• 1,148

Chương 344: Chuyển đổi hai hướng nhìn không hề gặp trở ngại


Chúc Dao không biết người này đang nghĩ gì, nếu nói hắn ta thèm thuồng tiền khí nên muốn nhân lúc đêm tối trộm về, thì cả một phòng đầy tiên khí,8 hơn nữa loại nào cũng cao cấp hơn cô rất nhiều, sao hắn ta lại chỉ

lấy mỗi cô. Việc này không được bình thường cho lắm.

Người đ3àn ông cẩn thận quan sát thanh kiếm tiền trong tay, lại quay đầu xác định phương hướng, đầu mày khẽ cau lại, lẩm bẩm:
Có thứ này, nhất định sẽ 9làm được...


Sư muội, đừng phí lời với hắn ta.
Gã đàn ông bên cạnh liếc nhìn ả, tiến lên một bước, tức giận nói:
Miêu Bác, thức thời thì giao Phệ Thực thảo lần trước cướp của bọn ta ra đây. Bọn ta có thể cân nhắc tha cho ngươi
một mạng.

Tên ngốc Miêu Bác nhìn ba người kia, ánh mắt tối sầm:
Phệ Thực thảo đã bị ta dùng từ lâu rồi, còn đâu mà trả cho ngươi chứ?

hoa cỏ, cây cối bị sét đánh cháy rụi một mảng, không khí đầy mùi khét lẹt.
Hai bóng người một trắng, một đỏ đang đánh nhau trên trời rất hăng say, nhanh đến mức không nhìn rõ hình dáng.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, sao hai người này lại đánh nhau rồi? Lần trước mới đánh một lúc ngoài điện đã quấy rầy cư dân cả một vùng, giờ còn đánh ở nhà mình là làm sao?
Hắn ta đang định đến gần, một bóng trắng từ trên trời đã đáp xuống, giơ chân đạp hắn ta lùi xa mấy mét rồi nhanh chóng ôm lấy Chúc Dao.
Ngọc Ngôn một tay ôm Chúc Dao, một tay cầm thanh kiếm đang tỏa ánh chớp ra tứ phía, trên người như đắp lớp băng nghìn năm, khiến cho không khí mấy dặm xung quanh cũng đóng băng theo.

Tiểu Ngôn Ngôn, con đang khi sư diệt tổ đấy phỏng? Tốt xấu gì ta cũng là sư phụ của sư phụ của sư phụ con.
Ngọc Cẩm mạo hiểm tránh được cú đạp của hắn, trên mặt vẫn trưng ra vẻ cà lơ phất phơ:
Tuy rằng tu vi
Đột nhiên từng đợt sấm rền vang vọng tận mây xanh, dọa cô giật bắn người. Sấm ở đâu ra? Theo lý mà nói, dù xung quanh Lôi Thần điện có lỗi trận, nhưng bên trong đã có trận pháp ngăn cách, âm thanh không thể
truyền vào mới phải.
Chúc Dao nhanh chóng bò xuống giường, chạy ra mở cửa xem. Lối kiếp đùng đoàng khắp trời, chớp đỏ chớp trắng lóe sáng cả một vùng. Khu vực xung quanh cách nhà tranh mười mấy mét toàn là sấm chớp rền vang,

Ôi, đã nói là ta bị oan mà. Chuyện hồn phách của đồ tôn biến mất không liên quan đến ta. Con lại còn không tin.
Ngọc Cẩm lắc đầu, vẻ mặt đau lòng nhìn xung quanh, rồi đột nhiên đổi sang dáng điệu của lâu chủ, lên
án:
Con nhìn con xem... Cơ nghiệp nghìn vạn năm của Lôi Thần điện đã bị con phá hủy thành cái gì rồi này?

Nói cứ như thể bản thân hắn ta không hề ra tay ấy.
mình bị hớ.
Bấy giờ Chúc Dao mới đặt Dẫn Hồn Châu xuống, bán tín bán nghi đi tới.

Tiểu tiểu đồ tôn, con thấy đấy, ta tốt với con biết bao nhiêu.
Ngọc Cẩm vẫn kiên trì tẩy não cô:
Tìm đâu ra tiên nhận tốt như ta cơ chứ, làm sao mà hại...


Lâu chủ.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, cô nói:
Trước khi nói chuyện, xin người hãy thu lại vẻ mặt thích thú kia được không?
Ngài không được ức hiếp sư phụ nhà ta vì huynh ấy không thích nói chuyện!
Nét mặt Ngọc Cẩm chợt cứng đờ, sao lại phá đám bậc bề trên như thế chứ? Hắn ta gọi:
Tiểu tiểu đồ tôn, chúng ta tâm sự đi!


Được thôi, nhưng trước khi tâm sự... xin ngài hãy thay trang phục nửa dưới được không?
Cô muốn nói từ lâu rồi, hắn ta mặc một bộ trường bào bị đốt mất một nửa, định làm gì? Muốn nhìn thấy lông chân của mình
của chúng ta ngang nhau, nhưng con dùng thần khí bản mệnh đối phó với ta là việc không nên đâu.

Ngọc Ngôn lờ đi lời tố cáo của hắn ta, cúi đầu kiểm tra đồ đệ trong lòng mình mấy lần:
Có chỗ nào khó chịu không?


Không... không sao.
Chúc Dao lắc đầu, quay lại quan sát hai người, hai người này sao vậy?
Nữ tiên nhân cơ hội gọi kiếm tiền ra chém về phía hắn ta, Miêu Bác hoàn toàn không phản ứng kịp.
Chúc Dao lập tức thấy trước mắt phun ra một cột máu, cánh tay của Miêu Bác bay ra khỏi cơ thể, nửa người bị máu nhuộm đỏ sẫm, đây quả thực là hạ đo ván trong nháy mắt.
Miêu Bác kéo thân thể tàn phế, bay lùi lại mấy chục trượng, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Có lẽ nguyên nhân là vì con bé không có tu vi.
Ngọc Cẩm suy đoán:
Bởi không có chút tu vi nào nên nếu hồn phách bất ổn, con bé sẽ không có pháp lực để áp chế, linh hồn cũng rất dễ rời khỏi cơ thể. Nhưng...

Hắn ta nhìn Chúc Dao một lát rồi trầm giọng nói:
Tuy việc hồn phách ra khỏi cơ thể bám lên người khác rất thường xảy ra, nhưng chuyện bám lên một thanh kiếm như đổ tôn nói thì chưa từng nghe nói.


Vậy phải làm thế nào?
Chẳng lẽ cô sẽ thường xuyên thay đổi giữa hai nơi một cách tùy hứng sao?
Hắn ta dùng sức nắm chặt thanh kiếm trong tay, nghiến răng điều động tiên khí toàn thân trút hết vào thanh kiếm tiền, muốn dốc toàn bộ sức lực ra một đòn cuối cùng.
Chúc Dao chỉ cảm thấy một lượng tiên khi lớn tràn vào cơ thể mang theo sự gấp gáp và cuồng loạn. Suy nghĩ của cô chợt rục rịch, Chúc Dao vô thức muốn đẩy luồng tiền khí dư thừa ra ngoài, lấy một hơi phát ra mười
luồng kiếp lôi cửu chuyển theo phản xạ có điều kiện.

...
Đau lòng quá!
Ngọc Cẩm đưa tay sục sạo chiếc nhẫn đựng đồ, móc ra một đống hổ lốn:
Tiên bảo trấn hồn ta có nhiều lắm, nào nào, mau tới đây chọn một cái đi.


Điều kiện là gì?

Cả thân kiếm lập tức lập lòe ánh chớp, mấy tiếng sấm đùng đoàng vang lên, mười luồng kiếp lôi cửu chuyển từ thân kiếm bổ thẳng vào nữ tiên trước mặt. Đối phương còn chưa kịp phản ứng, giữa ngực đã bị đục thủng
một lỗ to, ngã vật ra, máu chảy không ngừng.

Sư muội!
Hai nam tiên còn lại sợ hết hồn, lập tức đỡ lấy nữ tiên kia, vội vàng phong bế kinh mạch ở mấy chỗ trên người, bảo vệ nguyên thần cho ả. Sau đó bọn họ nhìn về phía Miêu Bác, khí thế hung hăng phách lối

Tình huống này...
Ngọc Cẩm suy nghĩ một lát, trầm giọng nói:
Hơi giống hiện tượng hồn phách không ổn định.

Nét mặt Ngọc Ngôn trở nên nặng nề, ôm lấy đồ đệ nhà mình đi về phía nhà tranh sau lưng:
Về phòng trước đã!

Hắn tỉ mỉ kiểm tra Chúc Dao hết trong lại ngoài, nhưng vẫn không thấy bất thường ở đâu. Ngọc Ngôn cau chặt mày.
Hắn ta nói được một nửa thì dừng lại, hít sâu một hơi, dường như đang hạ quyết tâm làm việc gì đó.
Chúc Dao còn chư6a rõ tình hình ra sao thì hắn ta đã niệm ngay một thần chủ, giơ tay bấm pháp quyết, còn dùng tiện khí cắt ngón tay mình, nặn ra một giọt máu nhỏ5 lên người cô.
Đây là pháp ấn để tiện khí nhân chủ, má nó, còn dùng pháp chủ duy nhất dùng máu làm vật dẫn nữa. Giọt máu vừa rơi xuống người Chúc Dao, cô lập tức có cảm giác bị người ta nhét đầy một miệng đồ ăn, mà thứ đồ

...
Ngọc Cẩm lập tức nghẹn tim, một loại BUFF tên là
tôn nghiêm của lâu chủ
chợt tan biến, tổn thương bắn ngược +1000.
Ngọc Ngôn cũng thu lại vũ khí, kéo đồ đệ nhà mình kiểm tra mấy bận, vừa nhìn vừa nói:
Xảy ra chuyện gì? Đã đi đâu?

Chúc Dao đành kể lại tường tận chuyện mình biến thành kiếm lúc trước. Càng nghe Ngọc Ngôn càng nhíu chặt mày, ngay cả lâu chủ Ngọc Cẩm ở bên cạnh vừa rồi còn nhăn nhở bây giờ cũng nghiêm mặt lại.

Ngươi!
Nữ tiên lập tức nổi giận, nghiến răng ken két:
Chết đi!

Vừa nói vừa biển ra muôn vàn lưỡi kiếm, tấn công về phía Miêu Bác như mưa. Hai nam tiên kia cũng chia ra sử dụng thuật pháp hệ hỏa và hệ bằng.
Lúc đầu Miêu Bác gắng hết sức để né tránh, sau đó còn phóng ra kết giới chống đỡ, nhưng không phải là đối thủ của ba người này! Trong chớp mắt hắn ta đã bị ba người kia đánh trọng thương, khắp người toàn vết cắt.
Mẹ kiếp! Sao cô lại biến thành kiểm nữa rồi?
Chúc Dao nhìn gã đàn ông ngốc nghếch gần trong gang tấc, muốn lên tiếng chửi bậy. Lần này hắn ta đang siết chặt cô đặt trước người với tư thế chuẩn bị tấn công.
Làm gì thế này?

Ổn định hồn phách.
Ngọc Ngôn cầm Dẫn Hồn Châu trên đầu giường đặt vào tay cô:
Nhớ giữ vật này bên người, không được rời ra.

Chúc Dao nhận lấy gật đầu, cô cũng không muốn biến trở về thanh kiếm của tên ngốc kia.

Chỉ Dẫn Hồn Châu thôi thì có lẽ chưa đủ!
Ngọc Cẩm ôn tồn vẫy tay về phía cô:
Tiểu tiểu đồ tôn lại đây.

hiên ngang, oai hùng đứng trong gió sao?
Lúc này Ngọc Ngôn mới chú ý thấy trường bào của đối phương bị đốt rụi một đoạn thân dưới, để lộ ra hai cẳng chân trắng như tuyết đẩy lông. Hắn lặng lẽ quay đầu đồ đệ lại, đồ đệ là của mình, cương quyết không cho
nhìn lông chân của sư phụ kẻ khác.
vừa rồi đã thay bằng vẻ kinh hãi.

Tiên pháp hệ lôi!
Hai nam tiên liếc nhìn nhau, mắt người nào cũng đầy vẻ dè chừng:
Không ngờ ngươi còn có chút quan hệ với Lôi Thần điện. Coi như hôm nay người gặp may!
Nói rồi hai nam tiên mang theo nữ
tiên bị thương bất tỉnh nhanh chóng ngự kiếm bay đi, không dám dừng lại giây phút nào. Bọn họ nào dám chọc vào Lôi Thần điện.

Hừ, không biết tự lượng sức mình!
Nữ tiên chợt lạnh mặt, đi về phía hắn ta:
Hôm nay ta sẽ cho người thầy, ai là người mà ngươi không nên chọc vào.

Miêu Bác đau đớn, đang định chạy trốn, đột nhiên có hai dây mây từ dưới đất chui lên, cuốn chặt lấy hai chân hắn ta, chân hắn ta chảy máu đầm đìa ngay tức khắc, không thể nhúc nhích được nữa. Miêu Bác gần như
quỳ sụp xuống, nhưng vẫn gắng gượng đứng thẳng dậy.
Chúc Dao nhìn sang phía đối diện, không sai, là một thanh kiếm trái phải đều giống nhau, điều có ích duy nhất là cô có thể thay đổi tầm nhìn ba trăm sáu mươi độ không góc chết, nhìn đằng trước xong lại nhìn đằng
sau, nhìn đằng sau xong lại nhìn đằng trước.
Cô trông thấy phía trước có hai nam một nữ, vừa nhìn đã biết là người quen, chính là ba người đuổi theo tên ngốc trong rừng rậm lúc trước.
Ngay lập tức, tiếng sấm sét ầm ầm ngợp trời lại vang lên lần nữa.
Ặc, hắn ta lại bị cắt mất nửa áo dưới rồi...
Chỉ trong chớp mắt, ánh sáng trắng lóe lên, cảnh vật bên cạnh nhanh chóng thay đổi, cơ thể Chúc Dao lại không nhúc nhích được nữa.
ăn đó còn mang theo mùi máu tanh, vô cùng buồn nôn. Cô chẳng cần nghĩ ngợi đã nôn ra ngoài.
Pháp ẩn trên tay người đàn ông cũng theo đó mất đi hiệu nghiệm.

Hả?
Người đàn ông kinh hãi, nhìn giọt máu bắn ngược ra ngoài, hắn ta nghi ngờ tự hỏi:
Rõ ràng lúc trước có thể che đậy được khí tức của ta, hẳn là đồ vô chủ mới phải, sao pháp ẩn lại bị cự tuyệt?


Ngươi là cái thá gì?
Cô gái duy nhất trong ba người cười lạnh một tiếng, ánh mắt lộ vẻ chế giễu:
Thì ra chỉ là một thanh tiên khí cấp hai, cũng chỉ có loại miễn cưỡng được coi là Địa Tiên như người mới coi nó là bảo
bối thôi.

Tên ngốc không đáp lời, chỉ siết chặt thanh kiếm trong tay hơn.

Ôi chao, sao ta lại là người như thế được chứ, chỉ cần con...


Con sẽ không nhận chức lâu chủ đầu!
Chúc Dao ngắt lời hắn ta.

...
19

Sư phụ con cũng không nhận.


...
Ngọc Cẩm trúng liên tiếp hai phát súng, quả nhiên hai thầy trò này quá đáng ghét mà:
Được rồi, lần này tặng không cho con, không có điều kiện gì được chưa? Mau qua chọn một cái đi.
Hắn ta luôn cảm thấy
Hắn ta nghiên cứu đã nghiên cứu lại vẫn không tìm ra được có chỗ nào kỳ quặc, lông mày càng nhíu chặt hơn, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu, đành phải từ bỏ ý định. Hắn ta nghiêng người lấy túi đựng đồ, mở miệng túi ra.
Chết tiệt, đừng bảo định cho ta vào túi đựng đồ đấy nhé:
Quả nhiên giây lát sau, người đàn ông ném thẳng cô vào trong cái túi đen như mực.
Đừng mà, cho ta không khí trong lành đi!
Cô chợt thấy trước mắt tối sầm, toàn thân mất hết cảm giác, ý thức rời rạc, đầu đột nhiên đau dữ dội. Cô giơ tay lên đập vào đầu hai phát theo bản năng, cảm giác đau đớn kia mới biến mất.
Thật kỳ lạ, cô là một thanh kiếm sao lại đau đầu nhỉ?
Khoan da!
Cô vừa giơ tay!
Chúc Dao mở bừng mắt, nhưng xung quanh không còn là bóng tối mà là ngôi nhà tranh quen thuộc. Cô đang nằm trên giường, chăn đắp rất ngay ngắn, bên cạnh gối đầu có một viên ngọc hình tròn đang tỏa ra ánh
Ba người vừa bỏ đi, Miêu Bác đã không chống đỡ nổi nữa, trước mắt tối sầm, ngã vật xuống đất.

Này, tên ngốc, ngươi không sao chứ?
Muốn bất tỉnh cũng đừng đặt cô trong vũng máu chứ, buồn nôn lắm biết không hả? Người khác sẽ hiểu lầm cô bị một lần kinh nguyệt khủng khiếp nhất trong lịch sử mất. Chúc
Dao gọi hai tiếng, nhưng hắn ta chẳng hề phản ứng. Lúc này cô mới nhớ ra người khác không nghe thấy mình nói, thật là khốn kiếp!

Sư phụ...
Cô không nhịn được gọi một tiếng.
Lôi kiếp trên trời chợt dừng lại, tất cả ánh chớp đều tắt ngúm trong nháy mắt. Một khắc sau, Ngọc Cẩm mặc bộ áo đỏ xuất hiện trước mặt cô.

Ôi, đồ tôn, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.
Nếu con còn không tỉnh, hắn ta sẽ bị đổ oan đến chết mất:
Nào, để thái thái sư tổ nhìn xem nào.

sáng bàng bạc, êm dịu, khiến người ta vô cùng thoải mái.
Cô... đã quay về rồi?
Chúc Dao ngồi bật dậy nhìn xung quanh, quả nhiên là nhà tranh của sư phụ. Sư phụ đang ở đâu?

Làm gì ạ?


Vẻ mặt gì thế kia? Lẽ nào lâu chủ còn hại con hay sao?


Tất nhiên!

Hắn ta còn chưa dứt lời, Chúc Dao đang định đưa tay ra lấy pháp khí trên bàn, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, cảm giác đau đầu quen thuộc ập tới, cô ngã thẳng xuống đất.
Ngọc Cẩm đỡ lấy Chúc Dao:
...

Hắn ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn người nào đó ở bên cạnh bắt đầu phóng tia sét ra bốn phương tám hướng:
Ta nói chuyện không liên quan đến ta, con có tin không?

Chúc Dao không lo cho vết thương của tên ngốc, không phải vì hai người không quen biết, mà nói thế nào chăng nữa hắn ta cũng là một Địa Tiên. Chất lượng của tiên nhân sẽ không vì thiếu một cánh tay mà giảm

xuống. Bây giờ hắn ta ngất đi chỉ vì vừa rồi đã trút toàn bộ tiền lực trong người vào thân thể Chúc Dao, hôn mê vì kiệt sức mà thôi. Chưa đến nửa canh giờ nữa, đảm bảo hắn ta sẽ lại hoạt bát như thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.