Chương 343: Ngốc hơn cả kẻ ngốc
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2645 chữ
- 2022-02-04 04:38:05
Còn chưa kịp hiểu gì thì bên ngoài đã vang lên một tiếng nổ lớn, cửa đá trước mặt cô nâng lên, cả căn phòng cũng chuyển động theo. Cùng với tiếng ken 8két, cánh cửa bắt đầu xuất hiện khe hở, khói bụi bên trong
phòng bốc lên, ánh mặt trời chói mắt chiếu vào khiến cô có cảm giác muốn bất tỉnh.3
Một người đàn ông chạy từ cửa vào, nét mặt vô cùng chật vật, cả người đen đúa bẩn thỉu, tay phải còn bị thương, máu chảy tí tách. Hắn ta hốt9 hoảng nhìn bốn phía như đang tìm gì đó, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên
là một cái lược gỗ.
Hừ!
Cây búa hừ lạnh, tiên khí trên người nó sáng hơn, trực tiếp bay lên, đồng thời cũng hất Chúc Dao ra ngoài, bay lên giá vũ khí không nói gì.
Người mới, đừng sợ.
Lược gỗ nhã nhặn nói:
Từ giờ mọi người đều là hàng xóm rồi.
...
Cảm ơn ngươi ha!
Các ngươi thôi đi!
Phá Thiên nằm trên giá đột nhiên nổi giận, nhảy xuống dưới, quát to:
Phá Thiên là tên lão già kia đặt cho ta, tên ta vốn là búa, ta là cây búa! Ta là cây búa!
Chúc Dao:
...
tiếng:
Lại còn là cấp hai, ta biết mà, đây quả là một thanh kiếm tiền tuyệt thế.
Mę kiếp?
Ngươi nói gì cơ?
Không như cây gậy ta, vô cùng thuần khiết.
Ặc...
Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Đúng là vô cùng thuần khiết!
Phải không, phải không, ta cũng cảm thấy thế. Tên
Kiếm
của ngươi cũng rất dễ nghe, mặc dù không hay như ta nhưng cũng không tệ.
Bấy giờ Chúc Dao mới thấy rõ mặt ông ta. Đó là một lão già mặc trường bào màu xanh, rất gầy, nếp nhăn trên mặt hằn sâu, trông vừa cay nghiệt vừa u ám.
Ngươi đang cầm gì trong tay kia?
Lão già kia liếc mắt nhìn người đàn ông đầy vẻ khinh miệt.
Hắn ta nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn tiến lên một bước, hai tay run rẩy dâng kiếm lên:
Con xin chuộc lỗi với sự phụ. Tuy lần này đồ đệ đi vào rừng Phần Tuyệt không tìm được có tiền linh, nhưng lại bất ngờ tìm
Vì vậy ba người bèn xoay người đi... đi... đi rồi!
Mẹ nó, còn có kẻ mắt mù như vậy thật sao!
Bọn họ vừa đi, người đàn ông sau lưng cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả người xụp xuống đất như bùn nhão. Hắn ta quay đầu nhìn cô, gương mặt đen đúa đầy bụi đất nở nụ cười:
Cảm ơn.
hậu viện, mở một cánh cửa ra, ném Chúc Dao vào bên trong.
Chúc Dao thấy cơ thể nhẹ bẫng, hoa mắt chóng mặt, loảng xoảng lặn mấy vòng tới khi đụng vào thứ gì đó mới dừng lại. Cô hé mắt ra nhìn mới phát hiện nơi này là một phòng chứa vũ khí, xung quanh chất đống đủ
loại tiên khí từ cấp một đến cấp năm.
trong tay, cũng không có ý định trả lại cho đồ đệ.
Xem ra tình thầy trò giữa hai người này không tốt đẹp gì! Rừng Phần Tuyệt không phải là khu rừng nổi tiếp giữa đại lục yêu tiên và đại lục tu tiên sao? Nơi đó không phải chỉ nguy hiểm ở mức thường thôi đâu. Chúc
Dao bắt đầu thấy tò mò về thân phận của hai người này.
Rõ ràng là lời khen, nhưng chẳng nghe ra chút ý tứ khen ngợi nào cả.
Người đàn ông càng siết chặt kiểm, bắt đầu run rẩy, cắn chặt răng. Một lúc lâu sau hắn ta mới hít sâu một hơi, quay người lại cung kính vái chào người vừa đến:
Sư phụ.
Ừ.
Người kia thờ ơ đáp lại.
Chúc Dao cảm thấy toàn thân nhẹ hẳn đi, các vết gỉ sét bám trên người cô tróc ra từng chút một, để lộ thân kiếm trắng trẻo xinh đẹp vốn có, bên trên còn có ấn ký cổ xưa phức tạp: XXXXXX...
Chúc Dao thật muốn phun trả lại một câu: fckfckfckfck...
Chắc chắn thanh kiếm này có tác dụng che giấu khí tức.
Hai mắt gã đàn ông kia lấp lánh:
Quá tốt rồi, cuối cùng ta cũng có vũ khí của mình rồi.
quần cũng cởi rồi, thì kết quả cô lại ngỏm.
Sau đó cô biến thành một thanh... kiếm tiền nhị phẩm trông hết sức ngu ngốc, đã thế còn bị một nam Địa Tiên còn ngốc hơn mình nhặt được.
Có vẻ tên ngốc này chưa từng trải sự đời, cầm được cô như nắm được bảo bối vậy, lật đật bay một đường dài ra khỏi căn phòng u ám kia. Cũng may là hắn ta còn có phi kiếm riêng, chứ không đánh chết cô cũng không
Chắc chắn là ở gần đây thôi, tìm cẩn thận vào.
Hóa ra là lánh nạn.
Nhưng...
cho hắn giẫm lên người mình.
Hắn ta bay rất nhanh, chỉ một lúc sau đã ra khỏi khu rừng kia, băng qua hai tiên thành nhỏ, đến tận lúc mặt trời lặn tên ngốc này mới dừng lại bên một bờ sông nhỏ. Hắn ta bắt đầu cầm Chúc Dao lên quan sát tỉ mỉ,
càng nhìn vẻ mặt càng mừng rỡ, xoay trái lật phải xem xét thân kiếm. Nhịp thở của hắn ta dần trở nên gấp gáp, không thể đợi thêm nữa, nhanh chóng thi triển Khí Trần Quyết.
Đúng vậy, đúng vậy, người mới ngươi là kiếm hả?
Dao găm bên cạnh hỏi.
ở chỗ bọn ta kiếm rất hiếm, chỉ có mình ngươi thôi đó.
Tiên khí hình cây quạt nói.
Đúng đó, ngươi là thanh kiểm đầu tiên ta thấy từ lúc rời là đến nay.
Tiên khí hình dải lụa cũng tham gia.
Đúng vậy, đúng vậy, tại hắn ta ghen tị với người thôi.
Tên của chúng ta nghe hay biết bao, còn của hắn ta thì lại rất khác người.
Đúng thế, cái tên Phá Thiên của hắn ta cực kỳ khó nghe.
Hình như các tiên khi đã quen với việc búa gào thét, nên vẫn tiếp tục nhiệt tình đón tiếp Chúc Dao.
Dao găm lấp lóe nói:
Kiểm, ngươi có thích phát sáng không? Ta thích nhất là tỏa sáng, chúng ta kết bạn đi!
Không...
Nhất định có thể làm gì?
Đột nhiên có một giọng nói âm trầm vang lên sau lưng hắn ta.
Người đàn ông run bắn pháp quyết đang tụ trong tay lập tức tiêu tán, cả người cứng đờ tại chỗ. Mặt hắn ta cắt không còn giọt máu, tay cầm kiểm siết chặt.
Không ngờ ngươi vẫn sống sót trở về!
Giọng nói kia tiếp tục cất lên:
Không tồi!
Làm trò gì đây?
Người đâu rồi?
Bên ngoài vang lên giọng nói tức giận của vài người, còn loáng thoáng nghe thấy vài câu mắng chửi.
Rõ ràng ta thấy hắn ta chạy sang bên này, sao giờ lại không thấy đâu nữa?
Trong cơn bối rối Chúc Dao nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy trong con ngươi sáng rõ ấy đang phản chiếu một thanh kiếm đen sì, gỉ sét, trên chuôi kiểm còn khắc một dòng chữ ngu ngốc
kiếm tiền nhị phẩm
.
Má nhà nó chứ!
Chào mọi người, có tên là Chúc Dao. Mấy tiếng trước cô còn đang hưởng thụ kỳ nghỉ hoàn mỹ của mình. Uống rượu tiên, ăn đồ ăn chế biến riêng, ôm trai đẹp. Ngay lúc sắp sửa tiến đến chuyện vượt mức bạn bè, đến
..
Không, ngươi hãy cảm ơn mấy kẻ mắt mù kia đi.
Người đàn ông liếc mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, ánh mắt càng ngày càng sáng:
Ta biết mà, quả nhiên người rất hèn hạ.
Má nó,ngươi mắng ai đấy hả?
Chúc Dao nổi cáu:
Ngươi mới hèn hạ, cả nhà ngươi là đồ hèn hạ!
Ai đến đây phổ cập khoa học cho cô với, rốt cuộc căn phòng này là cái nơi quái quỷ gì vậy, tại sao bao nhiêu vũ khí, thậm chí đến vật liệu cũng có thể nói chuyện? Cô lại mở ra khả năng đặc thù gì mới ư?
Kiếm, ngươi không cần để ý đến Phá Thiên, hắn ta xấu tính vậy đấy.
Thấy cô không nói gì, lược gỗ nhẹ giọng an ủi.
Những tiện khí khác cũng nhao nhao mỗi người một câu.
Ê, ai muốn làm vũ khí của ngươi chứ.
Người đàn ông kích động dò xét thân kiếm một lượt, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên mừng rỡ. Được lắm! Xem ra hắn ta hoàn toàn không nghe thấy cô nói gì.
Hắn ta càng nhìn lại càng hưng phấn, vô thức lấy tay áo ra sức lau lau, sau đó dính đầy bùn đất lên mặt cô.
Chúc Dao cảm thấy mình khóc không ra nước mắt, thế này là cô bị ném vào kho luôn sao? Vậy thà đi với tên ngốc kia còn hơn, ít nhất còn có thể ra ngoài. Bây giờ cô hoàn toàn không thể di chuyển được!
Sư phụ... huynh đầu rồi, đồ đệ của huynh bị đánh mất rồi nè!
Ê, ngươi đè lên người ta rồi.
Đột nhiên một giọng nói oán giận từ đâu truyền đến.
Cây búa kia tỏa ra một vòng tiến quang:
Ngươi nói được tại sao ta lại không? Nhanh lăn xuống khỏi người ông đây đi.
Ặc...
Cây búa này thật nóng tính.
Được rồi, Phá Thiên! Ngươi đừng có bắt nạt người mới, không thấy nó chỉ là một tiên khi nhị phẩm thôi sao, nói chuyện được đã là tốt lắm rồi.
Bên cạnh lại truyền đến một giọng nữ. Chúc Dao nhìn sang thì thấy đó
được thanh kiếm tiền này.
Lão già chỉ lật tay một cái, thanh kiểm trong tay hắn ta đã bay tới:
Kiểm tiên nhị phẩm?
Ông ta nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ khinh bỉ, rồi đột nhiên đánh một chương vào tên kia, khiến hắn ta bay xa tận mấy mét,
suýt thì rơi xuống sông:
Đồ vô dụng! Ta bảo người đi tìm cỏ tiên, thế mà ngươi lại mang cái thứ đồng nát này về. Chỉ là một thanh kiếm tiền nhị phẩm mà đã khiến đầu óc ngươi mụ mẫm đến mức quên cả nhiệm vụ
...
Mẹ kiếp, sao tự dưng lại đi chửi ng5ười ta?
Người đàn ông kia lại vọt về phía cô.
Ngươi định làm gì hả?
Chúc Dao giật mình, nhưng người kia không hề để ý đến cô, chỉ bước tới đứng sau lưng. Cô đang định nổi giận lại đột nhiên thấy hắn ta ngồi xổm xuống.
...
Các ngươi mới đần, cả nhà các ngươi đều đần!
Chào kiểm, ta tên là thương.
Cây trường thương màu đỏ ở cửa nói.
Chào kiểm, ta là sáo.
Sáo ngọc trong hộp vuông cất tiếng.
người cô.
Ê! Chào buổi sáng!
Chúc Dao lên tiếng chào hỏi. 6
Người đàn ông ngây ngẩn, ánh mắt đột nhiên có vẻ khác thường, kinh ngạc thốt lên:
Hèn hạ.
Mẹ kiếp, hắn ta không biết niệm Khí Trần Quyết lên bản thân trước hay sao? Tên này quả nhiên là đồ ngốc!
Người kia sửng sốt một lát, cũng phát hiện ra mình lại làm bẩn thanh kiểm nên lập tức niệm Khử Trần Quyết thêm lần nữa, nhưng vẫn làm sạch thân kiểm trước rồi mới đến bản thân sau.
Có nó, hôm nay, ta nhất định có thể.
Chào kiểm, ta là quạt.
Cây quạt trên giá bảo.
Chào kiểm ta là...
Viên đá màu đen trong phòng nói:
Vật liệu!
Chúc Dao:
...
Kiếm, người tên là gì?
Kiếm, tên ta là đao, còn người tên gì?
Ngươi đần à, nàng là kiếm đương nhiên tên kiếm rồi.
Ba người kia hầm hầm đi đến, ánh mắt dừng trên người cô nhưng sau đó lại... dời đi.
Ủa sao không có ai vậy? Ở gần đây chỉ có cái nhà đá này thôi mà.
Chắc là nhìn nhầm rồi, nếu hắn ta không ở đây thì quay lại tìm thử xem.
Người đàn ông cười lớn, đột nhiên vươn tay về phía cô.
Ngươi muốn làm gì hả?
Chúc Dao bắt đầu lo lắng, muốn tránh đi theo bản năng, nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy. Bị cố định rồi sao?
Cô không thể phản kháng được chút nào, đành trơ mắt nhìn hắn ta kéo cô lên sau đó dùng hai tay xoay ngang, sau đó lại quét mắt nhìn hết một lượt từ trên xuống dưới, cong ngón tay búng vào người cô
coong
một
Ngươi trốn sau ta làm gì hả?
Lừa mình dối người như vậy hay lắm sao?
Mắt người ta đâu có bị mù, liếc một cái là trông thấy người rồi? Còn nữa, ngươi là ai hả?
Quả nhiên một khắc (15 phút) sau, trước cửa xuất hiện ba người tu tiên, hai nam một nữ, vẻ mặt hung dữ, cả ba đều có tu vi Kim Tiên.
Được thôi! Cô trực tiếp đầu hàng:
Hi... nếu ta nói là ta chỉ tình cờ đi ngang qua, các người có tin không?
Chuyện này không liên quan đến ta, ta không biết gì cả.
mà sư phụ giao cho?
Người đàn ông bò từ dưới đất dậy, rõ ràng đã bị trọng thương nhưng vẫn quỳ xuống:
Sư phụ tha lỗi, đệ tử biết lỗi rồi.
Hừ!
Lão già hừ lạnh nói:
Đi tìm tiếp đi.
Dứt lời ông ta cũng chẳng thèm quan tâm đến người còn đang quỳ trên mặt đất kia, giơ tay gọi kiểm tiên ra bay đi mất. Còn kiếm tiền đồng nát Chúc Dao vẫn bị ông ta cầm
Lão già tiếp tục đi về phía thiền điện, trên đường đi, thỉnh thoảng còn gặp vài đệ tử cũng mặc trường bào màu xanh hành lễ với ông ta.
Bái kiến Phạm các chủ.
Ừ.
Trong nháy mắt lão già kia đã giấu đi vẻ mặt âm lãnh vừa rồi đi, thậm chí còn mỉm cười đáp lại. Ông ta đi thẳng đến trước của một động phủ, ngừng lại một lát, nhìn thanh kiếm tiền trên tay rồi xoay người đi ra
Chúc Dao hoảng sợ nhìn xung quanh nhưng không thấy gì, cô bị ảo giác sao?
Ê, ta nói ngươi đó! Tên mới tới.
Giọng nói kia lại vang lên.
Ai đó?
Trong lúc đó, lão già đã cầm theo cô bay đến một nơi tiên cảnh, trước mắt là một tiên sơn cao vút ẩn mình trong mây, khắp nơi đều phủ mây mù. Ông ta bay thẳng lên đỉnh núi, trên đó có đầy những cung điện, lầu các
nguy nga.
Sau khi bay thẳng vào, ông ta hướng đến một thiền điện phía bên phải. Chúc Dao loáng thoáng nhìn thấy hai chữ Chử Thác viết trên sơn môn.
Ở đây, ở đây! Ở dưới người này.
Chúc Dao cúi đầu nhìn thì thấy thân kiếm của mình đang đè lên một tiên khí cấp bốn dạng búa.
Ngươi nói được hả?
Chúc Dao sợ ngây người, nó thành tinh rồi à?
Dao găm sửng sốt, mờ đi một chút:
Tại sao vậy?
Ngươi chưa từng nghe câu này sao?
Chúc Dao nghiêm trang nói:
Đừng đụng vào kiểm.
Chúc Dao ở lì trong phòng tiện khí cả một ngày, ngoài các tiện khí này ra, nửa bóng người cũng không thấy. Cô đột nhiên thấy hơi sốt ruột, không biết bây giờ sư phụ thế nào rồi. Cô thường thử hấp thụ tiên khí tu
luyện, muốn tu luyện thành tinh như khi bị biến thành ngọc tiên trước kia. Nhưng kết quả cô lại phát hiện ra mình không thể nào tu luyện được, chứ đừng nói đến dẫn tiên khí vào người, ngay cả cảm nhận tiền khí
cũng không thể. Cô cũng thử phơi mình dưới ánh trăng, vẫn không có hiệu quả gì.
Chúc Dao cảm thấy vô cùng bực mình, thế này còn chơi kiểu gì?
Chẳng lẽ cô phải ở lại chỗ này chờ đến khi có người cầm đi hay là chờ sư phụ phát hiện ra cô?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.