• 1,148

Chương 39: Lòng tin giữa thầy trò với nhau


Khi cô sắp bị gió cuốn lên bầu trời, bóng người trước mặt lóe lên, Ngọc Ngôn đứng từ sau đón lấy, đặt cô vào một khu vực ấm áp.


Sư...

sư...

phụ!
Chúc Dao găng lắm mới nói được hai chữ này, tiện tay lau đi nước bọt bắn đầy trên mặt hắn.

Không có cách nào cả, răng chưa mọc hết, không khống chế được.

Dường như Ngọc Ngôn đã sớm quen với chuyện này, thi triển Khí Trần Quyết cho bản thân mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hiện tượng kỳ quái trên bầu trời, lại cúi đầu nhìn về nơi bắt nguồn của mọi hiện tượng ở phía Tây Nam, lẩm bẩm:
Có người kết đan.
Chúc Dao lập tức có phản ứng, kết đan ở phía kia? Vậy chẳng phải là Tiêu Dật hay sao? Chẳng lẽ động tĩnh khi thăng cấp ở giới tu tiên đều lớn như vậy? Ngay cả phái Khấu Cổ bố trí đầy rẫy trận pháp cũng thành như này.

Ngọc Ngôn nhíu chặt mày.

Hắn mang Lôi linh căn, rất nhạy cảm với thiên lôi.

Hắn có thể cảm nhận rõ uy lực ẩn giấu trong tầng mây, nếu như đoán không nhầm thì hẳn là Cửu Cửu lôi kiếp khi kết đan.

Thế nhưng tại sao lại tạo thành ảnh hưởng lớn đến vậy? Chẳng lẽ người đang kết đan có gì đó không tầm thường? Không để hắn nghĩ quá lâu, những chấn động xung quanh nhanh chóng dừng lại, sau đó tia sét đầu tiên phá vỡ không gian giáng xuống.

Cả bầu trời bị mây lôi kiếp che kín, tia sét đánh xuống như một con rồng khổng lỗ cắt ngang đất trời, đánh thẳng về phía đỉnh núi ở hướng Tây Nam, hung ác đánh lên người ứng kiếp.

Trận pháp bảo vệ núi cỡ lớn của phái Khấu Cổ cũng được kích hoạt ngay khi thiên lôi đánh xuống.

Cho dù kiếp lôi chỉ đánh người ứng kiếp, nhưng kiếp lôi lại mang theo thiên uy và lực lượng thuần túy nhất, rất dễ khiến những đệ tử cấp thấp, tâm cảnh không cao bị thương.

Chúc Dao nhìn chằm chằm vào từng tia lôi kiếp nối nhau đánh xuống, mỗi lần đều phát ra tiếng nổ ầm trời, giống như mỗi một tia sét đều vang vọng ầm ĩ trong đáy lòng vậy.

Chính cô cũng không khống chế được, lông tơ dựng thẳng đứng.

Hóa ra đây chính là lôi kiếp, khí thế mạnh quá, nhưng sao cô lại có cảm giác thân thiết vậy chứ? Lôi kiếp khi kết đan đánh ra tám mươi mốt lần, tia sau mạnh hơn tia trước.

Tia lôi kiếp thứ tám mươi mốt chấm dứt đồng nghĩa với việc người ứng kiếp đã kết đan thành công.

Chúc Dao cảm nhận rõ khi tia lôi kiếp cuối cùng đánh xuống, toàn bộ phái Khâu Cổ đều chấn động, ngay cả trận pháp bảo vệ núi cũng rung lên.

Cuối cùng đã xong, Chúc Dao thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên cô thấy một cảnh tượng hùng tráng tới vậy.


Quái lạ, vẫn chưa chấm dứt!
Ngọc Ngôn bất chợt thốt lên một câu.

Chúc Dao sững người, không phải đó chứ? Dẫu sao cô cũng là sinh viên khối tự nhiên, trình độ toán học cũng không phải dạng vừa, khi nãy cô đếm chính xác là tám mươi mốt tia lôi kiếp rồi mà!

Cô ngẩng đầu lên, quả nhiên mây thiên kiếp vẫn đang ngưng tụ trên trời, không chịu tiêu tan, giống như đang chuẩn bị làm gì đó.

Chẳng lẽ ông trời giáng sét thấy thích quá, cho nên muốn làm thêm lần nữa? Quả nhiên nam chính luôn được đãi ngộ đặc biệt! Khi cô đang nghĩ ngợi thì bầu trời đột nhiên bị ánh sáng tím che phủ, một tia sét khủng bố hơn trước đó rất nhiều mang theo những tia sét ánh tím bổ thẳng xuống dưới.

Chúc Dao đang ở chế độ xem trò vui bình tĩnh quan sát, dù sao cũng không đánh lên đầu cô mà.

Ồ, hình như tia sét kia đang chuyển hướng thì phải? Sao cô lại thấy nó đang đánh về phía này vậy? Ôi mẹ ơi, đúng là đánh về phía này rồi! Người khác độ kiếp thì liên quan khỉ gì tới cô chứ!
Sư phụ!
Chúc Dao cuống cuồng tóm chặt lấy cổ áo sư phụ, nếu không phải cánh tay quá nhỏ thì cô đã lay mấy cái.

Sư phụ ơi, mau cứu con với! Ngọc Ngôn cũng cảm thấy kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp thiên lôi đánh sai đối tượng.

Cũng may hắn phản ứng nhanh, trong nháy mắt đã tạo thành một kết giới phòng vệ.

Chỉ là thiên lôi Kim Đan kỳ thôi mà, hắn nhất định có thể...

12 Ầm ầm! Tia sét xuyên qua kết giới, đánh thẳng vào hai người.

Trong nháy mắt khi bị đánh thành than đen, Chúc Dao lặng im quay đầu nhìn vị sư phụ nào đó.

Lòng tin cơ bản nhất giữa thầy và trò đâu rồi?? Vị sư phụ nào đó vẫn chưa thu cánh tay vừa kết ấn trở về:
...

Khụ khụ, vừa rồi là Cửu Tử thiên lôi!
Ngọc Ngôn như cảm nhận được ánh mắt trách cứ của đồ đệ, lúng túng giải thích.

Hắn cũng không ngờ rằng lôi kiếp này lại là lôi kiếp thuộc về Hóa Thần kỳ.

Điểm khác biệt giữa Cửu Tử thiên lôi và các loại lối kiếp bình thường là ở chỗ không đâu là không tấn công được.

Nó có thể xuyên thấu tất cả các loại pháp thuật phòng ngự, muốn đánh ai thì đánh kẻ đó, điều tệ hơn nữa là uy lực mạnh hơn lôi kiếp bình thường gặp cả trăm lần.

Khi nãy là do hắn phán đoán sai.

Nhưng nếu không phải do hắn đang ôm đồ đệ nhỏ, ngăn cản phần lớn uy lực thì không chỉ đơn giản là bị đốt cháy khét như giờ đâu.

Nhưng tại sao lôi kiếp của Kim Đan kỳ lại có Cửu Tử thiên lôi chứ, hơn nữa còn đánh sai người, dù là hắn cũng không hiểu nổi.

Ngọc Ngôn thuận tay thi triển Khí Trần Quyết cho đồ đệ, tẩy cục bột đen thành cục bột trắng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời:
Từ lần lôi kiếp quái lạ này là có thể thấy vận số của người ứng kiếp rất đáng sợ, tất sẽ dẫn tới trời đất hiện cảnh tượng lạ.
Sự phụ, không phải là người định đánh trống lảng sang chủ đề khác đó chứ? Chúc Dao trừng mắt nhìn sư phụ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Bầu trời vẫn đen kịt, chỉ là không còn cảm giác khủng bố khi nãy, tất cả mọi thứ dần bình tĩnh lại, ở giữa có các cột sáng nhỏ lốm đốm chiếu xuống, dần ngưng tụ lại với nhau.

Trời đất hiện cảnh tượng lạ là từ chỉ những người có cơ duyên, số kiếp lớn và may mắn cao, bình thường thì loại người này chính là con cưng của đất trời.

Trong lần dẫn động lôi kiếp đầu tiên, trên bầu trời sẽ có những hình ảnh kỳ lạ xuất hiện, cảnh tượng càng hiếm thấy thì chứng tỏ tương lai của người này càng không tầm thường.

Nhưng loại hiện tượng trong truyền thuyết này chỉ thường xuất hiện vào thời thượng cổ.

Quả nhiên sư phụ nói không sai, những điểm sáng đang hội tụ kia dần tạo thành hình, không bao lâu sau mọi người đã nhìn rõ.

Chúc Dao trợn trừng mắt nhìn lên bầu trời, đó là một con rồng, một con rồng trắng siêu to khổng lồ, một con rồng mà trước đây cô chỉ thấy trong sách.

Con rồng khổng lồ kia bay múa uốn lượn giữa không trung, giống như có thể lên trời xuống đất chỉ trong nháy mắt, sau đó bay thẳng về phía cô...

Má, đúng là nó bay về phía này kìa.

Xin mi đó, không phải mi là cảnh tượng lạ khi kết đan của người khác sao? Vì cớ gì lại cứ chạy nhầm hướng vậy? Còn nữa, con rồng khi nãy vừa mới oai phong lẫm liệt, khí thể hùng hồn thì giờ lại bay kiểu nhảy cà tàng, lên lên xuống xuống về phía này.

Hơn nữa nó còn vừa bay vừa Lol-gràooo...

gràooo...

nó kêu vậy là có ý gì?

Khi Chúc Dao nghĩ tới tia thiên lôi nhầm lẫn tai hại kia, theo phản xạ hét lên:
Đừng tới đây!
Con rồng kia
phanh kít
giữa không trung, tỏ vẻ đáng thương nhìn về phía cô, miệng tủi thân kêu
ẳng ăng ẳng
không ngừng.

3 Vào lúc này Chúc Dao không biết cắm mình rơi đâu mất rồi, mi là rồng hay chó vậy! Con rồng trắng dường như hiểu ý cô không cho phép nó tới gần, cuối cùng bay cà từng rời đi, khi đi vẫn ngoái đầu lại nhìn.

Bóng dáng nó mờ dần, cuối cùng tan biến ở cuối chân trời.

Mây đen ngưng tụ suốt mấy canh giờ cũng dần tiêu tan, không bao lâu sau đã trả lại một bầu trời trong xanh.

Chúc Dao:
...
Ngọc Ngôn:
...
Người sư phụ nào đó đứng bất động tại chỗ hồi lâu, sau đó chậm rãi cúi đầu nhìn cô đồ đệ nhỏ trong tay.

Chúc Dao che mặt, đừng hỏi con, con không biết chuyện gì xảy ra đầu mà! Sau đó...


Ngọc Vượng?

Dục Vọng muội muội người!
Ặc...

Ngọc Ngôn nghe vậy thì khóe miệng lập tức nhếch lên, khoảnh khắc này giống như mùa xuân về hoa nở tốt tươi, băng tuyết tan chảy, vạn vật khôi phục sức sống.


Trở về là tốt rồi.
1)
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.