• 1,148

Chương 367: Chắc chắn không đơn giản như thế


Sau khi bay lên mới thấy ma thú khắp bốn phía nhiều như thế nào, chúng nối nhau ùn ùn kéo tới, tụ lại thành một mảng đen kịt, ít 8nhất phải có hơn một nghìn con. Thảo nào bọn cô đi loanh quanh trong rừng khá lâu

mà không thấy bóng dáng con ma thú nào3, té ra tất cả đều chạy tới chỗ này hết rồi.

...
Hắn tên là Nam Cung Trừng!

Đan điền của ngươi đã không sao rồi, nhưng kinh mạch vẫn phải từ từ. Đến lượt Tiểu Thanh...
Cô cúi đầu nhìn cọng cỏ khô bên cạnh, dùng thần thức tìm kiếm, cô phát hiện ra trong cơ thể, thực sự không có nửa tia
một chút, cúi đầu nhìn xuống phía dưới. Thấy bóng người đứng ở trung tâm trận pháp kia, cô không nhịn được hô lớn:
Mau lên.

Người đứng dưới kia hơi sửng sốt, rồi thoáng chốc lại nhếch khóe miệng, ra vẻ được gió xuân phơi phới táp vào mặt, vui cười rạng rỡ như phá băng sống lại, thoáng như người đó đã tìm được niềm hy vọng sống trong

Ông đây là hoa tiên rồi đấy!
Cọng cỏ khô trong tay hắn ta đột nhiên nhảy dựng lên, bốn cái nhánh khô lắc lư đong đưa trái phải:
Dám coi ta với bọn rơm rạ xấu xí kia là một à, chúng nào có phong hoa tuyệt đại, tiêu
sái lỗi lạc như ta.

Cái giọng nói này...

Tiểu Thanh!?
Chúc Dao lại càng sững sờ, tiện tay làm phép tẩy sạch bụi bẩn cho y, cái cây khô héo rũ mới hiện rõ hình, hệt như nhánh cây vàng úa mấy trăm năm không được tưới nước lần nào. Ở giữa quả nhiên

Đừng nói nữa, là do ta mắt mù, tin nhầm mấy kẻ tiểu nhân vô sỉ đó.
Nam Cung Trừng thở hắt ra đẩy giận dữ, kể lại một lượt chuyện sau khi họ chia tay bọn cô:
Vốn dĩ bọn ta đã bàn bạc xong, cùng đi tới vùng phía
bắc này tìm ma thú có Nguyên Giải châu. Nhưng Mai Tuyết gì gì đó lại hết lần này tới lần khác muốn tới nơi sâu nhất trong rừng này, nói là cô ta mới có được một mặt trận pháp thượng cổ. Chỉ cần dẫn tất cả ma thú
Ấy chà... Cô thật sự không biết não Marry Sue không có nếp nhăn như thế.

Ấy... Vốn là bọn ta có cơ hội trốn ra rồi.
Nam Cung Trừng lại tiếp lời:
Lúc đó trận pháp Diệt Tuyệt mới phát động, ta đã cảm thấy không thích hợp cho lắm, mới bảo mọi người mau chóng rút lui. Nhưng cô em Mai

Tiểu Thanh, đừng nhạy cảm vậy chứ! Ta đâu có muốn bón phân cho ngươi.


Thế còn tạm...

Xem ra mâu thuẫn nội bộ rất sâu sắc:
... Các ngươi làm thế nào mà ra ngoài được?

Nam Cung Trừng hít thở sâu nhiều lần, lúc này mới chậm rãi nói:
Là nhờ Trung Cổ huynh dùng cạn tiên khí toàn thân, sử dụng thuật gây nổ để phá vỡ trận pháp, vất vả lắm mới phá được một lỗ hổng. Nhờ vậy bọn
Đông Phương muội.


Tiện đường mà thôi.
Chúc Dao vỗ vai hắn ta, ra vẻ đầy hào khí, nói:
Ngươi cũng không cần khách sáo với ta, đội trưởng Nam Cung Hoàng.

cạnh qua, một lần nữa nhắc nhở:
Quý trọng sinh mệnh, cách xa Marry Sue.


Ngọc... Dao.
Ngọc Ngôn liếc hai người kia, nhíu mày:
Chuyện này e rằng không chỉ đơn giản như vậy.

con yêu thú là xong rồi, lại còn như bị điện cứ đòi cướp lấy vũ khí của ta để tự sát.


Ấy...
Đúng là đoạt giải Oscar luôn đó thiếu niên ơi:
Sau đó thì sao?

thế giới hiện đại mà, cô trồng hoa này có nọ cây nào cây nấy thi nhau khoe sắc, kỹ thuật đảm bảo chuyên nghiệp cấp sáu sao, không ngờ rằng bản thân lại bị chối bỏ.
Chẳng còn cách nào khác, cô chỉ đành xới cho y một cái hổ để trồng vào. Hơn nữa, để tiến hành động, cô còn đặc biệt dùng tới phép thuật hệ Thổ, làm cho y một cái chậu hoa, có thể tùy tiện mang đi linh hoạt. Ừm, có
Thảo nào Tiểu Thanh lại biến về nguyên hình.

Nếu không có Đông Phương muội tử xuất hiện kịp thời, dù ta không bị đám yêu thú kia ăn tươi nuốt sống, thì phỏng chừng đan điền cũng sẽ vỡ vụn, bị hủy hết tu vi.
Vẻ mặt hắn ta đầy sự cảm kích, hắn ta nói:
Đa tạ,
đầu khép miệng. Chỉ có cánh tay bị đứt cụt mới cần chút thời gian tái sinh.
Đẳng cấp trên đỉnh đầu của hắn ta cũng tụt mất một cấp, vốn dĩ là cấp ba, bây giờ lại thành cấp hai, hệt như bạn gay tốt Trung Cổ Lục của hắn ta.
Loáng cái đã thấy đám ma thú xung quanh bị5 đánh tan tác bắt đầu tụ lại lần nữa.

Xông ra ngoài!
Ngọc Ngôn đón lấy người trong tay đồ đệ, mau chóng hướng về con đường được dọn sạch mà bay đi, còn thuận tiện quét sạch nốt đám yêu thú rải rác. Chúc Dao đang định đuổi theo, chợt cô dừng lại

Coi... coi như ngươi còn có tí... mắt nhìn.
Y vẫy vẫy cái lá khô cong khô queo như rau sấy, tiện đà uốn éo:
Nhưng dù ngươi có khen ta như thế, người ta... Người ta cũng không vui vẻ gì cho lắm đâu.

Đang vui vẻ rành rành ra kia kìa!
tiên khi nào. Thực vật phải chữa thương như thế nào nhỉ? Lẽ nào...

Này, vẻ mặt như muốn bón phân cho ta là như nào đấy?
Trung Cổ Lục đứng thẳng hơn một chút, hai cái lá cây giơ lên phía trước, y vung vẩy như một cái dĩa lớn.
mọc một đóa hoa, chỉ là bốn cái cánh hoa dúm lại một chỗ, tưởng chừng sắp rụng đến nơi.
Ngươi ấy thể lại là hoa tiên? Yêu quái hệ thực vật như người tu luyện thành Thượng Tiên không nhiều đâu. Ngươi rất lợi hại
đấy.

Ngọc Ngôn gọi ra một con rồng sét, Chúc Dao cũng không rảnh rang nhàn tay, 9cô gọi thanh kiếm
BUG
bản mệnh của mình ra, khẽ vung lên, rồi thả ra kiếm ý, một con phượng hoàng sét màu đỏ cuộn thành một kh6ối
với rồng sét của sư phụ cô, chớp mắt quét thành một con đường nhỏ.
sinh linh, không chết, bất diệt, ứng vận mệnh mà sinh ra, là loài vật không có linh hồn. Một khi trận pháp Diệt Tuyệt của cô ta phát động, mọi sinh linh sống khác đều chết hết, chỉ còn lại mỗi ma thú thôi. Thế này thì
đâu phải tìm Nguyên Giải châu, rõ ràng là chui đầu vào chỗ chết thì có!

vào trong trận pháp, căn bản không cần ra tay mà vẫn có được Nguyên Giải châu. Nhưng chẳng ai ngờ, trận pháp mà cô ta nói lại là trận pháp Diệt Tuyệt.


Ông đây lớn tới nhường này rồi, từ trước tới giờ chưa từng gặp ai ngu xuẩn như thế.
Trung Cổ Lục chen ngang, nói:
Trận pháp Diệt Tuyệt, giết sạch tất cả sinh linh. Nhưng đám ma thú kia vốn không được tính là
Tuyết kia cứ khăng khăng quả quyết rằng trận pháp này hữu hiệu, sống chết không chịu rời đi. Mà thành viên trong nhóm cô ta cũng đui mù hết cả đám. Cô ta chỉ nói có vậy, bọn họ ấy thế mà thật sự tin theo. Cứ dùng
dẳng kéo dài tới lúc đám ma thú đuổi qua, họ mới bằng lòng tin đó là trận pháp Diệt Tuyệt.


Sau đó...
Sắc mặt hắn sa sầm, hàm răng nghiến kèn kẹt:
Sau đó năm tiên hữu kia cũng nổi cơn điên, lại vì lời nói cô ta mà muốn liều mạng với ta, bảo quyết đấu cái quái gì! Má nó chớ, là lúc nào rồi mà họ còn đòi
quyết đấu với ta! Nếu cô ta không phải là giống cái, ta thật sự muốn cắn chết cô ta.


Đông Phương muội tử, thật sự cảm tạ ngươi. Ta... Ta...


Không cần cảm ơn, gọi ta là Lôi Phong! Đúng rồi, Tiểu Thanh đâu?
Lúc này Chúc Dao mới nhớ ra:
Hai người chia tay rồi hả? Sao chỉ có một mình ngươi.

ta mới có thể thoát khỏi trận pháp Diệt Tuyệt, chạy đến chỗ rừng rậm kia, tay của ta cũng vì thế mà đứt. Thoát ta rồi bọn ta liền phân tán, về sau thương thể của ta quá nặng, không thể cưỡi gió bay đi, nên mới rớt vào
trong rừng rậm, bị ma thú đuổi theo.


Ta chỉ muốn tưới nước cho ngươi thôi.

Trung Cổ Lục kiên quyết chống lại mọi hành vi nuôi trồng không hợp lý,y kiên quyết cự tuyệt hành vi muốn tưới nước bón phân đầy thiện ý của Chúc Dao, Chúc Dao tỏ ra rất đau lòng. Làm vườn là sở trường của cô ở

Hấy...
Sắc mặt Nam Cung Trừng càng thêm khó coi:
Bọn ta liều mạng mở ra một đường máu, vốn dĩ có đủ sức mạnh của tám người, không hẳn là không có khả năng. Ai mà biết Mai tiên nữ là một cái bình hoa để
trưng không xài được gì. Dọc đường đi cô ta cứ khóc sướt mướt thì cũng thôi, những người khác còn phải phân tâm bảo vệ cô ta. Vài lần suýt nữa bị ma thú nuốt chửng, đám năm người kia cũng như uống lộn thuốc,
tất cả đều chỉ bảo vệ mình cô ta, kết quả chỉ còn mình ta và Trung Cổ huynh ở chỗ đó giết địch.
Hắn ta càng nói càng tức giận, vẫn cay cú nghiến răng nghiến lợi:
Ta lỡ mồm nói cô ta một cậu, kết quả cô ta lại lên cơn
nức nở. Cô ta còn làm loạn nói muốn tự sát, nói không muốn làm liên lụy tới bọn ta. Đậu xanh thiệt chứ, lúc đó đã là tình cảnh nào rồi. Cô ta ầm ĩ đòi tự sát, làm loạn thì làm loạn, tự xông lên dâng mình đến miệng một

Vậy tại sao hai người lại ở đây?
Lúc cô phát hiện ra bọn họ, bốn phía không có khí tức của trận pháp nào khác, hơn nữa xung quanh dường như cũng không có vết tích trận pháp Diệt Tuyệt giết sạch mọi sinh linh
từng phát động, chứng minh họ đã trốn được ra ngoài mới đúng.
Ngọc Ngôn tìm một nơi ẩn nấp trong sơn cốc, để cho Nam Cung Trừng tĩnh dưỡng. Tuy vết thương của hắn ta khá nặng, nhưng nhờ Chúc Dao giúp hắn ta ngăn chặn kinh mạch kịp thời, bảo vệ đan điền, cho nên căn
bản không có quá nhiều vết thương. Hơn nữa, hắn ta vốn là yêu tiên, thể trạng cường tráng, năng lực khôi phục so với người tu tiên nhanh hơn rất nhiều. Điều tức mấy canh giờ, vết thương trên người hắn ta đã bắt
phút chốc.
Bọn họ bay thẳng về khu rừng mà họ đã từng lạc đường lúc trước, mãi cho đến khi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào của ma thú, họ mới dừng lại.

Không đâu, ở đây này!
Nam Cung Trừng vươn tay nhấc một thứ đẫm máu ở bên cạnh lên.
Chúc Dao chăm chú nhìn thứ trong tay hắn ta một lát, thứ dính đầy máu có màu vàng úa, trông như một cọng cỏ:
Thứ này là... rơm rạ hả?
Còn là loại được gặt đập rồi ấy.
trở về thành tiên thăng cấp.
Ngoảnh đầu liếc hai người một nhận định một ngủ mê mệt, Chúc Dao không kìm được thở dài:
Coi như xui xẻo thôi.
Marry Sue đáng sợ thật đấy, chưa làm cái gì đã hại người ta thành thế kia rồi. Cô kéo sư phụ bên
hơi mong đợi xem Tiểu Thanh là giống cây gì rồi đó!
Bạn học Tiểu Thanh vừa vào chậu đất liền ngủ thiếp đi, vết thương của đội trưởng Nam Cung cũng cần phải điều tức. Kế hoạch thăng cấp của Chúc Dao đành phải tạm hoãn, ở lại trong cốc một đêm, chờ ngày mai mới

Sao ngươi lại biến trở về nguyên hình rồi?
Chúc Dao nhìn cả hai người:
Không phải hai người đi theo Mai Tuyết gộp thành một đội hả? Sao lại rớt lại hai người các ngươi? Mấy người kia đâu?

Trung Cổ Lục ban nãy hẵng còn quơ quơ lá cây, giờ đã tiu nghỉu xìu xuống, Nam Cung Trừng cũng tức giận ra mặt, hắn ta nghiến răng ken két.

A?
Chúc Dao sửng sốt một chút.


Theo ta được biết, trận pháp Diệt Tuyệt tuy lợi hại, nhưng không có khả năng hấp dẫn ma thủ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.