• 1,148

Chương 338: Bước ngoặt kỳ quặc bất thình lình xảy đến


này, tu hành lại đột phá Hóa Thần, thì e rằng trên đời không ai có thể chữa được cho Hạt Vừng.

Chúc Dao mất tròn 8ba tháng, chắc chắp vá vá mới tu sửa xong nội đan cho Hạt Vừng. Sau khi gắng gượng giữ cho tu vi của nó trụ lại cấp mười3, cô mới ra khỏi động phủ mà mình tá túc nhờ, cũng may không rớt thêm
Cả người hắn ta lập tức lạnh ngắt như tro tàn.

Pháp Vũ, ngươi biết Linh Thiên quan trọng đối với mình. Nhưng lúc người lợi dụng, gài bẫy ta, có từng nghĩ rằng người khác cũng có người quan trọng với mình không?
Chúc Dao đanh giọng hỏi:
Ta có thể hiểu
âm:
Chính vì ả mạo nhận chưởng môn Linh Thiên điện, mới gây ra tai họa khiến muôn dân chịu khổ. Những người tu tiên như chúng ta đương nhiên phải thay trời hành đạo!

Từ bao giờ Linh Thiên đã biến thành ma nữ rồi, Chúc Dao càng nghe càng mờ mịt. Đừng nói cô mới offline một ngày, diễn biến đã phát triển vượt ngoài tưởng tượng rồi nha.
Nói xong, Chúc Dao chẳng thèm để ý biểu cảm của hắn ta ra sao mà đỡ cô em Linh Thiên trên giường dậy, ngồi xếp bằng phía sau lưng. Cô giao cho Hạt Vừng ở bên cạnh hộ pháp, sau đó hít sâu một hơi, phóng ra toàn
bộ thần thức, truyền vào cơ thể Linh Thiên.
Chúc Dao nhíu mày, đưa tay bắt mạch cho cô em Linh Thiên, còn cố tình đưa chút thần thức đi vào thăm dò. Kết quả khiến cô rất bất ngờ, cơ thể của Linh Thiên... không hề có bất cứ vấn đề gì! Đan điển vẫn tốt, kinh
mạch vẫn ổn, không hề hư hại chút nào, linh khí cũng vận hành bình thường. Dường như tử khí trên người bỗng dưng vô duyên vô cớ xuất hiện.
Chúc Dao siết chặt bàn tay đặt bên người, xách Pháp Vũ về, hỏi:
Đã xảy ra chuyện gì?

Theo lý mà nói, Linh Thiên không thể rơi vào tình trạng này. Tuy Chúc Dao bám lên người cô ta, nhưng thân thể cô ta vô cùng khỏe mạnh, căn bản không thể vô duyên vô cớ xuất hiện triệu chứng như sắp chết thể
Trên mặt hắn ta hiện rõ vẻ hoảng loạn:
Chỉ là ta không muốn cô ấy bị người khống chế. Ngươi ra ngoài cô ấy mới là Linh Thiên, nhưng sao cô ấy lại hôn mê mãi không tỉnh? Là ngươi, nhất định là người đã làm gì đó?

Chúc Dao cũng chẳng muốn nương tay với loại não tàn thể này, trực tiếp tỏa ra uy thế hướng về phía hắn ta. Pháp Vũ lập tức bị trấn áp dưới đất, miệng phun ra một bóng máu.
lòng.
Nhưng khi thấy trên không trung của Linh Thiên điện cũng xuất hiện một lỗ đen lớn giống thế, Chúc Dao sợ đến ngây người, sao ở đây cũng có?
Vũ. Nếu không... vì thế gian này, bọn ta buộc phải ra tay.

Chuyện gì thế này? Hóa ra các môn phái đến thảo phạt phái Quỳnh Vũ? Hơn nữa nhìn có vẻ là do Lưu Chử môn dẫn đầu! Lúc trước các phái còn tránh họ không kịp, bây giờ mới có mấy tháng ngắn ngủi mà sao thế cục
nhưng mép giấy không thể xuất hiện ở giữa tờ giấy được. Bây giờ vùng đất Đoạn Tuyệt xuất hiện ở đây, còn không ngừng mở rộng ra bốn phía, chỉ có thể chứng minh một điều rằng thế giới này đã xuất hiện vết nứt,
hơn nữa còn đang sụp đổ.
Chúc Dao nói thêm:
Nhưng không phải vì người cầu xin, Linh Thiên là Linh Thiên, ngươi là ngươi. Ta cứu cô ấy là vì cô ấy khác ngươi, cô ấy chưa từng phản bội ta. Ta cũng không mang lỗi lầm của ngươi đổ cả lên đầu
Linh Thiên. Cũng giống vậy, ta sẽ không vì cô ấy mà tha thứ cho ngươi.

Chúc Dao không nhìn nổi nữa, vung tay lên cắt ngang thuật pháp, cũng tiện thể đẩy hắn ta ngã xuống đất:
Không cần!

Cô quay đầu nhìn hắn ta, trầm giọng nói:
Bởi vì ta chưa từng nghĩ đến chuyện tha thứ cho ngươi.


Không... không phải!
Hắn ta liều mạng lắc đầu:
Ta chỉ muốn cứu cô ấy, ta không muốn cô ấy gặp chuyện gì, ta không hề...

Chúc Dao cười lạnh:
Cứu? Ngươi cùng lắm là tên hung thủ đánh ngất người tốt mà thôi.

không có phản ứng.
Thần thức Chúc Dao tiến vào cơ thể Linh Thiên, hoàn toàn không gặp phải sự chống cự nào, ngay cả bản năng cản trở thuộc về thân thể cũng không có. Cô càng cảm thấy tình huống không ổn, bèn tìm thẳng đến vị trí

Ta thấy chắc chắn là Linh Thiên điện chọc giận thượng giới nên mới đột nhiên xuất hiện thứ quái quỷ này. Nói không chừng là do thần tiên trên thượng giới gây ra ấy chứ.
Tu sĩ kia nói với vẻ thần bí:
Trong lỗ đen kia không có linh lực dao động, chỉ toàn là tử khí làm gì có tu sĩ nào trên thế gian này gọi ra được cái thứ kia? Hơn nữa nó sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, lại cứ xuất hiện đúng ở Linh Thiên điện này,
chắc chắn là phải có liên quan.

đan điền.
Trong giây phút tiền vào, Chúc Dao cảm thấy cảnh tượng trước mắt xoay chuyển, xuất hiện một vùng tiên sơn phúc địa. Những ngọn núi bồng bềnh trôi nổi trên cao, thấp thoáng đầu các uy nghi, tráng lệ. Đó là Linh
Thú thú chủ nhà chỉ về phía xa xa:
Cái động ở phía Đông kia đột nhiên phình ra rất to, nuốt chửng cả thị trấn rồi.


Phía Đông?
Cô sửng sốt hỏi lại:
Bến Vô Hối?

Chúc Dao nhíu mày, chẳng phải bốn tháng trước là thời điểm cô bị Pháp Vũ đuổi ra khỏi cơ thể Linh Thiên đấy sao? Xem ra vẫn phải đến phái Quỳnh Vũ xem sao.
Cô lại chạy một mạch đến phái Quỳnh Vũ, phát hiện nơi này không chỉ có mình cô, mà xung quanh còn tụ tập rất nhiều đệ tử các môn phái. Hơn nữa ai nấy đều tức giận hầm hầm, cầm binh khí trong tay, dáng vẻ như muốn tìm người ẩu đả tập thể.
Vẻ mặt hắn ta tràn đầy tuyệt vọng. Chúc Dao hít sâu một hơi để nén giận vào lòng, rồi mới tiếp tục nói:
Còn về Linh Thiên... ta sẽ cố hết sức.

Hắn ta vừa nghe thể chợt ngẩng đầu lên.
Đại trận bảo vệ núi của phái Quỳnh Vũ tuy không ngăn nổi cô, nhưng cô cũng không phá trận ngay, mà tìm một mắt trận, sau đó điều chỉnh một chút là vào được dễ dàng.
Thần thức vừa quét qua, toàn bộ phái Quỳnh Vũ lập tức xuất hiện trong đầu Chúc Dao, Linh Thiên đang ở trong căn phòng phía sau ngọn núi chính.

Ngươi không tin?
Pháp Vũ ngẩn người, vẻ hoảng loạn trên mặt càng rõ:
Vậy ngươi cứ hạ chú sinh tử cho ta, hay là chú vấn tâm cũng được! Như thế ta không trốn được nữa. Chỉ cần người cứu sống cô ấy, người bảo
ta làm gì cũng được. Giờ ta có thể làm phép ngay.
Nói rồi hắn ta lật lòng bàn tay, nơi đó đã xuất hiện một pháp ấn chú sinh tử. Nhưng hắn ta không nhìn lấy một lần, đập mạnh lòng bàn tay vào giữa trán.
cấp nào.
Chúc Dao vốn định đi cảm 9ơn thú thủ là chủ nhà, nhưng lại thấy nó hốt hoảng chạy tới.
Bóng cô lóe lên, chốc lát đã vào trong phòng. Linh Thiên đang nhắm hai mắt nằm trên giường, Chúc Dao không cố tình che giấu thân hình nên Pháp Vũ ngồi bên cạnh chợt giật mình, lập tức gọi kiếm tiền ra, cảnh giác
nhìn cô:
Ngươi là ai?

Phản ứng đầu tiên của Chúc Dao là Linh Thiên xảy ra chuyện. Cô dặn dò đám yêu thú, bảo chúng không được đến gần nơi này, sau đó xoay người bay về phía Linh Thiên điện.
Lúc trước cô tới nơi này phải bay mất trọn một ngày, bây giờ chỉ mất mười lăm phút đã đến Linh Thiên điện. Cô vốn còn nghĩ làm cách nào tẩn cho tên Pháp Vũ hai mặt kia một trận nên thân, để trút bực dọc trong
Chúc Dao biết hắn ta sống không tốt lắm cũng yên tâm.
Cô cảm thấy cơn giận nhịn suốt mấy tháng nay đã giảm bớt được đôi chút, quay đầu nhìn Linh Thiên trên giường:
Cô ấy sao vậy?

dùng mọi cách cũng không có tác dụng.

Hắn ta run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng cùng cực.

Sao... sao người lại thế này?
Hắn ta không dám tin:
Đây là thân thể hiện giờ của ngươi?


Đương nhiên là của chính ta!

Pháp Vũ sửng sốt, trợn tròn mắt, nhận ra Chúc Dao:
Là ngươi!

Cô lườm hắn ta một cái:
Không thì là ai?

Cô em Linh Thiên bất tỉnh thời gian dài, lại còn tản ra tử khí, nếu thân thể của cô ta đã không sao thì vấn đề chỉ nằm ở linh hồn mà thôi. Thực ra lúc cô đoạt lại chức chưởng môn cho cô ta, cô em Linh Thiên đã rất ít
khi mở miệng nói chuyện với Chúc Dao. Trước đây cô không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, có lẽ lúc đó đã xảy ra chuyện rồi. Bởi vậy lúc cô bị đánh ra khỏi thân thể Linh Thiên, Linh Thiên mới hoàn toàn
Đại trận hộ sơn của Quỳnh Vũ cũng được mở ra, chặn các phái ở bên ngoài núi.
Chúc Dao nhìn kỹ, thấy đệ nhất tiên môn Lưu Chử môn dẫn đầu, nữ chính Phan Chỉ San và Tịch Thể tôn giả đứng ở trên cùng, xung quanh còn bảy tám người đàn ông tướng mạo siêu phàm. Đang khoe dàn hậu cung

Thứ này?
Hạt Vừng cũng sững sờ, nhìn bóng đen vô tận phía đối diện:
Không phải là...


Vùng đất Đoạn Tuyệt.
Chúc Dao tiếp lời, lần trước Hạt Vừng ở trong bí cảnh
Thức Vân Khải
cũng từng thấy một chỗ thế này. Nó nằm sát biên giới của bí cảnh đó, bên trong là khoảng không đen kịt một màu, ngay
Toàn bộ Linh Thiên điện đã bị hố đen nuốt chửng gần hết, chỉ còn nửa ngọn núi đang trôi nổi trên không, hơn nữa còn đang không ngừng chui vào hổ đen. Linh Thiên điện không còn một đệ tử nào.
Cô che giấu tu vi đến một thị trấn tu sĩ gần đây hỏi thăm, mới biết cái lỗ đen kia đã xuất hiện từ bốn tháng trước. Không ai biết nó là cái gì, đột nhiên xuất hiện giữa không trung, lúc đầu chỉ bằng miệng giếng, sau đó
được lý do người đánh ta ra khỏi thân thể của Linh Thiên. Dù sao thân thể đó vốn không thuộc về ta, sớm muộn gì ta cũng phải rời đi. Việc bị đuổi ra sớm cũng coi như ta ngu ngốc, không nhìn thấu người mà thôi.

Cô cười tự giễu, giọng điệu chợt chuyển sang lạnh lùng:
Nhưng... ta không thể tha thứ cho việc ngươi ra tay với Hạt Vừng. Nếu ngươi không muốn tu sửa nội đan cho nó thì nói thẳng ra là được. Thế mà người lại cứ bỏ
đá xuống giếng, còn bày tầng tầng lớp lớp trận pháp lên nội đan của nó, khiến bọn ta đều cho rằng nó đã khỏi hẳn rồi. Nếu không phải ta đa nghi, kiểm tra vết thương cho nó, thì có lẽ vì trận pháp này mà nội đan của
nó không còn hy vọng tu sửa được nữa, thậm chí còn mất mạng. Người chỉ biết Linh Thiên quan trọng với mình, nhưng ngươi có từng nghĩ Hạt Vừng cũng quan trọng với ta giống như vậy hay không?

này.
Cả người Pháp Vũ lảo đảo như gặp phải chuyện gì đáng sợ, mặt cắt không còn hột máu. Nghe thấy Chúc Dao hỏi, hắn ta chỉ lắc đầu đáp:
Ta không biết... sau khi trở về từ rừng Thiên Tể, cô ấy vẫn không tỉnh lại... Dù ta
cậu bé lo lắng vừa đuổi theo phía sau vừa gọi.

Thiên Thiên, muội vừa học ngự kiếm, đừng bay nhanh như thế.

cô ấy đi... xin ngươi hãy cứu cô ấy!

Chúc Dao nhíu mày không thốt nên lời, sớm biết thế này sao lúc trước còn làm như vậy?
Chúc Dao quét mắt nhìn hắn ta, Pháp Vũ không còn vẻ hăm hở, khinh thường người khắp thiên hạ như lần đầu gặp gỡ nữa. Dường như đã rất lâu rồi hắn ta không quan tâm đến bản thân, tóc tại xõa tung, mặt mũi uể
oải, ngay cả linh khí trên người cũng có xu thể hỗn loạn, yếu ớt, ủ rũ. Thậm chí cảnh giới còn rơi xuống Kim Đan kỳ.
trung xuất hiện một hố đen khổng lồ, to gấp mười lần so với lần trước cô nhìn thấy ở bến Vô Hối.
Cái động đó vắt ngang trời đất, đang không ngừng mở rộng. Cây cối xung quanh bị nhổ gốc hàng loạt, bay vào trong lỗ động tối đen, ngay cả ruộng đất bên dưới cũng bắt đầu biến mất từng tấc một
Thiên điện!
Đột nhiên bên cạnh có hai bóng người nho nhỏ ngự kiếm bay tới, là một nam một nữ, trông chỉ mới mười hai, mười ba tuổi. Cô bé cười vui vẻ bay phía trước, tiếng cười giòn giã như chuông bạc vang cả quãng đường,
đã thay đổi rồi?

Chỉ cần ngại giao ma nữ Linh Thiên ra đây, xoa dịu nỗi tức giận của thần tiên thượng giới. Ta đảm bảo các môn phái nhất định sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa.
Tu sĩ Nguyễn Anh tiếp tục lớn tiếng truyền
Cô ném hắn ta ra ngoài, đi đến gần Linh Thiên đang nằm trên giường. Vừa nhìn thấy Linh Thiên, Chúc Dao không khỏi hít sâu một hơi. Tuy cô em Linh Thiên vẫn còn thoi thóp, nhưng cả người lại phủ đầy tử khí
nồng nặc, cứ như một khắc sau sẽ tắt thở.

Nhưng tại sao ngươi...
Hắn ta tỏ vẻ khó hiểu, sau đó đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lại nổi giận đùng đùng giơ kiếm lên:
Rốt cuộc ngươi đã làm gì Linh Thiên? Sao đến giờ cô ấy còn chưa tỉnh lại?


Ta làm gì?
Chúc Dao cười lạnh một tiếng:
Ta làm gì được chứ? Lúc trước chẳng phải ngươi ra tay đánh hồn phách ta bay ra ngoài ư? Giờ xảy ra chuyện lại trách ta?

Xem ra vẫn phải gặp Linh Thiên và Pháp Vũ mới biết rõ được tình hình. Chúc Dao vừa nghĩ thế, bèn cố tình đi vòng ra phía sau phái Quỳnh Vũ. Tuy cô tàng hình, đừng nói là Hóa Thần, ngay cả địa tiên cũng không thể
nhìn ra, nhưng lại không qua được con mắt có thể nhìn thấy số mệnh của nữ chính, cho nên vẫn phải cẩn thận thì hơn.
của nữ chính đấy à? Xem ra cái chết của người tên Trình Ngự Phong kia hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến nữ chính cả!

Pháp chưởng môn, mời ngài giao thứ tai họa kia ra đây.
Một tôn giả Nguyên Anh lớn tiếng quát vọng về phía đại trận bảo vệ núi:
Chỉ cần ngại giao kẻ chủ mưu ra, bọn ta sẽ bỏ qua cho tất cả người của phái Quỳnh
Thú thú gật đầu.
Chúc Dao có linh cảm xấu, bèn ngự kiếm bay về phía đó. Chưa được bao lâu, cô cũng cảm thấy một lực hút cực lớn đang lan đến, kéo cả người mình về phía trước. Chúc Dao ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy trên không

Ngươi có thể cứu cô ấy đúng không?
Pháp Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, hệt như khó khăn lắm mới túm được một mảnh gỗ trôi nổi giữa đại dương mênh mông. Hắn ta nhìn chằm chằm cô, nói:
Bây giờ ngươi có tu vi
lợi hại nhường này, có thể cứu được cô ấy đúng không? Lúc trước... đều là lỗi của ta, không liên quan gì đến Linh Thiên. Ngươi xử lý ta thế nào cũng được, dù phải hồn phi phách tán ta cũng bằng lòng. Ngươi mau cứu
cả Chúc Dao ở trong đó cũng chỉ có nước sống lại mà thôi.
Những cánh rừng Thiên Tế lại không phải là điểm cuối cùng của thế giới này, theo lý thuyết mà nói ở đây sẽ không xuất hiện vùng đất Đoạn Tuyệt mới đúng. Giống như một tờ giấy hoàn chỉnh, nó có thể có mép giấy,

Ngươi nhớ cho rõ!
Chúc Dao tiến tới túm cổ áo hắn ta:
Ngay từ đầu ta đã nói với ngươi, ta tới để giúp cô ấy. Mà Linh Thiên cũng đã nói rõ với ngươi là ta đang giúp cô ấy, là người tự ý đánh đuổi ta ra. Bây giờ cô ấy
biến thành như thế kia đều là do ngươi ban tặng.

càng ngày càng lớn, chỉ bảy ngày đã to hơn cả ngọn núi.
Linh Thiên điện bị tổn thất khá nhiều đệ tử, sau đó thực sự hết cách đành chuyển cả phái đến phái Quỳnh Vũ.

Chủ nhân chủ nhân...
Nó chạy rất vội, quên cả việ6c biến về hình thú, chống cả tay chân xuống đất để lao tới:
Chủ nhân, xảy ra chuyện lớn rồi.


Làm sao thế?
Ch5úc Dao hỏi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.