Chương 351: Cuộc sống hạnh phúc đ u rồi
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2355 chữ
- 2022-02-04 04:38:19
Hồn phách của cô đã trở về, thế nhưng... không thấy thân xác của cô đâu!
Thân thể của ta đâu?
Có cần phải cực khổ đến vậy khô8ng?
Ở nơi này không có hơi thở người sống.
Ngọc Ngôn tỏa thân thức ra, quét khắp Lôi Thần điện nhưng vẫn không tìm được thân3 thể của đồ đệ nhà mình.
Ngọc Ngôn:
...
Hình ảnh mà người đã nói ở đâu hả? Kỹ thuật vô tuyến của người quá cùi bắp rồi!
ẶC...
Vẻ mặt Ngọc Cẩm cứng đờ, cười ha hả với hai người:
Ha ha... Sơ suất, sơ suất thôi mà... À đúng rồi, đột nhiên ta nhớ ra mình đang nướng ngô ở sân sau! Hẹn gặp lại nhé.
Nói xong hắn ta chạy nhanh như cắt,
Không phải vậy.
Ngọc Ngôn bẩm ngón tay, vạch nhẹ một cái, một giọt máu chảy ra, nhỏ lên thân kiếm.
Sư phụ?
Mùi máu tươi tỏa ra, lập tức bao phủ cảm quan của cô.
Đừng kháng cự.
hoa cả mắt. Bây giờ đừng nói là người, cho dù là một con ruồi cũng không thể bay vào bên trong được.
Về phần vị thái thái sư tổ đầu têu gây ra mọi chuyện, lâu chủ Lôi Thần điện, đồng chí Ngọc Cẩm đã tỏ thái độ dũng cảm hăng hái, muốn đích thân đi ra ngoài tìm kiếm thân thể của Chúc Dao trong ngày đầu tiên khi cô
tiến vào hồ Lôi Uyên. Sau khi thông báo một tiếng, hắn ta nhanh chóng rời khỏi Lôi Thần điện, dù nhìn thế nào cũng thấy giống như đang vắt chân lên cổ chạy trốn vậy.
Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, cẩn thận đặt đồ đệ lên trên bàn, nhìn hình ảnh trắng xóa không thể thấy được điều gì trên tấm kính nước, trầm giọng nói:
Nơi này khiến kính nước không thể chiểu ra được, chứng tỏ trận
pháp ở đó vô cùng kín kẽ. Kẻ có thể xâm nhập vào Lôi Thần điện mang thân thể của nàng đi, sau đó rút lui nguyên vẹn chắc chắn không phải hạng tầm thường. Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Vậy chẳng lẽ ta phải làm một thanh kiếm suốt ư?
Chúc Dao khóc không ra nước mắt.
ngoài. Đến lúc đó hồn phách của ta sẽ tự nhiên trở về, việc này sẽ không gặp phải vấn đề gì đâu.
Hắn do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhất quyết phản đối hành động mạo hiểm này. Chúc Dao nói gãy lưỡi, khuyên nhủ cả buổi thì hắn mới miễn cưỡng gật đầu.
Nhớ đó, nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn nhắn nhủ mấy lần liền:
Tất cả phải chờ khi quay về, gặp ta rồi tính tiếp. Để đề phòng nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ chỉ đặt nàng vào đó trong thời
nơi đó xuất hiện một ký hiệu mây sét quen thuộc, đó chính là biểu tượng của Lôi Thần điện.
Thứ gì vậy?
Chúc Dao đang định hỏi cho rõ thì trên thân kiểm đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu trắng, cô cảm thấy mình bay ra bên ngoài, khi lấy lại bình tĩnh thì cô đang đứng ở bên cạnh bàn, còn thanh kiếm kia thì
vẫn đang nằm ở trên bàn. Theo bản năng, cô muốn đi tới chạm vào thanh kiếm trên bàn, nhưng điều bất ngờ là ngay khi cô chạm vào thân kiểm thì lập tức xuyên qua thân kiểm:
Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô đã biến trở
Tiểu tiểu đồ tôn, con đừng nôn nóng vậy chứ.
Ngọc Cẩm cười nói:
Ta có bố trí trận pháp theo dõi trên thân thể con, chỉ cần khởi động là sẽ tìm ra thân thể của con đang ở đâu.
Hắn ta giơ tay ném Huyết Di xuống, bấm pháp quyết gọi một tấm kính nước cao ngang người, phất tay về phía tấm kính, vô số tia chớp lóe lên, sau đó... một vùng sương trắng chậm rãi xuất hiện trên kính nước.
Chúc Dao:
...
Chúc Dao nghĩ mình sẽ nhanh chóng tìm được thân thể nguyên bản của mình, nhưng cô không hề ngờ rằng mình lại vồ hụt, thân thể của cô không hề xuất hiện ở cả ba nơi mà sư phụ nói. Ngọc Ngôn tỏa thần thức ra,
trải rộng quá nửa đại lục tu tiên, cẩn thận tìm tòi suốt năm sáu ngày nhưng vẫn không thể tìm ra được chút manh mối gì.
Điều này quá ư là phi lý! Chẳng lẽ là bị Giới Linh thu hồi mất rồi sao? Chẳng lẽ anh ta làm thể mà không thèm báo trước cho mình một câu?
Chờ chút! Cô đột nhiên nhớ ra hai cái vỏ bọc trước đây có thể đổi cho nhau được, thế nhưng trong mấy tháng qua cô không hề có dấu hiệu sẽ đổi sang một cái vỏ bọc mới. Chẳng lẽ muốn đổi vỏ ngoài còn cần có điều
kiện kích hoạt đặc biệt gì đó sao?
Cô nhớ lại những kinh nghiệm trong hai lần đổi vỏ ngoài trước đây. Lần đầu tiên trở về hình như là do cô bị ném vào trong túi chứa đồ, lần thứ hai... dường như là vì nín thở quá mức. Nếu phải nhắc tới điểm khác
Ngọc Ngôn cứng người, dừng lại hai giây sau đó đột nhiên đứng dậy:
Hiện giờ tiên khí của nàng vẫn chưa ổn định, không thể hiện thân lâu dài được, ta sẽ đưa nàng tới hồ Lôi Uyên để ổn định tiên khi đã.
A...
Hình như có gì đó rất lạ?
Ngọc Ngôn một tay dắt đồ đệ, một tay cầm thanh kiếm bay về phía đỉnh núi. Để đề phòng đồ đệ bị bắt cóc, hắn đóng dấu ấn của mình lên trên, đó là chuyện rất bình thường thôi mà!
Có một người nào đó hôn mê suốt mười ngày dần dần tỉnh lại, ngơ ngác nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy tất cả khu vực đập vào mắt hắn ta đều là đất đai khô cằn màu đen kịt.
Nơi đây... là đâu vậy?
không đủ pin.
Hả? Chờ đã...
Chúc Dao nhìn dấu ấn của Lôi Thần điện trên thân kiếm:
Sư phụ vừa truyền tiên khí vào là ta có thể hiện thân, vậy dấuẩn này là thứ gì vậy?
Chẳng lẽ sau khi thanh kiếm này nhận chủ mới truyền tiên khí được sao?
Ngọc Ngôn lắc đầu:
Không phải, nàng là một bộ phận của thanh kiếm này.
Hả?
Bây giờ nàng chính là kiếm linh của thanh kiếm này.
Hắn nhìn thanh kiếm trên bàn, nói:
Sở dĩ trước đó nàng không thể đi ra khỏi thanh kiếm là vì tiên khí của nàng thiếu thốn, không đủ để cho nàng xuất hiện. Khi
Đây là lần thứ hai Chúc Dao đi vào trong hồ Lôi Uyên, hiển nhiên tình hình lần này tốt hơn lần bị biến thành hòn đá trước đây rất nhiều. Cô không hề bị đau đớn gì cả, hơn nữa còn có người nhà đi cùng xuyên suốt
hành trình.
Chúc Dao ngâm trong hồ suốt mười ngày ròng thì tiên khí trên người mới dần dần ổn định lại, đến lúc này cô có thể xuất hiện liên tục một ngày hai mươi bốn giờ, không thiếu một giây nào. Chỉ là cô vẫn không thể
nhau giữa hai lần này vậy thì chính là... cách ly hoàn toàn với tiến khí!
Chúc Dao cảm thấy một tiếng
ting
vang lên, bóng đèn sáng chói ở trong đầu. Cô lập tức hưng phấn, kéo sư phụ ở bên người:
Sư phụ, ta biết cách để trở về thân thể của mình rồi, mau lên, mau nhét ta vào trong pháp
khí chứa đồ.
Cô cẩn thận giải thích lại suy đoán mà mình vừa hiểu ra cho sư phụ.
cầm được thần kiếm, kiếm linh vốn là một bộ phận của kiếm tiền, cho nên nếu nói chuẩn xác thì kiểm là bộ phận chính, còn cô chỉ là phụ kiện, vì vậy đương nhiên sẽ không thể điều khiển được thần kiếm. Hơn nữa cô
cũng chỉ có thể xuất hiện trong phạm vi một dặm xung quanh thanh kiếm mà thôi, nếu đi xa hơn thì sẽ tự động quay trở về trong thanh kiếm.
Vẫn không có bất kỳ tin tức gì về thân thể của cô, sư phụ gia cố lại trận pháp ở xung quanh Lôi Thần điện, thêm một tầng, một tầng lại một tầng trận pháp nữa, nhiều đến nỗi khiến Chúc Dao chỉ nhìn thôi cũng thấy
Sư phụ là Thượng Tiên, đương nhiên có thể bay lượn mà không cần mượn bất kỳ loại pháp khí nào cả. Hắn vừa lắc người một cái, cả hai đã rời khỏi Lôi Thần điện.
Cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp trận pháp được bao phủ giữa mây sét đang khép lại.
Ồ, sao cô cảm thấy hình như đã quên mất điều gì đó nhỉ?
Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, hiển nhiên là phản đối:
Dù phương pháp này của nàng rất logic nhưng... cho dù biện pháp này thành công thì giờ lại không biết rõ thân thể của nàng đang nằm ở đâu. Nàng đường đột tỉnh
lại, nếu gặp phải nguy hiểm gì thì ngược lại còn khiến nàng gặp bất lợi.
Sư phụ cứ yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận mà.
Chúc Dao vỗ ngực cam đoan:
Không tốn nhiều thời gian đâu, huynh cứ bỏ ta vào trong pháp khí chứa đồ một lúc là được rồi, nhiều nhất là một phút đồng hồ sau thì lấy ta ra
Chúc Dao đang định phun ra nghe vậy lập tức dừng lại, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu, nuốt giọt máu kia xuống. Cảm giác khó chịu lập tức biến mất, một luồng tiên lực quen thuộc tỏa ra, cô cảm thấy thanh kiếm
nhẹ hơn trước rất nhiều.
Ngọc Ngôn bấm pháp quyết, chỉ thấy trận pháp hiện lên, xuất hiện nhiều chữ cái nhảy loạn ở trên thân kiếm, sau đó bắt đầu tụ lại, dần dần tập trung ở dưới chuôi kiểm. Mãi tới lúc hào quang của trận pháp biến mất, ở
gian ba hơi thở thôi.
Hả! Quá ngắn rồi á!
Thời gian ba hơi thở tương đương với ba giây đồng hồ mà thôi, cô nhìn thấy rõ mới là chuyện lạ.
Hům?!
Một giây...
Hai giây...
Đã hết giờ, có thể lấy ra được rồi! Ngọc Ngôn xoay tay một cái, thanh kiếm tiền cấp hai kia lại xuất hiện trên tay hắn, nhưng dấu ấn mây sét vô cùng bắt mắt đã hoàn toàn biến mất trên thân kiểm trắng nõn, hắn vội
Chỉ có điều với cá tính thiếu tin cậy của hắn ta, Chúc Dao không ôm bất cứ hy vọng gì cả.
Cho dù cô thường xuyên đổi thân thể, nhưng cái bị mất mới là hàng nguyên bản, kiểu gì cô cũng phải tìm về.
Sư phụ, trên đời này có nhiều nơi mà trận pháp của thái thái sư tổ cũng không thể lần theo dấu vết không hả?
Chúc Dao vừa leo ra khỏi hồ Lôi Uyên vừa hỏi.
nãy ta chuyển tiền khí vào trong cơ thể nàng mới giúp nàng hiện thân được.
Chúc Dao cẩn thận nghĩ lại, đúng là có khả năng này. Trước đây, khi cô được Miêu Bác nhặt được, hắn ta không thể nghe được tiếng cô nói chuyện. Sau đó cô bị hắn ta ném vào trong biển, đột nhiên những người khác
lại nghe thấy. Trước lúc này, khi còn ở trong bí cảnh thần bí kia thì quả thực là cô đã hấp thu được rất nhiều tiên khí tràn ra từ cơ thể Miêu Bác. Quãng thời gian người khác không nghe được cô nói chuyện hóa ra là do
biến mất không thấy đâu.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, lòng tin của sư môn còn đâu?
Sư phụ.
Bây giờ phải làm sao?
Cả hai cùng quay đầu, ánh mắt sắc như dao đâm thẳng về phía người nào đó tự ý rời khỏi vị trí.
A...
Ngọc Cẩm sợ ngây người, yếu ớt lui ra sau một bước:
Mới khi nãy vẫn còn ở đây mà.
Hắn ta đi ra ngoài chưa đầy nửa canh giờ,6 sao khi quay về thì thân thể của tiểu tiểu đồ tôn đã biến mất rồi?
Trận pháp bên
ngoài không hề có dấu vết bị kích hoạt, từ 5đó có thể thấy không có ai từ ngoài vào, sao lại không thấy cho được?
Chẳng lẽ là thân thể của con tự dưng biến mất sao?
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, chẳng lẽ cô là cồn, sẽ bay hơi à?!
Thôi được rồi!
Huynh là lão đại.
Thân hình Chúc Dao lóe lên, quay về trong thanh kiếm. Ngọc Ngôn nắm chặt thanh kiểm trong tay, vẫn do dự không quyết định, hồi lâu sau mới mở nhẫn chứa đồ ở trên tay ra, Chúc Dao lập tức hóa thành một luồng
sáng tiến vào trong chiếc nhẫn.
Không tài nào nhớ ra được...
Ôi... Thôi được rồi, chắc là cũng không quan trọng lắm đâu!
Ở chân núi Lôi Thần điện.
Ngọc Ngôn ngẫm nghĩ:
Không quá ba nơi.
Tu vi của lâu chủ là Thượng Tiên đại viên mãn, có rất ít thứ có thể tránh thoát được pháp thuật theo dõi của người.
Vậy chúng ta đi tới những nơi đó kiểm tra nhé?
Chúc Dao đề nghị
Ngọc Ngôn không hề phản đối, giơ tay thi triển pháp thuật lên người đồ đệ và thanh kiếm tiền kia, loại bỏ lôi khí dư thừa trên người cô. Sau đó hắn dùng một tay ôm đồ đệ, một tay cầm thanh kiếm kia bay thẳng lên.
về trạng thái linh hồn rồi sao?
Ngọc... Dao, thanh kiếm này không phải là bản thể của nàng.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói.
Không phải bản thể!
Chúc Dao giật mình:
Vậy ta chỉ bám lên thanh kiếm này thôi à?
Bây giờ kiểm tin cấp hai cũng trâu bò đến vậy hả? Có năng lực dẫn hồn?
vàng trầm giọng gọi.
Ngọc... Dao.
...
Không ai trả lời.
Ngọc Dao!
...
Vẫn không hề đáp lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.