Chương 331: Từ trên không bay tới năm chữ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2108 chữ
- 2022-02-04 04:37:57
Con thú kia cúi đầu xuống dưới, miệng phun tiếng người:
Ta...
Vẻ mặt Chúc Dao không thể tin nổi!
Hạt Vừng!
Cô8 không kiềm chế được kêu lên.
Hạt Vừng vừa rồi vẫn còn đang ôm đùi cô lập tức xù lông, thả ra khí thế giống như vậy, cản lại uy thế ấy.
Tịch Thể sững sờ, nắm thật chặt bàn tay bên người, thu hồi uy thế, trầm giọng nói:
Các vị! Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm. Đồ nhi của ta chỉ là sốt ruột nhận người thân, cho nên mới xảy ra nhiều chuyện như vậy. Là
do tại hạ quản giáo không nghiêm. Nhưng Chỉ San dù sao cũng là đệ tử trong môn phái bọn ta, ta sẽ tự đưa về trách phạt, không cần các vị làm thay.
Không hổ là nữ chính, duới tình huống như thế còn có thể giả bộ yếu ớt, hai mắt đẫm lệ mờ mịt, vẻ mặt vô tội nhìn mọi người:
Ta... Ta không có... Các ngươi đều hiểu lầm hết rồi.
Đáng tiếc người của Linh Thiên điện đang nổi nóng, căn bản không thèm nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô ta, thậm chí đã có người gọi ra vũ khí để bắt lấy cô ta rồi.
Đột nhiên một luồng uy thế của Hóa Thần kỳ trong nháy mắt bao phủ tất cả mọi người, đặc biệt là vài tên đệ tử đang kích động của Linh Thiên điện đều bị uy thể trấn áp đến lăn ra đất.
Phàn chưởng môn phải nói rõ mọi chuyện cho bọn ta, ban đầu là người nói người đánh thức được Dẫn Linh thú, bọn ta mới tin ngươi.
Phàn chưởng môn cái gì, Dẫn Linh thú căn bản không thừa nhận cô ta. Cô ta chỉ là một tên lừa đảo.
Truyền nhân của Linh Thiên điện bao đời nay suýt nữa đã bị cô ta phá hỏng.
Ngươi.
Người của Linh Thiên điện tức đến nghẹn thở, hắn ta rõ ràng là muốn bao che khuyết điểm.
Tịch Thể trực tiếp hừ lạnh một tiếng, nơi đây ngoại trừ con yêu thú kia hơi khó đối phó thì những người khác hắn ta cũng không thèm để vào mắt. Cũng không phải là không thể đánh một trận, chỉ là hôm nay dù sao
bọn họ đuối lý trước, nếu động thủ, e là sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Lưu Chử môn:
Các vị nếu cảm thấy có bất kỳ chỗ nào không ổn, cứ tới tìm ta là được.
Chủ nhân...
Chúc Dao đen mặt, quả thật là nó!
Chủ nhân...
Hạt Vừng vui vẻ nhào tới, cũng không quan tâm có thể sẽ đè chết Chắc Dao hay không, cứ liên tục có cái đầu còn lớn hơn cả thân thể cô vào người cô, tủi thân gào khóc:
Chủ nhân, chủ nhân... Thật sự là
Hạt Vừng bị cô đạp cho một cước kèm theo linh lực, lập tức ọt ọt lăn đi, nó cũng không tức giận, trái lại vẻ mặt hớn hở bò trở về:
Gào... Chủ nhân, cú đá của người vẫn mạnh mẽ như vậy, mê hoặc lòng thú, thật là hoài
niệm. Tiếp đi... Không cần khách sáo, đá ta tiếp đi.
Nói xong, nó lập tức biến nhỏ bằng kích cỡ của một con chó lớn, xoay người tại chỗ để lộ ra cái bụng trắng:
Ta đã chuẩn bị xong, chủ nhân, tiếp đi... Không cần bởi vì
ta là một bông hoa xinh đẹp mà thương tiếc ta, cứ đá mạnh vào.
người! Không phải thú thú đang nằm mơ chứ? Lúc người không có ở đây, ta nhớ người muốn chết... Hu hu... Tại sao người lại bỏ rơi thú thú? Ta sinh ra là thú của người, chết đi cũng là thú của người, người ta không
muốn rời khỏi người lần nữa đâu.
Nó cứ hu hu khóc lóc kể lể, hoàn toàn không thèm để ý đến một đống người đã bị chấn kinh ở bên cạnh.
Mọi người: ... Đây thật sự là yêu thú cấp cao à? Chưa từng thấy con nào không biết xấu hổ như vậy đâu?
Chúc Dao:
...
Phàn Chỉ San:
...
Mọi người:
...
Vẻ mặt Hạt Vừng cứng đờ:
Không không không, chủ nhân làm sao có thể là sân sau được, ngài là sân trước, tuyệt đối là sân trước. Ta mới là sân sau, ta chính là con thú nhỏ ở sân sau của nhà chủ nhân.
Đại nhân...
Bách Lý vẫn chưa từ bỏ ý định, nói:
Không phải người đã đồng ý ký khế ước với Chỉ San à?
Khế ước?
Chúc Dao quay đầu cười như không cười nhìn về phía Hạt Vừng, vẻ mặt: Ha, cánh cứng cáp rồi, gan to hơn, còn dám ký khế ước với người khác?
Từ trên không bay tới năm chữ: Đây là cái quỷ gì?
Chúc Dao cảm giác gân xanh trên đầu cũng sắp lộ ra mất, hít thật sâu, khẽ mỉm cười nói với mọi người:
Thực xin lỗi, cho ta năm phút.
Cô cần phải giáo dục lại con thú nhà mình.
Một tay tóm lấy Hạt Vừng, một tay kết ấn tạo ra tường đất xung quanh ngăn cản tầm mắt mọi người. Chỉ trong chốc lát, từ bên trong bỗng truyền đến tiếng kêu thảm thiết thấu cả trời xanh.
Hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía tu sĩ Hóa Thần duy nhất ở đây, Tịch Thể tôn giả.
Tôn giả, ý ngươi là sao?
Người đứng đầu Linh Thiên điện bất mãn hỏi.
Tịch Thể tôn giả tiến lên một bước, trực tiếp chắn trước mặt Phàn Chỉ San, ánh mắt lạnh như băng quét qua mọi người tại đây, cuối cùng dừng ở trên người Chúc Dao, nhướng mày không tự chủ liền trào ra một tia sát khí.
Mi có thể đứng lên mà nói được không? Đừng có ôm bắp đùi của ta nữa!
Chúc Dao thò tay xoay khuôn mặt đầu heo kia lại, vẻ mặt này rất dễ gây ác mộng cho người khác đó.
Tình huống bây giờ cho dù là kẻ ngốc cũng đã nhận ra, con Dẫn Linh thú đã nhận vị thiếu nữ không biết tên này làm chủ.
Chủ nhân... Á! Người đánh thật sao, màu dừng lại... Đau quá đau quá!
Ối, chết mất chết mất thôi...
Đừng... Đừng đánh mặt mà...
Các môn phái ở đây càng bàn luận lớn tiếng hơn, đây rõ ràng là vở kịch mạo danh thế thân, tranh quyền đoạt vị đặc sắc. Mọi người đều mang theo ý khiển trách nhìn về phía Phan Chỉ San.
Mấy vị đường chủ của Linh Thiên điện cũng không chịu nổi nữa, ngoại trừ Tào Tề, mỗi người đều tức giận trừng mắt về phía Phàn Chỉ San.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chỉ thấy con yêu thú kia mới nói được một nửa, đột nhiên chấn kinh, cả ba đôi cánh đều két3 một tiếng rồi khẽ run lên, lập tức quay đầu mở to đôi mắt lớn như chuông đồng nhìn về phía đám người. Đầu nó bắt đầu
th9ay đổi, hình như là định cười một cái nhưng chỉ lộ ra những chiếc răng sắc nhọn, trái lại khiến người ta vô cùng e sợ.
6Gào...
Đột nhiên con thú kia nhảy lên nhào về phía đám người, ẩm một tiếng, không biết trên đường đi đã liên tiếp đả thương bao5 nhiêu tu sĩ, cuối cùng dừng lại ở trước mặt Chúc Dao, nhìn chằm chằm vào cô:
Chủ...
Ngay cả con yêu thú Bách Lý bên cạnh cô ta cũng tiến lên một bước, nghi ngờ nhìn về phía Hạt Vừng:
Đại nhân... Tại sao người lại như vậy?
Hạt Vừng trừng mắt lườm hắn ta một cái:
Câm miệng, không thấy sân sau nhà ông đây đang chạy à?
Người ta tìm được chủ nhân dễ lắm sao? Còn bị bạo hành gia đình nữa.
Sân sau?
Chúc Dao bắt bẻ nó.
Hạt vừng ấm ức quan sát Chúc Dao cẩn thận:
Dáng vẻ này của chủ nhân khiến ta suýt nữa không nhận ra người đó... ớ: Chủ nhân, bây giờ người có ngực à? Thật thần kỳ.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, nhấc chân đạp nó một cái:
Cút!
Thần kỳ cái em rể mi ấy! Mi không đề cập tới chuyện buồn của bà thì sẽ chết hả?! Khó khăn lắm mới có ngực, cái này còn là đi mượn đó được không?!
thân cũng là chuyện đáng mừng. Tuy rằng người trông...
Cô cố ý quan sát cô ta từ trên xuống dưới, chỉ thiểu điều không nói hẳn ra, cô ta trông rất xấu:
Tướng mạo của ngươi so với ta... Không giống, ta cũng đã từng
tin ngươi. Cơ mà người bảo Linh Thiên điện lúc trước ôm nhầm người, điều ấy thì ta không đồng ý lắm, mắt người ta lại không bị mù... Ái, đương nhiên ý ta không phải là người xấu đâu!
Mọi người:
...
Cái này thể hiện rất rõ mà.
Hạt Vừng run rẩy, lập tức trừng mắt về phía Bách Lý, gã kia định giết chết nó à!
Ai đồng ý với ngươi? Ta lúc trước chỉ nói là giả vờ nhận cô ta làm chủ, giúp các ngươi một chút mà thôi. Chứ có bảo ký khế ước với người đầu! Chủ nhân của ta chỉ có một!
Nói rồi lập tức nịnh nọt quay đầu nhìn về
phía Chúc Dao, nhỏ giọng run run nói:
Đó? ... Chủ nhân...
Sau năm phút, cái tường đất kia mới biến mất, lộ ra hai bóng người ở bên trong, một thiếu nữ tinh thần sảng khoái và một thiếu niên mặt mũi bầm giập.
Dẫn Linh thú...
Phan Chỉ San cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Hạt Vừng.
Hạt Vừng lúc biến thành hình người bình thường hơn nhiều, căn bản không thèm để ý đến cô ta, chỉ ôm lấy cái mặt đã sưng thành đầu heo, khẽ hít lấy từng ngụm khí lạnh.
Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?
Tào Tổ tức giận đứng dậy, một lễ mừng kể nhiệm đang êm đang đẹp, sắp thành công rồi lại bị kẻ khác cắt ngang.
Chúc Dao cũng lười tiếp tục giả bộ, trực tiếp tháo bỏ pháp khí che giấu tướng mạo, lộ ra dáng vẻ vốn có. Ngay lập tức về mặt của Phan Chỉ San cùng mấy người Linh Thiên điện thay đổi không ngừng, đặc biệt là nữ
chính, vẻ mặt cô ta đã trở nên trắng bệch.
Cô cười với Phan Chỉ San:
Đã lâu không gặp, em gái tốt của ta! Đúng rồi, quên giới thiệu với mọi người, ta là Linh Thiên. Là chưởng môn bị trở thành tiền nhiệm của Linh Thiên điện!
Cô cố ý thêm vào chữ
bị
, lập tức hiện trường dậy lên những tiếng xôn xao, đều bắt đầu nhao nhao bàn tán. Mà vẻ mặt Phàn Chỉ San cùng một đám đàn ông của cô ta đều đen lại.
Nghe nói ta đột nhiên có thêm một cô em gái.
Chúc Dao quét mắt nhìn xung quanh, vừa cười tủm tỉm vừa nhìn về phía Phan Chỉ San, thở dài một tiếng nói:
Ai, nghĩ rằng ta tu tiên mấy chục năm, có thể có người
Đợi một chút, chỗ đó không thể đánh, híc... ta sai rồi, chủ nhân.
Tiếng kêu thảm thiết duy trì đúng năm phút, tiếng sau càng thê thảm hơn so với tiếng trước, quả thực khiến người người đau lòng, người người rơi lệ. Cơ mà tu sĩ ở đây bất luận là tu vi gì cũng đều không thả ra thần
thức để tìm hiểu tình hình ở bên trong cái tường đất kia, trái lại rất ăn ý cùng quay đầu đi chỗ khác.
Ngươi muốn vào Linh Thiên điện, cứ nói thẳng với ta là được, cớ gì mà phải đến núi Linh Thạch ký khế ước với linh thú của ta? Phải biết rằng tuy Hạt Vừng đã là yêu thú cấp mười, nhưng lá gan rất nhỏ, không phân
biệt được tướng mạo, à à... người tốt người xấu. Nhỡ bị người làm cho sợ thì phải làm sao bây giờ? Đúng không Hạt Vừng?
Hạt Vừng lập tức phối hợp gật đầu thật mạnh:
Chủ nhân đẹp nhất, chủ nhân giỏi nhất, chủ nhân trâu bò nhất!
Nói xong cũng không thèm đợi mọi người đáp lại, kiêu ngạo đưa Phan Chỉ San rời đi.
Mà yêu thú cấp mười tên là Bách Lý kia cũng bám lấy hai người bay đi, để lại các môn phái với sắc mặt khác nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.