• 1,148

Chương 382: Thành thần hay nhập ma?


Có điều nội đan của y đã vỡ vụn, nguyên thần tan tác, đến cả hồn phách cũng có khuynh hướng rời khỏi cơ thể, bị thương rất nặng. Cho dù8 mọi người có dùng hết tiên nguyên cũng chẳng thể cứu nổi y, huống

hồ bây giờ còn chẳng thể sử dụng được tiên lực.


Ng3uyệt Ảnh...
Chúc Dao nhìn về phía Nguyệt Ảnh có vẻ hờ hững bên cạnh, nhưng nhìn kỹ thì chân mày cậu ta hơi nhíu lại:
Đệ có cách gì k9hông?
Giờ cũng chỉ có thể dựa vào cậu ta.
bọn họ không thể sử dụng tiên lực được nữa, chứ đừng nói tới việc tu hành. Người ta nói thần giới là người nắm giữ pháp tắc thiên đạo, có thể thao túng thiên cơ, nhưng bao lâu nay, chưa từng có ai gặp một vị
thần thật sự. Nếu bọn họ thật sự có thể nắm giữ thiên đạo, vì sao chẳng có lấy một ai hạ giới?
Nghĩ thật kỹ rồi ai nấy bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
nhìn Nguyệt Ảnh:
Ít nhất ngươi cũng đã gặp và biết rồi.

Nam Cung Trừng cúi đầu nhìn người bạn đang nằm trong lòng mình, hơi thở của Trung Cổ Lục đã yếu tới mức không còn cảm nhận được nữa. Hắn ta cắn răng, ngẩng đầu nhìn ánh sáng tiếp dẫn trắng xóa như
tuyết, cúi đầu của một tiếng:
Đông Phương muội, ta biết người muốn tốt cho bọn ta, nhưng trước giờ mục đích của ta luôn là thành thần, bất kể phía trước là gì, bọn ta đều muốn thử.
Hắn ta hít một hơi thật
Nam Cung Trừng nắm chặt bàn tay tới nỗi rỉ máu, lòng hắn ta rối loạn:
Có thể... có thể huynh ấy sẽ giống như Mai Tuyết.

Đôi mắt hắn ta sáng lên, khuôn mặt đầy hứng khởi:
Đúng, không sai! Huynh ấy có thể thành thần. Giống như Mai Tuyết vừa rồi, cô ta chỉ còn lại có hồn phách mà vẫn có thể thông qua ánh sáng tiếp dẫn, Cổ
Lục huynh chắc chắn cũng có thể giờ ta sẽ đưa huynh ấy đi.
Nói rồi hắn ta lập tức cúi người ôm Trung Cổ Lục lên.
chẳng ai biết. Tiên vốn dĩ có sinh mạng vô tận, cho dù không thành thần thì đã sao? Hình như Thần tộc cũng chẳng quản được tới tiên giới, vậy thì rốt cuộc vì điều gì mà mọi người lại ăn no dửng mỡ chạy tới
đây tìm chỗ chết?
Dường như có một bàn tay vô hình núp sau mọi chuyện, đang thúc đẩy mọi người, một bàn tay có tên là
Thiên đạo
.
không từ thủ đoạn. Nhưng bây giờ, khi nghe nói người bạn thân của mình phải nhập ma, hắn ta mới thật sự ý thức được sự khác biệt giữa cậu ta và mình. Nhập ma! Vậy thì Trung Cổ Lục sẽ đứng ở vị trí đối lập
với hắn ta, mà ma khí trước giờ luôn là thứ u tối nhất thế gian, hắn ta không dám tưởng tượng sau khi Trung Cổ Lục nhập ma, liệu có còn là huynh ấy của trước đây không.

Không còn nhiều thời gian đầu.
Nguyệt Ảnh lên tiếng nhắc nhở, khí tức của Trung Cổ Lục đã yếu đi nhiều rồi.

Nhập ma!
Ai nấy đều sững sờ, đến cả Nam Cung Trừng cũng kinh ngạc, vô thức thốt lên:
Không được! Huynh ấy là tiên... sao có thể..


Vậy thì ta không giúp hắn được.
Nguyệt Ảnh đứng lên, trở lại sau lưng Chúc Dao, tỏ thái độ dửng dưng như đó không phải việc của ta.
Nam Cung Trừng nhìn Trung Cổ Lục, bàn tay buông bên người siết chặt hơn. Không sai, nếu nhập ma thì chắc chắn dưới sự trợ lực của ma khí, Trung Cổ Lục sẽ lập tức khôi phục. Nhưng mà trước giờ Ma tộc
Nguyệt Ảnh ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại nhìn hình hài đã không còn ra hồn người đang 6nằm dưới đất chỉ còn nửa thân trên thoi thóp thở, một lúc lâu mới trầm giọng nói:
Chỉ có một cách.


Là gì?
Nam Cung Trừng l5ập tức nhìn sang, hai mắt sáng lên, kích động kéo tay cậu ta:
Nguyệt tiên hữu, ngươi có cách cứu hắn thật không?

Nguyệt Ảnh chau mày, tránh sang một bên trừng mắt nhìn hắn ta một cái, rồi mới tiếp tục nhìn về phía Chúc Dao nói:
Bản thể của hoa tiên vốn đã yếu, giờ nguyên thần tan tác, nội đan cũng đã bị huỷ, hồn
##

Ta muốn hỏi mọi người một vấn đề.
Chúc Dao chỉ ra xung quanh:
Rốt cuộc thần giới là nơi nào? Và thần thì ra sao? Có ai từng nhìn thấy chưa? Tiên nhân đồng thọ với trời đất, có ai mà không sống cả mấy
trăm nghìn năm mới được vào tháp. Nhưng bao nhiêu năm như thế rồi, vì sao chưa từng có ai gặp được thứ gọi là thần đó? Mà mọi thứ liên quan đến thần đều chỉ là đến từ truyền thuyết.

Cả ba người bỗng chốc sững sờ, trong đó có cả Ngọc Ngôn, khuôn mặt hoang mang mờ mịt.

Nam Cung Trừng, người nói ta nghe xem vì sao lại muốn vào tháp?


Lúc đầu ta là vì...
Nói tới đây Nam Cung Trừng ngần người, rùng mình một cái, mồ hôi lạnh tủa ra toàn thân. Bởi vì hắn ta đột nhiên phát hiện, hắn ta thật sự không có lý do gì để phải thành thần, hình như

Đây là pháp tắc thiên đạo.
Nam Cung Trừng suy đoán:
Giống như người ở tiên giới không thể tuỳ tiện hạ giới vậy. Có lẽ thần giới cũng không thể tới tiên giới?


Cho dù có là như thế, Lôi Thần tháp đã tồn tại bao nhiêu năm nay, và ánh sáng tiếp dẫn vẫn luôn ở đây, chưa từng đóng lại. Lẽ nào thật sự chẳng có vị thần nào tò mò xuống nhìn lấy một cái hay sao?


Pháp tắc thiên đạo, làm sao mà có thể dễ dàng phá bỏ như thể được.
Nam Cung Trừng phản bác.
Chúc Dao cũng hơi chấn động, trước đó cô chỉ mơ hồ suy đoán, nhưng càng đi sâu suy nghĩ càng cảm thấy đáng sợ. Cái gọi là Lôi Thần tháp, cái gọi là phi thăng nhập thần giới, dường như tất cả chỉ là một
màn kịch lừa đảo cực lớn. Hình như tất cả mọi tiên nhân đã được cài đặt sẵn ngay từ đầu, chỉ cần đạt tới tu vi là sẽ vào tháp.
Những suy xét lại, cả quãng đường vừa rồi toàn những cửa ải và khó khăn, chỉ cần không cẩn thận sẽ mất mạng, ai cũng biết vượt được ải là sẽ có thể thành thần, nhưng thành thần rồi thì có gì tốt, điều này lại

Đợi đã!
Chúc Dao bước sang một bước, chắn trước mặt hắn ta.

Đông Phương muội!
Nam Cung Trừng nôn nóng, trầm giọng nói:
Có chuyện gì đợi Cổ Lục huynh thành thần rồi nói.


Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm thế, tốt nhất không nên tới gần ánh sáng tiếp dẫn đó thì hơn.
Chúc Dao ngẩng đầu nhìn ánh sáng kia:
Thành thần... chưa chắc đã là tốt.

luôn là một danh từ của sự giết chóc, tàn nhẫn, tà ác. Bản tính của Ma tộc là không việc ác nào không làm, là kẻ địch chung của tam giới, bất kể là yêu hay người, tất cả đều chẳng có chút cảm tình nào đối với
Ma tộc. Tuy rằng chưa có ai từng gặp, thế nhưng dường nhưng cảm giác căm ghét đã có sẵn trong máu từ khi sinh ra.
Tuy Nguyệt Ảnh là Ma tộc, bọn họ cũng từng nhìn thấy cậu ta giải phóng ra ma khí, nhưng trước giờ cậu ta luôn giúp đỡ bọn họ, cho nên từ tận đáy lòng, hắn ta không coi cậu ta là một kẻ thuộc Ma tộc tàn tác

Ý của huynh là, thần không thể đứng trên thiên đạo? Vẫn bị nó giới hạn?


Đúng... chắc là thể.


Được, nếu đã như thể
Chúc Dao nhìn mọi người xung quanh:
Vậy chúng ta còn thắng thần để làm gì?


Nghĩa là sao?
Không chỉ Nam Cung Trừng mà tất cả mọi người đều nhìn Chúc Dao, mục đích bọn họ tới đây chẳng phải để thành thần sao?

Ngọc Dao...
Ngọc Ngôn tiến lên một bước, nhìn đồ đệ nhà mình:
Nàng phát hiện ra điều gì ư?

Chúc Dao trầm ngâm hồi lâu mới trầm giọng nói:
Ta cảm thấy... nơi này chưa chắc đã vào được thần giới. Hoặc có thể nói thế này, ta nghi ngờ... thế giới này... thật sự có thần giới hay không?
Không biết vì sao, sau khi nghe Chúc Dao nói thế, chỉ khi muốn thành thần trong lòng Nam Cung Trừng đột ngột xẹp xuống, nhưng mà...

Cổ Lục phải làm sao?


Nam Cung Hoàng.
Chúc Dao trầm giọng nói:
Bất kể là thành ma hay thành thần, ta cũng không phản đối. Nhưng người cần nghĩ cho kỹ, rốt cuộc thần giới ra sao chẳng ai rõ cả, nhưng Ma tộc..
Cô quay đầu
phách sẽ rời thể sau chưa đầy một khắc. Trừ khi...


Trừ khi cái gì?
Chúc Dao truy hỏi.
Cậu ta thoáng do dự, có vẻ thấp thỏm, hồi lâu sau mới cắn răng hạ quyết tâm nói:
Trừ khi, hắn nhập ma với đệ.

sâu:
Nếu thiên đạo như thế thật, ta cũng không hề muốn phản kháng.

Đù! Chúc Dao muốn chửi đổng! Thế này khác gì chọn cái chết đâu?

Vừa rồi người cũng nhìn thấy bộ dạng của Mai Tuyết rồi mà?
Chúc Dao tiến lên, rõ ràng trông cô ta không hề giống đã thành thần, ánh sáng tiếp dẫn này rốt cuộc có tác dụng gì, sẽ có hậu quả ra sao, chẳng ai
thành thần là một bản năng, tu vi cao rồi đương nhiên muốn thành thần. Không chỉ mình hắn ta mà tất cả mọi người của tiên giới đều như thế. Trước giờ chưa ai từng đi sâu suy xét nguyên nhân trong đó, VÌ
sao lại như thế?
Nếu thành tiên là vì trường sinh, vậy thành thần là vì điều gì? Lẽ nào chỉ đơn thuần vì để tăng cường tu vi? Nhưng từ khi bắt đầu vào tháp, tu vi của bọn họ không hề tăng lên, nhất là khi tới tầng cuối cùng này,

Chúng ta là tiên, có sinh mệnh vĩnh hằng, pháp lực vô biên chỉ trừ thiên đạo ra thì không có việc gì là không thể làm được. Nếu lần giới cũng chỉ là chúng sinh của thiên đạo, vậy thì ở tiên giới hay ở thần giới
có gì khác nhau?
Chúc Dao tiếp tục phân tích:
Thực ra trước giờ ta luôn không hiểu, nếu nói thành tiên là để trường sinh, vậy thì thành thần là vì cái gì? Vì sao mọi tiên đều lấy việc được vào Lôi Thần tháp là
vinh dự, vì sao mọi tiên đều muốn thành thần. Ý nghĩa của việc thành thần là ở chỗ nào? Các ngươi có từng nghĩ tới chưa?

biết cả. Thậm chí liệu có phải thật sự sẽ tới thần giới không, cũng chẳng ai hay, người thật sự muốn mạo hiểm sao?



Đông Phương muội.
Nam Cung Trừng quay sang nhìn cô, đã không còn dáng vẻ nghịch ngợm của trước đây, thay vào đó là khuôn mặt hết sức nghiêm trang, chỉ có điều trong đáy mắt ẩn giấu chút áy náy:


Nếu chỉ có một mình ta, ta tuyệt đối tin người, không hề do dự, cũng tin cá Nguyệt Ảnh tiên hữu, cho dù có thành ma cũng chẳng sao cả. Nhưng Cổ Lục huynh... ta hiểu rõ tính cách của huynh ấy, huynh ấy là

hoa tiên do linh khí trời đất sinh ra, tâm tính đơn thuần nhưng không đủ mạnh mẽ, nếu như nhập ma tuyệt đối không thể giữ được lý trí như Nguyệt Ánh. Hoặc cũng có thể huynh ấy còn chẳng nhận ra ta là ai,

hoặc cũng có thể huynh ấy sẽ làm những chuyện không thể cứu vãn nổi, nếu thế thà rằng thuận theo thiên đạo còn hơn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.