Chương 380: (2)
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2064 chữ
- 2022-02-04 04:38:53
Trung Cổ Lục:
..
Tại sao y nằm xa như thế mà vẫn trúng đạn!
Mắt Nam Cung Trừng đỏ hoe, má nó, Đông Phương muội, lúc cảm động như thế này ng8ươi có thể nói chuyện đàng hoàng không, bọn họ vô cùng trong sạch mà. Quay sang nhìn Ngọc Ngôn và Nguyệt Ánh, hắn
ta thở dài một hơi, xem ra3 họ sẽ không vứt bỏ hắn ta và Trung Cổ Lục.
Hít sâu một hơi, Nam Cung Trùng cắn răng, bước một bước sang vùng đất mới. Dường như ngay sau kh9i chân hắn ta đặt xuống đất, mặt đất bắt đầu rung chuyển, vang lên ầm ầm, như là có thứ gì đó chui lên
khỏi mặt đất.
Chúc Dao cược m6ột quả dưa, thứ kia chắc chắn không phải hoa hướng dương, nhất định là vũ khí có tính sát thương cao nào đó. Mà hoa hướng dương vừa nãy còn ấm áp nh5ư mặt trời nhỏ, đột nhiên dùng hộ
Đây là xấu hổ à?
Thôi xin, ngươi chẳng qua chỉ là một bông hoa thôi mà! Má nó, sao cả thân cây cũng đó, có cần nhân tính hóa như vậy không?
Ả! Chờ chút!
Xem tình huống này thì chắc ổn định rồi, Chúc Dao bắt đầu dẫn mọi người đi về phía trước. Giữa họ cách nhau khoảng ba thước, chỉ có Trung Cổ Lục và Nam Cung Trừng cách nhau ít nhất mười thước. Chúc
Dao dẫn đầu, vừa đi vừa không quên bắt tay với hoa hướng dương bên trái và bên phải.
Những bông hoa hướng dương ấy cũng khá khôn khéo, thấy cô đến bèn tự động giơ lá ra, bắt tay xong thì vội vàng giơ lên che kín đóa hoa, dáng vẻ ngượng ngùng kích động.
cũng không áp chế được. Mặt đất bên cạnh đã nhú lên nửa cây ngô.
Chúc Dao căng thẳng, chẳng lẽ thù hận còn chồng lên nhau được? Cô lập tức bảo hai người kia cách xa nhau ra. Quả nhiên mặt đất đang rung chuyển bỗng dừng lại. Chúc Dao im lặng nhìn hai người kia, thể
nên mới nói chơi gay là không có tương lai mà!
cô mù luôn rồi.
Mà chỉ có hai hàng hoa hướng dương bên cạnh có thể bắt tay cô, những cây không được bắt tay đành chớp chớp mắt, mặt mũi tủi thân nhìn cô.
Này này này... Đừng chuyển sang màu trắng, ngươi là hoa hướng dương, không được bắt tay cũng không đến mức biến dạng nha. Còn có cái cây nằm dưới đất kia, người trồng xa quá, nằm trên đất cũng không
Lúc trước cô đi đại lục Yêu Tiên cũng thế, ban đầu cô gặp hai yếu tiên một đỏ một vàng, mặc dù họ có hảo cảm với cô nhưng vẫn rất có nguyên tắc đưa cô vào nhà giam, khác hoàn toàn với những yêu thủ chỉ
biết bảo vệ và tỏ ra đáng yêu dưới hạ giới. Nói những yêu thú kia tốt với cô, chi bằng nói là độ thiện cảm thế giới, hay nói là... bản năng. Một loại ám chỉ tâm lý không thể phản kháng, theo bản năng đối xử tốt
Với cô.
tay cô một chút, giảm bớt sự tê dại. Nhưng lần nào cũng bị các cây phản đối, cứ nhân lúc cô không chú ý đẩy sự phụ ra, hoặc cố ý dùng lá cây cản trở hẳn. Bọn họ cứ như đôi uyên ương bị chia cắt, phải vượt
qua mấy
ngọn núi Hướng Nhật
mới gặp được nhau. Thế nên sau đó Ngọc Ngân cũng đành chịu. Cuối cùng không phải cô chủ động nữa mà cứ đi một bước, hoa hướng dương hai bên trái phải sẽ tự động chìa
lá cây ra cuốn vào tay cô, coi như là bắt tay.
Cô mệt quá đi!
Đề ma ma, ai thử bắt tay ba ngày ba đêm coi.
Ban đầu còn ổn, sau này hoa hướng dương càng ngày càng nhiều, nhìn từ xa xa thì có mỗi con đường ở giữa là trống, xung quanh thì toàn là hoa hướng dương. Ảnh vàng rực rỡ muôn nơi, đúng là sắp làm mắt
ra tay được. Chỉ có thể lui một bước, yên lặng kéo một cái lá của chúng, quơ quơ như đang bắt tay. Như vậy coi như chào hỏi, cứ coi là vậy đi...
Tại sao các ngươi lại đỏ mặt chứ, các ngươi là hoa hướng dương mà? Hướng về phía mặt trời đi! Mặt mũi thẹn thùng cúi đầu là cái quỷ gì? Còn cá cái cây đang dùng lá cây che mặt kia nữa. Ta không hề làm gì
ngươi nha!
Loại ám chỉ bản năng này sẽ khiến hoa hướng dương thích ánh mặt trời, áp chế oán khí và có chút linh trí đối tốt với cô. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân những cây hoa hướng dương này thích cô?
Nhưng... sao bọn chúng lại gọi là
chủ thượng
? Điểm này thì có nghĩ mãi không ra.
Mắt thấy ánh sáng tiếp dẫn ngày càng gần, Chúc Dao đã bắt tay đến tê dại, suýt nữa không cảm giác được tay của mình nữa, chứ nói gì đến ngẩng đầu lên. Sư phụ cách cô gần nhất ban đầu còn có thể xoa bóp
Chờ đã, ánh mặt trời.
Thực vật ở đây do oán khí biến thành, oán khí là âm, mà ánh mặt trời là thuần dương. Oán khí dưới đất phải có hoa hướng dương hấp thu ánh mặt trời thì mới có thể hóa thành các loại vũ khí tấn công người ta.
Nhưng âm và dương tương khắc, ánh mặt trời giống như tiền linh khí vậy, là năng lượng thuần túy nhất thế gian. Mặc dù ánh mặt trời không thể tiêu diệt oán khí nhưng dẫu sao cũng phải áp chế được mới phải.
Chúc Dao đột nhiên có cảm giác mình là gã háo sắc đi vào nơi tập trung những thiếu nữ ngây thơ trong sáng, mà cô là khách làng chơi. Phải ôm sư phụ bên cạnh một cái cho đỡ sợ nào, thật là vui vì cô có sự
phụ.
Trung Cổ Lục cũng đi tới, ban đầu bãi có không có phản ứng gì nhưng y càng đi về hướng Nam Cung Trừng thì mặt đất không yên tĩnh được nữa. Cho dù Chúc Dao làm thân thể nào với hoa hướng dương thì
khẩu hiệu, loạt xoạt nhìn về phía Nam Cung Trừng, chớp chớp đôi mắt. Chúc Dao nhìn thấy có ánh sáng hận thù trong những đôi mắt ấy.
Toang rồi! Xem ra lại sắp biến thành
Zombie vs Plants
, làm thế nào bây giờ? Những cây này lại bắt đầu bùng nổ rồi!
Trong tình thế cấp bách, Chúc Dao giơ tay tóm lấy bông hoa hướng dương:
Tỉnh táo, tỉnh táo nào bé yêu! Cho ta chút thể diện với!
Chúc Dao bắt bắt, càng ngày càng có dáng vẻ của lãnh đạo một quốc gia đi công du nước ngoài.
Xin chào nhân dân nước bạn, tôi là đại biểu nước Người, các đồng chí khỏe không, các đồng chí cực khổ rồi,
Bọn họ cứ thể thẳng tiến về phía mục tiêu mà không gặp trở ngại gì, có thể cuộc viếng thăm tốt đẹp của cô có tác dụng thật, làm thân một hồi, bãi cỏ rộng lớn không hề xuất hiện vũ khí có tính sát thương lớn
Nhất là càng đi về phía trước, càng có nhiều hoa hướng dương, vốn dĩ chỉ có hai hàng một trái một phải, về sau càng nhiều hoa hướng dương, xếp thành ba bốn năm hàng. Đến lúc cô phản ứng lại, trên bãi cỏ
trừ con đường cố ý nhường ra cho bọn cô đi thì xung quanh toàn là hoa hướng dương rồi.
Đây là nhiều ánh mặt trời quá nhưng zombie phe địch đã thành phe ta, nên không có tác dụng gì nữa, chỉ có thể trồng hoa hướng dương à?
Cô nhớ hình như thực vật thụ phấn để sinh sôi nảy nở đời sau. Vậy, hoa là... vị trí không thể miêu tả.
...
Đột nhiên cảm thấy rợn hết cả người.
Mấy bông hoa hướng dương cách gần cô nhất đột nhiên khom xuống, bông nào bông nấy đều rối rít giơ đóa hoa sát vào người cô, đôi mắt ti hí bên trên nhấp nháy liên tục, nháy vô cùng vui sướng. Dường như
dương hấp thu ánh mặt trời để hóa hình. Nhưng ánh mặt trời lại khắc chế oán khí. Sở dĩ hoa hướng dương thân thiết với cô là vì trong cơ thể nó có ánh mặt trời ư?
Cô và Mộc linh rất thân thiết, thậm chí còn thả nó vào thần thức. Những cây hoa hướng dương này cũng là thực vật nên mới thân thiện với cô. Hơn nữa, trước kia khi cô tham gia phó bản Ích Linh đã biến thành
một thụ yêu, lúc ấy cô từng nghe hiểu lời nói của cây cối, những cây ấy cũng tự dưng có hảo cảm với cô. Mà hình như tinh quái có tu vi càng thấp thì càng tốt với cô, ngược lại, những yêu thú như Nam Cung Trừng, Trung Cổ Lục đã tu luyện thành tiền, đặc biệt yêu thủ đã vào Lôi Thần tháp đều không có lực tương tác ấy với cô, cô chỉ được coi là người bình thường hoặc bạn
Chắc hẳn đây cũng là lý do vì sao khi trước nơi cô tỉnh lại chìm trong tăm tối. Với lại, dù oán khí biến thành màu đen cũng thế, những thực vật này cũng vậy, thực ra đều kém những oán khí mà khi xưa cô thấy ở
Minh giới. Lúc ấy cô đã là Hóa Thần, nhưng vẫn không có cách nào xử lý những oán khí ấy. Xem ra là vì dương khí ở thế gian có thể kiềm chế những oán khí đó.
Ban đầu cô cứ nghĩ những thứ này cũng vớ vẩn như trò cờ ca rô, Sudoku, coi nó như trò
Plants vs Zombie
phiên bản cao cấp, nên cô mới không nghĩ sâu xa. Nhưng đây là ải cuối cùng để thành thần, không
đang nói, sờ ta một cái, sờ ta một cái...
Cô muốn yên tĩnh.
Mắt thấy càng ngày càng nhiều hoa hướng dương tập trung về phía mình, Chúc Dao lại vì đang làm thân với chúng nó nên không dám cự tuyệt, sợ chúng lại bùng nổ. Nhưng nhìn đóa hoa to tổ bố kia, cô không
Đột nhiên mặt đất không rung chuyển nữa thật...
Ả... Cô có mặt mũi thật đấy!
Bông hoa vàng trong tay cô vô cùng chậm rãi chớp mắt. Một khắc sau cả đóa hoa hiện lên một màu đỏ quái dị.
nữa.
Ừm, cô yêu hòa bình! Nhưng... Tay cô sắp bắt đến gãy ra rồi. Mặc dù bắt tay không phải việc gì khổ cực, nhưng liên tục bắt hai tiếng thì sao chịu nổi! Còn cô thì không dám dừng lại, chỉ sợ dừng lại thì những cây
hoa hướng dương kia sẽ trở mặt ngay cho cô xem.
thể tùy tiện làm thành một trò chơi như vậy được. Với lại hoa hướng dương lại có nhược điểm trí mạng như thế, âm dương còn tương khắc, vì sao hoa hướng dương ở đây phải hấp thụ ánh mặt trời mới gọi ra
được đồng loại của nó. Không thể chỉ vì bố cục trò chơi, vậy chỉ có thể...
Lòng Chúc Dao nặng nề, đột nhiên cô nghĩ tới câu nói của sư phụ: Pháp tắc thiên địa! Chẳng lẽ pháp tắc ở đây là âm dương tương khắc? Những oán khí kia vì hạn chế của pháp tắc nên mới cần hoa hướng
bắt được tay cô đầu, đừng phí sức nữa!
Nhân dân
nước Hoa Hướng Dương
nhiệt tình khiến người
nước Người
như cô không biết nói gì cho phải! Chúng ta hãy cùng nhau xây dựng mối quan hệ thân thiết hữu hảo giữa hai nước, thêm viên gạch,
viên ngói cố gắng dâng hiến hết mình đi. Ta bắt ta bắt ta bắt bắt bắt...
Chúc Dao cứ thế lặp đi lặp lại việc vô cùng có ý nghĩa này, họ thẳng tiến về phía trước, mắt thấy sắp đến gần chỗ ánh sáng tiếp dẫn. Dĩ nhiên, trong lúc ấy cũng có chút việc nhỏ xảy ra, nhưng đã phần đều
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.