Chương 319: Nhân vật phản diện đừng có lắm mồm nói nhảm
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2909 chữ
- 2022-02-04 04:37:49
Cốc chưởng môn, mau tua ngược đá ghi âm lại, xem lá cờ này xuất hiện như thế nào?
Tất cả mọi người đều nhìn ra lá cờ này không hề đơn giản, 8nên nhắc nhở Cốc chưởng môn tua ngược lại.
Cốc chưởng môn lập tức thúc giục linh khí, đá ghi âm chỉ có thể lưu giữ hình ảnh tối đa ba3 ngày, cho dù bây giờ tua ngược lại cũng chỉ có thể tua đến thời điểm các đệ tử đã rơi vào hỗn loạn, tự chém giết lẫn nhau, lá cờ
kia9 cứ như đột nhiên xuất hiện, bay phấp phới ở đó.
Cô đành kể lại đầu đuôi câu chuyện con rối Nguyên Anh tập kích phái Húc Nghiêu, chuyện hôm đó Khúc Nghênh và mấy đệ tử phái Húc Nghiêu đều tận mắt chứng kiến, cho nên khi Chúc Dao kể ra, bọn họ mới hiểu
hóa ra đó là thuật khống chế hồn phách.
Mọi người bỗng rơi vào im lặng, đặc biệt là chưởng môn các phái, vẻ mặt đều rất khó coi. Trên đời xuất hiện loại tà tu kinh khủng như vậy, có thể tùy ý điều khiển hồn phách người sống, vậy chính phái bọn họ có mấy
Ngô Hoa
tránh tia sét kia, nhìn những người xung quanh, cười lạnh:
Dựa vào các ngươi mà cũng đòi bắt được ta sao, không biết lượng sức mình.
Hắn ta còn nói chưa hết lời đã rơi thẳng từ trên không trung xuống cái rầm, nằm rạp trên mặt đất.
Chúc Dao gia tăng uy thể tỏa ra, thở dài:
Chẳng phải ta đã nói rồi à, nhân vật phản diện đừng có lắm mồm nói nhảm
Bị người ta vây quanh rồi vẫn không quên nói mấy câu giả vờ mình ngầu, người đang đóng phim
Chúc Dao trầm giọng nói:
Đoạt xác.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đoạt xác... đoạt xác một vị tôn giả Hóa Thẩn? Chuyện này sao mà được?
Nói bậy nói bạ, tu vi của huynh ấy là Hóa Thần!
Ngô Phù nổi giận quát.
Cho nên rất có thể là có gián điệp trong nội bộ, ban đầu cô nghi ngờ Ngô Phù người vẫn luôn nhắm vào mình, cho tới tận khi Ngô Hoa lên tiếng giải vây cho Ngô Phù. Cho dù hai người này đều thuộc phái Húc Nghiêu,
hơn nữa còn là sư huynh đệ đồng môn, nhưng từ trước tới nay không hợp nhau, nước sông không phạm nước giếng. Trong trường hợp không cần thiết, hai người chỉ muốn cả đời không qua lại, ngay cả khi cô ở Thiên
Tề Phong, hai người đến đốc thúc tu vi của cô nhưng cũng chưa bao giờ cùng xuất hiện, thế mà khi nãy Ngô Hoa lại mở miệng nói giúp Ngô Phù, chuyện này rất bất thường.
...
Vẻ mặt Ngô Hoa cứng đờ, sau đó cười khan mấy tiếng:
Vậy... vậy thì tốt quá rồi... Ha ha ha.
Còn mặt Ngô Phù đã đen sì.
Ai, ta cũng thích giúp đỡ người khác, một ngày không giúp ai đó là toàn thân cảm thấy khó chịu.
Chúc Dao vẫn tiếp tục bơm đểu:
Mọi người cũng biết đó, người tu vi cao giống như ta thường ngày rảnh rỗi không có
Nếu hắn ta không phải Ngô Hoa thì sao?
Chúc Dao gằn từng chữ một.
Tất cả mọi người càng thêm kinh ngạc.
Muội... muội có ý gì vậy?
Ngô Phù cũng không thể tin nổi.
Hả?!
Chúc Dao nhíu mày:
Sao lại mất rồi, mất ở đâu vậy?
Chuyện này...
Có phải là mất ở rừng Ninh Linh hay không?
Có nhiếp hồn!
Có người vừa nhìn đã nhận ra đây chính là lá cờ trong đó ghi âm:
Tôn giả cẩn thận!
Vô dụng thôi!
Ngô Hoa cười gằn:
Không kẻ nào thoát được thuật nhiếp hồn của ta, cho dù tu vi của người cao hơn ta thì đã sao, trở thành con rối của ta đi!
Hắn ta nhanh chóng kết ấn, trên lá cờ xanh kia lập tức tỏa
ra ánh sáng xanh lét, giống như màu ma trơi, bao phủ lấy Chúc Dao.
Ngu xuẩn, chẳng lẽ huynh còn không nhận ra hắn ta chính là thủ phạm luyện chế cờ nhiếp hồn, diệt toàn bộ phái Quan Nguyên, san bằng phái Húc Nghiêu ư?
Hả?
Lần này không chỉ Ngô Phù, mà tất cả những người có mặt đều nhìn về phía Ngô Hoa ở trên không trung với vẻ khó tin.
Chúc Dao hừ lạnh:
Ta chưa từng tặng cho hắn pháp khí dạng lá cờ nào cả, vào năm năm trước ta từng thấy lá cờ gọi hồn màu vàng kia trong rừng Ninh Linh. Nếu ta đoán không sai thì cờ gọi hồn chính là vật liệu để
Mau nhìn xung quanh nó!
Không biết có người nào hô lớn một cầu, mọi người tập trun6g quan sát, chỉ thấy từng tia sáng màu trắng lóe lên, lần lượt tiến vào trong lá cờ, mà những tia sáng trắng kia lại bay ra từ người
5đệ tử phái Quan Nguyên.
Chẳng lẽ đây là... cờ gọi hồn sao?!
Lúc nãy cô dùng cờ gọi hồn để thử ả ta mà thôi, hơn nữa luồng thần thức đã khiến hai đứa tiểu bá vương và Dạ Kình Thương chìm trong tâm ma cũng là một nữ tu sĩ!
Tất cả đều do ả ta gây ra!
Sau khi Chúc Dao đánh ra một đòn, tất cả mọi người mới kịp phản ứng, nhanh chóng gọi pháp khí ra, bao vây chặt lấy
Ngô Hoa
.
Ngô Hoa sững sờ, hồi lâu sau trên mặt thoáng hiện lên vẻ gì đó, cười nói:
Tôn giả khách sáo! Được muội tặng pháp khí ta đã rất vui mừng rồi.
Thật ra cũng phải trách bản thân ta, ngày bé ta lười đọc sách, thành ra chữ viết trên lá cờ xiêu xiêu vẹo vẹo, ảnh hưởng tới việc vận chuyển linh khí, nếu không thì có thể nó đã trở thành pháp khí cấp tám rồi. À... Lúc đó ta viết mấy chữ gì nhỉ? Ngô Hoa tôn giả, huynh lấy ra đây xem nào, hay ta sửa lại giúp huynh nhé.
Không phải phiền phức như vậy đâu.
Ngô Hoa khách sáo nói:
Thực không dám giấu, tại hạ đã sơ suất làm mất lá cờ kia rồi.
Ngô Phù giận tái mặt.
Chúc sư muội, giờ Ngô Phù sư huynh đang cáu giận, muội không nên so đo với huynh ấy.
Ngô Hoa tôn giả ở sau lưng đi tới, đóng vai người hòa giải.
Ha ha... Sao ta lại so đo chứ. Ta luôn là quân tử, không chấp hạng tiểu nhân!
Chúc Dao cố ý chêm hai chữ tiểu nhân vào, quả nhiên sắc mặt Ngô Phù lại đen sì:
Huynh xem đó, khi nãy ta còn nói câu pháp chú khởi
Lý do khiến cô dám khẳng định là vì sư phụ đột nhiên nói một câu: Thần hồn của người này không ổn định.
Người như thế nào sẽ có thần hồn không ổn định? Hồn phách thiếu sót hoặc là đoạt xác người khác mới khiến thần hồn không ổn định.
Lại thêm cờ nhiếp hồn xuất hiện, cô không khỏi liên tưởng tới cảnh đoạt xác và lá cờ gọi hồn màu vàng mà con cóc ở rừng Ninh Linh nhắc tới. Con cóc kể rằng một nam tu sĩ giết một nữ tu sĩ, sau đó nữ tu sĩ đoạt xác
từng đồng ý hợp tác với ta, nhưng đến lúc mấu chốt hắn lại đổi ý, hãm hại ta. Ta đành phải diệt trừ tai họa ngầm, tương kế tựu kế lẻn vào phái Húc Nghiêu...
Hắn ta đột nhiên cúi đầu nhìn về phía Chúc Dao:
Ta luôn
nghĩ năm năm qua mình che giấu rất tốt, sao người nhận ra được?
.
Sao ta phải nói cho ngươi biết?
Chúc Dao ném cho đối phương một cái nhìn khinh bỉ:
Đánh thì đánh đi, bọn nhân vật phản diện các ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Chúc Dao phóng ra một tia sét nổ vang, đánh về phía
Ngô Hoa
.
Thật ra ngay từ đầu cô đã hoài nghi hung thủ gây ra hàng loạt vụ án này rất có thể đang ẩn mình trong các môn phái. Bởi vì từ đầu đến cuối, ngoại trừ mấy con rối kia, cô chưa từng nhìn thấy bóng dáng của tên tà tu
nào. Huống hồ trước giờ bọn tà tu luôn một thân một mình, chưa bao giờ tập trung tại một nơi, muốn kêu gọi bọn họ cùng nhau tấn công vào các môn phái tu tiên còn khó hơn lên trời.
có loại công pháp này, vậy chẳng phải người trên đời đã bị hắn bắt hồn hết rồi ư?
Chuyện này...
Chúc Dao nâng bàn tay lên:
Ta cũng không rõ là có loại pháp khí nào dùng để điều khiển hồn phách hay không, nhưng ta đã từng gặp loại công pháp điều khiển hồn phách rồi!
Cả đám người sững sờ, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Chúc Dao.
Hắn ta cũng có thể là người luyện chế cờ nhiếp hồn.
Chúc Dao nhắc nhở.
Sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch, đúng vậy, có thể hút lấy hồn phách người còn sống, đoạt xác tôn giả Hóa Thần cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, nhưng rốt cục người trên không trung là ai?
Ha ha ha ha...
Ngô Hoa đột nhiên nở nụ cười âm trầm, điều quái dị chính là một giọng nữ vang lên:
Không ngờ kế hoạch nhiều năm của ta lại bị nhìn thấu. Đúng vậy, ta không phải là Ngô Hoa! Lão tặc Ngô Hoa đã
luyện chế cờ nhiếp hồn.
Mọi người nghe vậy cùng hít sâu một hơi.
Chuyện này sao có thể!
Ngô Phù vẫn cố gắng phủ nhận, tất cả đệ tử phái Húc Nghiêu đều hoang mang không dám tin:
Hắn ta là tôn giả Hóa Thần phái Húc Nghiêu, sao lại đối phó với môn phái của mình?
Người này dám dùng cờ nhiếp hồn mà không dám xuất hiện, chắc hẳn đang e dè điều gì đó. Nếu không nhân cơ hội này tìm ra được, e rằng khi đối phương mạnh mẽ hơn nữa, chúng ta sẽ không có cách nào giải
quyết.
Đúng vậy, nhất định phải mau chóng tìm ra.
Trong khoảng thời gian này, mọi người đều cảm thấy bất an, trước đó còn tranh luận không ngớt nhưng giờ đã đoàn kết thành một thể thống nhất. Mấy vị chưởng môn các phái lớn bắt đầu thảo luận những biện pháp
cụ thể để tìm ra hung thủ phía sau, ngay cả mấy vị tôn giả cũng chú ý sát sao.
Chúc Dao lui về sau một bước, cười lớn hỏi Ngô Phù tôn giả ở bên cạnh:
Không biết tôn giả có cao kiến gì không?
phần chiến thắng đây?
Nhất định phải mau chóng tìm ra người này, nếu không hậu họa khôn lường.
Những môn phái ban nãy chủ hòa lập tức thay đổi chủ kiến.
Thế nhưng... nếu hắn ta quay lại, thi triển thuật này...
Vẫn có người lo lắng.
Chết tiệt!
Ngô Hoa
bay ra khỏi khu vực mưa sấm sét kia, tóc tai bù xù, quần áo rách rưới, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Chúc Dao. Lần này hắn ta không nói nhảm cầu nào nữa, lấy ra một thứ gì đó rồi ném lên
không trung.
Một lá cờ xanh lập tức xuất hiện, bao phủ không gian trên đầu Chúc Dao.
nam tu sĩ. Lúc đầu cô nghĩ hai bên đều là Nguyên Anh, nhưng giờ hồi tưởng lại, với tính cách của con cóc đó, nó nhìn thấy đồ vật nó yêu thích, hơn nữa còn chắc chắn sẽ lấy được thì sao phải lén lút nhìn nữ tu sĩ kia
đoạt xác nam tu sĩ xong mới ra tay cướp đoạt lá cờ chứ?
Sở dĩ nó ngồi yên xem hết rồi mới ra tay rất có thể là vì chít có một người trong đối phương là tôn giả Hóa Thần. Con cóc không chắc mình sẽ chiến thắng nên mới chờ đợi đối phương bị đoạt xác rồi mới ra tay cướp lá
Ngô Phù vừa ăn phải một cục tức, nhìn cô mà trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng không thèm giả vờ khách sáo, hừ lạnh một tiếng:
Không dám nhận, Chúc sư muội thông minh như vậy, việc đuổi bắt tà tu
còn phải dựa vào sự muội.
Đúng vậy! Đương nhiên rồi!
Chúc Dao không biết xấu hổ thừa nhận, tỏ vẻ ngươi nói đúng lắm, ta lợi hại như vậy đó.
Ngô Hoa sững sờ, nụ cười thân thiện trên mặt lập tức cứng đờ.
Giọng Chúc Dao trở nên lạnh lẽo:
Ta đột nhiên nhớ ra rồi, trên lá cờ màu vàng kia viết chữ
Hồn
, hồn trong cờ gọi hồn!
Chúc Dao vừa dứt lời, vẻ mặt Ngô Hoa lập tức thay đổi. Chỉ trong nháy mắt, Hóa Lâm đã điều động toàn bộ linh lực, vung chưởng đánh tới.
việc gì làm, cũng không có sở thích gì khác, chỉ thích luyện mấy món đồ chơi vặt vãnh cấp chín cấp mười, ném lung tung khắp nơi. Chẳng phải trước kia ta cũng từng luyện một lá cờ lớn màu vàng cho huynh ư?
Cô
dừng lại, dường như đột nhiên nhớ tới việc gì đó, nhìn về phía Ngô Hoa:
À đúng rồi, Ngô Hoa tôn giả, ta quên không hỏi huynh, huynh còn mang lá cờ màu vàng mà trước đây ta luyện chế cho huynh không? Ôi, trước
đây ta ẩn giấu tu vi nên không nói cho huynh biết đó là pháp khí cấp bảy, thật ngại quá đi mất.
hå?
Mọi người:
...
Tôn giả tàn nhẫn quá.
Chúc Dao liên tục phóng sét bổ thẳng vào người đối phương, khiến bụi đất bay mù mịt.
Ngọc đạo hữu!
Mặt Hóa Lâm cũng trắng bệch.
Ha ha ha ha...
Ngô Hoa
cười càn rỡ hơn, trong đôi mắt tràn ngập vẻ hưng phấn, chăm chú nhìn Chúc Dao ở trong ánh sáng xanh. Chẳng mấy chốc đối phương sẽ biến thành con rối Hóa Thần của hắn ta, nhanh
thôi, rất nhanh thôi...
Tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi lạnh, không thể tin những gì đang diễn ra trước mắt.
Không thể nào!
Một ông lão Nguyên Anh đứng ra phản đối đầu tiên:
Cờ gọi hồn chỉ có thể gọi quỷ hồn, đệ tử phái Quan Nguyên đều là người sống sờ sờ, cờ gọi hồn sao có thể gọi hồn phách người sống được.
Nhưng những luồng sáng trắng kia đúng là một phần hồn phách của những đệ tử này.
Người kia đi tới trước đá ghi âm, chỉ vào những đệ tử đang điên cuồng chém giết lẫn nhau:
Mọi người nhìn những đệ tử kia kìa,
cờ màu vàng đi.
Người đàn ông kia chắc hẳn là Ngô Hoa tôn giả, còn cô gái chắc chắn là tên tà tu kia. Có lẽ lúc đầu Ngô Hoa định hợp tác với tà tu, lá cờ gọi hồn đó rất có thể là do hắn ta luyện chế, nhưng sau đó chắc là cảm thấy hối
hận nên ra tay giết nữ tu sĩ, không ngờ rằng mình lại bị đoạt xác.
tất cả đều rơi vào trạng thái điên cuồng, mất hết lý trí. Nếu như nói họ bị trúng thuật Nhiếp Tâm, vậy kẻ nào có khả năng đồng thời điều khiển tâm trí của nhiều người như vậy. Rõ ràng là bị đối phương bắt mất chủ
hồn nên mới như vậy. Thứ này căn bản không phải cờ gọi hồn mà là cờ nhiếp hồn, dùng để bắt chủ hồn của người khác.
Hoang đường!
Vẫn có người không tin:
Cờ nhiếp hồn, ta chưa từng nghe nói tới pháp khí nào như vậy. Sao trên đời này lại có loại công pháp và pháp khí có thể tùy ý điều khiển hồn phách của người khác được. Nếu
Ngô Hoa lách người né tránh, ngự kiếm bay lên trên, một chương đánh trượt của Hóa Lâm tạo thành một cái hố khổng lồ trên mặt đất. Vẻ mặt Ngô Hoa khi nãy còn thân thiện giờ đã trở nên hung ác, tàn nhẫn, hắn ta
cũng triệu hồi linh kiếm ra.
Các ngươi làm gì vậy?
Ngô Phù ở gần đó nổi giận, giận dữ nhìn Chúc Dao và Hóa Lâm đột nhiên ra tay, đang định ngăn lại thì bị một cái trừng mắt của Chúc Dao dọa sợ.
động ph khi chuồng lục lạc cho tôn ta tốt bụng như vậy, sao giận huynh ấy cho được. Đúng không hả, Hóa Lâm.
Cô cố tình chọc lão già Hóa Lâm ở bên cạnh.
Là người hỗ trợ chuyên nghiệp, Hóa Lâm gật đầu như gà mổ thóc, đường đường chính chính nói:
Đúng vậy, đúng vậy, Ngọc đạo hữu rất tốt bụng.
Hồi lâu sau.
Chẳng có gì xảy ra...
Chúc Dao đứng yên giữa ánh sáng xanh, đừng nói là hồn phách rời khỏi cơ thể, ngay cả tóc cũng không rụng một sợi.
Không thể nào!
Ngô Hoa vội vàng kết ẩn, nhưng cho dù hắn ta kết ấn như thế nào đi nữa, Chúc Dao vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Hóa Lâm và các đồng bọn của ông ta sợ ngây người, nhìn
Ngô Hoa
với ánh mắt hoài nghi... Người đang đóng hề hả? Con rối người nói đâu rồi?
Ngọc đao hữu? Đạo hữu... sao rồi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.