Chương 381: Nhân vật phản diện đánh mãi không chết
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2105 chữ
- 2022-02-04 04:38:52
Hơn nữa ở bên cạnh chùm ánh sáng cách mặt đất khoảng hai, ba mươi mét lại là một mảng trắng xóa. Cô theo bản năng nhìn xu8ống mặt đất, lại phát hiện chỗ đó chẳng phải lót bạch ngọc thạch, mà do trống
trơn không có vật gì. Dường như ng3ay cả bụi bẩn cũng không thể nhiễm vào vậy. Thần thánh mà tao nhã, tựa như vật thanh khiết nhất thế gian.
Nơi nà9y chính là... ánh sáng tiếp dẫn phi thăng để lên thần giới sao?
Cây hoa hướng dương cô cầm lấy cuối cùng thầy cô ngoảnh đầu, vặn vẹo phiến hoa, đáp lời cô với vẻ mặt vui sướng:
Chíp.
Vừa kêu vừa vươn lá cây hệt như muốn bắt tay với cô. Chúc Dao định đáp lại theo phản xạ có điều kiện lại đột nhiên phát hiện phiến lá nó vươn ra đang biến mất, như thể bị thứ gì đó ăn mất dần vậy. Từng tấc
từng tấc một. Đầu tiên là từ màu xanh lục biến thành màu trắng ngà, sau đó vỡ vụn rồi biến mất. Đến khi Chúc Dao phản ứng lại, một nửa chiếc là của nó đã không còn nữa, chỉ còn lại vết cắt gọn gàng, tựa như
Nhất định sẽ có cách khác.
Chúc Dao sờ đầu cậu ta:
Yên tâm, ta đã nói sẽ không bỏ lại bất cứ ai rồi.
Lúc này Nguyệt Ảnh mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cậu ta tựa như lấp lánh ánh sao, mãi một lúc lâu mới dè dặt nói:
Nếu như... Nếu như tỷ thành thần rồi, có còn quay lại không?
Đương nhiên.
Cô gật đầu một cách hiển nhiên:
Ta đến đây chỉ vì hủy tháp, chứ không phải để thành...
có cái gì cắt qua vậy.
Chíp!
Bông hoa hướng dương sợ hãi kêu lên, rụt phắt lại xuống dưới đất, như thể bị thứ gì đó dọa sợ vậy.
Hoa hướng dương... Không thể tiến vào khu vực này ư?
sàng tiếp dẫn... Ta có thể thành thần... Rốt cuộc ta đã có thể thành thần rồi...
Đột nhiên ả bắt đầu điên cuồng di chuyển về phía ánh sáng tiếp dẫn, nhưng ả đã hoàn toàn biến thành thực vật, di chuyển như vậy khiến vết rạn nứt trên người ả càng thêm nặng hơn. Dường như ả không hề
cảm thấy, liều mạng bò đi. Vỏ cây và cành lá trên người ả vừa tiếp xúc với nền đất màu trắng liền lập tức biến mất. Ả ra sức bỏ vào trong, dường như từ trong thân cây lột ra một lớp da mới, trên mặt đất kéo lê
Cuối cùng Chúc Dao đã bắt tay với ch6iếc lá hoa hướng dương cuối cùng. Cô ngẩng đầu nhìn cột ánh sáng trắng xóa kia, lại nhìn sang sắc xanh lục đã dần dần bi5ến mất trên mặt đất. Cuối cùng cũng tới được
đích đến cuối cùng. Nhưng không biết vì sao cô lại chẳng cảm thấy vui sướng chút nào, ngược lại còn dâng lên một cảm giác không rõ ràng.
Mai Tuyết!
Mẹ kiếp, sao ả ta vẫn còn sống?
Cổ Lục huynh!
Nam Cung Trừng đỏ mắt, muốn xông thẳng tới cứu người. Chúc Dao nhanh tay kéo hắn ta lại:
Ngươi làm gì vậy? Bỏ ta ra!
Ngươi bình tĩnh lại đi.
Bình tĩnh con khỉ!
Hắn ta lập tức nổi nóng, trực tiếp đánh một chưởng về phía cô, định đánh bật tay cô ra:
Ta phải đi cứu huynh ấy!
Chúc Dao giẫm phắt lên bàn chân hắn ta, nhân lúc hắn đau đến há mồm liền mắng:
Những cây kia vốn cực kỳ căm thù ngươi. Ngươi ra đó cho y chết nhanh hơn à? Ngươi muốn chết thì cũng đừng làm liên lụy
đến bọn ta.
Cô vẫn chưa nghĩ thông, đột nhiên một tiếng động vang lên, Nguyệt Ảnh đang giơ tay đánh thứ gì đó trong không trung:
Tỷ... Đệ không vào được!
Cô quay đầu xem thử, chỉ thấy dường như Nguyệt Ảnh đang đang bị chặn bên ngoài một màng kết giới trong suốt, không thể đi tiếp lên trước.
Sao có thể chứ?
Trung Cổ Lục cũng quay đầu nghiêm túc nhìn ngó xung quanh y, còn bước lùi vài bước hỏi:
Nơi này không có trận pháp kết giới mà?
bắn trúng.
Năm tiếng vang lớn nổ ra, lập tức khắp nơi đều là bụi đất và bắp rang màu trắng bay tứ tung. Còn Trung Cổ Lục đã khắp người đầy máu nằm trên mặt đất, chân be bét không phân rõ được máu thịt. Lồng ngực y
thủng một lỗ lớn, gần như không nhìn ra được hình người nữa.
Đây..
Hắn ta thoáng sửng sốt, Mai Tuyết có thể thao túng những thực vật này ư?
Nam Cung Trừng, quay về!
Chúc Dao hét lên, quay đầu nhìn Mai Tuyết, ánh mắt trầm xuống:
Ả. sắp bị oán khí nuốt chửng hoàn toàn rồi. Bản chất và bề ngoài đã chẳng khác gì những bông hoa đó. Xem
chừng ả bây giờ cũng không biết bản thân là ai nữa rồi.
nghĩa, đồng thời cười quái dị:
Ha ha ha... Ta là con cưng của thiên đạo, sao ta có thể thua chứ? Ta chưa từng thua bao giờ, đúng! Ta không thể thua! Đều do các ngươi! Đều do lỗi lầm của các ngươi... Là các
ngươi không biết sống chết cản trở ta. Cản trở ta... sẽ phải chết! Ha ha ha...
Ả ta điên cuồng cười một hồi, đột nhiên nhìn sang ánh sáng tiếp dẫn trắng tinh. Mặt ả bắt đầu vỡ ra từng tấc một hệt như xương khô. Dường như ả muốn kéo ra một nụ cười, vươn một đoạn cành khô:
Anh
Trong lòng Chúc Dao căng thẳng, cũng quay đầu kiểm một lượt, xác thật không có bất cứ dấu vết pháp thuật nào:
Thế rốt cuộc là vì sao?
Bởi vì đệ là ma tộc.
Nguyệt Ảnh hơi cúi đầu, vẻ mặt cậu ta mất mát mang theo chút tự giễu, lẩm bẩm nói:
Đệ vốn không có tư cách thành thần.
Trong lòng Chúc Dao căng thẳng, những người khác cũng trầm mặc.
Nam Cung Trừng sững sờ, lúc này mới bình tĩnh lại. Hắn ta qua đó chỉ sợ năm khẩu pháo ngô lại xuất hiện.
Sư phụ, Nguyệt Ảnh!
Chúc Dao trao đổi ánh mắt với hai người họ, cùng Ngọc Ngôn chạy về hướng Trung Cổ Lục. Còn Nguyệt Ảnh cũng lập tức hiểu ý, thả ma khí che đi ánh mặt trời.
Quả nhiên ngay sau đó, tất cả hoa hướng dương đều rũ đầu, còn tốc độ nạp đạn của năm khẩu pháo ngô cũng chậm lại. Chúc Dao nhân cơ hội này cùng sư phụ một trái một phải nhanh chóng nâng Trung Cổ
Cô do dự cả buổi chứ không hề đi vào, mãi đến khi Trung Cổ Lục và Nam Cung Trừng ở phía sau đuổi đến nơi.
Đây chính là ánh sáng tiếp dẫn!
Vẻ mặt Nam Cung Trừng ngạc nhiên, hắn ta hơi sững sờ bước đến, theo bản năng vươn tay ra tựa như muốn chạm vào gì đó:
Trước giờ ta... Chưa từng nhìn thấy màu sắc
thuần khiết như vậy.
Tỷ
Nguyệt Ảnh thất kinh, theo bản năng kéo Chúc Dao lộn một vòng, trốn khỏi dây đằng kia. Dây đằng kia trong nháy mắt phân thành hai đoạn trái phải quét tới, một đoạn hướng đến cô và Nguyệt Ảnh lại bị
Nguyệt Ảnh biến ra ma khí hóa thành tro tàn trong nháy mắt. Đoạn còn lại trực tiếp đánh trúng Trung Cổ Lục ở bên cạnh, quẳng y bay thẳng ra ngoài mười mấy mét, rơi vào trong đồng hoa hướng dương vẫn
còn chưa biến mất hoàn toàn đằng kia.
Lục đã không còn hình người tới đường biên gần đó.
Nguyệt Ánh, nhanh...
Vừa đặt Trung Cổ Lục xuống, Chúc Dao vội vã kéo Nguyệt Ảnh cầm máu. Nơi này chỉ có cậu ta mới có thể cứu người thôi.
Mai Tuyết đằng kia đã hoàn toàn phát điên, đôi mắt đen hoắm ấy không ngừng rỉ máu, lại vẫn nhìn bọn họ chằm chặp. Nỗi oán hận tàn ác bên trong tựa như muốn ăn tươi nốt sống bọn họ. Tiếng cười ấy càng
Ha ha ha ha ha ha...
Một tiếng cười điên cuồng thâm hiểm vang lên cách họ hơn mười mét. Chỉ thấy một người toàn thân được bao bọc bởi vỏ cây dày cộm đang đứng đó. Cả người ả đầy máu đỏ, trên thân
cây còn thỉnh thoảng nhỏ xuống tơ máu màu đỏ bầm. Gương mặt của cây kia đã không còn nhìn ra hình người, chỉ còn lại hai cái lỗ trống hoặc màu đen, nhìn qua cực kỳ kinh khủng. Nhưng người có mặt ở đây
vừa nhìn đã nhận ra ả.
Trung Cổ Lục!
Chúc Dao kinh hãi gọi, nhưng bây giờ cô không ở trên thảo nguyên!
Gần như trong khoảnh khắc y rơi xuống, bãi cỏ lập tức xuất hiện năm khẩu pháo ngô. Dưới chân Trung Cổ Lục lập tức xuất hiện năm trận pháp ngắm bắn giao thoa, chồng chéo nhau.
Chạy mau!
Chúc Dao dùng hết sức lực gào lên, muốn xông ra cứu người nhưng đã không kịp rồi. Năm khẩu pháo ngô khổng lồ đã bắn ra. Cho dù Trung Cổ Lục ra sức chạy ra ngoài vẫn bị năm khẩu pháo ngô
một vết máu dài ngoằng. Ả lại không hề dừng lại, đôi mắt như cái động tối đen xen lẫn quá nhiều điên dại.
Chẳng mấy chốc, thân cây ban đầu của ả đã lột ra. Ở bị nuốt chửng quá lâu, cơ thể đã sớm sinh trưởng thành một thể với những oán khí này. Lần này lột cả da lẫn xương, không lâu sau trên mặt đất chỉ còn lại
một bộ xương nứt mẻ.
ngày càng kỳ dị:
Ha ha ha... Ta thảm như vậy? Các ngươi dựa vào gì thành thần? Chết! Các ngươi đều phải chết!
Ta giết ngươi!
Nam Cung Trùng siết vũ khí xông về phía Mai Tuyết. Kết quả còn chưa đến gần, xung quanh à lập tức xuất hiện ba đóa hoa ăn thịt người đỏ rực khổng lồ. Ba đóa hoa này khác hẳn hoa bọn họ
đã bắt gặp trước đó, trái lại giống hệt với mấy gã đàn ông đã nuốt Mai Tuyết.
Nam Cung Trùng siết chặt bàn tay bên thân, đè nén mãi mới nhịn xuống được ý định bất chấp xông lên báo thù. Hắn ta lại quay người nhìn bạn thân trên mặt đất một lần nữa, ánh mắt lập tức đau đớn khôn
cùng
Giết, giết hết các ngươi!
Mai Tuyết đằng ấy vẫn đang điên cuồng khoa tay múa chân. Ảnh mắt ả lại hoàn toàn không có tiêu cự, toàn thân tỏa ra từng đoạn dây đằng điên cuồng quét khắp nơi một cách vô
Cô nói được một nữa thì ngày người, chờ đã, hủy tháp?
Trong đầu lập tức có gì đó hiện lên, thoáng chốc cô không nắm bắt được. Đang định nghĩ lại, đột nhiên một sợi dây đằng màu xanh lục phá đất chui lên, xuất hiện ngay trước mặt cô. Dường như dây đồng chia
làm hai đoạn, đâm thẳng tới.
Trung Cổ Lục cũng có thái độ y hệt.
Cảm giác kỳ lạ ở trong lòng Chúc Dao càng ngày càng nhiều hơn. Cô vô cớ hơi hoảng loạn, ngoảnh đầu bất an nhìn sang con đường lúc nãy. Cánh đồng hoa hướng dương mọc ngút nghìn kia đột nhiên quay lại
mặt đất. Bắt đầu từ chỗ xa nhất, từng mảng từng mảng như thể lộn đầu xuống đất biến mất dạng.
ở lại vẫn đang bò, từng chút một bò về phía ánh sáng tiếp dẫn. Chẳng mấy chốc bộ xương ấy đã không chịu nổi nữa, bắt đầu vỡ vụn. Lúc này toàn thân ả đã ngưng kết lại, có thể thấy được cả ngũ quan vốn có
của khuôn mặt.
Chúc Dao quay đầu nhìn xương cốt rơi rớt đầy đất, đặc biệt là đầu lâu với hốc mắt sâu hoắm kia. Lại nhìn về phía Mai Tuyết đã bò tới cách ánh sáng tiếp dẫn một, hai bước, thở dài một tiếng. Ở ta cố chấp thành
thần biết bao, ngay cả bản thân đã chết cũng chẳng nhận ra, đến mức hồn phách vẫn muốn bò tiếp ư?
Mai Tuyết đã bò đến phía trước ánh sáng tiếp dẫn, ánh mắt mừng như điên. Ở bò lên, không chút do dự đi vào. Chúc Dao ngỡ rằng sẽ không có tác dụng, không ngờ ánh sáng trắng tỏa ra mạnh mẽ, cho dù Mai
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.