• 1,148

Chương 346: Lên trời xuống biển tìm đồ đệ


một cái, đã nứt làm đôi trong tích tắc.

N
Phạm Giản lại nhìn trúng hắn ta, vào đúng lúc phi thăng, cưỡng ép hắn ta nhận lấy ngọc hóa thần, đẩy hắn ta lên thượng giới.
Thế nên hắn ta vô tình trở thành tiền, nhưng do không hề trải qua tôi luyện trong lôi kiếp nên chỉ có thể miễn cưỡng làm một Địa Tiên, chịu đủ sự lạnh nhạt của thiên hạ. Tuy rằng Phạm Giản nhận hắn ta làm đồ đệ

Thượng Tiên, đợi một chút! Có cần cái biển chỉ đường không...

Hứa với ta đi, để lại nửa ngọn núi cho ta thôi có được không?
Hắn ta nhíu mày, không khỏi cúi đầu nhìn cái bình trong lòng bàn tay, vừa thò tay mở ra xem thì một luồng tiên khí dày đặc đột ngột phụt thẳng vào mặt hắn ta. Miêu Bác lập tức vui đến mức phát điên, lật ngược cái
bình lại xem, một viên sô cô la sữa, à nhầm, là một viên tiên đan nằm ngay ngắn trong lòng bàn tay hắn ta.
quá thấp ư?

Dứt lời liền vung tay quăng đi, không có một chút lưu luyến nào. Chúc Dao ngay lập tức biến thành một đường cong vút rơi vào trong nước.
Bên trong giống hệt với căn phòng lúc trước, cũng là một cái bàn đá đặt một cái bình và một cái giường đá trống trơn.
Chúc Dao đột nhiên nghĩ tới một từ - phòng luyện cấp. Không lẽ cả dãy phòng này đều chung một quy tắc như vậy? Đặt một bình đan dược, sau đó dựa vào cấp độ mà thăng cấp, thăng xong một cấp thì có thể bước vào
Miêu Bác bước vào trong, vừa nhấc cái bình lên thì cửa phòng liền đóng sập lại. Miêu Bác hốt hoảng nhưng không cách nào mở cửa ra được, thậm chí đã thử tất cả các hệ pháp thuật, nhưng cánh cửa vẫn không suy
chuyển một chút nào,
Miêu Bác đã thăng lên cấp Trọng Tiên, đã không còn là chàng trai ngốc nghếch lúc trước nữa. Vì thế tất cả những yếu ớt và hèn mọn đã không còn sót lại, thay vào đó là sự vênh váo đắc ý. Nhưng trên mặt hắn ta lại
tràn đầy sát khí, toàn thân u ám lạnh lùng.
Cô hơi không thích một Miêu Bác như thế này, thậm chí còn sinh ra cảm giác bài xích.

Ể?
Miêu Bác ngẩn ra, có vẻ như hắn ta rất không hài lòng với chuyện thanh kiếm không chịu phát động tấn công theo lệnh mình, trong mắt còn hiện lên sự ghét bỏ, đã không còn là người nhặt được thanh kiếm tiền
Cạch một tiếng, cánh cửa ban nãy Miêu Bác phòng mổm trợn má cũng không mở ra được lúc này lại tự mình mở ra.
Ha, thì ra căn phòng bí mật này còn có vụ hạn chế thời gian nữa. Mở cửa có nghĩa là tiếp tục gia hạn ấy hả?
Chúc Dao gần như ngay lập tức nhìn thấy tiên khí trên người hắn ta bành trướng với tốc độ khủng khiếp, tựa như có một nguồn năng lượng nào đó đang không ngừng tỏa ra trong người hắn ta. Chúng điên cuồng
thâm nhập vào kinh mạch của hắn ta khiến gương mặt lập tức nhăn nhó vì đau đớn, mồ hôi chảy ra ào ào như suối, biểu cảm càng lúc càng vặn vẹo, cho đến khi kinh mạch vỡ nát, máu bắt đầu tuôn ra như suối. Chẳng
Chúc Dao chống cằm với khuôn mặt khắc hai chữ cái SB đầy cảm thán.
Miêu Bác cũng rất kích động, hắn ta bật cười thành tiếng, không gian xung quanh nhanh chóng vang dội tiếng cười đắc ý của hắn ta:
Trọng Tiên... thật không ngờ ta lại tu đến Trọng Tiên!
Hắn ta hít sâu mấy hơi, đè
có thể ngăn cản được hắn ta nữa rồi.
Cho nên hắn ta muốn báo thù, hắn ta phải rửa hận, hắn ta phải rạch mặt lão ra!
Hắn ta muốn giết dị thú canh động!
Chúc Dao thót tim, thuật pháp vừa định phát ra ngay lập tức bị cô chặn sống trở lại.
Phong Cận dùng hết sức bình sinh mới bò được từ trong hổ lên.
Đột nhiên ông ta phát hiện ra còn sống là tốt rồi...
nhập định. Tiên khi lại một lần nữa bành trướng trong điên loạn.
Chúc Dao lại một lần nữa bị biến thành bộ giảm xóc,
Trong lòng Phong Cận mớ6i thoáng lướt qua ba chữ... Lôi Thần điện.
Vì sao Thượng Tiên của Lôi Thần điện lại xuất hiện ở nơi này, không phải Lôi Thầ5n điện trước giờ đều không tùy tiện chạy lăng xăng bên ngoài ư?
nhưng trước giờ chưa từng để ý hắn ta sống hay chết, ông ta chỉ muốn tìm một kẻ cam tâm tình nguyện giúp việc cho ông ta mà thôi. Còn hắn ta thì vì không thể cô đọng được tiên khí nên tu vi không tăng lên được
nữa, rồi trăm nghìn năm qua đi khi Phạm Giản đã lên tới Kim Tiên rồi, còn hắn ta vẫn chỉ là một Địa Tiên thấp hèn như cũ. Vậy mà còn phải nhiều lần vào nơi nguy hiểm, giúp ông ta tìm đủ loại bảo vật trên đời.
Thần kỳ ở chỗ, vừa có sự điều khiển của cô thì luồng tiền khí hỗn loạn ban nãy bỗng dưng ngoan ngoãn hẳn, xếp hàng nghiêm chỉnh chui vào thân kiếm.

Ế?
Miêu Bác kinh ngạc, đến khi hắn ta phát hiện thanh kiếm có thể hút phần tiên khí dư thừa thì mặt mày tươi tỉnh hẳn, sau đó hắn ta ngồi dậy, đặt thanh kiếm lên trên chân mình. Sau khi ngồi ngay ngắn thì lại tiếp
Hắn ta mượn trận pháp quay lại bên trong cái động kỳ dị kia, lần này của động đóng chặt, thứ xuất hiện dưới chân cũng không còn là nham thạch, mà là một cái lưỡi khổng lồ. Có lẽ vào khoảnh khắc hắn ta tiến vào
trong, cánh cổng liền đóng lại, chỉ để bắt hắn ta.
đó biến hóa liên tục. Các kiểu từ XXYY, đến SSOO,rồi lại CCDD, sắp dùng hết cả cái bảng chữ cái rồi, cuối cùng mới dừng lại ở một hàng BBBB.
Chúc Dao: ...
Chúc Dao nhìn phương hướng đang đi, chính là núi Chử Thác lúc trước, xem ra hắn ta muốn quay lại tìm tên Phạm Giản kia báo thù.
Không tới một khắc đồng hồ, bọn họ đã bay ra khỏi khu rừng đó đến một vùng biển mênh mông thì dừng lại. Miêu Bác lại nhìn Chúc Dao trong tay lần nữa, đầu mày hắn ta nhíu lại thầm thì:
Quả nhiên do phẩm cấp
tục thăng cấp tu vi.
Không biết phải mất bao lâu, cho đến tận khi trên người Miêu Bác không còn chút tiên khí dư thừa nào nữa, cả người và kiếm mới dừng việc hút tiên khí lại. Tu vi của Miêu Bác cũng nhảy vọt lên cấp Huyền Tiên, còn
Nhưng Miếu Bác hiện giờ đã không còn là Miêu Bác của lúc trước nữa, giờ hắn ta đã có tu vi Trọng Tiên. Cái động này về cơ bản không thể cản nổi hắn ta. Hắn ta lật tay, biến ra nghìn vạn thanh linh kiểm đánh thẳng
vào bên trong. Ẩm một tiếng, bên trên nứt ra một lỗ hổng, hắn ta bay vào trong.
Lần này tỉnh lại, Chúc Dao không dừng lại quá lâu, chẳng mấy chốc cô lại biến thành thanh kiếm ngu ngốc kia. Điều đáng mừng là, cô đã không còn phải ở trong căn phòng
nồng nặc độc khí
kia nữa, Miêu Bác đang
cầm theo cô chạy lung tung khắp nơi. Tiên khí trên người hắn ta đã ngưng tụ được tương đối, xem ra tu vi của tên Địa Tiên này đã ổn định, thành công gỡ bỏ cái mác trốn vé, từ nay chính thức trở thành công dân hợp
Biểu cảm hắn ta lạnh đi, ngay lập tức cả người cũng trở nên âm trầm:
Sư phụ, đợi đồ nhi trở về, tuyệt đối sẽ chiêu đãi người tử tế.

Thì ra Khốn Nạn là sư phụ hắn ta. Cơ mà đó chẳng phải là Phạm các chủ kia ư?
Nứt... nứt rồi ư...
Đường đường là núi Chử Thác, đệ nhất tiên sơn 8của tiên giới lại cứ thế nứt ra như vậy sao.
Miếu Bác đương nhiên cũng nghĩ như vậy, sau một hồi cẩn thận suy nghĩ, mắt hắn ta chợt sáng lên, rút ra một cái bình ngọc từ trong ngực áo, chính là thứ đựng
Ngưng Thần lộ
ban nãy. Hắn ta nhét thẳng cái bình
vào trong chỗ lõm, không to không nhỏ rất vừa vặn.
Chúc Dao bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tiên khí đột ngột ập tới nhiều như nước ngầm phun trào, ào ào chảy vào trong cơ thể cô. Dường như cô còn có thể nghe thấy tiếng nứt vỡ trên thân kiểm, ấy thế mà tiên khí kia vẫn dồi dào không dứt.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía cái miệng lớn chảy máu ào ào đó, cười lạnh một tiếng rồi vung kiếm.
Chúc Dao chỉ cảm thấy có một luồng tiên khí truyền vào trong, dựng lên một trận pháp hệ hỏa, muốn bắn ra từ chỗ cô.
Càng nghĩ hắn ta càng cảm thấy cục tức này nhất định phải xả ra, càng nghĩ càng cảm thấy người đó chết không hết tội, càng nghĩ hắn ta lại càng hưng phấn, càng nghĩ lại càng đắc ý. Như thể hắn ta đã nhìn thấy
trước biểu cảm sợ hãi tột cùng của Phạm Giản lúc ông ta được biết hắn ta đã là Trọng Tiên, nhất định hắn ta sẽ tính thật rạch ròi món nợ này.
Hắn ta vừa mới thả tay ra, trận pháp trên cửa đã lập tức biến mất, sau đó cạch một tiếng mở ra. Bên trong lại chỉ là một căn phòng cực kỳ đơn giản sạch sẽ, chính giữa phòng đặt một cái bàn đá hình vuông cũng sạch sẽ
như thế, trên bàn đặt một chiếc bình ngọc. Tuy nhiên bên phải căn phòng có thêm một chiếc giường đá, giống như một cái động phủ để bế quan.
Miêu Bác bỗng dưng có phần do dự, viên đan dược này nhìn đã biết là không đơn giản, nhưng do hắn ta chưa từng thấy bao giờ nên cũng không dám sơ suất nếm thử. Hắn ta băn khoăn tới lui một hồi, cuối cùng vẫn
cắn răng ngồi xuống giường đá, nuốt viên tiên đan vào bụng.
nén sự mừng rỡ đến phát điên trong lòng, chợt như nhớ ra chuyện gì, mắt hắn ta tối đi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng:
Phạm Giản, đã đến lúc ngươi phải trả giá rồi.

Khốn Nạn á? Ai cơ? Ai mà đặt cái tên mới mẻ độc đáo thể.
Má mày!
Miêu Bác cho rằng, tất cả những bất hạnh trong đời hắn ta đều là do Phạm Giản gây ra hết, nhớ năm đó tốt xấu gì hắn ta cũng là một tu sĩ Nguyễn Anh dưới hạ giới, xem như được người đời kính trọng, nhưng hà cớ gì
Vì là một thanh kiếm không có năng lực hành động, trong lòng Chúc Dao đột ngột trào lên dự cảm không lành.
Quả nhiên đến cả tư thế khi ngồi thiền nhập định Miêu Bác cũng không giữ nổi nữa, hắn ta há miệng phun ra một ngụm máu, vô thức vỗ một chưởng xuống bên cạnh, đánh thẳng lên chuôi kiếm của Chúc Dao. Luồng
bao lâu sau quần áo trên người hắn ta đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Máu nhiều như thể bà dì đến thăm vậy. Xem ra viên thuốc đó là một viên tiên đan thăng cấp cực nhanh, tiên khí bên trong đậm đặc vô cùng. Đáng tiếc
do tốc độ tiêu hóa hơi nhanh cho nên Miêu Bác rõ ràng có phần không chịu đựng nổi, sắp nổ tung rồi.
Miêu Bác cũng không chần chừ lâu, bấm quyết thi triển Khí Trần Quyết cho mình, rồi mang theo Chúc Dao ra khỏi cửa. Vừa mới quay lại cái hành lang ban nãy, thì một căn phòng ở ngay bên cạnh lại kẽo kẹt tự động
mở ra.
công cuộc tìm kiếm
Ngưng Thần Lộ
mười phút trước, lần này chỉ đơn thuần là lang thang dạo chơi mà thôi.
Hắn ta chuyển hướng đi men theo một đoạn hành lang dài, hai bên là phòng ốc đóng kín mít, màu sắc mỗi cánh cửa phòng đều không giống nhau, bên trên còn được bố trí mấy trận pháp cao thâm. Thi thoảng còn bay
ra những luồng tiên khí đậm đặc, hơn nữa càng đến gần thì tiên khi lại càng đậm.
Miêu Bác dừng bước trước căn phòng thứ nhất, tỉ mỉ quan sát trận pháp trên cửa, đầu mày hắn ta nhíu lại, hiển nhiên hắn ta hoàn toàn không tìm ra cách để mở ra trận pháp khác lạ này. Nhìn ngó xung quanh một hồi
chợt phát hiện trên ngọn đèn bên cạnh cửa, có dấu vết lõm vào hình cái bình.
Sao nhìn có cảm giác giống giống chốt mở một cơ quan nào đó?
Chúc Dao đang từ kiếm tiền cấp hai... vẫn là kiếm tiền cấp hai. Chỉ là dòng số hiệu XX trên thân kiểm đột ngột biến thành YYYY.
Ủa... thế rồi sao?
Bỗng nhiên cô sực nhớ tới phương pháp rèn vũ khí của mình, tất cả pháp khí đều cần hấp thu linh lực, tiên khí chắc cũng từa tựa thế chăng.
Bây giờ cũng chỉ có thể thử mà thôi, cho nên cô bèn dùng phương pháp luyện pháp khí để dẫn tiên khí kia nhập vào thân kiếm, sắp xếp trước sau thật cẩn thận theo thứ tự.
khu huấn luyện tiếp theo.
Hiển nhiên là Miêu Bác cũng nghĩ tới điều này, lần này hắn ta không chút do dự mà bước thẳng vào trong, cầm lấy cái bình ở trên bàn, dốc ngược bình lấy thuốc ra nuốt, sau đó ngồi xuống giường đá, khoanh chân
đó, lại vô tình nhặt được một thanh kiếm tiền có thể che giấu hơi thở.
Thế là hắn ta không chút lưu luyến bước vào trong nhẫn không gian. Ở trong ấy, hắn ta thành công tôi luyện được tiền thân, trở thành một Địa Tiên chân chính. Nhưng hạnh phúc bất ngờ còn vượt xa những điều ấy,
Cuối cùng Miêu Bác cũng đi đến phòng cuối, mà linh khí trong thuốc lần này còn nhiều hơn tất cả những lần trước cộng lại, Chúc Dao có thể cảm nhận rất rõ hắn ta đang dốc toàn lực để vượt cấp, sắc mặt thoạt xanh
thoạt tím. Còn hoa văn trên thân kiếm của Chúc Dao thì cũng lúc SSS, lúc BBB.
Cô cực kỳ muốn quăng ra mấy luồng sấm sét để giải tỏa bớt tiên khí trong cơ thể, nhưng cửa phòng đóng chặt thế kia, nếu như triệu hồi ra sấm sét thật thì khả năng là chỗ này sẽ bị sập, đến lúc đó họ sẽ chuyển thẳng
đến giai đoạn bị chôn sống. Không được, không thể làm thể.
Ông ta quay đầu nhìn về phía núi Chử Thác kia, đột nhiên nhớ ra trên núi có biết bao nhiêu là phòng chứa tiên khí, hơn nữa đều luôn có truyền nhân canh giữ nhằm ngăn chặn mấy kẻ không biết điều
Núi Chử Thác, cơ nghiệp vạn vạn năm của ông ta mà!
Không ngoài dự tính của Chúc Dao, mỗi một căn phòng ở đây đều giống hệt như vậy, chỉ là tiên đạn đặt trên bàn viên tiếp theo có tiên khí đậm đặc hơn viên trước mà thôi. Tiên khí mà Miêu Bác hút vào cũng càng lúc
càng nhiều, tu vi thì giống như gắn tên lửa vào mông, từ Huyền Tiên sơ kỳ tiến đến Huyền Tiên hậu kỳ, rồi lại tới Kim Tiên, Kim Tiên trung kỳ, Kim Tiến hậu kỳ, mãn kỳ... còn hoa văn trên kiếm Chúc Dao, cũng theo
hắn ta còn phát hiện ra tiên đan thăng cấp tu vi ở nơi đó khiến tu vi của hắn ta tăng thẳng lên Trọng Tiên.
Trọng Tiên là gì chứ, đến cả chưởng môn núi Chử Thác cũng chỉ là Kim Tiên đại viên mãn mà thôi. Hiện giờ trong tiên giới, người có tu vi đạt đến Trọng Tiên chỉ đếm trên đầu ngón tay. Núi Chử Thác đã không còn ai
Ông nội nhà mi!
Lật bàn, quái gì lúc nào cô cũng phải ngồi ngoài nhìn người ta thăng cấp thế?
Xem ra thù oán sâu nặng phết!
Miêu Bác đứng dậy, cầm theo Chúc Dao ra khỏi cửa, hắn ta quay đầu đi về hướng đã tới đây lúc trước.
pháp của tiên giới.
Hiển nhiên là Miêu Bác rất vui, chạy loăng quăng trong vô định ở cái nơi quỷ quái này, cười toe cười toét, cũng không biết là do tu vi của hắn ta thăng cấp hay là bởi đã loại bỏ hết độc ra khỏi người. Dù sao thì so với
Không không không, đây không phải là sự thật, chắc chắn là do ông ta hoa mắt m3à thôi.
Phong Cận phát điên lên mất, không phải chỉ là hỏi đường thôi sao, có cần thiết phải độc ác vậy không? Một bàn tay 9run rẩy thò ra từ trong hồ chỉ về một nơi nào đó. Một bóng trắng lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ.
Hắn ta không phục! Dựa vào cái gì gã Phạm Giản đó có thể mãi mãi ngồi tít trên cao, còn bản thân hắn ta lại thấp bé hèn mọn như thế. Trong một lần tình cờ hắn ta có được một quyển sách bí mật, bên trên tỉ mỉ ghi lại
chuyện trong miệng một con dị thú có che giấu một cái nhẫn không gian chứa Ngưng Thần Lộ. Khi ấy hắn ta liền biết cơ hội của mình tới rồi. Cho nên hắn ta nhiều lần ra vào rừng Phần Tuyệt chính là để tìm kiếm nơi
Khóe miệng Miêu Bác hiện ra một nụ cười đắc ý, trong lòng hắn ta tràn ngập sự thù hận đối với Phạm Giản. Nhưng hắn ta lại không hề ý thức được rằng, với năng lực ở hạ giới của hắn ta liệu có hy vọng phi thăng được
hay không.
Cho đến tận khi luồng tiền khí dày đặc ấy cô đọng lại, hơi thở trên người Miêu Bắc cũng hoàn toàn thay đổi, hắn ta đã thành công đột phá Trọng Tiên rồi.
Tốt số quá cơ, chưa chị đã chạm vạch đích cuộc đời rồi.
tiên khí nồng nặc ngay lập tức xộc thẳng về phía cô.
Cái định mệnh! Ông nội nhà mi!
cấp hai cũng xem như bảo vật nữa.
Hắn ta liếc nhìn thanh kiểm trong tay, rồi lại quan sát dị thú canh động đã bị thương nghiêm trọng rồi hào hứng ngự kiếm bay đi.
Hắn ta gia tăng tốc độ ngự kiếm, đoạn đường lúc trước phải bay một ngày một đêm, lúc này lại chỉ tốn vài cái chớp mắt là đã quay về núi Chử Thác. Hắn ta một lòng muốn báo thù, căn bản không hề chú ý tới tình

trạng kỳ dị của ngọn núi. Hắn ta mở rộng hết cỡ uy lực của Trọng Tiên, đi thẳng đến nơi ở của Phạm Giản.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.