Chương 366: Hãy gọi ta là lôi phong
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2118 chữ
- 2022-02-04 04:38:48
Huynh chắc chắn có thể tìm được ở trong cánh rừng này sao?
Hắn đưa tay xoa đầu cô:
Lần trước Nguyên Giải châu ở trong cơ thể ma thú, mà8 thông thường ma thú đều ẩn trốn trong rừng sâu.
Nhưng sư phụ... chúng ta đã loanh quanh ở đây một tháng rồi?
chưa chắc địch lại được.
Trận pháp Diệt Tuyệt...
Diệt sạch tất cả sinh linh, trận pháp Diệt Tuyệt! Ai lại đi bày ra trận pháp như vậy cơ chứ?
...
Sư phụ có biết xấu hổ không vậy?
Chúc Dao quan sát kỹ cái cây, nhìn qua thì có vẻ rất bình thường, nếu không phải trên cây có rất nhiều quả thì ngay cả giá trị làm cảnh cũng không có. Hơn nữa quả trên cây đều còn xanh, vừa nhìn đã biết là kiểu chỉ
cần cắn một miếng sẽ chua đến ê răng. Nhưng chính cái cây này lại mọc ra toàn quả Nguyên Giải châu. Chúc Dao bỗng cảm thấy mình giẫm phải cứt chó.
Sư phụ, chúng ta vừa đi từ con đường đó tới.
.
Bóng dáng hắn khựng lại lần nữa, rồi5 quả quyết đi vào một con đường khác. Ừ, hắn chỉ muốn tìm cẩn thận thôi chứ tuyệt đối không phải lạc đường.
Chúc Dao đen mặt đuổi theo, hoá ra sư phụ không những không nhớ được mặt người khác mà còn là dân mù đường, không có GPS thần thức thì hoàn toàn không biết đường, thảo nào thích ru rú ở nhà như thế?
Sư phụ...
Ngọc... Dao!
Ngọc Ngôn nhướng mày, cuối cùng cũng dừng bước, kéo đồ đệ tới nghiêm túc nói:
Vi sư cảm thấy vẫn nên ngự kiếm đi tìm, dùng thần thức tra xét thì hơn.
Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Sư phụ, không phải huynh nói dùng thần thức không do được ma thú sao?
Huynh muốn trốn tránh sự thật mình bị mù đường thì có.
Ngọc Ngôn:
...
Nguyệt Ảnh:
.
Cô nhìn loại quả bỗng nhiên biến thành hạt châu màu xanh lá trong tay, yên lặng nhìn chòng chọc nó ba giây...
tan vỡ. Cô ngồi xếp bằng phía sau hắn ta:
Ngưng thần tinh khí, ta giúp người bảo vệ đan điền và tâm mạch.
Bỏ đi!
Nam Cung lại lắc đầu:
Giờ ta đã không thể trốn thoát được nữa rồi, chỉ uổng phí tiên khí của người mà thôi. Đông Phương muội đừng để ý đến ta nữa, ta không sống nổi nữa rồi, các ngươi cố hết sức mà xông
ra, có thể còn một chút hy vọng sống...
Ngươi lắm mồm như vậy để làm gì!
Chúc Dao mặc kệ, đánh thẳng một tia tiên khi vào trong cơ thể hắn ta, gắng hết sức để ổn định lại đan điền sắp tan vỡ kia.
Nam Cung Trừng vẫn cố giải thích:
Nhiều ma thú như vậy, hơn nữa còn là ma thú thuộc tính cực âm, nếu dẫn theo ta căn bản không thể trốn thoát được. Nhân lúc ma thú còn chưa tụ tập nhiều, các ngươi chạy ngay
đi.
trên không.
Sao vậy?
Ngọc Ngôn hơi cau mày, nhìn về một chỗ không xa phía trước:
Phía trước có người.
Vậy sư phụ cảm thấy.
Được rồi! Mặc dù mù đường không phải bệnh nhưng cũng không nên từ bỏ việc chữa trị nha.
Nguyên Giải châu có thể ở chỗ khác.
Ha ha...
Sư phụ, dáng vẻ của huynh lúc nguy biện thật sự rất mới mẻ. Cô nặng nề thở dài, tiện tay vặt một quả không biết tên trên cây bên cạnh:
Không nằm trên người ma thú, chẳng lẽ lại mọc trên cây à?
Im miệng!
Sao trước đây cô không phát hiện, hắn ta là kẻ lắm mồm như vậy.
Ta đang nói nghiêm túc đấy, Đông Phương muội!
Nam Cung Trùng sốt ruột, vừa khuyên can cô xong thì hộc máu:
Ơn cứu giúp của hai người, kiếp sau ông đây sẽ báo đáp, nhưng đám ma thú kia đều là yêu thú cực
âm sống ở phương bắc, chỉ có sấm sét mới khắc chế được, các ngươi không đánh lại đâu.
Hắn ta càng nói lại càng tuyệt vọng:
Nếu giờ còn không đi thì không kịp nữa, trừ phi các ngươi mới được người của Lôi Thần
cấp sao?
Nam Cung Hoàng!
Chúc Dao không nhịn được hô lên.
Ông đây tên là Nam Cung Trừng.
Người trên mặt đất rộng lên đáp lại theo thói quen, khi thấy Chúc Dao mới kinh ngạc:
Sao lại là mấy người, mấy người... Tại sao lại ở đây...
Cái gì?
Chúc Dao vẫn chưa nắm được tình hình, đột nhiên nghe thấy tiếng rống sắc nhọn kinh khủng vang lên, không khí xung quanh như đột ngột giảm xuống cả mấy chục độ, từng đợt gió rét lạnh thấu xương thổi
tới.
Không kịp rồi!
Sắc mặt đội trưởng Nam Cung lập tức trắng bệch.
Ting!
Thu được một Nguyên Giải châu, chìa khóa bí mật vượt ải 2,mức độ hoàn thành, 1/10.
Chúc Dao:
...
Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây? Sao ngươi lại bị thương nặng như vậy? Những người khác đâu?
Chúc Dao thuận tay làm một vài thuật pháp cầm máu. Không phải trước đó hắn ta và ả Marry Sue kia hợp thành một
đội đi cùng nhau ư? Sao bây giờ chỉ còn mình hắn ta ở đây.
Những người khác...
Hắn ta vừa định giải thích lại như nhớ ra chuyện gì đó, đẩy cô ra:
Đi mau, mau rời khỏi đây, nếu không sẽ không kịp nữa đâu.
Sư phụ, vừa rồi chúng ta đã leo qua tảng đá kia, huynh quên rồi sao?
Sư phụ, đừng vẽ ký hiệu lên cái cây này nữa, huynh đã vẽ bốn cái rồi, đây là cái thứ năm.
Đợi đã! Sư phụ, sao lại quay lại, chúng ta vừa mới đến mà.
Xem ra đi tới đi lui trong khu rừng này hơn một tháng vẫn có tác dụng.
Mỗi người bọn họ hái mười quả, sau khi nghe thấy tiếng ting, ting, ting và tiếng nhắc nhở, mười viên Nguyên Giải châu lập tức hợp thành một thứ giống như viện châu bảy màu, bên trên hiện ra một hàng chữ: Chìa
khóa bí mật vượt ải (2).
Sau khi trận pháp thành hình được một khắc, xung quanh vang lên tiếng ẩm ẩm, hơn trăm con ma thú đủ loại xuất hiện, bắt đầu điên cuồng va đập và cắn xé.
Chúc Dao ngây ngẩn cả người, vừa rồi không hề có chút động tĩnh nào mà, rốt cuộc lũ ma thú này từ đầu mà ra?
Vô dụng thôi.
Nam Cung Trừng chán nản, nhìn ba người đầy áy náy:
Những ma thú này bị trận pháp Diệt Tuyệt dẫn tới, sẽ càng ngày càng nhiều. Đừng nói các ngươi chỉ có ba người, cho dù có ba mươi người cũng
Mấy ngày tiếp theo, sư phụ đã thể hiện những hành vi căn bản của dân mù đường một cách triệt để.
Sư phụ, con đường kia chúng ta đi qua rồi.
Sư phụ, ven hồ này chính là chỗ chúng ta vừa nghỉ ngơi.
Chính Chúc Dao cũng không ngờ lần này lại có thể vượt ải dễ dàng như vậy, đơn giản đến mức không dám tin vào mắt mình. Cô điều chỉnh một chút, định chạy thẳng về tiến thành phía trước, đi tới tầng ba.
Lần này không cần tìm ma thú, có thể thoải mái dùng thần thức dò đường rồi. Kết quả cô vừa nhìn mới biết, họ đang ở cực bắc của tầng hai. Nhớ ngày đó khi bọn họ ra khỏi thành, rõ ràng là đi về phía nam, thế mà kết
quả lại đi đến vùng cực bắc. Phải nói là trình độ mù đường của sư phụ đã xuất thần nhập hóa rồi.
Ngọc Ngôn nhíu mày sâu hơn, gọi ra lôi kiếm bản mệnh của mình, tiến lên mấy bước.
Xin lỗi... làm liên lụy đến các ngươi rồi.
Nam Cung Trừng áy náy nhìn Chúc Dao.
Đừng nói nữa.
Trước tiên Chúc Dao bẩm quyết tạm thời cầm máu cho hắn ta rồi đưa một tia tiên khí vào thăm dò, phát hiện trong cơ thể hắn ta còn bị thương nặng hơn, kinh mạch vỡ nát, đan điền cũng có nguy cơ
Là nhóm người tổ đội lúc trước?
Chúc Dao sửng sốt:
Đội trưởng Nam Cung Hoàng? Đi xem thế nào?
Cô tăng tốc độ, bay thẳng đến chỗ tản ra mùi máu tanh. Quả nhiên, cách đó hơn trăm dặm, đội trưởng Nam Cung cả người máu me đang nằm trên mặt đất, còn mất một cánh tay, vết thương nông sâu không đều, có
vẻ bị thứ gì đó xé ra, máu tươi chảy đầy đất. Hắn ta đang thở hổn hển, khuyu một chân xuống, hơi thở bất ổn, ngay cả cấp bậc trên đỉnh đầu cũng đang không ngừng chuyển đổi giữa 2 và 3. Tình hình này là sắp bị tụt
Ngọc... Dao!
Ngọc Ngôn kéo đồ đệ lên, che ở sau lưng, hai tay kết ấn. Trong chốc lát, các loại pháp ẩn từ tay hắn nhanh chóng bay ra, một kết giới trong suốt lập tức được dựng lên bao phủ phạm vi mấy chục thước
xung quanh bọn họ. Hơn mười thanh linh kiếm to lớn từ trên trời giáng xuống, quay chung quanh, bảo vệ chặt chẽ mọi người ở bên trong.
Đây là... linh trận ngũ hành kiểm! Là trận pháp phòng ngự chỉ đứng sau trận pháp cửu chuyển ngũ hành lôi bên ngoài Lôi Thần điện!
Chúc Dao dùng thần thức đảo qua, đúng là xung quanh có khí tức của tiền nhân, nhưng khoảng cách quá xa nên không thấy rõ lắm, hơn nữa trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tanh:
Ai vậy?
Hắn chưa đáp lại, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.
Nguyệt Ảnh đến bên cạnh nói:
Là nhóm người tổ đội lúc trước.
Đi thôi.
Ngọc Ngôn vẫn điềm nhiên như cũ, kéo đồ đệ nhà mình rồi tung người lên, bay thẳng về phía tiên thành. Thực ra trong lòng hắn đã vui như mở cờ từ lâu vì có GPS mạnh như thần thức, trong giây lát mình
đã biến thành chuyên gia dẫn đường rồi. Chỉ cần chọn một tuyến đường gần nhất, cuối cục đã có thể tự tin mà đi, bay thoải mái, bay tuỳ thích, đồ đệ không cần phải lo lắng hẳn mù đường nữa rồi!
Bởi vì ngay từ đầu đã đi một vòng lớn nên đương nhiên lúc này không trở về bằng con đường cũ nữa. Chúc Dao còn tưởng tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều, không ngờ sư phụ chỉ bay nửa canh giờ rồi bỗng nhiên dừng lại
Vi sự cảm thấy vật như Nguyên Giải châu chưa chắc chỉ có trong cơ thể ma thú.
Hắn nghiêm túc phân tích.
... Sư phụ huynh có chắc không phải vì không tìm được đường không?
Được rồi, được rồi! Biết huynh là dân mù đường rồi. Xin chuyển quyền dẫn đường lại cho ta được không?
Nói bậy.
Sư phụ vẫn tỏ vẻ mặt nghiêm túc:
Khi còn ở tầng một, đâu phải tất cả năm Nguyên Giải châu của bị cảnh đều nằm trên người ma thú, chắc chắn nơi này cũng vậy.
Trước giờ ma th3ú không có hơi thở, không thể dùng thần thức tra xét được.
Nhưng hôm nay chúng ta đã đi con đường này ba lần rồi.
Huynh chắc là không 9phải lạc đường đấy chứ?
Bóng người màu trắng phía trước khựng lại, nhưng lập tức nghiêm túc nói:
Không thể nôn nóng được.
Hắn nói rồi x6oay người đi vào một con đường mòn khác.
Mọc trên cây thật à, chết tiệt!
Người thiết kế vật phẩm cơ bản nhất của nhiệm vụ thể này á? Có cần phải tùy tiện đến mức ấy không?
Ừm, xem ra vi sư dẫn đường cũng không nhầm.
điện đến...
Ung ùng!
Hắn ta mới nói được một nửa thì sấm sét đầy trời chấp chới sáng lòa, từng ánh sét to như thùng nước từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào đám ma thú đang vây quanh. Trên bầu trời có một bóng người mặc đồ
trắng như tuyết, tay thuận nắm một thanh lôi kiếm, chỉ vung nhẹ lên đã tạo thành lôi quang khắp trời.
Mę kiếp!
Lôi... Lôi... Lôi Thần điện!
Nhất định là hắn ta bị thương nên hoa mắt rồi, tại sao tiên hữu Bắc Thần lại biết sử dụng Ngự Lôi thuật!
Đông... Đông Phương muội!
Làm gì?
Chúc Dao nhân cơ hội này dẫn dắt tiên khi đi phong ấn kinh mạch đã bị chia năm xẻ bảy của hắn ta, tiếp đó lại ổn định đan điền sắp tan vỡ rồi mới đứng lên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.