, nhưng linh khí trên người tiểu bá vương đột nhiên trở nên khác thường, thoáng có dấu hiệu đột phá. Cô không thể không thay đổi chủ ý ngay tức khắc, thuê một cái động
danh môn, chỉ đành coi bốn biển là nhà, thực là bất hạnh. Nhưng vẫn không khỏi chịu áp bức từ các môn phái, tư chất cao ít lại càng ít. Tính ra so với tà tu còn không bằng.
Ít ra tà tu người ta còn có thể quang minh
chính đại mà cướp, tán tu vẫn phải cố kỵ chút mặt mũi:
Nhớ lại ngày đó ta dựng nên thành Tán Du này, cũng chỉ vì muốn cho tán tu có một nơi che chở, một chốn bình yên mà thôi. Nhưng nhiều năm như vậy rồi,
Không phải chỉ là đặt tên thôi sao, chuyện đặt tên gì đó chuẩn sở trường của cô rồi.

Nó là đệ tử của ta, đương nhiên là theo họ Ngọc của ta, tự là... Bá!

Hóa Lâm thấy sắc mặt hai người không tốt lắm, mới phát hiện lời nói của mình có ý châm chọc, vội vàng cứu chữa:
Ý của ta là, quán trọ lớn nhỏ trong thành này, đều thuộc thành Tán Du của ta cả. Hai vị muốn ở,
đừng nói là miễn phí linh thạch, cho dù có tặng động phủ cho hai vị cũng không vấn đề gì.
Nói rồi ông ta giơ cao tay lên vẫy một cái, chỗ mắt trận để linh thạch ở trước cửa lập tức phát ra ánh sáng xanh lục.
Chúc Dao gật đầu:
Biết! Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tán tu?
Môn phái tỷ thí đương nhiên do đại diện của các môn phái tham gia, liên quan gì đến những tán tu vô tổ chức vô kỷ luật?

Trước thì không, nhưng giờ thì có.

Đến tiểu bá vương cũng âm thầm quay đầu sang chỗ khác.

Khụ khụ, Hóa Lâm tôn giả, lại đây nói chuyện đi.
Chúc Dao thở dài, đầu đầy vạch đen vẫy vẫy tay với ông ta, ý gọi ông ta lại gần.

Ngọc đạo hữu, sư phụ của ngươi rốt c6uộc là ai? Gọi sư phụ của đạo hữu ra đây đi? Yên tâm, ta là một sự phụ rất tốt.
Khá có tiếng tăm trong giới tán tu đấy5.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, gọi người ấy ra thì ông chết chắc rồi!

Bán mấy cái trận kỳ đi vậy.


Chúng ta không có nguyên liệu.
()

Không giận sao?

Chúc Dao bật cười nắm lấy chóp đuôi nó, lắc lư mấy cái như nắm tay:
Ừm, không giận.

Chúc Dao nhíu mày, tán tu đích thực là loại lăn lộn thê thảm nhất trong tất cả đám tu sĩ, bởi vì bọn họ đa phần đều là những người có linh căn không tốt, bị các môn phái đào thải ra. Lại không chịu trở thành tà tu, loại
tồn tại gây khó chịu này, đương nhiên đến đâu cũng bị hà hiếp.

Hai vị đạo hữu, đang định đi đâu đấy?


Hết tiền rồi, về quê.
Chúc Dao đáp.

Ấy..
Vấn đề nghiêm trọng đây:
Linh thạch chúng ta mang theo đâu?

Cậu ta trầm mặc cúi đầu nhìn vào trong tay cô.

Ngoan!

Lúc này ưu thương trong mắt giao long mới dần dần tan biến, yếu đuối duỗi cái đuôi nhọn nhọn về phía cô.
Hóa Lâm run cả chân, suýt nữa thì quỳ xuống.
Tu vi Hóa thần hậu kỳ!
Còn chưa kịp đưa qua, Chúc Dao đã thuận tay đón lấy... cái túi ông ta cầm.

Cảm ơn nha, ông thật là một người tốt.

Ngay lập tức cả cái thân dài ngoằng của nó bắt đầu uốn lượn...
Không xếp cuộn như nhang muỗi nữa, giao long quay lại với dáng vẻ hùng dũng oai phong như ban đầu, lắc qua lắc lại như làm nũng.

Ai...
Ông ta trách móc lườm Bạch Trí Viễn một cái, đã có sự phụ là Hóa Thần rồi, sao ngươi không nói sớm! Hai ông ta mất mặt rồi:
Bạch đạo hữu, gặp gỡ cũng xem như có duyên, chúng ta tuy không có duyên sự đổ.
Chi bằng... kết bạn cái đi?
Hiện giờ cứu vớt quan hệ, còn kịp không?

Phải rồi, ta thấy lúc tỷ thí ban nãy, người tự xưng là Bạch Trí Viễn, đây chắc là tục danh, không biết đạo hiệu của ngươi là gì?

Tiểu bá vương ngây người quay đầu nhìn Chúc Dao.
Hóa Lâm:
Hiểu.
T-T
Lúc Chúc Dao dẫn ông ta quay trở về vị trí trung tâm, chân Hóa Lâm hơi run run, con gái bây giờ hung hãn quá, ông ta quả nhiên đã lỗi thời rồi sao?

Cảm ơn nha, Hóa Lâm!
Chúc Dao kích động nắm lấy tay ông ta:
Chúng ta sau này là bạn bè rồi.


Là vinh hạnh của tại hạ!

Chúc Dao đang định ngự kiếm, liếc qua khóe mắt nhìn thấy con giao long đã đứng trên đài cao khóc tu tu cả một ngày, thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm nên đi qua bên đó.

Đừng khóc nữa.


Hửm?
Là sao?
Hóa Lâm thở dài, ra hiệu cho bọn họ vào trong phòng, giơ tay bố trí vài trận pháp xong, mới thầm thì nói:
Tán tu chúng ta trước giờ yếu thế, hơn nữa đa phần đều là đệ tử có linh căn tạp, không có duyên gia nhập
Hóa Lâm hàn huyên với hai người hồi lâu, Chúc Dao mới phát hiện, vị tôn giả Hóa Thần này là một tên lắm mồm. Nếu không phải bị cô cắt ngang, thì cô tin chắc rằng ông ta có thể luyên thuyên cả ngày không ngừng
không nghỉ, nói đến tận khi trời sáng chưa chắc đã xong. Đến tận khi Chúc Dao nói thẳng ra là muốn đi rồi ông ta mới lưu luyến để hai người đi.
Hóa Lâm ngẩn ra, lúc này mới phản ứng lại, đè nén nỗi đau cắt thịt mất đi túi linh thạch thượng phẩm:
Là thế này, tại hạ có một thỉnh cầu hơi quá đáng, muốn... đệ tử của đạo hữu, giúp ta một việc. Chuyện này liên
quan đến danh tiếng của giới tán tu, tới mặt mũi của thành Tán Du ta, cho nên không thể không cầu đạo hữu giúp đỡ.


Giờ còn muốn gặp sư phụ ta không?

Điên cuồng lắc đầu!

Sao phải vội thế?
Cô còn đang định áp dụng du ngoạn học tập đây!
Tiểu bá vương giật giật khóe miệng, lấy cái túi trữ đồ ra lắc lư trước mắt cô.

Nếu đã như vậy, tiền thuê phòng bọn ta đưa mấy ngày trước, có thể trả lại cho ta không?

Thấy biểu cảm của Chúc Dao không giống như đang đùa, Hóa Lâm lúc này mới đầu đầy vạch đen móc ra cái túi đựng linh thạch, móc ra một viên linh thạch thượng phẩm.
Người tốt chỉ còn lại một viên linh thạch:
...

Chúc Dao lập tức chuyển linh thạch đầy túi trong tay, giao cho bộ trưởng bộ tài chính trong nhà là tiểu bá vương, chớp chớp mắt: cất đi nhanh lên, không đủ lại đòi lão thêm, dù sao lão cũng ngốc nghếch nhưng được
cái lắm tiền.

Khụ, phải rồi, ông tìm ta có chuyện gì?

Chúc Dao cười khì khì:
Ông cảm thấy sư phụ ta sẽ thế nào?


...
Mặt mày ông ta trắng bệch. Trong giới tán tu từ lúc nào có một tu sĩ ở giai đoạn Hóa Thần hậu kỳ thế này, sao không ai nói với ông ta hết vậy!

...
Có cho người ta gọi không đây.
Một lúc sao.
các phải ngoài mặt thì không dám làm gì, nhưng trong âm thầm lại không ngừng dùng thủ đoạn. Lúc nào cũng thèm khát thành Tán Du này của ta. Ta còn tại thế thì vẫn còn có thể chống đỡ, nhưng nếu tuổi thọ của
ta đã hết thì thành này e là không còn người bảo hộ.

Chậc...
Đệt, sao cô lại quên mất chuyện này chứ.

Hay là, chúng ta luyện vài bùa chú...


Chúng ta không có nguyên liệu.
(.)

Lão muội ơi!


Muội?
Ai là em ông?
Hóa Lâm:
Ngọc Bá! Quả nhiên là bá đạo uy vũ, tên hay!

Chúc Dao:
Ha ha, có tầm nhìn!

Hóa Lâm: (Ovº)
Ngọc đạo hữu quả nhiên rất am hiểu thuật ngự thú! Đến con giao long này cũng không dám tỏ thái độ, không hổ là tôn giả Hóa thần hậu kỳ.
tu vi đã được tăng lên rồi. Sau này có phải nghiên cứu thêm về phương pháp giáo dục kiểu du ngoạn học tập này mới được.

Lão Lão, ngày mai chúng ta quay về rừng Ninh Linh đi!


Được rồi, về nhà!
Về nhà bóc lột con cóc giàu nứt đố đổ vách kia đi.
Vừa mới ra khỏi động phủ đi thuê, họ lại đụng thẳng vào Hóa Lâm vui vẻ mừng rỡ tìm tới, ông ta cười đến mặt mày lồi lõm, từ xa đã vẫy hai người thật mạnh.
Giao long ngừng được một lát, từ trong cuộn xếp tròn như nhang muỗi ngẩng đầu lên, chớp con mắt to đùng đỏ ửng nhìn cô, mắt nó lập tức lóe sáng, phát ra một tiếng yếu ớt.

Meo...


Là sao?


Rỗng đó!
Cậu ta thở ra một hơi thật là dài:
Lão Lão... chúng ta hết linh thạch rồi.

Lúc này người trên sân thi đấu đã đi hết từ lâu.

Nhớ quay lại chơi thường xuyên nhé!
Hóa Lâm vẫy vẫy tay với hai người.

Hửm?
Hóa Lâm ngẩn ra, lẽ nào đối phương có điều gì khó nói? Thế là ông ta rất hiếu kỳ ghé người qua.

Ta nói Hóa Lâm này...
Chúc Dao dẫn ông ta tới một góc trên đài cao, vỗ vỗ vai ông ta, đồng thời giải phóng uy lực Hóa Thần của mình, nhưng chỉ khống chế trong phạm vi hai người.
Ôi đệt, là con giao long của ông ta mà.
Quay về ngay! Mi là linh thú của ta cơ mà!

Ồ?
Chúc Dao hơi tò mò:
Ông nói thử xem.

Hóa Lâm điều chỉnh sắc mặt, trở nên nghiêm túc:
Ngọc đạo hữu, có biết chuyện môn phái tỷ thí?

Cô đang cầm một nắm quả vô hương thơm ngào ngạt.

... Ha ha ha, ôi, đừng để ý mấy cái tiểu tiết này.
Chỉ là cô tham ăn một tẹo, mua lố mấy quả mà thôi.

Ấy... lão hữu ơi!

Không khí xung quanh lạnh lẽo vô cùng, sư phụ nào đó: loại bạn này sẽ làm hư đồ đệ mất.
Đèn sưởi Bạch Trí Viễn:
...
Nghe cứ sai sai?

Ngọc Bá

tục bá
đồng âm,
tục bá
là đèn sưởi trong nhà tắm, sử dụng tia hồng ngoại.

Ấy... lão tỷ ơi!

Tiểu Bát phì ra một ngụm lửa, đấy là tỷ ta!

Ha ha... sư phụ của đạo hữu, tiên phúc vĩnh tồn, thọ ngang trời đất!


Ừm, ngoan!
Cứ muốn người ta tung độc chiêu, cố vốn dĩ là một người rất lương thiện đấy nhé:
Phải rồi, đây là bí mật đấy, ông hiểu mà!

phủ ở lại.
Một tuần sau, tu vị của tiểu bá vương thành công đạt Trúc Cơ trung kỳ. Xem ra những cuộc tỷ thí như thế này có ảnh hưởng rất lớn đối với quá trình trưởng thành tâm cảnh của cậu nhóc, chỉ mới ra ngoài một chuyến,
Tiểu bá vương ngẩn người, quay sang nhìn Chúc Dao, thấy cô gật đầu, mới gật đầu theo.
Hóa Lâm lập tức cười tươi như hoa, nếu đã là bạn bè, thì chuyện cướp đồ đệ ban nãy, xem như chưa từng xảy ra đi ha.
nhận hết sư phụ của cậu ta, hoặc là sư phụ của sư phụ của cậu ta.
Dù sao làm sư phụ, sư tổ, 9hay là thái sư tổ cũng không vấn đề gì, ông ta vẫn có thể chấp nhận được.
Hóa Lâm ngẩn ra, không lâu sau lại cười rạng rỡ:
Hóa ra là vì chuyện nhỏ này. Hai vị đạo hữu sao không nói sớm, hai vị không có linh thạch, ta có!


...
Cái định mệnh, lão đến khoe giàu đấy à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.