Chương 40: Đứa trẻ kỳ lạ nhất trong lịch sử
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1700 chữ
- 2021-12-31 05:29:29
Nguyên nhân?
Một cô đồ đệ ngốc nghếch muốn sống hết đời trong chăn dùng sức giữ thật chặt.
Tia lôi kiếp bất ngờ đánh tới ngày hôm qua khiến hắn đột nhiên nhớ tới lần linh lực bạo động khi đồ đệ ngốc Trúc Cơ, cho nên nghi ngờ gọi một tiếng, không ngờ rằng đúng thật là con bé.
Chúc Dao cố gắng bày vẻ mặt đáng thương ra, nhưng di chứng mặt đơ khiến cô không thể biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác ngoài vẻ mặt rúm ró, cuối cùng chỉ biết vung hai cánh tay nhỏ lên:
Sư phụụụụụụụụ...
Vẻ mặt Ngọc Ngôn không đổi nhìn chằm chằm vào cô.
Hiển nhiên là chiêu giả bộ ngây thơ này không có tác dụng.
Con không biết thật mà.
Chúc Dao nhận sai cúi đầu vân vê ngón tay:
Khi con tỉnh lại đã biến thành như này, sau đó thì sư phụ tới.
Nhìn dáng vẻ oan ức của đồ đệ, Ngọc Ngôn lập tức hoàn toàn tin tưởng.
Hồi lâu sau hắn nghĩ tới chuyện gì đó, nhíu lông mày:
Vì sao không nói cho vị sư biết từ đầu?
Chúc Dao cúi đầu xuống thấp hơn, muốn biến mình thành một cục bột tròn vo.
Con không tin sư phụ sao?!
Đương nhiên là không phải vậy!
Chúc Dao đột nhiên ngẩng đầu, dùng hết sức nói.
Là lỗi của vị sư.
Cặp lông mày rậm của Ngọc Ngôn nhíu chặt, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu của đồ đệ:
Ta đã không bảo vệ con chu đáo, con không tin tưởng ta cũng là điều bình thường.
Ngày đó khi nhìn thấy thi thể của đồ đệ, lần đầu tiên hắn biết tức giận là như thế nào.
Ngọc Ngôn hoàn toàn mất khống chế, phá hủy sạch rừng ÚcU.
Nhưng cho dù làm vậy thì cũng không thể cứu mạng đồ đệ của hắn được, hắn đã không làm tròn trách nhiệm của một người sư phụ.
Không phải vậy!
Chúc Dao cuống cả lên.
Khi cô gặp nguy hiểm, sư phụ không có mặt ở đó, nước xa không cứu được lửa gần, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới người.
Về phần tại sao cô không nói rõ thân phận của mình cho sự phụ thì là vì...
Lúc đầu con muốn nói rõ cho người biết, thế nhưng chính con cũng không hiểu sao mình lại biến thành như thế này.
Hơn nữa con còn bé xíu như vậy, chưa biết nói chuyện...), con biết nói chuyện rồi này?!
Chúc Dao vô thức sờ lên khuôn mặt mình, cô nói chuyện được rồi này.
Trước đó cô chỉ là đứa bé một tuổi bình thường, không thể nói được một câu nguyên vẹn.
Nhưng hiện giờ thì cô không còn bị vấp nữa, hình như
phát triển hơi nhanh!
Tu vi của con khôi phục rồi.
Ngọc Ngôn thản nhiên giải đáp.
Với tu vi Trúc Cơ đại viên mãn thì đương nhiên là nói chuyện được.
Á đù?! Chúc Dao sững sờ, thử cảm ứng thì phát hiện ra đã có linh lực chảy trong cơ thể.
Cô điều động một chút linh lực, ngưng tụ một tia sét, tiếng sấm nổ ầm vang, một tia sét trắng đánh thẳng...
lên đầu Ngọc Ngôn.
ẶC, con lỡ tay!
Làm xằng làm bậy!
Ngọc Ngôn lạnh lùng nhìn cô, nhưng trong giọng nói không hề có ý trách cứ.
Chỉ là một tia sét Trúc Cơ kỳ đương nhiên không thể gây tổn thương cho hắn được.
Thật ra tia sét kia còn chưa chạm vào người hạn thì đã bị uy thế của hắn đánh tan.
Đồ đệ sai rồi!
Cho dù không đánh trúng nhưng vẫn nên nhận lỗi, đây là vấn đề thái độ:
Sư phụ, sao tu vi của con đột nhiên khôi phục rồi? Trước đó con từng thử, rõ ràng là không có mà.
Ngọc Ngôn ngồi xuống bên cạnh:
Thật ra tu vi của con vẫn luôn tồn tại, chỉ là trước đó trong cơ thể không có chút linh lực nào nên không thể sử dụng pháp thuật được.
Khi nãy con bị tia sét kia đánh trúng, bên trong đó có Lỗi linh lực mà con cần, con nhận được linh khí, cho nên tu vi đã được khôi phục.
Nói như vậy thì cô còn phải cảm ơn tia sét bổ nhẩm về phía mình sao, Chúc Dao quẫn bách nói:
Sư phụ, con đã đổi sang một thân xác khác rồi, sao tu vi vẫn còn?
Chuyện này...
ta cũng không biết nữa.
Ngọc Ngôn khẽ lắc đầu.
Thật ra không chỉ là tu vi, ngay đến cả sợi thần thức hơn để trên người cô khi thu đồ đệ cũng vẫn còn.
Theo lý thuyết thì khi thân thể chết đi, đạo hạnh cũng tiêu tan sạch, bất kể là tu vi hay thần thức đều không thể di dời theo linh hồn, cho dù cướp đoạt thân xác thì cũng phải tu luyện lại từ đầu.
Rốt cục là ai mà có quyền năng lớn đến vậy, không chỉ khiến đồ đệ sống lại, hơn nữa còn giữ nguyên được tu vi? Mục đích của hắn là gì?
Trước khi điều tra rõ việc này, con phải ở trong Ngọc Lâm Phong, không được ra ngoài.
Á! Sư phụ lại muốn giam cầm con.
Đừng mà sư phụ ơi, người giam một lần là năm năm, con không chịu nổi đâu!
Những chuyện xảy ra trên người con quá kỳ lạ! Tốc độ tăng cấp lại nhanh bất thường.
Để tránh việc dẫn tới phiền toái không cần thiết, con ở đây là an toàn nhất.
Ngọc Ngôn không cho cô cơ hội thương lượng:
Phải biết cây mọc cao hơn rừng, gió tất thổi bật rể.
Chúc Dao trầm mặc, với tình hình hiện giờ của cô đúng là không thích hợp xuất hiện trước mặt người khác.
Mới một tuổi đã có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, ai mà tin được? Không chừng người khác sẽ nghĩ rằng cô có loại pháp bảo nghịch thiên nào đó, cô vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Ngọc...
Dao.
Ngọc Ngôn đưa tay xoa cái đầu lún phún tóc của cô:
Bất kể bây giờ con có tin sư phụ hay không, sư phụ cũng nhất định hết sức tin tưởng con, bảo vệ an toàn cho con.
Hắn sẽ không để đồ đệ biến mất khỏi tầm mắt mình nữa.
Chúc Dao ngẩng đầu, trong đôi mắt nhìn về phía sư phụ vẫn trong sáng không chút tạp chất như trước, cô có thể cảm nhận được sự dè dặt trong lời nói của hắn, là vì hắn cảm thấy áy náy việc trước kia không thể bảo vệ cô sao? Mọi chuyện không liên quan gì tới sư phụ mà, sao người lại ôm đồm trách nhiệm về mình, muốn xin cô tin tưởng thêm lần nữa.
Trong nháy mắt cô cảm thấy hốc mắt nóng lên, có chất lỏng ấm áp nào đó muốn tràn mi chảy xuống.
Chúc Dao khịt mũi, lớn tiếng hét:
Là Chúc Dao mà, con họ Chúc!
Sư phụ phải nhớ kỹ tên đồ đệ của mình chứ khốn kiếp!
Vậy vẫn gọi là Ngọc Vượng đi!
Dục Vọng muội muội người ý!
Cho dù Ngọc Ngôn rất muốn điều tra rõ những điều xảy ra với đồ đệ, nhưng có khi thời điểm vĩnh viễn không đuổi kịp được biến hóa, tình hình của Chúc Dao đã thay đổi.
Cô vì nóng quá mà tỉnh lại.
Thời tiết trên Ngọc Lâm Phong bốn mùa đều như mùa xuân, nhưng Chúc Dao khi ngủ lại túa đầy mồ hôi nóng, dường như có một ngọn lửa đang cháy trong người, đốt cổ đến mức khó chịu.
Từ sau đêm nói rõ mọi điều với sự phụ, cô đã quay về ngủ ở căn nhà tranh của mình.
Với cánh tay nhỏ và cặp chân ngắn của cô, giờ muốn mở cửa sổ cho thoáng cũng không làm được.
Chúc Dao đẩy chăn ra, muốn rời khỏi giường, ra ngoài hóng gió mát thì thấy cảm giác nóng nực biến mất, luồng không khí đột nhiên tích tụ trong lồng ngực lại khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô đành phải thúc giục linh khí trong cơ thể, muốn xua tan luồng không khí kia ra nơi khác.
Không ngờ rằng lại có hiệu quả thật, luồng không khí kia di động theo linh khí, chậm rãi chuyển xuống chân.
Chúc Dao còn chưa kịp cao hứng thì tiếng
phụt phụt
vang lên, cái chân vừa nãy chỉ to bằng ngó sen của cô đột nhiên to ra gấp mấy lần.
Chúc Dao quẫn bách nhìn cái chân voi này, à không, không phải là chân voi, nó giống chân của một người phụ nữ trưởng thành, thon dài, mảnh mai, hoàn toàn không còn vẻ mập mạp của một đứa nhỏ.
Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy, sao đột nhiên lại trưởng thành rồi, nhưng thể khỉ nào lại chỉ có chân to lên vậy! Ông trời ơi, chúng ta thảo luận cuộc sống nào! Chúc Dao nghiền ngẫm tìm nguyên do vấn đề, chẳng lẽ là do luồng không khí kia? Cô thử thu luồng không khí kia về, đôi chân kia liền biến mất, lại trở thành khúc ngó sen khi trước.
Cô lại thủ dẫn luồng khí kia tới cánh tay, quả nhiên
phụt
một tiếng, cánh tay lập tức biến thành kích cỡ của người trưởng thành, những vị trí khác vẫn mang hình dáng của một đứa trẻ.
Chúc Dao kích động dẫn luồng khí kia lên đầu,
phụt
, cô liền có một cái đầu to!
Cô lần lượt thử truyền luồng khí kia tới các bộ phận trong thân thể, thể là trong căn phòng xuất hiện một hình ảnh quái dị, đứa bé như cục bột nhỏ trên giường lúc biến thành bé đầu to, lúc biến thành bé chân lớn, sau lại thành bé tay to.
Vị sư phụ nào đó cảm ứng được có điều khác thường liền tới kiểm tra, nhìn thấy đồ đệ ngốc chơi tới nghiện, lặng lẽ quay người trở về.
Có một cô đồ đệ ngốc nghếch thực khiến người ta phải lo lắng, sư phụ phải làm sao bây giờ?