Chương 345: Càn rỡ cho người xem
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2092 chữ
- 2022-02-04 04:38:03
Miêu Bác ngồi thiền nửa ngày, hồi phục được chút tiên lực mới mở mắt ra, nhìn xung quanh sau đó đứng dậy đi về phía trước.
Không phải chứ? 8Chê cô bẩn nên định quẳng lại à?
Miêu Bác đi được hai bước, dường như mới nghĩ ra điều gì, quay lại nhặt Chúc Dao lên.
Thì ra tên ngốc không hề ngốc chút nào, thực hiện kế hoạch rất có trình tự.
Miêu Bác nghỉ ngơi một lát mới đứng dậy thăm dò xung quanh. Có vẻ như hắn ta biết ở đây không có gì nguy hiểm nên không hề đề phòng, đi thẳng về phía trước. Trong này vô cùng lớn, tuy bốn phía tráng lệ, nhưng
lại khá trống trải. Hắn ta chuyển hướng đi về phía bên phải, vào tận trong cùng, đẩy một cánh cửa lớn có phong cách cổ kính lộng lẫy ra.
Con nói cái gì?
Hắn ta lập tức xù lông:
Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương như ta mà con lại bảo giống cái mông, giống cái mông chỗ nào?
Ơ... cô đầu có nói vậy?
Chúc Dao đẩy bản mặt của hắn ta ra, ngồi dậy. Sau khi nhìn xung quanh, cô phát hiện mình đã quay lại ngôi nhà tranh trong Lôi Thần điện:
Sư phụ con đâu?
phải hồn phách của con có chỗ nào đặc biệt không? Sao tất cả vật trấn hồn của Lôi Thần điện, còn cả thuật trấn hồn cũng đều không có tác dụng gì với con?
Đặc biệt?
Chúc Dao lườm hắn ta, đen mặt nói:
Đặc biệt kém có tính là đặc biệt không?
Bao giờ sự phụ về ạ?
Chết tiệt, tráng sĩ, người quay về làm gì?
Sắc mặt Miễu Bác đã xanh mát, hắn ta bước từng bước, mỗi bước đi lại phát ra một âm thanh vô cùng vui tai khi cơ thể xì ra một thứ mùi rất kích thích nào đó.
Chúc Dao sắp chết đến nơi rồi. Ngươi định làm gì thế? Đừng nói lúc
thả bom
cũng phải mang cô theo nha! Khẩu vị hơi mặn rồi đấy!
Miêu Bác biến sắc, dường như bây giờ mới nhớ ra vấn đề sinh lý nghiêm trọng này. Hắn ta đứng lên, hai tay ôm bụng nhìn khắp nơi, có vẻ vô cùng gấp gáp. Sau khi phát hiện bốn phía rất sạch sẽ, ngay cả giấy vệ sinh
cũng không tìm ra, mà điệu nhạc trong bụng vang lên ngày càng vui vẻ, hắn ta không còn để ý gì nữa, lao thẳng ra khỏi phòng.
Cũng may Miêu Bác không cầm theo Chúc Dao, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đột nhiên của bị đạp rầm một tiếng.
Phù, coi nh3ư thằng nhóc nhà ngươi còn có lương tâm.
Hắn ta bước nhanh đến chỗ cánh tay bị chặt đứt của mình, chân vẫn còn hơi run rẩy. Sau đó hắn ta 9đặt Chúc Dao sang một bên, tiếp tục ngồi xuống. Lần này hắn ta không ngồi thiền quá lâu, vừa hồi phục được chút
tiên khi đã giơ tay bấm qu6yết, gắn lại cánh tay bị chặt đứt của mình.
Lúc này Ngọc Cẩm mới đưa tay điểm lên, bùa truyền âm phát ra ánh sáng trắng.
Sư phụ.
Chúc Dao lập tức gọi.
Giọng Ngọc Ngôn cũng vang lên:
Ngọc... Dao. Nàng về rồi à?
Ngưng Thần Lộ là cái quái gì? Chúc Dao chưa từng nghe thấy bao giờ!
Miêu Bác không thể chờ thêm, rút nắp bình ra, dốc vào miệng. Uống xong hắn ta lập tức khoanh chân ngồi xuống đất, nhập định điều hòa hơi thở. Chúc Dao thấy tiên khi quanh người hắn ta bắt đầu ngưng tụ lại
thành vật thật, cùng lúc đó một vài tạp chất cũng bị đẩy ra ngoài.
Bên trong phòng bày biện cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc bàn dài hình chữ nhật, ở giữa bàn chỉ đặt một bình ngọc màu xanh biếc.
Thấy nó, ánh mắt Miêu Bác chợt sáng ngời, nét mặt vui mừng khôn xiết. Hắn ta bước nhanh tới, cầm lấy cái bình kia.
Ngưng Thần Lộ!
Hắn ta ngạc nhiên thốt lên một câu, siết chặt cái bình trong tay.
người mặc quần áo trắng, phóng khí lạnh ra bốn phương tám hướng ba trăm sáu mươi độ không góc chết xuất hiện ở ngay bên cạnh.
Chưởng môn núi Chử Thác?
Người kia lên tiếng, giọng nói như sắp đóng bằng mọi thứ, lạnh đến mức Phong Cận không kìm được run lên.
Nhưng... không hề có.
Lần này không biết Miêu Bác nghĩ gì, lại cầm theo Chúc Dao ngự kiếm rời đi, không hề có ý định cất cô vào túi.
Mẹ kiếp!
Miêu Bác thử động đậy cánh tay vừa nối liền, nguyên đai nguyên kiện không tì vết. Hắn ta quay đầu lại nhìn Chúc Dao dưới đất, bấm Khứ Trần Quyết đánh tan vết máu trên người cô, sau đó quan sát thân kiểm từ trên
xuống dưới, mỉm cười nói:
May nhờ có ngươi!
Ừm, cô cũng cảm thấy vậy!
Chú cảnh sát ơi, ở đây có một tên lưu manh.
Một luồng khí độc hóa học lập tức tràn ra khắp căn phòng. Chúc Dao cố gắng nín thở, cổ sai rồi, ngay từ đầu cô không nên rời khỏi phòng vũ khí, cũng không nên giúp hắn ta đánh bại ba Kim Tiên kia, càng không nên
tiếp xúc với sản phẩm hóa học nguy hiểm này.
Phải nhanh lên mới được.
Hắn ta hít sâu một hơi, nét mặt nặng nề, mặc kệ thân thể đang bị thương, cố gắng đứng lên, gọi phi kiếm ra.
Đây có phải là dấu hiệu muốn đi xa không? Chúc Dao nhìn túi đựng đồ bên hông hắn ta, nhớ ra vừa rồi cô có thể trở về Lôi Thần điện là do được đặt vào trong ấy, biết đâu bây giờ được đặt vào lần nữa cũng quay về
được. Chúc Dao lập tức kích động:
Mau bỏ vào, mau bỏ vào.
Miêu Bác xoắn xuýt nhìn bốn phía, ánh mắt chứa đựng sự xấu hổ, kết hợp với đoạn nhạc dạo đặc thù ngày càng nhanh. Cuối cùng hắn ta nghiến răng nghiến lợi, đi về phía góc phòng, sột soạt tụt quần ra!
Hắn ta dám cởi quần, hắn ta lại có thể ngang nhiên cởi quần!
Ôi! Bờ mông còn rất trắng nữa... Phì phì! Điều quan trọng là, hắn ta lại giải quyết ngay trong phòng thật!
Vâng.
Cô gật đầu, đột nhiên nhớ ra bây giờ đang trong trạng thái gọi điện thoại, đổi phương không thể nhìn thấy, mới tiếp tục nói:
Ta vừa tỉnh lại, sư phụ đang ở đâu?
Núi Chử Thác.
Chưởng môn Phong Cận của núi Chử Thác cảm nhận sâu sắc rằng hôm nay chắc chắn là ngày đặc sắc nhất trong cuộc đời tu hành mấy vạn năm của mình. Trăm năm trước hắn ta đã cảm thấy tu vi của mình bị chặn
Chuyện cũ đừng nhắc lại!
A...
Có ý gì?
Ngọc Cẩm đưa cho cô một lá bùa màu tím:
Đúng rồi, lúc Tiểu Ngôn Ngôn đi đã để lại bùa truyền âm, nếu con xảy ra chuyện thì có thể dùng bùa này gọi cho nó.
Ục Ục Ục...
Một đoạn nhạc dạo cướp hồn đoạt phách vang lên.
Đến rồi...
Ngọc Cẩm biến ra một tấm gương, sau khi kiểm tra cẩn thận gương mặt mình thấy
Ừm, vẫn đẹp hoàn hảo!
mới yên tâm đáp:
Tiểu Ngôn Ngôn đi tìm con rồi.
Tìm con?
Chúc Dao sửng sốt.
Ừm. Không phải lúc trước con nói mình biến thành một thanh kiếm sao? Nó đi tìm vật mà con bám thân.
Ngọc Cẩm gật đầu, liếc mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi với vẻ mặt nghi ngờ:
Này tiểu tiểu đồ tôn! Có
Bao giờ tìm thấy thanh kiếm con bám thần tự nhiên sẽ về
Ngọc Cẩm đưa tay muốn sờ đầu Chúc Dao, lại bị cô ghét bỏ đẩy ra.
Hắn ta thở dài:
Được rồi, lần này con vì sao mà về?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, cô không muốn nói!
Chúc Dao nín thở sắp ngỏm đến nơi, ngực ngày càng bức bối, cuối cùng trước mắt tối sầm, cô nín thở quá đà...
Khi mở mắt ra lần nữa, Chúc Dao nhìn thấy gương mặt gợi đòn của Ngọc Cẩm, cô thốt lên theo bản năng:
Cái mông!
Ngọc Cẩm còn đang tươi cười đột nhiên đen cả mặt.
lại, có xu thế đột phá. Khó khăn lắm mới chọn được hôm nay để đột phá lên Trọng Tiên, cố gắng chống chọi qua bảy bảy tám một tia lôi kiếp, chính thức thăng cấp thành một Trọng Tiên. Bây giờ hắn ta đang cảm thấy
tiên khí sau lưng mình lấp lánh rực rỡ hào quang.
Hắn ta lập tức quyết định tổ chức một buổi đại hội chúc mừng gì đó, mời mấy lão vô lại ở khắp lục địa tới để khoe khoang đắc ý một phen. Kết quả hắn ta vừa bò ra khỏi lối kiếp, còn chưa kịp vui mừng gì cả thì một
Cuối cùng... cuối cùng ta cũng vào được!
Hắn ta nắm dạng thẳng cẳng dưới nền nhà màu vàng, mãi lâu sau mới nén được biểu cảm ngông cuồng.
Bấy giờ Chúc Dao mới dần tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao tên này lại cầm cô trong tay. Chắc chắn hắn ta đã biết ngay từ đầu rằng nơi này có thứ hắn ta muốn, nhưng vì lối vào lại ở trong miệng cái thứ vừa
giống quái vật vừa giống núi đá kia, mà trùng hợp làm sao, dường như cô lại có tác dụng che giấu khí tức gì đó, cho nên hắn ta mới muốn dùng cô để che giấu khí tức của mình, lén lút đi vào.
Chúc Dao vỡ lẽ, thì ra là thuốc để ngưng thần, thanh lọc cơ thể.
Thực ra lúc trước cô cũng hơi nghi ngờ, dù Miêu Bác là Địa Tiên, nhưng tiên khí trên người hắn ta rất rời rạc, không giống người đã trải qua phi thăng, từng rèn luyện lôi kiếp,yếu đến mức không thể tin nổi.
Tình hình này chỉ có một khả năng, đó chính là... hắn ta lén thăng cấp, không hề trải qua phi thăng hay tẩy luyện bằng lôi kiếp. Việc này có thể giải thích vì sao hắn ta lại sống vật vã như vậy, hơn nữa loại
Ngưng
Thần Lộ
này hoàn toàn không có tác dụng với tiền nhân bình thường, vậy mà hắn ta lại khao khát đến mức ấy. Có lẽ hắn ta muốn dùng thứ này để thanh lọc tạp chất trong cơ thể, trở thành tiên nhân thực sự!
Đợi đã!
Thanh lọc tạp chất...
Cô nhớ lúc trước học thuật thanh lọc cơ thể cũng có tác dụng ấy, mà phương thức thanh lọc cơ thể đều giống nhau, là ngồi bồn cầu! Đừng bảo Miêu Bác muốn ngồi xổm ở đây luôn nha! Ở đây đâu có nhà vệ sinh? Lẽ
nào hắn ta muốn giải quyết ngay tại chỗ?
NO, giờ cô chỉ là một thanh kiếm thôi đấy, cô không có hứng thú nhìn người khác
thả bom
đâu! Cô chỉ là một thanh kiếm vô tội mà thôi, tha cho ta đi mà.
Lần đầu tiên Chúc Dao nhìn thấy pháp thuật tái tạo tay cụt. Tuy cô cũng biết pháp thuật này nh5ưng chưa từng sử dụng, cô cũng đâu có sở thích chặt cánh tay ra để chơi.
Pháp ẩn làm miệng vết thương sáng lên, Miêu Bác chỉ nhận cánh tay cụt vào là chỗ nổi tự động liên lại. Một lát sau hai khúc thịt đã hoàn toàn lành lặn, không để lại bất cứ dấu vết nào. Chúc Dao phải thẩm khen kỹ
thuật chữa trị của tiên giới cao cấp hơn bất cứ phương pháp phẫu thuật nào, hơn nữa còn là kỹ thuật phổ cập toàn dân.
Chúc Dao ngạc nhiên nhận lấy, đang định đưa linh khí vào, lại đột nhiên nhớ ra thân thể này của cô không có tu vi, bèn đưa trả lại:
Mở ra.
...
Ngọc Cẩm cảm thấy mình như người hầu của thầy trò nhà này, rõ ràng hắn ta mới là bề trên mà!
Mau mau!
Chúc Dao ghét bỏ đẩy một cái.
Người này là ai? Dám nói chuyện với hắn ta như thế? Hắn ta bỗng phật ý, đường đường là chưởng môn một phái, nắm trong tay lục địa phía Nam, lại bị người ta khinh thường như thế, hắn ta sao có thể nhịn được.
To gan, ngươi là ai?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.