Chương 350: Kế hoạch cứu vớt tôn nghiêm của l u chủ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1497 chữ
- 2022-02-04 04:38:20
bao giờ chia lìa. Muốn bọn ta tách ra, trừ khi ngươi giết bọn ta đi.
Bạn đời!?
Ngọc Cẩm kinh ngạc, yên lặng quay đầu nhìn về phía tha8nh kiếm kia. Tiểu tiểu đồ tôn, con còn nhớ Tiểu Ngôn Ngôn bên hồ Đại Minh không?
Mẹ kiếp, ai là bạn đời của ngươi! Ngươi nói cho rõ rà3ng.
Chúc Dao nóng nảy:
Người bị bệnh ảo tưởng thì mau đi điều trị đi.
thời không chịu được, trước mắt tối sầm lại, ngất đi.
Aizzz... Tiểu Ngôn Ngôn.
Ngọc Cẩm không thể không lên tiếng, nếu cứ tiếp tục như vậy, người nọ sẽ bị đè chết mất:
Chuyện kia... Xin bớt giận.
Ngọc Ngôn quay đầu nhìn về phía hắn ta, đôi mắt lạnh bằng bắt đầu thay đổi mục tiêu.
Đáng tiếc người nào đó không thèm nghe hắn ta nói, hai người trên không trung cứ như là đánh đến nghiện, lại tiếp tục bắt đầu. Rõ ràng là Huyết Di bị rơi vào thế hạ phong, Ngọc Cẩm cứ như đang đùa bỡn với hắn ta
vậy, mục đích chỉ để cướp lại Chúc Dao trong tay hắn ta.
Huyết Di thấy không địch lại nổi, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, đâm vào lòng bàn tay, vẽ ra một trận pháp bằng máu. Cả thanh kiếm là Chúc Dao bắt đầu phát ra ánh sáng, một lượng lớn tiên khi tiến vào thân
Ngọc Cẩm định gọi ra lôi kiếp để ngăn hắn ta lại, tuy nhiên đã không còn kịp nữa rồi. Mắt thấy trận pháp sắp được hoàn thành, Chúc Dao cũng sắp hóa thành tia sáng hòa vào giữa trán Huyết Di mất rồi.
Một tia sáng đột nhiên đâm thủng bầu trời bay đến, lập tức đâm vào giữa trán Huyết Di, ngay lập tức đã cắt đứt thuật pháp đang thi triển. Huyết Di chỉ cảm thấy uy thế cực lớn trực tiếp đâm vào giữa trán hắn ta, thần
thức lập tức cảm thấy đau đớn, giống như bị cắt làm đôi vậy. Hắn ta không nhịn được liên khuyu một gối xuống.
Kiếm Tiên muội muội yên tâm đi.
Khả năng tự động điếc lại lầ9n nữa phát huy, hắn ta nói bằng vẻ mặt nồng nàn tình cảm:
Bây giờ ta mới hiểu được tình cảm thật sự của mình. Ta sẽ không để hắn làm muội bị <6br>
thương một chút nào đâu, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau.
Bên nhau cái lồng ý, ai muốn bên nhau với ngươi.
Chúc Dao thậm chí c5òn muốn chém hắn ta:
Cứ mặc kệ ta đi, cứ đánh chết hắn ta đi, ngay lập tức luôn!
Kiểm Tiên muội...
Huyết Di thế mà lại xúc động, suýt nữa khóc ròng:
Hóa ra muội lại muốn chết cùng ta!
Phản đối trực tiếp bị người nào đó bỏ qua.
Tiểu tiểu đồ tôn.
Ngọc Cẩm kinh ngạc, cũng nhận ra ý định của Huyết Di, vẻ mặt lập tức thay đổi. Nếu để cho hắn ta thành công thì vợ của Tiểu Ngôn Ngôn sẽ bị người khác trói buộc ư? Mình sẽ bị xé thành những
mảnh vụn mất! Lập tức Ngọc Cẩm cảm thấy hơi hối hận vì ban nãy đã lãng phí thời gian.
kiểm, cô chậm rãi bay lên.
Chúc Dao sợ hãi:
Ngươi định làm gì?
Cô đột nhiên có dự cảm không lành.
Kiếm Tiền muội, để ta biến muội thành pháp khí bản mệnh, chỉ như vậy chúng ta mới có thể đánh với hắn một trận.
Vũ khí bản mệnh kết nối cùng thần thức, nếu như đã trói buộc không thể giải trừ, cả đời sẽ ở cùng một chỗ với tên kia. Hắn còn chưa làm thế mà không biết thằng nhãi con này từ đầu chui ra lại dám động vào đồ đệ
của hắn! Ngay lập tức uy thế của Ngọc Ngôn tỏa ra trong không khí gần như có thể khiến người ta ngạt thở.
Huyết Di vốn đang bị thuật pháp phân phệ, lúc này chỉ thiếu chút nữa là ngã nằm trên đất rồi, tuy nói tu vi cao hơn là có thể đè chết người ta, nhưng cho tới bây giờ hắn ta chưa từng thấy ai kinh khủng như vậy, nhất
mỗi câu mỗi chữ như từ trong hầm bằng chui ra:
Ngươi định đưa nàng vào thần thức!
Ngọc Ngôn chưa bao giờ tức giận như bây giờ, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều muốn phá hủy thế giới. Tìm lâu như vậy, mất bao nhiêu lần vồ hụt, vừa rồi hắn gần như đã lật tung cả biển Dật Vân lên rồi, vất vả lắm mới
tìm được đồ đệ ngốc nhà mình, lại phát hiện cô đang bị người khác dung nhập vào thân thức để hóa thành vũ khí bản mệnh.
Aizzz...
Ngọc Cẩm lặng lẽ lùi hai bước. Dáng vẻ của Tiểu Ngôn Ngôn thật đáng sợ, ngay cả trái tim nhỏ bé của hắn ta cũng run lẩy bẩy, lập tức sửa lại:
Con cứ tùy ý mà làm, ta không nói nữa.
Đột nhiên Ngọc Cẩm cảm thấy so với hiện tại thì Tiểu Ngôn Ngôn lúc tỷ thí ở Lôi Thần điện dịu dàng như gió như mưa vậy.
Sư phụ.
Chúc Dao kịp thời mở miệng xoa dịu sư phụ nhà mình, tuy rằng Huyết Di muốn dung nhập cô làm vũ khí bản mệnh, nhưng nguyên nhân là muốn cứu cô, bằng không thì hắn ta cũng không cần chọn tiên
Chúc Dao:
...
Sao đột nhiên trong lòng cảm thấy cạn lời thế này?!
Ngọc Cẩm:
...
(Ove)Không ngờ tiểu tiểu đồ tôn lại thay lòng đổi dạ.
Huyết Di sụt sịt hít mũi, gương mặt nghiêm lại gằn từng chữ một:
Ngươi tới đây đi! Bọn ta sẽ không bao giờ chia lìa.
Chúc Dao theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên không trung xuất hiện một người áo trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng, trong tay đang cầm thanh tiên kiếm cấp hai kia.
Sư phụ... phụ..
Chúc Dao sắp khóc, người thương, huynh rốt cuộc đã tới.
Ngọc Ngôn nhìn thanh kiếm trong tay, xác định đó là đồ đệ ngốc nghếch của mình rồi mới nhìn cái gã đang nửa đứng nửa quỳ trên mặt đất kia. Nghĩ lại chuyện ban nãy, Ngọc Ngôn lập tức tỏa khí lạnh ra bốn phía,
kiểm cấp hai làm vũ khí bản mệnh làm gì:
Chúng ta trở về đi.
Ngọc Ngôn lúc này mới quay đầu nhìn về phía thanh kiếm trong tay, thu bớt lại khí lạnh quanh người, liếc Ngọc Cẩm một cái, đợi lát nữa tính sổ tiếp với người, rồi mang theo đồ đệ bay trở về Lôi Thần điện. Tìm lâu
như vậy, cuối cùng đã tìm được, phải mau để cho hồn phách của đồ đệ trở về thân thể thôi, nếu không thì luôn luôn có người muốn cướp đi đồ đệ của hắn!
Đừng nói kiểu này nữa, không thì sẽ khiến người ta hiểu lầm mất!
Thật muốn chết đi cho rồi. Sư phụ ở phương xa ấy mau tới đây cứu vớt cho tiết tháo của đồ đệ.
Như người mong muốn thôi.
Mây đen trên bầu trời tiếp tục kéo đến.
Ơ, đợi đã nào...
Ngươi định đánh nhau thật à?
Nghe ta nói hết đã!
Cái gì? Pháp khí bản mệnh!
Trở thành thú triệu hồi bên người ư?
Trói buộc cả bản mệnh, cô em sẽ xuất hiện trong thần thức của ta rồi. Lâu ngày sinh tình, kết hôn sinh con gì đó, nghĩ đến đã thấy kích động!
Kích động cái con khỉ ấy!
Lúc này đừng có mà nói ra suy nghĩ của người như thể chữ:
Không được, đợi đã nào...! Ta không muốn làm tiền kiếm bản mệnh của ngươi đâu, màu dừng lại!
Ngọc Cẩm bị bỏ lại, cúi đầu chọc chọc tên đang nằm ngay đơ trên mặt đất, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đấu tranh nội tâm một lúc mới quyết định khiêng cái gã đó lên vai rồi bay lên đuổi theo. Nhìn bóng người đằng
xa kia, hắn ta đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng. Sao cứ cảm thấy mình đường đường là lâu chủ của Lôi Thần điện mà hình như địa vị càng ngày càng thấp đi ấy nhỉ?
Để hắn ta từ từ ngẫm lại đã, tình huống như thế này bắt đầu từ khi nào nhỉ? Ờ, nhớ ngày đó Tiểu Ngôn Ngôn vừa mới phi thăng, tuy rằng lạnh như băng nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ ngoan kính trọng bề trên.
Nhưng từ sau khi đồ đệ của hắn xuất hiện, hắn ngày càng kinh khủng, mỗi ngày động một chút là lại muốn rút kiếm! Đặc biệt là thời điểm hỏi ý kiến đứa đồ tôn không nghe lời kia, quyết định lấy tiểu tiểu đồ tôn làm
vợ, tôn nghiêm của lậu chủ như hắn ta đã hoàn toàn bị hắn phá nát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.