• 1,148

Chương 347: Đồ đệ? đồ đệ gì cơ?


biết điều dám ngăn cản hắn ta, nhất định phải khiến kẻ đó nếm mùi lợi hại.

Giây tiếp theo, hắn ta thật sự đã nếm mùi lợi hại rồi.
Miêu Bác thậm chí còn chẳng kịp phản ứng đã bị sấm sét đầy trời đánh đần cả người giống như một con cá muối, bị lật lên rồi lật xuống, đánh đ3ủ ba trăm sáu mươi độ không góc chết, cả người đau nhức ê ẩm. Đợi đến

khi hắn ta tỉnh lại thì kẻ đường đường là Trọng Tiên như hắn ta đ9ã bị sét đánh quay về với tu vi vốn có của mình - Địa Tiên, nằm bệt ra như hòn than trên mặt đất, đến sức lực để nhúc nhích một ngón tay cũng k6hông
Trên biển lớn mênh mang, cuồng phong cuộn lấy mây đen, giữa mây đen và biển lớn, chim hải âu...à nhầm! Là bật lên một cái đầu người, một tay bám lấy một khúc gỗ nổi, một tay nắm một thanh kiếm tiền cấp hai,
mặt mũi xị ra như vừa nuốt phải ruồi!
Lúc nắm được thanh kiếm, một người một kiếm trầm mặc nhìn nhau phải đến mười giây.

Mặt ngươi sao thế?
Chúc Dao hỏi.
Hắn ta lại giống như vô cùng sợ hãi, nhảy dựng lên, lùi lại mấy bước liền, mắt bắt đầu đảo loạn tứ phía, nhìn trái ngó phải cũng không dám nhìn thanh kiếm trên mặt đất:
Không... không... không không không...
không sao hết.


Vậy ngươi là gì?

Chúc Dao thở ra một hơi thật dài, dốc hết khả năng diễn xuất một đời của mình ra:
Thực ra... ta là một công chúa...
Sau đó biến tấu một chút câu chuyện hoàng tử ếch, kể cho hắn ta nghe câu chuyện về công chúa
kiểm tiên dào dạt tình cảm, PS: kiếm tiền cấp hai.
Cho nên... chỉ cần tìm được nụ hôn của tình yêu đích thực, ta sẽ biến trở lại như trước.

Vẻ mặt của Huyết Di trông thế này này:(---)

Thật đó, chàng trai à, người phải tin vào tiên pháp!
Chúc Dao tiếp tục tẩy não.
Khóe miệng Huyết Di giật giật, nghiêm túc hỏi:
Có phải trên mặt ta viết hai chữ mất não không?


Này!
Má nó, ngươi lẩm bẩm có thể đừng để ta nghe thấy có được không, giống cái là cái khỉ khổ gì? Ai thích sự cường tráng của ngươi chứ hả.

Ta... ta... ta...
Cuối cùng hắn ta cũng chịu quay người lại, nhưng mở miệng ra là lại lắp ba lắp bắp:
Ta... đưa đưa... đưa cô về... về về... về nhà.


Thôi khỏi, cảm ơn!
Cô có dự cảm không lành lắm.

Đết, ngươi là dì Tuyết à?
Câu thoại này sao giống y chang.
Hắn ta bỗng ngẩn cả ra, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay:
Ngươi biết nói chuyện? Lại có thanh kiếm tiên biết nói chuyện? Không phải là nguyên thân của loại yêu quái kỳ lạ gì đó chứ? Phải rồi, sao ngươi
biết ta tên là Huyết Di?


Hả?
Huyết Di đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt:
Ngươi không định nói mình là đạo đấy chứ?

Ngươi mới là đao, cả nhà người đều là đao.

Ý ta là, ta vốn dĩ không phải là vũ khí.

Chúc Dao tưởng hắn ta sẽ ngự kiếm mà đi, lại không ngờ hắn ta lại chuyển sang tiệm đan dược ở bên trái, tiệm bùa tiên ở bên phải, còn có tiệm trận phù ở đối diện, cuối cùng còn xông vào một tiệm nguyên liệu. Giống
như gió thu quét lá rụng vậy, quét sạch tất cả vào trong cái nhẫn trữ đồ trên tay, cho đến tận khi bên trong chật kín không nhét được nữa, hắn ta mới tiếc nuối dừng lại.
Hắn ta sờ cái nhẫn trên tay:
Ai, vẫn thiếu thiếu.

tiện tay tho tất cả tiên khí cấp bốn, cấp ba, cấp hai... cấp một cũng lấy.
Trước khi đi còn tiện tay giật luôn cái nhẫn trữ đồ trong ngăn kéo tủ.
Chúc Dao lặng thầm thắp nén hương cho chủ tiệm.
chắn là chủ nhân của ngươi đã dùng thủ đoạn gì đó mới ném ngươi xuống được.

Nói rồi hắn ta đi thẳng một mạch về phía kết giới, chỉ vào kết giới trong suốt ngăn cách nước biển, nói với vẻ mặt kiêu ngạo:
Kết giới này do chính tay ta dựng nên, cho dù có là tu sĩ Trọng Tiên giai đoạn cuối cùng
không chắc có thể phá được nữa là một thanh kiếm tiền quèn như ngươi.
Hắn ta làm tư thế muốn quăng thanh kiếm ra khỏi kết giới, như để chứng minh cho chất lượng trận pháp của mình.

Ai thích ngươi chứ, ta có người trong lòng rồi hiểu chưa? Còn nữa, nếu người muốn nói thầm trong lòng thì đừng có phọt ra miệng có được không hả?


Cô... cô muốn đi... đi đâu?


Đừng có giả bộ không nghe thấy thằng kia! Ta chẳng muốn đi đâu hết!

Huyết Di nói xong, nhấc theo cô lắc mình một cái đã đến trước cổng tiên thành, vì để chứng minh bản thân không nói dối còn cố ý nhiệt tình phấn khởi đánh tiếng chào hỏi tu sĩ giữ cửa thành:
Hây, lâu rồi không
gặp!

Vẻ mặt tu sĩ kia thoắt cái trắng bệch, co giò chạy vào trong thành giống như gặp ma. Vừa chạy còn vừa hét lên thật lớn:
Chạy mau! Tên họ Huyết đó lại quay lại rồi!

có.
Nhưng người đau lòng nhất lại không phải là hắn ta.

Thượng Tiên...
Chưởng môn núi Chử Thác - Phong Cận nước 5mắt nước mũi tèm lem ôm chặt lấy đùi Ngọc Ngôn:
Đã bảo là giữ lại cho ta nửa ngọn núi rồi cơ mà?


E? Là một thanh kiếm tiền.
Giây tiếp theo thì bị tóm được, trước mắt cô xuất hiện một chàng trai áo xanh mũ ngọc với vẻ mặt giận dữ, hắn ta thò đầu nhìn lên trên, lập tức mắng um lên:
Ông nội mày chứ, rốt cuộc
là thằng láo toét nào chơi đểu ông đây, có gan phóng ám kiếm thì có gan ra đây đánh với ông một trận. Trốn chui trốn lủi sao xứng làm hảo hán? Ra đây! Ra đây ngay cho ông, đừng có im thin thít trốn ở đó, ông biết
nhà người vẫn còn ở đấy,ra đây,ra đây ngay!


y..
Người thông minh là đang ghét nhất, rõ ràng khi cô ở thời hiện đại, trẻ con trong khu chung cư không có đứa nào không tin hết á.

Ta thấy ngươi là trúng phải thuật pháp nhiếp hồn đúng không?
Huyết Di phân tích:
Bị phong ấn vào trong thanh kiểm này?


À Y ế.
Đoán chuẩn phết đấy.
Đến lúc này Ngọc Ngôn mới chịu dừng lôi kiếp phủ kín đất trời ấy lại, nhưng vẫn dùng giọng điệu lạnh như băng để hỏi:
Đồ đệ ta đâu?

Vào giây phút bị ném đi ấy, Chúc Dao mới hiểu được thể nào gọi là qua cầu rút ván. Nhớ ban đầu Miêu Bác vẫn còn là một thằng ngốc, còn đưa người ta đi ngắm trăng sao, còn gọi người ta là cục cưng ngọt ngào. Bây
giờ một đêm phát đạt liền ném cô đi không chút do dự. Chúc Dao cho biết lòng kiểm đã phải chịu một vạn điểm tổn thương.
Trong không khí lơ lửng một thứ gọi là oán niệm.

Ẩy...
Chúc Dao dành cho hắn hai giây mặc niệm:
Đã bảo ngươi rồi, ta là bị người ta ném xuống mà.
Không nghe lời kiếm tiền, quả báo ngay trước mặt, thiếu niên ạ!
Huyết Di đen mặt nghiến răng kèn kẹt, chết vì sĩ diện đáp lại một câu:
Ông tin người rồi!

Tốc độ di tản này còn nhanh hơn di dân ra nước ngoài.
Chúc Dao ngó người bên cạnh:
Xin hãy sờ lên ngực mà nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi đã làm gì những người này?


Không có gì.
Huyết Di tỏ vẻ vô tội nói:
Ta mới chỉ tới đây ba lần, lần thứ nhất ta muốn ở nhà của thành chủ, hắn không cho, ta liền đánh hắn. Lần thứ hai, ta muốn uống chút rượu, người đó nói ta phải trả tiền
Đây là xã hội đen à? Cô muốn rút khỏi hội có được không vậy:
Dì Tuyết này, ta là một thanh kiếm tiền, không cần nghỉ ngơi.


Ồ!
Hắn ta thất vọng cúi đầu: tiếc quá, mẫu thân bảo nếu tặng giống cái quà thì nàng sẽ thích ta, yêu ta, đến mức không cách nào rời bỏ ta được ấy!

... Gọi mẫu thân người ra đây, ta muốn cùng bà ta đàm đạo chuyện nhân sinh.
Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có nói suy nghĩra miệng cơ mà, đừng tưởng rằng không có ngoặc kép thì cô không nghe thấy OK?
Nhưng hắn ta đã đi về phía cô rồi, muốn thò tay ra nhấc cô lên, nhưng nghĩ một hồi lại cảm thấy không đủ thận trọng, cho nên soạt một tiếng, xé toạc một nửa tấm trường bào, đặt cô lên trên đó rồi mới cẩn thận tỉ mỉ
nhấc lên.

Là... là... là ở phía đông ?
Hắn ta xấu hổ thẹn thùng nâng Chúc Dao lên, một lần nữa vận dụng thuật khinh công, một mạch đi thẳng về hướng đông.
quay phắt đầu lại nhìn Chúc Dao đang nằm trên mặt đất, tay run run chỉ vào cô:
Ngươi... người người ngươi là một thanh kiếm cái?

Kiếm cái là cái của nợ gì? Chúc Dao lườm hắn ta, hỏi ngược lại:
Thế ngươi là đực?

Huyết Di không trả lời, hắn ta đờ đẫn cả người, toàn thân co rúm lại, trên làn da bánh mật bỗng nhiên lại nhuộm một màu đỏ hồng kỳ quái, chạy thẳng đến tận mang tai.
Trong thành ban nãy còn ồn ào náo nhiệt, ngay lập tức chìm vào hai giây yên lặng, giây tiếp theo mọi người đều thực hiện cùng một động tác, đó là gọi ra phi kiếm, ngự kiếm bay lên, sau đó bay trong hỗn loạn về bốn
phương tám hướng, không có bất kỳ ai ngoái đầu nhìn lại.
Không đến nửa phút đồng hồ sau, quá nửa tòa thành đã không còn thấy bóng dáng của bất kỳ ai nữa.

Sao ngươi không ngự kiếm?
Chúc Dao hỏi.
Hắn ta quay đầu trừng mắt với cô một cách đầy thù địch:
Ngươi tưởng ông không muốn chắc, toàn bộ gia tài của ông ở dưới nước hết rồi hiểu chưa?
Không phải là hắn ta không muốn ngự kiếm, mà là chả có kiếm để
mà ngự ấy!
Mắt thấy bản thân bị vứt xuống dưới biển, cách mặt nước càng lúc càng gần, Chúc Dao đã làm xong công tác chuẩn bị cắm đầu vào nước, lại nghe thấy một tiếng rầm vang lên. Không sai, rơi xuống nước không phải
kêu bõm, mà là kêu rầm.

Ôi!
Ngay sau đó lại vang lên một tiếng kêu đau:
Thằng khốn nào ném ta?


Ấy..
Thì ra lại là một thằng cuồng bạo lực:
Không phải người ta ném ngươi, là ta bị người ta vứt đi, rơi xuống đụng phải ngươi thôi.


Nói láo!
Huyết Di ngay lập tức nổi giận:
Ông đây bế quan dưới đáy biển mấy trăm năm rồi, trước giờ chưa từng bị ai phát hiện. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế, ném đồ cũng rơi trúng chỗ này? Ngươi xem chỗ
của ta là nơi nào hả?
Hắn ta hừ lạnh một tiếng, bày ra bộ dạng bá đạo ngầu lòi:
Hừ, dựa vào một thanh kiếm tiền cấp hai như người mà cũng muốn lừa ta? Thêm nữa, dưới đáy biển này của ta có kết giới đấy. Chắc

Không... không... không không cần khách sáo.


...
Ai khách sáo với nhà ngươi?
Hì hì, nói không chừng trên đường đi mưa dầm thấm lâu, cô ấy sẽ thích ta cho mà xem.

Ở đệt, người tên là dì Tuyết thật đấy à!
Chúc Dao và vỏ bọc của cô đều kinh ngạc đến đờ người:
Đợi đã, người nghe được ta nói chuyện?


Ông đây có điếc đâu, sao lại không nghe thấy?
Huyết Di trừng mắt với cô một cái, cầm chuôi kiếm lắc qua lắc lại:
Nói mau, chủ nhân của ngươi là ai? Sao lại ném kiếm vào ta? Gọi hắn ra đây cho ta, đường đường
chính chính đánh với ta một trận.


Cướp?
Thằng này mi là đạo tặc à?

Muội yên tâm, chỗ này ta từng tới rồi.
Huyết Di nghiêm túc giải thích:
Nhà ở đây dễ cướp cực.


...
Trước đây người đã làm những chuyện gì thế?

Vậy Kiểm Tiên muội, chúng ta bổ sung chút đồ vật thiết yếu nhé, rồi tiếp tục lên đường.


..
Ngươi đang bật chức năng
nếu như không muốn nghe thì tự động bỏ qua
đấy à?
Huyết Di bước vào trong một quán bán vũ khí, ngó nghiêng tứ phía, lôi được một cái hòm khóa kín ở nơi bí mật nhất trong quán ra, lấy một thanh phi kiếm cấp năm. Sau đó không chút vội vàng trở về sảnh lớn, lại
thạch, thế là ta lại đánh hắn. Lần thứ ba bọn họ không cho ta vào thành, cho nên... ta đánh toàn bộ người trong thành. Chỉ thế thôi, thực ra ta cũng không hề làm gì hết.


.
Đừng xem chuyện đánh người bình thường như ăn cơm được không bố! Nếu như thế này vẫn xem là không làm gì, thể thì đến lúc làm gì còn như thế nào nữa?

Kiếm Tiền muội muội muốn ở căn nhà nào cứ tùy ý chọn!
Huyết Di phất tay, lập tức đóng vai tổng giám đốc bá đạo ngang ngược, vẻ mặt như thể cả tòa thành này hắn ta bao hết rồi.

Sao ta phải đưa người về, chả có lợi gì cho ta cả.
Hắn ta duỗi duỗi eo, làm bộ tưng tửng thờ ơ:
Hơn nữa, ban nãy ngươi còn hủy mất kết giới của ta, đến chỗ để ở cũng không còn rồi.


...
Rõ ràng là tự tay ngươi cắt mà.

Trong ấy để biết bao nhiêu là bảo bối? Đều là chuẩn bị cho tương lai của ta đấy. Cho dù ngươi có trở về tiên thể đi chăng nữa cũng đền... Đợi đã!
Hắn ta nói được một nửa thì dừng lại, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó,

...
Ai bảo người gây chuyện.
Huyết Di nghỉ ngơi giây lát mới nhìn Chúc Dao nói:
Này. Rốt cuộc ngươi là thứ gì thế? Rõ ràng chỉ là một thanh kiếm tiền cấp hai lại có thể phá được kết giới của ta.


Ấy... Về vấn đề này ấy.
Để cô nghĩ xem làm cách nào qua loa cho xong chuyện:
Thực ra... ta không phải kiếm.

Hắn ta bấm quyết thi triển pháp thuật để thân hình nhẹ đi, bám vào một tấm ván gỗ nhảy lên, sau đó di chuyển thật nhanh trên mặt nước, đi thẳng một đường về phía Bắc.
Oa, khinh công bay trên mặt nước, đột nhiên cảm thấy thanh niên xui xẻo này cũng ngon lành phết.
Huyết Di chạy như một con bọ nước trên mặt biển cả nửa ngày mới tới được đất liền, hắn ta dừng lại trên một hòn đảo.

Sao lại còn nói lắp nữa?

Hắn ta càng thêm hoảng loạn, vội vàng quay ngay lưng lại, hai tay xoắn vặn vào nhau, hai ngón tay cái đổi vị trí liên tục: giống cái, không ngờ lại là giống cái mà mẫu thân nhắc tới, làm sao đây? Lo lắng quá. Lần đầu
tiếp xúc với họ gần đến vậy, liệu cô ta có gặp phải tình yêu sét đánh với ta không? Chắc chắn cô ta sẽ thích sự cường tráng của ta, chắc chắn thể.
Toàn bộ thân kiếm của Chúc Dao phóng thẳng về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt giống như thứ gì đó bị rạch ra vang lên.
Giây tiếp theo, một lượng lớn nước biển ào ào đổ vào, kết giới lập tức vỡ tan, nhanh chóng nhấn chìm cả nơi biệt lập này.
Một lúc sau...

Ngươi muốn quay về bản thể?


Đúng thế đúng thể đúng thế.


Ngươi muốn ta đưa người đi?


Chuẩn luôn chuẩn luôn chuẩn luôn.


Không đi!


Đệt.
Thề mấy câu loanh quanh lúc trước để làm cái quần gì!
Chúc Dao:
...

Hình như cô bị thằng cu độc thân này trói chặt rồi.

Kiểm Tiên muội à, phía trước có một tòa tiên thành, chúng ta đi cướp một căn nhà ở nhé?
Huyết Di nhìn thanh kiếm trong tay với vẻ làm lành.

...
Chúc Dao cực kỳ muốn thay mặt tất cả dân bản địa trong tiên thành này nói một câu, đê ma ma!


Kiếm Tiên muội, chúng ta có thể lên đường được rồi.
Huyết Di tìm được một mảnh vải tiên sa màu trắng, gói cô lại đeo trên người, nhưng không phải đeo sau lưng mà kềnh càng chắn ngang ngay trước ngực, nhìn

đã thấy cực kỳ ngu xuẩn:
Phải rồi, muội muốn đi đâu ấy nhỉ?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.