• 1,148

Chương 361: Chiến lược tấn công ma thú



Không được.
Trung Cổ Lục lập tức lắc đầu.


Vì sao?
Còn hơn là ngồi mọc rễ ở chỗ này.
đánh vào hiện lên một hàng MISS cũng rất bình thường.
Nếu muốn đối phó với nó, thì chỉ có...
Phạm vi hoạt động của bốn người ngày càng nhỏ, chưa được bao lâu, chỉ còn lại một góc mấy mét vuông là không có khói độc. Mà con ma thú kia lại đột nhiên há ngoác cái mồm lóng lánh ánh đen, phun ra thứ gì đó về
phía họ. Không cần suy nghĩ cũng có thể khẳng định đó chính là nọc độc vừa tạo thành một đống lỗ trên mặt đất.
tan khí độc đang vây quanh họ. Bạn học Nam Cung
bị
tụt lại phía sau đang đứng trong cơn gió đó. Hắn ta tới cứu người, quả là đồng đội tốt làm rung động cả Trung Quốc!

Đi mau!
Hắn ta chỉ nói một câu, khí độc bốn phía lại bắt đầu tụ lại.
Giống chỗ nào? Chúc Dao chỉ con ma thú đang phun độc khí phì phí ở đằng kia:
Sinh vật kia chỉ có hai chân, giống lợn chỗ nào?


Dáng người giống, cô em Đông Phương, mắt ngươi không được tinh lắm đâu.

mép còn có hai răng nanh rất dài, cả người màu tím. Trên người nó không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen, mùi hôi thối bốc lên tận trời, thoạt nhìn hết sức buồn nôn.
Ma thú không phải trâu, không phải dễ, không phải lợn, cũng không phải chó này, nếu đặt hai chân trước xuống, thì giống hệt sinh vật mà đội trưởng Nam Cung vẽ trong bức tranh kia.
Cả đám người:
...
Thì ra không phải bạn Nam Cung không tả thực, mà là hình dạng con ma thú này quá trừu tượng.
Khí độc xung quanh ngày càng nồng nặc, nếu không ra được thì chỉ có thể đánh mà thôi!
Bốn người đuổi theo hắn ta với tốc độ nhanh nhất. Nam Cung Trừng vừa dùng pháp thuật hệ Phong thổi tan khói độc, vừa bay nhanh về phía hồ Tịnh Thanh. Phía sau vang lên tiếng gào rú đầy tức giận của con ma
thú. Họ không dám dừng lại, bay thẳng một mạch đến hồ Tịnh Thanh. Vốn tưởng rằng ma thú sẽ không đuổi theo nữa, nào ngờ sau mấy tiếng
vù vù
, nọc độc màu đen phun rợp trời về phía tiểu đội của năm người
Hắn ta nghiên cứu địa hình một chút rồi nói:
Tuy khói độc này lợi hại, nhưng vẫn bị pháp thuật hệ Phong xua tan, hơn nữa chúng ta đều có thân thể tiên nhân, dù bị dính phải khí độc, gắng gượng nửa khắc cũng
không thành vấn đề. Mà nước hồ này lại có thể xua tan độc khí trong chớp mắt, chúng ta có thể dùng pháp thuật hệ Phong làm lá chắn, thay phiên nhau ra ngoài dẫn dụ ma thú, rồi lại thay phiên nhau đi vào giải độc.
Trung Cổ Lục cũng bị nó lướt qua người, quần áo lập tức tan chảy. Y vội vã lột đồ ra, mới không bị hòa tan cùng cái áo.
Tính ăn mòn thật đáng sợ, chỉ trong nháy mắt đã ăn mòn thành một cái hố to đùng. Chẳng trách đội trưởng Nam Cung nói dính vào là chết, nếu ngay cả hài cốt còn hòa tan được, thì chết chắc còn gì nữa?

Lo cho nàng.
Ngọc Ngôn tiện tay ôm đồ đệ nhà mình, trên mặt không có vẻ gì là áy náy vì đã tự ý hành động cả. Nếu hắn không để ý, để đồ đệ lại lao đầu vào chỗ chết thì làm sao? Ngọc Ngôn nhìn bóng đen phía
trước:
Là chó!
.
Một tiếng rống to cắt ngang cuộc tranh luận của bốn người, luồng khí độc phun về phía mà họ ẩn thân.

Chết cha, bị phát hiện rồi.
Trung Cổ Lục biển sắc, lắc người lùi về sau:
Rút lui thôi!

Họ đành dừng lại:
Làm sao bây giờ? Không ra được!

Con ma thú đuổi theo phía sau, một cái bóng khổng lồ bước ra khỏi màn khói độc. Thân hình nó cường tráng, đầu mọc hai cái sừng giống dê, bốn chân lại giống chó, hai chân giơ lên, hai chân chống xuống đất, bên
đầu nó có một hàng chữ:
Ma thú sơ cấp (Độc)
. Nhưng tên của nó có màu đỏ.
Mà trên đỉnh đầu của Trung Cổ Lục và đội trưởng Nam Cung vốn là hàng chữ:
Tiên nhân không biết tên (cấp 1). Sau khi họ tự giới thiệu, đỉnh đầu lại biến thành tên của chính họ, hơn nữa chữ màu vàng cũng chuyển
bọn họ.
Khoảnh khắc nọc độc rơi xuống đất, năm người đã bay đến bờ hồ Tịnh Thanh. Sau mấy tiếng
bồm bộp
, bốn phía lại lập tức xuất hiện hàng loạt lỗ, cũng phát tán ra khí độc. Thần kỳ ở chỗ, trong phạm vi mười mấy
Chúc Dao:
...
Chỉ có mình cô quan tâm đến chuyện bây giờ Nam Chung Trừng chỉ có một mình sao?
Gào!
nghịch thiên trên đồng cỏ vừa rồi, bị cô đâm một phát mới bắt đầu đuổi theo họ, chúng vốn không chủ động cắn cô. Còn Trung Cổ Lục và Nam Cung Trừng có màu xanh là vì họ đã lập đội với cô! Chỉ tên của đồng đội
trong nhóm mới hiển thị màu xanh.

Đi thôi!
Trung Cổ Lục hô to:
Tới hồ Tịnh Thanh.

Y vừa dứt lời, một vật thể tròn màu đen đã xuyên qua màn sương bay về phía y.
Chúc Dao lập tức cảm thấy ấm áp, ai nói
ấm áp
không có tác dụng chứ?
Tuy kế hoạch tác chiến này của đội trưởng Nam Cung rất hoàn hảo, nhưng không chịu nổi BOSS da dày thịt béo. Hơn nữa vừa rồi mọi người đã sử dụng đủ loại pháp thuật cũng không xi nhê gì với con ma thú này, cho
thấu xương cũng là thứ duy
nhất có thể chém trúng đối phương. Ngọc Ngôn trở thành mũi tấn công chủ lực của đội ngũ.

Cẩn thận!
Chúc Dao nhắc nhở.
Trung Cổ Lục kịp thời gọi ra kết giới phòng ngự, nhưng lại hoàn toàn vô dụng, vật thể màu đen kia xuyên thẳng qua kết giới. May mà y tay chân lanh lẹ, nghiêng người tránh được. Vật thể màu đen kia lướt sát qua
Nguyệt Ảnh... khóe miệng Chúc Dao giật giật, sao cậu ta cũng ở đây, đã nói là chia đội rồi cơ mà?
Trung Cổ Lục:
Các ngươi tin ta đi, đó là lợn.

Trung Cổ Lục dùng hai tay kết ấn, lập tức gọi ra một trăm dây mây, lao đến trói chặt ma thú. Chúc Dao cũng hóa ra hàng nghìn, hàng vạn tảng băng, phóng về phía nó. Thế nhưng con ma thú hình thù quái dị kia
không hề tránh đi, mà còn há to cái miệng như chậu máu, điên cuồng hét lên một tiếng cực kỳ chói tai.

Sư phụ..
Chúc Dao chợt căng thẳng, nếu dùng pháp thuật hệ Lôi thì sẽ bại lộ thân phận.

Hết cách rồi.
Ngọc Ngôn sờ đầu cô, bây giờ chẳng còn biện pháp nào khác, cùng lắm thì sau này rắc rối hơn một chút. Hắn bấm quyết, đang định tấn công thì đột nhiên bầu trời có một cơn lốc quét tới, lập tức đánh

Vậy cứ quyết định thế nhé.
Đội trưởng Nam Cung nhìn con ma thú còn quanh quẩn bên ngoài, dùng tay kết ấn khởi động pháp thuật khiến gió. Cơ thể Nam Cung Trừng lập tức được luồng gió hình xoắn ốc bao
quanh, hắn ta lao ra ngoài đầu tiên.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Con vật kia... chính là ma thú mà đội trưởng Nam Cung về giống hình con trâu đúng không?
Rốt cuộc hắn ta đã làm thế nào để vẽ một sinh vật hai chân thành bốn chân vậy?

Chắc vậy.
Trung Cổ Lục gật đầu, còn sửa lại:
Tuy không khớp với hình vẽ lắm, nhưng vẫn hơi giống lợn.


Chuyện gì vậy?
Chúc Dao chỉ con ma thú, nhìn bạn học Nam Cung:
Sao ngươi bảo nó không theo tới cơ mà?


Ta cũng không biết.
Nam Cung cũng khó hiểu:
Lần trước tới, khi bọn ta vừa đến hồ là con ma thú này quay về. Dẫn dụ thể nào nó cũng không đi theo, hôm nay... có lẽ tâm trạng nó tốt.

Vốn tưởng rằng như thế là xong, nhưng thấy vật lý đã nói cho chúng ta biết, nước mà gặp lửa sẽ biến thành hơi nước! Mà trước mặt ma thú kịch độc kia còn xui xẻo hơn chút, biến thành hơi nước ma khí.
Không sai, khói độc càng dày thêm.
mét vuông quanh hồ Tịnh Thanh, khỉ độc kia lập tức tan biến hết.
Nhưng bên ngoài hồ Tịnh Thanh, khí độc càng ngày càng đậm đặc. Chưa bao lâu đã xuất hiện bóng dáng con ma thú, nhưng nó không đến gần, chỉ quanh quẩn cách đó mấy chục mét.
Nếu là vậy, chữ trong ngoặc sau tên hẳn là hiển thị đẳng cấp và thuộc tính.
Con ma thú này có thuộc tính độc, dựa theo thiết lập quen thuộc trong game online, độc có thuộc tính cướp đoạt sức sống. Cho nên ba thuộc tính Thủy, Mộc, Hỏa đều không có tác dụng gì với nó. Chuyện bằng của cô

Chắc chắn là lợn.


Không phải là dễ à?
Lại thêm một giọng nói khác xen vào.
Chúc Dao đang định bấm quyết, bất chợt có người tạo ra một khiến giá bao quanh người cô trước. Chúc Dao quay đầu lại nhìn người nào đó vừa thả tay xuống:
Sư phụ?


Đừng cách ta quá xa.
Hắn dặn dò một câu rồi cùng phi thân ra.
Xung quanh cái hổ cũng bắt đầu bốc lên khí độc, mấy người chỉ đành đi vòng qua. Phía sau lại vang lên tiếng trống của ma thú, vật thể mang độc màu đen kia lại đổ ập xuống như mưa về phía họ.

Mau tránh đi!
Trung Cổ Lục lớn tiếng nhắc nhở.
độc kia còn dày hơn một chút.
Cái bóng đá ngày càng lớn, một mùi hôi thối nồng nặc truyền đến, trông cũng rõ ràng hơn, đã bắt đầu xuất hiện đường nét đại khái.
nên mặc dù năm người không bị thương, nhưng cũng không chiếm được chút ưu thế nào.
Đội trưởng Nam Cung có vẻ rất am hiểu pháp thuật hệ Phong, song cũng chỉ xua tan được khí độc, dao gió đánh vào người đối phương đều bay lên một hàng MISS, không có lực sát thương. Còn cô và sư phụ lại không
thể trực tiếp sử dụng
pháp thuật hệ Lôi. Cũng may kiểm thuật của sư phụ vô cùng nổi trội, linh kiếm được gọi ra kín trời có thể khóa chặt hành động của ma thú, hơn nữa kiếm khí lạnh
Tuy Chúc Dao biết hết pháp thuật của năm hệ, nhưng ngoài hệ Lôi ra, chỉ dùng hệ Băng và hệ Thủy là thuần thục nhất, còn là do lúc trước cô dạy Củ Cải, từng nghiên cứu sâu mới biết. Nhưng con ma thú này hoàn
toàn không sợ, băng đánh vào người nó không hề trầy miếng da nào, đỉnh đầu không ngừng trôi lên chữ MISS.

Các ngươi chống đỡ đi, ta nghỉ lấy hơi.
Trung Cổ Lục mặt mũi nhếch nhác quay về hồ Tịnh Thanh giải độc, vừa đi vừa nói:
Con ma thú này cứ như trời sinh ra để khắc ta ấy, chớp mắt đã hủy sạch sức sống trong
pháp thuật hệ Mộc của ta rồi.

Những dây mây vừa nãy còn xanh biếc mơn mởn, trong nháy mắt đã lụi như tro tàn, băng tuyết đầy trời cũng biển ngay thành nước, hòa lẫn khí độc, rơi xuống thành một cơn mưa độc. Ngọc Ngôn vội bẩm quyết gọi
ra một con hỏa long, phóng lên không trung trong ánh lửa ngút trời, kịp thời đốt khô cơn mưa kia.
Mắt người mới kém ấy, cả nhà người đều mắt kém.

Bên kia có chân, có tay, rõ ràng là...

Làm sao bây giờ? Ba hệ Băng, Hỏa, Mộc tấn công đều không hữu dụng, sức phòng ngự của con ma thú này quá cao.
Ngọc Ngôn sầm mặt, lật bàn tay, gọi lôi kiếm bản mệnh của mình ra.

Mắt hai ngươi sao vậy?
Trung Cổ Lục liếc hai người:
Rõ ràng là lợn.


Không, là chó.


Ai, ngươi phải biết mỹ nam hào hoa phong nhã như ta luôn phải đắn đo nhiều thứ. Ngươi không hiểu đâu.


...
Xin ngươi hãy nuốt lại bốn chữ hào hoa phong nhã hộ cái! Thật sự muốn biết, y lấy sự tự tin ấy ở đâu ra!
<5br>
Có động tĩnh!
Y chợt biến sắc, chỉ vào màn sương mù ở phía trước:
Đến rồi!

Chúc Dao lập tức thu lại tam quan, nhìn cẩn thận phía trước. Quả nhiên trong màn sương mù do khí độc tạo thành kia xuất hiện một cái bóng đen kịt, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hít thở. Dường như màn sương
Trung Cổ Lục còn xui xẻo hơn, y dùng pháp thuật hệ Mộc, cơ bản chưa thành hình đã héo rũ, chỉ để lại một đống cây cỏ thối rữa. Nguyệt Ảnh còn giúp được một chút, cùng sư phụ một trái một phải trấn áp ma thú.
Cậu ta thu hết ma khí toàn thân lại, chỉ dùng pháp thuật tấn công như những người khác. Chúc Dao không biết cậu ta nghĩ thế nào, nhưng mặc kệ không xen vào.
thành chữ màu xanh.
Lúc đầu Chúc Dao không để ý đến mấy chữ đó, bây giờ nghĩ lại, những cái tên này được thiết lập y như game online. Tên màu đỏ biểu thị mục tiêu đối địch, giống như con ma thú hiện giờ. Giống như mấy con thỏ
Ngọc Ngôn:
Là chó.

Nguyệt Ảnh:
Dê...

người y, rơi phịch xuống đất. Dưới mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố to, hơn nữa còn không ngừng mở rộng, ăn mòn ra bốn phía, mùi hôi thối trong không khí càng thêm nồng nặc. Chúc Dao nhìn đến ngây người,
đây đúng là vũ khí sinh học.

...
Lý do xàm quá đi!

Cũng được, có hồ Tịnh Thanh ở đây, nhân cơ hội này bắt nó luôn.
Mắt đội trưởng Nam Cung sáng lên:
Đây chính là cơ hội tốt trời ban.


Là chó!
Phía sau vang lên một câu khẳng định đây lạnh lùng.

Sư phụ, sao huynh lại đến đây?
Chúc Dao giật mình, không phải hắn đi cùng đội với đội trưởng Nam Cung tìm hiểu địa hình ở đầu khác sao?
Sức sống? Chúc Dao sửng sốt, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng. Cô ngẩng đầu cẩn thận quan sát con ma thú. Từ lúc đi vào trong tháp đến giờ, trên đỉnh đầu tất cả sinh vật sẽ đề tên và đẳng cấp, giống như chuyển sang
góc nhìn của game online. Cô từng hỏi sư phụ, nhưng hình như chỉ mình cô nhìn thấy. Chúc Dao vẫn tưởng là Giới Linh mở chức năng bàn tay vàng cho mình. Con ma thú này đương nhiên cũng không ngoại lệ, trên
Chỉ cần không bị nọc độc gây thương tích, vẫn có khả năng từ từ đánh bại con ma thú này. Các ngươi thấy thế nào?

Định đánh tiếp sức à? Đúng là một cách hay. Mọi người suy nghĩ một chút rồi cùng gật đầu.
Bốn người không kịp chạy, chỉ đành vừa bay lên, vừa né tránh cơn mưa độc này. Dưới mặt đất giống như gặp phải một trận mưa thiên thạch, lỗ chỗ khắp nơi. Khí độc trong các lỗ bốc lên, chưa đến một khắc đã tạo
thành một màn khói độc lớn.
Ngọc Ngôn ôm lấy đồ đệ nhà mình, cùng Nguyệt Ảnh đồng thời lùi về sau mấy chục mét. Nhìn lại nơi vừa ẩn nấp, bụi cỏ đang xanh giờ đã bắt đầu héo úa, nhuộm lên từng lớp đen sì, không còn sức sống.
Khí độc kia còn tiếp tục lan về phía họ với tốc độ cực nhanh. Tiếng gào rú vang dội hơn.

Nghe nói thứ độc k8ia cực kỳ ghê gớm, nếu bị phát hiện, người bị thương chỉ là phụ, nếu để gương mặt đẹp như hoa của ta bị thương, ngươi có c3hịu trách nhiệm được không?


...
Cô cảm thấy tinh thần mình bị ô nhiễm. Người đã như hoa, còn gương mặt đẹp cái 9khỉ gì?
Chúc Dao lập tức bay về phía đội trưởng, phải thông báo cho hắn ta biết về chiến lược tấn công:
Đội trưởng.
À, đội trưởng tên gì nhỉ?
Nam Cung Hoàng?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.