Chương 330: Ký kết khế ước với linh dẫn thú
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2122 chữ
- 2022-02-04 04:37:59
Đa tạ sư phụ.
Phan Chỉ San liếc mắt đưa tình nhìn hắn ta một cái rồi quay đầu nhìn về phía các phái khác, khách sáo nói vài câu 8hoan nghênh, xong mới dẫn mọi người vào điện.
Tịch Thể đi trước, Phàn Chỉ San theo sát phía sau, đang định bước vào trong3 điện, ánh mắt cô ta vô tình liếc về phía Chúc Dao, đột nhiên mở to hai mắt, ngừng bước chân lại.
Cô em Linh Thiên!
Chúc Dao truyền âm vào trong cơ thể, tính đợi yêu thú kia đi ra thì giao quyền điều khiển thân thể cho cô ta. Nếu Dẫn Linh thú thật sự chỉ có thể ký khế ước với chưởng môn Linh Thiên điện thì cô
không làm được, chỉ có thể để cô ta tự lực mà thôi.
Đương nhiên, đây là chuyện mọi người đều biết mà.
Tào Tề gật đầu, chuyện này bọn họ đã sớm thông báo cho thiên hạ, bây giờ cả giới tu tiên đều biết mà.
Vậy thật kỳ quặc.
Pháp Vũ hừ lạnh một tiếng, nói:
Dù sao cũng là cùng một mẹ sinh ra, Linh Thiên điện rốt cuộc dựa vào cái gì mà cho rằng chưởng môn trước kia là giả, chưởng môn bây giờ mới là thật?
Phàn Chỉ San lập tức ấm ức nhìn hắn ta, nhỏ nhẹ kêu một tiếng:
Pháp Vũ ca ca...
Pháp Vũ quay người tiến vào điện, hoàn toàn không quan tâm đến cô ta nữa.
Những câu ca tụng vang lên không ngớt. Cả ngọn núi hóa ra được tạo nên từ linh thạch, bảo sao mà linh khí ở Linh Thiên điện lại nồng đậm như vậy.
Phàn Chỉ San rất hài lòng với những câu thán phục của mọi người, cười khẽ bay về phía chính giữa ngọn núi. Mọi người đuổi theo, tới gần mới thấy ở đó có một cái hang động cực lớn. Đó là nơi mà linh khí đậm đặc
Tào Tề tức giận, vẻ mặt khó chịu vì bị người ta cố ý bới móc:
Chuyện này còn phải nói sao? Chỉ San có thể đánh thức thanh thú bảo vệ của phái ta là Dẫn Linh thú, điều này còn chưa đủ để chứng minh hay sao?
Hả... Phải không?
Pháp Vũ nhìn xung quanh:
Sao trên đường đi ta lại chưa nhìn thấy thánh thú bảo vệ vừa mới thức tỉnh kia nhỉ?
Đúng rồi, còn chưa hỏi muội tên là gì?
Ha ha, ta là Mã Lương.
Không biết thì chỉ có thể dựa vào khả năng diễn kịch thôi.
Cô tựa hồ đã đoán được nữ chính dùng phương pháp gì để đánh thức Dẫn Linh thú rối, phỏng chừng không thể thiếu sự giúp đỡ của con yêu thú cấp mười này.
Các vị.
Phan Chỉ San từ trong lòng Bách Lý bước ra, quay người chắp tay với mọi người nói:
Hôm nay kính xin các vị đạo hữu làm chứng, ta đây sẽ gọi ra thánh thú bảo vệ của phái ta, Dẫn Linh thú.
giao lại cho Phan Chỉ San.
Chờ chút!
Pháp Vũ đột nhiên đứng dậy, mở miệng cắt ngang.
Muội là người của môn phái nào, có bằng lòng làm đệ tử thân truyền của ta không?
Aizz..
Cứ thẳng thừng từ chối có phải hơi không nể mặt không?
Khóe miệng Pháp Vũ giật giật, thấy sắp không kiềm chế được nữa liền lập tức lạnh lùng quay đầu, suýt nữa đã phun ra câu thứ rác rưởi.
Phan Chỉ San cho là hắn ta cam chịu, thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía mọi người ở đây:
Haizzz, ta biết rõ trong lòng các vị vẫn còn nghi ngờ. Vốn tại hạ cũng định tiếp nhận chức vụ chưởng môn xong sẽ ký
cô chỉ là một tên đệ tử Trúc Cơ, có đáng giá đến mức cô ta phải để trong lòng đấu? Vì sao cô ta ai cũng không nhìn, mà lại chỉ nhìn thấy cô? Trừ khi... Trên người cô có thứ gì đó, những người khác không nhìn ra, mà cô
ta lại thấy được?
khế ước sinh tử với Dẫn Linh thú. Nếu mọi người vẫn còn nghi ngờ, chúng ta cứ ký kết khế ước với Dẫn Linh thú trước là được.
Nói rồi cô ta quay người dẫn mọi người ra khỏi điện, ngự kiếm bay về phía ngọn núi cao nhất.
Chỉ có Chúc Dao nhìn ra là hắn ta đang đóng kịch mà thôi, có khi đã chuẩn bị đủ kho từ để mắng chửi đối phương rồi ấy chứ.
Lần này tới đều là đệ tử tinh anh nội môn của phái Quỳnh Vũ ta, xin thứ lỗi cho phái ta không có ý định trao đổi đệ tử với Phàn chưởng môn.
phái, làm đệ tử thần truyền của ta.
Cô ta nói xong, mọi người lúc này mới hiểu ra, mỗi tu sĩ chỉ có thể có một người đệ tử thân truyền, cho nên vô cùng coi trọng việc thu đệ tử thân truyền, trừ khi là gặp được người hết sức vừa ý. Vì vậy đệ tử thân truyền
Rốt cuộc là thứ gì? Chúc Dao mơ hồ cảm giác như đã hiểu ra một chút gì đó thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm ra được điểm mấu chốt.
Trong điện đã bắt đầu tiến hành buổi lễ kế nhiệm, ba vị Đường chủ của bốn đường đã ngồi ở hai bên ghế chủ tọa, mà Tào Tề đang lớn tiếng đọc một bài phát biểu, giơ lên chiếc lệnh bài của chưởng môn, trịnh trọng
Tào Tề quay đầu nhìn về phía Pháp Vũ, không hài lòng hỏi:
Pháp Vũ, ngươi có ý gì?
Không có gì, ta chỉ hơi tò mò.
Pháp Vũ hờ hững nói:
Nghe nói Phàn chân nhân là chị em sinh đôi với chưởng môn tiền nhiệm, do hồi trước bị nhầm người nên hôm nay mới trở lại Linh Thiên điện?
Tay cô ta kết ẩn, hất lên không trung, chỉ thấy ánh sáng của trận pháp hiện ra trước hang động, bên trong tựa hồ xuất hiện một bóng dáng khổng lồ, hình như có cái gì nâng cao lên rồi lại đập xuống, khiến cả núi linh
thạch đều rung chuyển. Đó chỉ là tiếng bước chân của đối phương, mọi người còn chưa nhìn thấy rõ yêu thú nhưng đã bị cảm giác áp bức này làm cho kinh sợ.
Ngươi.
Tào Tể đang định nổi giận, lại bị Phan Chỉ San kéo lại, lắc đầu với gã.
Rồi cô ta quay người lại, vẻ mặt đau buồn nhìn về phía Pháp Vũ, nói:
Pháp Vũ ca ca... Huynh vẫn còn giận ta sao?
Cô ta đời người ra, cũng đành phải kiềm chế những suy nghĩ trong lòng, mời mọi người tiến vào điện, tiếp tục buổi lễ mừng cô ta kế nhiệm, nhưng cô ta vẫn không quên quay đầu lại, lưu luyến nhìn Chúc Dao vài lần.
Chúc Dao sởn hết cả da gà, đứng thẳng người. Nữ chính không biết cô là được Pháp Vũ đưa đến, điều này chứng minh cô ta còn chưa nhận ra cô. Bằng không thì cô ta sẽ không vòng vo như vậy, còn lấy cớ là muốn thu
Chúc Dao thấy mọi người đi ra là biết Pháp Vũ đã xong việc, lập tức ngự kiểm đi theo.
Phàn Chỉ San đứng ở chỗ cách ngọn núi này không xa lắm, móc ra một lệnh bài, ném lên trời. Chỉ thấy ngọn núi mới ban nãy vẫn còn xanh um tùm, bỗng nhiên bắt đầu vỡ ra từng mảng màu xanh như lột vỏ trứng
Không chỉ Chúc Dao mà tất cả mọi người ở đây đều bắt đầu thấy khó hiểu, đây không phải là lễ mừng kể nhiệm sao? Sao lại thu đồ đệ? Đối phương lại còn là đệ tử khác phái nữa chứ.
Cô ta bật cười, vẻ mặt ôn hòa nói:
Muội không cần phải sợ hãi, người tu tiên chúng ta rất xem trọng chữ duyên. Hôm nay gặp được muội coi như là duyên phận, ta thật sự rất thích muội, muốn nhận muội vào môn
đệ tử của môn phái nào? Có đồng ý bái ta làm thầy không?
O?!
Pháp Vũ quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt vô cùng phức tạp, tựa như ẩn chứa tình yêu say đắm, chứa cả tâm tình đau lòng và nỗi thất vọng, vân vân, nội dung muốn truyền đạt quá nhiều, Chúc Dao đếm không hết.
Hít một hơi thật sâu, tâm tình trong mắt Pháp Vũ mới thu trở về, vẻ mặt lạnh lùng, nhập diễn làm một người đàn ông đau khổ vì tình, không thể vạch rõ giới hạn vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô ấy là đệ tử phái Quỳnh Vũ ta.
Cô còn chưa kịp mở miệng, giọng nói của Pháp Vũ đã truyền tới, Chúc Dao lập tức thở phào nhẹ nhõm. Quả nhiên nói về khả năng diễn xuất thì phải để ảnh để đấu với ảnh hậu nha!
Phàn Chỉ San sửng sốt, sau đó hờn dỗi kêu một tiếng:
Pháp Vũ ca ca...
cô làm đệ tử thân truyền,
Thế nhưng sao cô ta vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô? Hơn nữa, còn tựa hồ vô cùng quý mến cố. Với tâm tư của nữ chính thì không thể nào tự dưng làm ra chuyện như vậy. Không phải vì danh thì là vì lợi! Nhưng
Chúc Dao yên lặng quan sát những động tác nhỏ này của mọi người. Xem ra tên Bách Lý này chính là yêu thú cấp mười kia, khẩu vị nữ chính thật là mặn.
Cơ mà hình như yêu thú này không có quan hệ tốt lắm với những người khác. Xem ra vầng sáng nhân vật chính có trâu bò đến đâu cũng không bù lại được bản tính của động vật.
Người con trai kia đưa tay kéo cô ta vào lòng, cười thật tươi, khẽ gật đầu, coi như là trả lời. Ánh mắt không dấu vết nhìn về phía Tịch Thế tôn giả phía sau.
Không ngoài dự đoán, Tịch Thế nhăn mày lại.
Mã Lương...
Phan Chỉ San quan sát cô từ trên xuống dưới, càng nhìn ánh mắt càng hiện rõ vẻ nồng nhiệt, khiển Chúc Dao cũng không khỏi toát mồ hôi hột. Sao cứ thấy ánh mắt của cô ta quái quái chỗ nào ấy? Sẽ
không phải là cô ta chơi cả nam lẫn nữ đấy chứ? Tiếp tục đi, ông đây bán mình không bán nghệ!
Tim Chúc Dao giật thót,9 lập tức có dự cảm không lành.
Sao thế?
Tịch Thế là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của đồ đệ, theo ánh mắt 6của cô ta nhìn về phía Chúc Dao cách đó không xa, mang theo vẻ thắc mắc cùng không vui.
mày, tỏ vẻ khinh miệt, thế nhưng vừa nhìn thấy Phan Chỉ San liền nở nụ cười.
Bách Lý?
Phan Chỉ San kêu một tiếng, trong mắt đong đầy ý hỏi thăm.
chim, biến thành một ngọn núi màu trắng như được tạo nên từ thủy tinh vậy.
Núi linh thạch!
Ai đó kinh ngạc kêu lên.
không chỉ cần tư chất, còn phải xem có duyên hay không nữa. Khó khăn lắm mới gặp được một người, chả trách lại muốn cướp vội như vậy.
Chúc Dao vừa mới hồi hộp liền thả lỏng, cô ta định giở trò quỷ gì? Rốt cuộc là đã nhận ra cô hay chưa?
Mẹ kiếp, không phải đã bị nhận ra5 đấy chứ?! Chúc Dao theo bản năng sờ lên pháp khí trên tay, kìm nén sự hốt hoảng ở dưới đáy lòng, vẻ mặt như thường đứng nguyên tại chỗ.
Không sao, chỉ là con vừa nhìn thấy một đệ tử vô cùng vừa ý.
Phan Chỉ San khẽ đáp lại một tiếng, cười nhẹ, đi về phía Chúc Dao:
Muội muội, ta vừa nhìn thấy muội đã cảm thấy vô cùng yêu mến, không biết muội là
nhất ở trên ngọn núi này. Linh khí xung quanh cứ như sắp biến thành vật thật rồi ý.
Có một người mặc áo màu xanh đứng trước cửa hàng, nhìn rất là đẹp trai tài giỏi, chỉ là khóe mắt hơi hơi nhếch nhếch, mặc dù là con trai nhưng lại mang vẻ quyến rũ khó nói. Thấy mọi người tới đây, hắn ta vốn cau
Hắn ta vừa nói như vậy, người của các phái khác cũng bắt đầu nhao nhao bàn luận. Chưởng môn tiền nhiệm còn chưa chết, đột nhiên lại đổi chưởng môn, điều này vốn hiếm khi xảy ra, chứ nói gì mà sinh đôi nhận
nhầm người. Chuyện hoang đường như vậy rất khó để thuyết phục người khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.