• 1,148

Chương 375: Kết cục của marry sue đầy tâm cơ


dù là những oán khí kia hình thành từ sát nghiệt ban đầu đi, nhưng chắc không còn chuyện gì khác nữa nhỉ?



Ta cũng không biết, nhưng nếu như 8tầng này thực sự là kiếp nhân quả thì trước đây chúng ta gieo xuống bao nhiêu nhân, sao giờ chỉ có mỗi sát nghiệt treo ở đỉnh đầu được chứ.
Chúc Dao3 lắc đầu:
Dù sao cẩn thận

Á!!!
Đồng thời hai tay cô ta đẩy một cái, đẩy hai người bên cạnh vào miệng hoa đang mở rộng, còn bản thân thì chạy khỏi chỗ cũ, rời xa phạm vi tấn công của hai bông hoa.
Hai gã đàn ông vẫn ngơ ngác, lời thề còn vương bên tai mà đã bị người yêu của mình tự tay đẩy vào quỷ môn quan. Thậm chí, bọn họ còn chẳng kịp chất vấn một câu, vẻ mặt khiếp sợ và bàng hoàng biến mất trong
Mai Tuyết không hề quay lại nhìn hai người kia, mà sau khi bò ra, cô ta chạy về phía nhóm Chúc Dao, có vẻ đã phát hiện bãi cỏ nguy hiểm nên muốn rời xa nơi đó. Tiếc là cô ta vẫn chậm một bước.
Mấy chục dây leo màu đỏ vọt từ dưới đất lên, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy cơ thể Mai Tuyết, cố định cô ta tại chỗ. Dây leo đỏ đâm thẳng vào trong thịt cô ta, trên người lập tức xuất hiện không ít lỗ máu.

Mau, mau kéo ta ra ngoài đi... Cứu ta, cứu ta nhanh lên!
Cô ta vừa quơ tay, vừa khàn giọng la hét đến kiệt sức với hai tên đàn ông bên ngoài. Nửa người dưới đã bị hoa cắn, máu chảy ào ào, còn mãnh liệt hơn đến kỳ
kinh nguyệt.

Đúng vậy. Hắn sẽ không oán trách đâu, muội bình an thì hắn đi mới an lòng.


Coi như cái chết của hắn cũng có ý nghĩa, chết vinh quang!

Nguyệt6 Ảnh là mũi chiến đấu chủ lực của bọn họ, theo tình hình hiện tại mà nói thì cậu ta là người duy nhất còn sở hữu công năng GPS, thế nên cậu ta chủ độ5ng đi trước, Chúc Dao và sự phụ theo sau, phụ trách quan
sát tình hình xung quanh. Còn Nam Cung Trừng và Trung Cổ Lục lo bọc hậu.
Mai Tuyết và một gã khác đang bị bông hoa kia cắn nuốt, cả nửa người dưới đã vào miệng nó. Hai tên khác thì đang nắm lấy tay họ, cố gắng kéo ra. Mai Tuyết trông vô cùng chật vật, sợ đến độ khóc nấc lên, tóc tai rũ
rượu, mặt co dúm lại. Lần này là khóc thật, hoàn toàn không còn vẻ đáng thương động lòng người như trước nữa, mà giống lợn bị chọc tiết hơn.
Càng đến gần, tiếng đánh nhau càng lớn, mới đi thêm được mấy chục mét, trước mặt đã xuất hiện một bãi cỏ lớn màu xanh, tiếng cầu cứu hoảng loạn vọng tới.

Cứu mạng, mau... mau cứu ta. Mau cứu ta với!

Hai tên đàn ông bên ngoài, một người kéo tay cô ta, dùng hết sức lực muốn kéo người ra khỏi miệng của bông hoa kia. Có điều bọn họ đều không có tiên lực, lại không dám lại gần quá, mà hoa này còn to gấp hai lần
người thường, mặc dù họ không buông tay nhưng cũng chẳng có hiệu quả mấy. Cô ta dần tuột vào phía bên trong bông hoa.
miệng hoa.
Không biết bọn họ có thể giống như lời mình nói, chết có ý nghĩa, chết một cách vinh quang hay không đây!
Trên bãi cỏ xuất hiện một bụi hoa cao bằng hai người, toàn thân đỏ sậm như máu, sáu cánh hoa nở rộ như một cái bồn tắm. Bên trong nhị hoa cũng là một cái miệng to như chậu máu, xung quanh mọc ra một vòng
răng sắc bén, trên mặt đất còn tua tủa những sợi dây leo giương nanh múa vuốt trên không trung, trông cực kỳ khủng bố.
Bọn họ đi không bao lâu, đột nhiên Nguyệt Ảnh dừng lại, cau mày nhìn về phía trước.

Sao vậy?
Chúc Dao hỏi.
càng xanh, lại còn lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Trên dây leo bắt đầu mọc lên từng nụ hoa màu đỏ, rồi lan đẩy dây leo, càng lúc càng lớn, to bằng nắm tay, nhẹ nhàng xoay tròn, thoáng chốc nở thành những đóa hoa màu đỏ lòm như hồng ngọc. Những cánh hoa này

Là các ngươi!
Mai Tuyết cả kinh, trên mặt hiện vẻ hoảng loạn.

Lại gặp nhau rồi!
Nam Cung Trừng hừ lạnh:
Đây gọi là tự làm bậy không thể sống, phải không? Mai Tuyết, món nợ khi trước, chúng ta cùng tính toán một chút nhỉ.

Không biết là vô tình hay cố ý mà ngay lúc đó, Mai Tuyết đột nhiên đạp về phía sau một cước, đẩy gã đàn ông đang cầu cứu vào thẳng nhị hoa. Bông hoa cũng vì chịu phản lực mà lùi về sau mấy thước, nuốt chửng gã
vào bụng.
Hiển nhiên sắc mặt của hai tên đàn ông vừa cứu người cũng vô cùng khó coi khi nhìn thấy cảnh vừa rồi. Có điều Mai Tuyết cứ tấm tức khóc lóc, kể lể nên hai người họ lại lựa chọn bỏ qua, bắt đầu tiến đến an ủi cô ta.

Mai Tuyết, không sao rồi, không sao rồi? Đừng sợ.


Trước giờ ta chưa từng thấy tiên tu nào độc ác, ghê tởm đến thế.
Nam Cung Trừng không nhịn được phỉ nhổ:
Đông Phương muối, tiên tu các muội đều như vậy sao? Cũng may ta là yêu tiên.

Khóe miệng Chúc Dao giật giật:
Đây cũng là lần đầu tiên ta gặp một tiên tu có cốt cách đặc sắc như vậy đấy có được không?
Xin lỗi toàn giới tiên tu!
khác với hoa ăn thịt người, chỉ có năm cánh, nhưng mà từng cánh lại giống như tinh thể.

Trú Hằng hoa!
Trung Cổ Lục trợn to hai mắt, biến sắc mặt:
Phấn hoa này có chứa kịch độc, hít vào sẽ bị thương nguyên thần, mau nín thở.


Hừ, mấy tên bại tướng các ngươi cũng dám mạnh miệng à. Mai Tuyết, không phải sợ, bọn ta quyết không để bọn chúng làm tổn thương muội.

Gương mặt hai gã đó vô cùng kiên định, vững vàng bảo vệ cho Mai Tuyết yếu đuối, sợ sệt ở giữa. Nhưng bọn họ cũng tự hiểu rõ, ba đầu năm, nhân số này căn bản không phải đối thủ của bọn Chúc Dao nên không thể
Sau khi duy trình tốt đội hình, nhóm mấy người họ mới đi vào khu rừng xanh rì trước mặt. Thật ra khu rừng này cũng không rậm rạp lắm, so với những khu rừng linh khí và tiên khi sung túc ở ba nghìn giới, thì nơi
đây có vẻ hơi yên ắng, trông như không có sinh khí. Trên mặt đất đều là cành khô lá héo, ngay cả cành lá trên cây cũng có vẻ khô vàng rắp rụng.
Có sức của ba người quả nhiên hiệu quả hơn hẳn. Thấy cô ta đã thoát ra khỏi miệng hoa, gã đàn ông mừng rỡ vươn tay ra cầu cứu viện. Nhưng bông hoa kia sao có thể cam lòng nhìn con mồi trốn mất, nó lại há cái
miệng lớn ngoại về phía trước lần nữa.
Cậu ta chỉ về phía trước:
Hình như đằng trước có gì đó?

Mẹ kiếp, nhanh vậy sao!
Mai Tuyết cũng không giãy giụa được bao lâu, dây leo trên người cô ta càng lúc càng nhiều, siết đến đầm đìa máu tươi, toàn bộ đều được dây leo xanh hấp thu sạch sẽ. Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của Mai
Tuyết bắt đầu già đi nhanh chóng, chỉ chốc lát đã biến thành một bà già tóc bạc phơ, cơ thể cũng khô quắt lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Toàn thân như bị hút sạch chất dinh dưỡng, dây leo thì càng lúc
Cảnh tượng này diễn ta quá nhanh, gã đàn ông giúp Mai Tuyết ra không có cả cơ hội để kinh ngạc thì đã biến mất trong miệng hoa rồi. Còn ba người Mai Tuyết thì tranh thủ cơ hội thoát khỏi phạm vi hoạt động của
bông hoa kia, mặt ai nấy cũng trắng bệnh, đầy hoảng sợ.
Hai gã đàn ông còn lại cũng biến sắc, nhanh chóng nắm lấy vũ khí, nhìn bọn họ đề phòng.

Muốn động đến Mai Tuyết thì trước tiên phải hỏi kiếm trong tay bọn ta đã.

một chút cũng không thừa đâu, đường đến nơi tiếp dẫn ánh sáng còn dài lắm!

Mọi người thận trọng gật đầu. 9Trái với cảm giác thả lỏng, vui sướng khi nãy, lúc này ai cũng nghiêm túc, dè dặt hơn, tập trung toàn bộ tinh thần tiến về phía trước.
làm gì khác là bảo hộ Mai Tuyết ở trung tâm, bắt đầu lùi về phía sau.
Đáng tiếc, Nam Cung Trừng còn chưa kịp ra tay, đột nhiên rào một tiếng, bên chân ba người chổi lên hai sợi dây leo to lớn, cao hơn hai thước. Ngọn dây thoáng cái nứt ra, nở thành một bông hoa giống y hệt bông hoa
Nếu như trước đây cô ta không bày đủ mọi cách gài bẫy bọn họ, cướp đi Nguyên Giải châu, thì bây giờ bọn họ còn có thể thông cảm ít nhiều. Nhưng bây giờ ấy hả... cho dù bọn họ có mất não đi nữa cũng sẽ không ra
tay. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy cô ta đẩy người bên cạnh mình ra ngoài không chút do dự như vậy. Loại người như thế, nói là tâm địa rắn rết còn oan cho rắn rết ấy!
Năm người đứng xem đen mặt hết lượt, cảm giác như nuốt phải ruồi bọ vậy.

Con mẹ nó chứ, thật không tưởng tượng nổi. Ta buồn nôn quá.
Trung Cổ Lục xoay người ọe mấy tiếng.
Giọng nói này...
Cô nhìn kỹ lại... Ơ kìa, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ba nam một nữ trước mặt không phải là nhóm người Mai Tuyết ư? Không biết có phải báo ứng hay không mà bọn họ đang gặp phải rắc rối.
Gã đàn ông ở trong miệng hoa giống cô ta thấy cứ như vậy cũng không phải cách hay, bèn thả lỏng tay, đẩy eo Mai Tuyết:
Mai Tuyết, muội ra ngoài trước, rồi cứu ta sau!
Gã vừa giữ vừa nâng, mượn lực đẩy cô ta ra
ngoài.

Nhưng mà Dạ Vũ ca ca, huynh ấy...


Vì cứu muội mà chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện thôi.

màu máu ăn thịt người kia, rồi bổ nhào về phía ba người.
Mai Tuyết thấy ba người sắp rơi vào miệng hoa lần nữa, vốn đang ở giữa gần nhất, thì đột nhiên hét lên đầy sợ hãi.
Mấy người đề cao cảnh giác, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên phía trước truyền đến tiếng đánh nhau. Họ định đi vòng qua, nhưng đó lại là nơi nhất định phải đi qua. Để phòng bất trắc, mấy người họ không thể không đề
cao cảnh giác rồi đi đến.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ, điên cuồng giãy giụa, bò về phía bọn họ:
Cứu mạng... Cứu, cứu, các ngươi cứu, cứu ta... cứu ta.

Chúc Dao nhíu mày, quay đầu về phía khác, Nguyệt Ảnh và Ngọc Ngôn thì không trả lời. Còn Trung Cổ Lục tỏ vẻ khinh thường, Nam Cung Trừng dứt khoát quay về phía cô ta xùy thêm một tiếng.
Chúc Dao nghe vậy nhanh chóng bịt kín mũi miệng, những người khác cũng vội làm theo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.