• 1,148

Chương 50: Đứng ngoài hóng chuyện


Đáy lòng cô tràn ngập cảm giác ấm áp, có cảm giác: Cuối cùng con trai nhà tôi đã lớn, biết bảo vệ mẹ rồi.

Tên nhóc thối này có lòng như vậy, cô sao có thể không giữ thể diện cho cậu nhóc.


Khụ khụ...
Cô giả vờ ho hai tiếng, ra sức làm ra biểu cảm ngây thơ đáng yêu, không hiểu chuyện đời, mở to mắt nhìn thẳng Tiêu Dật nói:
Ngươi là ai?
Tiêu Dật:
...



Thức Vân Khải
nằm ở một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi phía Bắc giới tu tiên, do nơi đó linh khí hỗn loạn, hơn nữa khắp nơi đều là vách đá dựng đứng, đừng nói là người thường, ngay cả các tu sĩ cũng không thường xuyên bước chân đến nơi này.

Nhưng cứ mỗi năm trăm năm, nơi này lại mở ra con đường đi vào bí cảnh, linh khí bên trong dồi dào, linh thảo mọc khắp nơi, mặc dù cơ duyên thường đi kèm với nguy hiểm, nhưng mỗi lần bí cảnh mở ra, các môn phái vẫn cử những đệ tử tinh anh đi vào tìm kiếm cơ duyên.

Nhưng mà chỉ có tu sĩ thấp hơn Nguyên Anh mới có thể tiến vào bị cảnh, vì vậy người mỗi lần tiến vào đều phải là tinh anh trong cấp Kim Đan, đây cũng là chuyện lớn được các môn phái vô cùng coi trọng.

Chúc Dao thấy người của môn phái mình rất đông, tuy nhiên khi đến địa điểm chỉ định, cô lại nhận ra đệ tử các môn phái khác đã tập hợp hết tại đó, ngoài ra còn có một vài tán tu, nơi nơi đều là tu sĩ, ngay cả cuộc so tài giữa các môn phái lần trước cô cũng không nhìn thấy nhiều người như vậy.

Đếm sơ sơ cũng phải trên một nghìn người.

Các đệ tử của các môn phái lớn đều được tu sĩ Nguyễn Anh dẫn dắt, bọn họ mặc quần áo giống nhau, hơn nữa còn đứng tập trung một chỗ, vì vậy rất dễ nhận ra.

Tán tu chủ yếu là đi một mình, nhưng cũng có vài nhóm bốn năm người ghép lại.

Lần này phái Khấu Cổ phái hai đại phong chủ Khí Phong và Kiểm Phong đến hộ tống dẫn đường, phong chủ Khí Phong là Tử Duyên còn dẫn theo một người vô cùng quen mắt, đó chính là Triệu Tiểu Bàn, không ngờ cậu ta cũng kết đan rồi.

Triệu Tiểu Bàn hiện tại vẫn giữ được đặc trưng vốn có của cậu ta, biến thành Triệu Đại Bàn.

Không biết có phải do vóc dáng hay không, mà dáng vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh lúc nhỏ đã biến mất, giờ đây trở thành ngây thơ đáng yêu.

Hình như cậu ta có tâm sự gì đó, cậu ta hoàn toàn không có dáng vẻ hưng phấn nóng lòng muốn thử thách như những người xung quanh.

Chúc Dao bị Vương Từ Chi kéo theo phía sau, cậu nhóc giống như sợ cô đi lạc nên cứ nhiều lần dặn dò cô phải tránh xa Tiêu Dật ra một chút, đừng nên tin tưởng gì gì đó.

Cậu nhóc cứ lải nhải như một mụ già lắm miệng.


Đến rồi!
Đám người đột nhiên trở nên ầm ĩ, nhất thời quang cảnh tại hiện trường nên vô cùng huyên náo.

Phần lớn mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trên trời, chỉ thấy bầu trời vốn yên ả này như bị thứ gì đó đột ngột xé ra, một vết nứt khổng lồ đột nhiên xuất hiện, bầu trời tựa như bị chém thành hai nửa.

Vết nứt kia càng ngày càng lớn, nó mở ra đến mức có thể chứa mười mấy người đồng thời tiến vào mới ngừng mở rộng.

Những người đứng dưới chờ đợi đã không chờ nổi nữa, bọn họ nhao nhao ngự kiếm bay vào trong khe nứt.

Nhưng những người làm vậy đều là tán tu.

Có vẻ đệ tử các môn phái còn để tâm đến một vài lễ tiết, vì vậy vẫn đứng yên tại chỗ.

Một vị tu sĩ Nguyễn Anh kỳ đi đến, mỉm cười với hai vị tu sĩ dẫn đoàn của phái Khu Cổ:
Hai vị chân nhân, đệ tử phái Khấu Cổ rất đông, không bằng mời đi trước?
Hình như Tử Duyên đang đợi câu này, ông ta không từ chối mà quay người nói với hơn năm mươi đệ tử Kim Đan đứng phía sau:
Chuyến đi này nguy hiểm, các con phải nhớ, bất cứ chuyện gì cũng không được cậy mạnh ham chiến, một tháng sau cửa vào sẽ đóng lại, các con phải mau chóng trở ra trước thời điểm đó.


Mọi người đồng thanh đáp:
Vâng!
Tử Duyên phất tay, chúng đệ tử gọi phi kiểm tra, bay vào lối vào.


Cẩn thận, theo sát ta!
Vương Từ Chi quay đầu nói, rồi kéo Chúc Dao bay vào lối vào kia.

Lúc tiến vào lối vào, ngọc bài trên cổ Chúc Dao sáng lên một cái, sau đó lập tức hồi phục lại trạng thái ban đầu, tiếc là không ai chú ý đến việc này.

Sau khi tiến vào, trước mắt mọi người là một cảnh tượng khác.

Trước mặt là một khu rừng rậm rộng đến mức phóng mắt không nhìn thấy điểm cuối, đệ tử tiến vào trước đã tản ra, chỉ có mười mấy đệ tử phái Khấu Cổ mới vào vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Chúc Dao quen đi theo đoàn nên hiển nhiên cũng bay qua đó, sau đó cô nhận ra đối phương đang từ biệt nhau, xem ra mấy người này từ lúc bắt đầu đã tìm được nhóm nhỏ khác, vào bên trong rồi mới tách nhau ra.

Chúc Dao bị thừa ra không biết nói gì, cô kéo kéo Vương Từ Chi bên cạnh:
Chúng ta đi với ai?
Vương Từ Chi chỉ vào Tiêu Dật trước mặt, không vui nói:
Sư phụ đã dặn ta phải đi cùng một nhóm với Tiểu sư thúc.
Chúc Dao liếc nhìn Vương Từ Chị có vẻ rất không bằng lòng bên cạnh, đáy lòng lại có chút vui mừng, cô không biết rõ vị trí chính xác của
Mộc linh
, cô chỉ thấy trong giấc mộng của mình, Tiêu Dật là người tìm được di tích thượng cổ, nhưng di tích đó ở nơi nào thì cô còn chưa biết.

Cô còn đang lo không có cớ đi theo Tiêu Dật.

Triệu Tiểu Bàn là người cuối cùng đi vào bí cảnh, cậu ta vừa mới vào đã chạy đến chỗ cô gái mặc đồ màu xanh lục trong đám người:
Lục Sát sư muội!
Thân hình cậu ta vốn đã béo, hiện giờ chen cả người vào, mấy đệ tử bên cạnh lập tức phải tránh ra vài bước.

Nữ tu bị gọi quay đầu lại, đôi mày khẽ nhíu, nhưng vẫn cười khách khí với cậu ta:
Triệu sư huynh.
Triệu Tiểu Bàn không hề nhận ra, càng nhiệt tình bắt chuyện:
Sư muội đã có đôi chưa? Không bằng...

Triệu sư huynh, ta đã quyết định cùng đội với Tiêu sư thúc rồi.
Lục Sát không đợi cậu ta nói xong đã ngắt lời, nhẹ nhàng tránh sang bên cạnh vài bước, đứng bên cạnh Tiêu Dật.


Thế à.
Triệu Tiểu Bàn thất vọng, bỗng nhiên cậu ta nghĩ ra gì đó, tiếp tục nói:
Không sao cả, đúng lúc ta vẫn chưa tìm được đội, không bằng cho ta tham gia vào đội của các người đi.

Triệu sư điệt.
Tiêu Dật cười lạnh một tiếng, hai người họ vốn đã có thù oán, thế nên giọng nói lúc này của hắn càng lạnh nhạt hơn:
Ngươi đi cùng với đệ tử Khí Phong thì hơn, nhân số đội ta đã nhiều rồi, nhiều thêm thì sợ không tiện, không chăm nom săn sóc được đến ngươi.
Lời này không chỉ là từ chối mà còn mang theo ý khinh thường.

Triệu Tiểu Bàn đơ mặt, cậu ta nhìn Lục Sát trước mặt, ánh mắt lộ ra mấy phần si mê, cơn giận đang muốn bùng phát lại phải nhịn xuống:
Tiêu...

sư thúc, không sao, ta có thể tự chăm sóc bản thân được.
Cậu ta đã nói đến vậy rồi, Tiêu Dật không thể từ chối nữa, hắn chỉ có thể ngầm đồng ý cho cậu ta đi cùng.

Chúc Dao ở bên cạnh nhìn mà thấy thổn thức, đây mới đúng là thế sự vô thường.

Lúc hai người đều là đứa trẻ ranh, không ít lần Tiêu Dật bị Triệu Tiểu Bàn bắt nạt, bây giờ hai người đã hòa giải rồi, nhưng nhìn dáng vẻ của Triệu Tiểu Bàn, có vẻ cực kỳ thích sự muội tên Lục Sát kia.

Chỉ tiếc là...

Chúc Dao liếc nhìn cô gái theo sát phía sau Tiêu Dật kia, chỉ có thể nói, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.


Muội nhìn cái gì vậy?
Vương Từ Chi thấy cô vừa lắc đầu vừa thở dài, hỏi.

Đương nhiên là đứng hóng chuyện rồi, Chúc Dao chỉ về phía trước.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.