Chương 360: Nhìn ánh mắt ng y thơ của ta này
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 3650 chữ
- 2022-02-04 04:38:31
sạch. Ngay cả công kích ma khí của Nguyệt Ảnh cũng vô dụng. Khác biệt chỉ ở chỗ là hai miệng nuốt hay một miệng nuốt, là hai con cùng nuốt hay ba co8n cùng nuốt.
Càng nghiêm trọng hơn là, cho dù bọn họ có trốn vào rừng sâu, bay lên không trung hay là chìm xuống đáy nước, những con thỏ ki3a đều có thể đuổi đến ngay lập tức. Quả thật chính là sinh vật đỗ lại được cả trên biển,
đất và không khí, hệt như bất khả chiến bại, đuổi 9theo bọn họ suốt ba ngày ba đêm. Mãi đến bây giờ mới dần dần không thấy bóng dáng nữa.
Trong lòng Chúc Dao than thầm, trao đổi ánh mắt với sự phụ bên cạnh rồi mới cố ý hỏi:
Người của Lôi Thần điện vào tháp thì sao thế?
Đương nhiên cần nhanh chóng tìm ra.
Về mặt người đàn ông đó thản nhiên đáp:
Đã qua nhiều năm như vậy mà chỉ có người của Lôi Thần điện có thể tự do ra vào Lôi Thần tháp, mọi người đã bực bội lâu lắm rồi.
Hơn nữa, người vào tháp lần trước đã tiến vào mười tầng trên rồi, đương nhiên các tiên không kiêng dè gì. Chẳng dễ dàng gì lại có người vào, đương nhiên nhân lúc còn sớm tìm ra mới phải. Xem chừng bây giờ thành
Thấy các người chạy, ta chạy theo luôn.
Thấy ngươi đuổi, đương nhiên bọn ta chạy rồi!
...
Người đàn ông này hơi choáng váng, không để bụng phẩy tay nói:
Bỏ đi, bỏ đi. Khó khăn lắm mới nhìn thấy người sống. Các người muốn về thành Sơn Lạc à?
...
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, với cơ thể toàn cơ bắp như ngươi, rốt cuộc soi ở đâu ra gương mặt đẹp? Cô chỉ thấy
như hoa
thôi.
Hiển nhiên Nam Cung Trừng đã quen với tính cách của bạn mình, chỉ trận pháp màu vàng ở chính giữa bầu trời kia nói:
Vậy chúng ta đi
bí cảnh Lang Giác
đi! Ta khá quen thuộc địa hình nơi đó, hơn nữa cũng đã
hỏi dò được vị trí Nguyên Giải châu.
Ma thú?
Chúc Dao sửng sốt, trong tháp còn có cả ma thú.
Nam Cung Trừng gật đầu, cầm một cành cây vẽ lên mặt đất:
Ta còn hỏi thăm rất kỹ, ma thú này vô cùng lợi hại, không có trí thông minh, không hiểu tiếng người, ngay cả linh hồn cũng không có. Dù nó không được
tính là động vật sống, nhưng chất độc quanh thân nó thì không gì sánh được, dính vào là chết. Hơn nữa, hơi thở nó phun ra còn độc hơn, dù là thân thể tiên nhân cũng bị khí độc của nó gây thương tích, mà Nguyễn
Ba người quay đầu lại, ai nấy đứng đắn đồng thanh nói:
Không!
Vẻ mặt ngây thơ như làn mây trắng phau.
Ừ.
Người đàn ông bĩu môi, cũng chẳng hoài nghi:
Các người may thật đấy.
Lát sau lại nghĩ đến gì đó, vẻ mặt bí ẩn nói:
Ta nói này, trong lúc ta vừa trông thấy đàn thỏ phát điên ấy, thế mà có một con mang theo
sấm sét quanh thân. Vừa nhìn là biết đã nuốt thuật sấm sét. Xem ra Lôi Thần điện lại có người vào tháp rồi.
nhiều, bọn chúng càng được ăn no, càng ra sức đuổi theo hơn. Vốn chỉ một trăm dặm là cắt đuôi được rồi, không ngừng đuổi theo ông đây cả trăm nghìn dặm.
Nhóm ba người bị đuổi theo ba ngày ba đêm bừng tỉnh hiểu ra.
Người đàn ông ngoảnh đầu nhìn ba người đứng thẳng tắp, hỏi:
Các người có bắt gặp đàn thỏ bám dính đó không?
Chúc Dao đã mệt lả tựa lên người sư phụ nhà mình, ch6ẳng buồn cử động.
Sư phụ...
Cô cảm thấy kiến thức phổ thông của mình đã chịu đả kích nặng nề, muốn quay về nhìn ngắm thế giới động vật lầ5n nữa.
Ngọc Ngôn cũng thở phào một hơi, kéo cánh tay bị cắn của đồ đệ nhà mình sang. Hắn triển khai một pháp thuật hệ Mộc lại phát hiện hoàn toàn không có tác dụng, lập tức đầu mày nhăn tít lại.
thiệu
một chút, đây là bạn chí cốt của ta, tên là Trung Cổ Lục.
Đù! Đông Tây Nam Bắc Trung, có thể hợp thành một bàn mạt chược được rồi.
dễ gì tìm ra Nguyên Giải châu.
Nam Cung Trừng là một người dẫn đường có kinh nghiệm, sau khi vào bí cảnh không vội vàng chạy đi tìm kiếm ngay, mà tụ tập mọi người lại mở một cuộc họp, chia sẻ chút kinh nghiệm.
Nguyên Giải châu ở nơi sâu nhất trong bí cảnh này, ta từng nghe ngóng được nó ở cách hồ Tịnh Thanh chừng một dặm, nằm trên người ma thú canh giữ.
Hắn ta còn chưa dứt lời, Ngọc Ngôn đã ôm chặt lấy đồ đệ nhà mình, bay đi mất dạng.
Ấy! Đợi đã, đợi đã!
Bóng người ấy chợt lóe, lập tức cũng đuổi theo.
Nghe thể, Ngọc Ngôn không những không dừng lại mà còn bay càng nhanh hơn.
Lúc này người đàn ông mới thất vọng ngậm miệng, tăng nhanh tốc độ đi về phía thành Sơn Lạc.
Ha ha ha... Bên cạnh chợt vang lên tiếng cười, một người đàn ông mặc áo xanh đi tới:
Cô em, các cô mới vào tháp à? Các cô muốn đi lên như thế thì ngây thơ quá!
Người này rất gầy, dáng người lại cực cao, trông hệt như một cây sào di động, tiên khí nồng nặc quanh người lại lẫn một chút yêu khí, ra là một yếu tiên. Yêu tiên trong tháp này đều hiền hòa như vậy sao?
Một lát sau, bóng người ở phía sau đã đuổi đến. Người đó hơi nhếch nhác, đầu tóc rối bù, trên người còn dính rất nhiều vết bẩn. Cũng không biết là cái gì đã nhuộm tấm áo màu lam chỗ vàng, chỗ trắng, còn phả ra mùi
cháy khét. Trên đỉnh đầu hắn ta viết một hàng chữ màu vàng: Tiên nhân không biết tên (cấp 1).
Khóe miệng Chúc Dao méo xệch, đối diện cảm giác
Déjà vu
của game online xộc tới...
Họ không phải đợi lâu ở An Lợi Đường, Nam Cung Trừng đã đưa bạn mình đến. So với Nam Cung Trừng gầy đét suy dinh dưỡng, thì người bạn này của hắn ta rõ ràng là thừa quá nhiều dinh dưỡng. Y có vóc người vạm
vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn từ xa hệt như một quả núi di động. Vậy mà y lại mặc áo dài màu trắng nhỏ hơn một cỡ, bộ quần áo căng đến độ như sắp rách ra đến nơi.
Đông Phương muối, tiên hữu Bắc Thần, tiên hữu Tây Môn.
Nam Cung Trừng vẫy tay với họ từ xa:
Các ngươi đã đăng ký xong rồi à?
Hắn ta hài lòng nhìn thẻ ngọc trong tay ba người, chỉ quả núi đằng sau:
Giới
Nói ra...
Bỗng nhiên người đàn ông ngoảnh đầu nhìn ba người bên cạnh, nghi ngờ đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới:
Ba người các ngươi...
Chết dở! Không phải bị nhìn ra rồi chứ?
Có từng nhìn thấy tiên nhân sử dụng phép thuật hệ Lôi chưa?
Thật sự có người đặt tên đoàn là An Lợi sao? Cô hoàn toàn không muốn làm đa cấp Amway đâu!
Qua sự đề cử nhiệt liệt của người cao gầy, Chúc Dao vẫn gia nhập đoàn An Lợi, cùng sư phụ và Nguyệt Ánh trở thành thành viên của tiểu đội thứ 55 trong đoàn. Lúc này Chúc Dao mới biết thế nào là quy mô đoàn đội.
Theo người cao gầy nói, một tiểu đội có ít nhất năm người. 55 tiểu đội, vậy đoàn phải có ít nhất hơn hai trăm tiên nhân.
...
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Nếu không cẩn thận chọc phải ma thú, nhớ phải cấp tốc quay về hồ Tịnh Thanh giải độc. Mọi người hiểu hết chưa?
Được rồi, mọi người cứ theo hình dáng ấy mà đi tìm, rõ chưa?
Nam Cung Trừng chân thành hỏi.
Hóa ra còn giới hạn phạm vi sử dụng nữa.
Cách nào cũng không được, vậy phải làm sao?
Trung Cổ Lục cáu kỉnh lườm hắn ta, gân xanh trên bàn tay hơi gồ lên.
Thế nên ta quyết định, đi quan sát ma thú trước đã.
Nam Cung Trừng nói:
Không ra tay vội, tìm xem nó có nhược điểm gì không rồi mới tấn công. Đúng rồi, ở gần đây có rất nhiều ma thú, để tránh cho các ngươi tìm
Nam Cung Trừng lại giới thiệu ba người cho Trung Cổ Lục, nhưng hiển nhiên tên Trung Cổ Lục này không muốn hợp tác cho lắm. Y chỉ liếc ba người một cái, rồi quay đi với vẻ ghét bỏ:
Được rồi, đủ người rồi thì đi
luôn thôi! Nếu không tranh thủ thời gian thì trời tối mất.
Y xoa cánh tay vạm vỡ của mình, đột nhiên không biết móc đâu ra một cái gương, soi trái soi phải:
Ta không muốn lên đường lúc trời tối đâu, không nhìn
thấy gương mặt đẹp như hoa của ta thì phải làm sao?
Chúc bao quay đầu nhìn người đuổi theo không rời kia, giương tay chọt chọt ngực của hắn:
Sư phụ... phía sau là tiên nhân, không phải thỏ!
Người nào đó sững sờ, cứng nhắc dừng lại giữa không trung.
Sặc... Quen mất rồi!
Nơi này không tiện ở lâu.
Ngọc Ngôn trầm giọng nói:
Vẫn nên tìm tiên thành nghỉ chân thì hơn.
Được.
Chúc Dao đang định đứng dậy, đột nhiên trong rừng cây bên cạnh lại truyền đến một loạt tiếng
loạt xoạt
.
Ngay lập tức có một bóng người tháo chạy ra ngoài:
Ấy, các người...
Vậy chúng ta tự mang nước hồ tới thì sao?
Chúc Dao đề nghị, đánh quái đương nhiên phải mang theo thuốc xanh, thuốc đó rồi:
Nếu nước hồ có thể giải độc, chúng ta có thể mang nước hồ bên người, trúng độc thì
giải cũng không muộn mà.
Không được!
Nam Cung Trừng lắc đầu nói:
Nước hồ Tịnh Thanh chỉ uống ở bờ hồ mới có tác dụng giải độc, nếu mang ra khỏi bờ hồ sẽ biến thành nước bình thường.
Chúc Dao gật đầu, họ đều là tân thủ, đương nhiên không có ý kiến gì, bèn theo Nam Cung Trừng cùng bay vào trong bị cảnh.
Chớp mắt, trước mặt đã hiện ra một vách đá lớn và thung lũng, dưới đất không hề có màu xanh, trông có vẻ hoang vu. Có lẽ là để cho người mới mau chóng quen thuộc với tầng này, tài liệu trong thẻ ngọc họ nhận
được lúc trước giới thiệu qua năm bí cảnh. Bí cảnh Lang Giác hiện giờ họ đang ở là nơi nhỏ nhất trong năm bí cảnh. Tuy khu vực không lớn nhưng khắp nơi toàn là thung lũng kiểu này, địa thể vô cùng hiểm trở, không
tấm:
Đây là thể liên lạc của tiểu đội các ngươi, bên trong có tài liệu về tất cả bí cảnh. Khi nào tìm được Nguyên Giải châu thì có thể dùng cái này liên lạc với những người tìm Nguyên Giải châu khác.
Chúc Dao nhận lấy xem qua, thấy trên thẻ ngọc có khắc trận pháp đặc biệt, ở giữa viết số năm mươi lăm. Nam Cung Trừng nói, Nguyên Giải châu của năm bí cảnh phải cùng được mang ra khỏi bí cảnh mới hợp thành
chìa khóa bí mật thông quan được, nếu không nó sẽ tự động quay về chỗ cũ. Có lẽ thẻ ngọc này để liên lạc với các đội khác, tiện trao đổi thời cơ ra khỏi bí cảnh.
được.
Ba tên ngốc:
...
Quá đáng hơn nữa là chọc trúng thì thôi đi, thể mà còn ngốc đến mức dùng phép thuật tấn công.
Người đàn ông càng nói càng tức:
Ai mà không biết con Tiểu Bạch đó ăn tiên khí để sống. Càng dùng phép thuật
nhầm đối tượng, ta sẽ đưa bức tranh vẽ hình dạng nó cho các ngươi xem trước, nhớ là tuyệt đối không được tự tiện ra tay đâu đấy.
Các đồng đội lập tức ghé sát lại, chăm chú nhìn.
Hắn ta nhanh chóng trải bức tranh xuống đất, hồi lâu mới cuộn thanh gỗ lại:
Đây là hình dạng của nó.
Thảo nào... các cô còn chưa vào đoàn!
Ánh mắt người cao gây đột nhiên sáng rỡ, hắn ta nhiệt tình hẳn lên:
Tốt quá! Hôm nay các cô có phúc lắm đấy, vừa khéo đoàn bọn ta đang tuyển thành viên.
Sao lại có cảm giác như tổ chức tà giáo vậy nhỉ?
Người vào tháp đều phải vào đoàn à?
Chúc Dao hỏi.
Nam Cung Trừng vui vẻ đi tìm đồng bạn, đám người Chúc Dao đi vào An Lợi Đường. Tổng bộ của đoàn An Lợi trong truyền thuyết không lớn lắm, có vẻ hơi giống khách sạn, phía trước có một quầy đón tiếp, bốn phía
có bàn ghế để nghỉ ngơi, chỉ có điều vắng tanh không một bóng người.
Trong quầy có một tiên nhân đang ngồi buồn xoay thẻ bài trong tay. Chúc Dao tiến lên nói rõ mục đích đến, tiên nhân kia ngẩng đầu lên liếc họ, rồi lấy ra ba cái thẻ bài, tay bấm quyết, sau đó đưa cho mỗi người một
Cứ quyết định vậy đi.
Người cao gầy làm xong nhiệm vụ, rất vui vẻ, chỉ một nơi cách đó không xa:
Các cô đi đến An Lợi Đường đăng ký gia nhập, tiểu đội chúng ta còn một người nữa, ta đi gọi hắn ta.
Hắn ta đang định đi lại chợt nhớ ra điều gì, nói với vẻ áy náy:
Đúng rồi, suýt thì quên hỏi. Ta là Nam Cung Trừng, là yêu tiến. Không biết xưng hô với ba vị thế nào?
A...
Nghĩ đến chuyện không dễ sống của Lôi Thần điện, Chúc Dao trao đổi ánh mắt với sư phụ, lấy một cái tên giả:
Ha ha, xin chào Nam Cung Trừng, ta là Đông Phương Hồng!
Có người dẫn đường đương nhiên cầu còn không được, hai thầy trò lập tức gật đầu.
Đi thôi, đi thôi!
Người đàn ông cũng không có hứng thú kết bạn gì cả, căn bản không tự giới thiệu về mình, tựa như chỉ đơn thuần lập nhóm cùng đi đường. Hắn ta trực tiếp phóng người bay vượt qua bọn họ, vừa thi
triển Khí Trần Quyết cho bản thân, vừa thuận miệng oán thán:
Hôm nay thật là xui xẻo, cũng không biết tên ngốc nào chọc trúng đàn thỏ thảo nguyên Tiểu Bạch kia. Đuổi theo ông đây suốt một đường mới cắt đuôi
Giải châu lại ở trong bụng nó.
Vậy lấy ra kiểu gì?
Theo như cách nói của hắn ta thì đến gần còn không được.
Việc này không cần lo, vạn vật tương sinh tương khắc, mặc dù nó là thứ cực độc, nhưng nước của hồ Tịnh Thanh lại có thể giải độc trên người ma thú. Chúng ta nghĩ cách dẫn nó đến cạnh hồ, rồi đánh chết là được.
Hắn ta chạy khá gấp, thở hồng hộc hai tiếng mới hỏi:
Các người chạy làm gì?
Khóe miệng hai thầy trò đồng loạt giần giật.
Ngươi đuổi theo bọn ta làm gì?
Chúc Dao hỏi ngược lại.
Đương nhiên rồi!
Hắn ta gật đầu dứt khoát, chỉ mấy trận pháp trên bầu trời nói:
Thấy năm trận pháp kia chưa? Chỗ đó đều nối liền với những bí cảnh cực kỳ nguy hiểm. Trong mỗi bí cảnh đó đều đặt một viên
Nguyên Giải châu, chỉ khi nào lấy đủ năm viên Nguyên Giải châu mới có thể tạo thành chìa khóa bí mật qua ải để lên tầng hai. Chỉ dựa vào sức một người, làm sao mà lấy được? Bởi vậy trong thành này có đủ loại đoàn
đội, từ đoàn lại chia ra các tiểu đội cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ.
...
Chúc Dao nhặt lại con tim rơi mất, lập tức lắc đầu nói:
Ha ha, đương nhiên không rồi!
Thể người pháp hiệu chữ
Ngọc
thì sao?
Người đàn ông tiếp tục nói:
Người của Lôi Thần điện đều thích đi về một mình, chỉ cần là người đơn độc đều đáng bị nghi ngờ.
Hoàn, toàn, không, có!
Nhìn đôi mắt ngây thơ của ta này.
Tây Môn... Tử!
Đú theo trend.
Chúc Dao lập tức khen ngợi sự nhanh trí của đoàn đội, phong cách lấy tên rất tinh tế.
Thì ra là cô em Đông Phương Tiện hữu Bắc Thần, tiên hữu Tây Môn...
Ủa, sao mấy cái họ này cứ quái quái sao ấy? Nhưng... lại cảm thấy rất thân thiết mới chết chứ? Nam Cung Trừng nói:
Ba vị, lát nữa gặp lại.
À, thì ra là nhiệm vụ long châu:
Vậy đại ca ở đoàn đội nào?
Yêu tiên cao gây cười ha hả, tiến lại gần nói với vẻ thần bí:
Cô em, cô từng nghe nói về An Lợi chưa?
An Lợi: còn có tên là Amway, tập đoàn đa cấp chuyên bán các sản phẩm về mỹ phẩm và hàng tiêu dùng.
...
Chúc Dao sửng sốt, xoay người đi:
Chúng tôi không mua đâu, cảm ơn!
Cô em, đừng đi!
Người cao gầy kéo Chúc Dao lại, ra sức đề cử:
Đoàn An Lợi của bọn ta chính là đoàn đội lớn thứ hai ở thành Sơn Lạc này. Đoàn Thanh Điểu đứng thứ nhất đã đủ quân số từ lâu rồi. Ta thu nhận cô,
cũng vì đội của bọn ta đúng lúc thiếu người, bỏ lỡ chưa chắc đã vào được nữa đâu.
Sao bảo nó không có trí thông minh?
Trung Cổ Lục giơ tay đặt câu hỏi:
Chẳng lẽ nó lại dễ dàng theo chúng ta đến cạnh hổ sao?
Đây cũng là vấn đề mà ta lo lắng.
Nam Cung Trừng thở dài:
Thực ra cách này đã có rất nhiều tiểu đội từng thử, nhưng không biết tại sao ma thú không chịu tới gần hồ Tịnh Thanh. Ta cũng chưa chắc đã dẫn nó qua
được.
Tâm trạng của yêu tiên cao gầy có vẻ đang rất vui, hắn ta quan sát Chúc Dao từ trên xuống dưới, lại nhìn Ngọc Ngôn và Nguyệt Ảnh phía sau cô:
Chỉ bảo cô cũng không vấn đề gì? Nhưng cô phải nói cho ta biết trước,
các cô... vào đoàn rồi à?
Hả?
Vào đoàn, là cái gì? Đoàn thanh niên cộng sản à? Đội thiếu niên tiền phong có tính không, cô đã từng là một đội viên rất sôi nổi đấy!
Không có chìa khóa mật qua cửa thì không lên được tầng khác đâu.
Hắn ta tốt bụng nhắc nhở.
Chìa khóa qua cửa?
Khó khăn lắm mới gặp được người quan tâm đến người khác, Chúc Dao lập tức san tới, cười ha hả:
Đại ca ơi, đúng là bọn ta mới vào đây, chưa quen thuộc nơi này, đại ca có thể chỉ bảo một chút
không?
.
Ủa, tên kỳ cục vậy? Hắn ta quay đầu nhìn Ngọc Ngôn:
Chẳng biết tiến hữu...
Bắc Thần... Lam!
Sư phụ nói dối không chớp mắt.
Hắn ta lại nhìn Nguyệt Ảnh ở đằng sau vẫn chưa nói gì.
Ừm.
Lúc này Ngọc Ngôn mới hài lòng lấy một mảnh vải trắng từ trong nhẫn trữ vật ra, xé thành dải dài rồi quấn từng vòng một cho cô. Sư phụ khéo tay, băng bó cực kỳ tỉ mỉ, kết một nút thắt thật đẹp, còn tiện tay
thắt thành hình bên trên.
Khóe môi Chúc Dao giần giật. Sư phụ thắt một con thỏ phía trên chắc chắn không phải cố ý đấy chứ?
Thành Sơn Lạc? Chúc Dao ngó sư phụ bên cạnh, gần đây thật sự có tiên thành.
Vì thế, bọn họ lập tức gật đầu.
Thật đúng lúc, ta cũng vậy!
Người đàn ông đó đáp lời:
Đi cùng nhau đi, ở trong hành lang uốn khúc mờ ảo này thì nhiều người cũng an toàn hơn một chút.
Ngọc Ngôn vẫn không lên tiếng, có điều sắc mặt lại càng ngày càng lạnh. Ngay cả Nguyệt Ảnh ở bên cạnh cũng bắt đầu nhìn chằm chằm tay cô.
Đừng ra vẻ như cô mắc phải bệnh nan y gì đó có được không?
... Thể băng bó một chút đi ha?
Sơn Lạc đều tìm đến điên rồi, ai mà nghĩ tới hắn lại xuất hiện trong hành lang uốn khúc mờ ảo này. Phải mang tin tức này về, không chừng sẽ kiếm được một khoản đấy.
Dường như hắn ta nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ lắm, hai mắt như phát sáng.
Thế nhưng lòng Chúc Dao ở bên cạnh lại chùng xuống, sư phụ... Có vẻ người của Lôi Thần điện ở bên trong tháp sẽ khó sống đây.
Vẫn không có tác dụng.
Chúc Dao khóc không ra nước mắt nhìn cánh tay của mình, cũng không biết vì sao chỗ bị con thỏ cắn lúc trước không dùng phép thuật chữa trị được:
Bỏ đi.
Mặt mày Ngọc Ngôn lạnh băng, vẻ mặt hơi cáu kỉnh vô cớ. Hắn nhìn chằm chằm cánh tay bị thương của đồ đệ, âm thầm trầm mặc.
Thật sự không sao mà.
Tốt xấu gì cô cũng là Thượng Tiên. Mặc dù bị thỏ cắn khá là mất mặt, nhưng cho dù không dùng phép thuật thì sớm muộn sau ba ngày sẽ kết vảy,gần như lành lặn thôi.
... Rõ rồi.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật, lặng lẽ quay sang nhìn sư phụ bên cạnh:
Sư phụ... con ma thú này là con trâu à?
Người vẽ bức tranh này chắc chắn theo trường phái trừu tượng!
Ngọc Ngôn nhíu mày, vẫn dùng vẻ mặt lạnh lùng nói:
Không... Là chó?
Không, không...
Trung Cổ Lục phản bác:
Ta nghĩ đây là lợn, chỉ có điều dáng vẻ hơi hoang dã chút xíu.
... Sao ta thấy giống trâu nhỉ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.