Chương 51: Đó là loại cỏ gì vậy?
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 1584 chữ
- 2021-12-31 05:29:31
Đó là đệ tử nhập thất của Đan Phong tên Lục Sát, là người mang song linh căn Hóa và Thổ, đã kết đan sớm hơn Triệu Tiểu Bàn mấy năm rồi.
Giọng Vương Từ Chi pha lẫn cả sự khen ngợi:
Nghe nói phong chủ Đan Phong có ý tác thành cho muội ấy và Triệu Tiểu Bàn kết thành đạo lữ song tu, có điều còn chưa chính thức công bố, bây giờ xem ra...
Vương Từ Chi không nói tiếp nhưng Chúc Dao đã hiểu rồi.
Hóa ra là còn có chuyện này, thảo nào Triệu Tiểu Bàn cứ bám lấy cô ta như vậy.
Trong môn phái chuyện kết thành bạn lữ để song tu không phải ít, cho dù là chưởng môn cũng có đạo lữ song tu, có điều nghe nói người đó vẫn luôn bế quan để đột phá Nguyên Anh, nên cô vẫn chưa từng gặp mà thôi.
Cả nhóm của cô có tổng cộng mười người, trong đó bao gồm cả cô là có năm nữ tu, người dẫn đầu là một đệ tử của Đan Phong tên Trần Diệc, có tu vi Kim Đan đại viên mãn.
Hắn kiểm tra lại số người, xác định không có gì nhầm lẫn rồi mới dẫn đầu đi về phía rừng rậm:
Xuất phát thôi!
Chúc Dao kéo Vương Từ Chi đi theo, thỉnh thoảng lại chú ý đến Tiêu Dật ở trước mặt, bởi vì hắn chính là người một mình tìm được Mộc linh, nói cách khác thì khi hắn lạc khỏi đội ngũ mới là thời cơ Mộc linh xuất hiện, phải theo dõi sát sao mới được.
Dường như Tiêu Dật đã nhận ra ánh mắt của cô, bèn quay đầu nở nụ cười mà hắn tự cho là phong lưu.
Chúc Dao lập tức nghẹn họng, suýt chút thì nên luôn.
Thực ra không phải Tiêu Dật trông xấu xí gì, nhưng chỉ cần hắn vừa thay đổi biểu cảm là cái chữ BUG trên mặt lại méo mó theo.
Mà đối với một nhân viên kỹ thuật như cô, nhìn thấy cái chữ này thì phản ứng đầu tiên chính là muốn đập bản vá vào mặt hắn, hiểu không!
Nhưng chính vì nụ cười này mà Chúc Dao lập tức cảm nhận được sát khí đến từ mấy nữ tu bên cạnh cô.
Nhìn ánh mắt của họ cứ như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Này này này, các cô đừng hiểu nhầm có được không? Tôi thật sự không hứng thú gì với người tình trong mộng của các cô đâu.
Gần đây chắc sẽ có rất nhiều có Tiên Thanh, mọi người chia nhau ra đi hái một ít, một canh giờ sau đến đây tập hợp.
Trần Diệc lấy một tấm bản đồ ra xem xét một lát rồi nhìn về phía chín người khác.
Cả đám không ai có ý kiến gì, lập tức tản ra tứ phía.
Chúc Dao tò mò hỏi:
Trong bí cảnh cũng có bản đồ sao?
Đó là bản đồ do tiền bối trước đây từng tiến vào Thức Vân Khải vẽ ra.
Vương Từ Chi giải thích:
Môn phái nào cũng có, mỗi đệ tử Kim Đan đại viên mãn trước khi tiến vào bí cảnh đều có thể đến chỗ chưởng môn nhận một bản.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao người dẫn đoàn nhất định phải là đệ tử có tu vi Kim Đan đại viên mãn.
Có điều đây chỉ là bản đồ vòng ngoài của bí cảnh, vùng trung tâm bí cảnh có rất nhiều yêu thú, khó có tu sĩ nào có thể sống sót mà bước ra ngoài.
Thì ra là vậy, nếu thế thì tạm thời cô không cần lo lắng Tiêu Dật sẽ tìm được di tích thượng cổ kia trước, dù sao bản đồ này môn phái nào chẳng có, nếu có di tích thì đã bị người ta phát hiện ra từ lâu rồi.
Chúng ta sang bên kia xem xem.
Vương Từ Chị chỉ về một nơi vắng vẻ phía Đông.
Cỏ Tiên Thanh là một vị thuốc dùng để luyện đan, có thể chế tạo ra đan dược dưỡng nhan.
Loại đạn dược này không phải là bên ngoài không có, nhưng cũng không hề phổ biến, thế nên giá cả khá xa xỉ.
Nhưng trong bộ cánh thì khác, ở nơi này được vật phát triển vô cùng tốt, bọn họ mới đi hai canh giờ đã tìm được ba cây rối.
Chúc Dao không hiểu biết về luyện đan cho lắm, sư phụ cũng không cho cô ăn đan dược linh tinh, thế nên cô hoàn toàn mù tịt về các loại thảo dược.
Nếu không nhờ Vương Từ Chi nói cọng cỏ nhỏ kia chính là cỏ Tiên Thanh thì suýt chút nữa cô đã giẫm lên nó rồi.
Vương Từ Chi cẩn thận đào gốc cây còn tươi mơn mởn đó lên rồi để vào trong một hộp chứa đặc biệt.
Sau đó cậu giải thích cho cô rằng linh thảo đều có linh khí, nếu không để vào hộp chứa đặc biệt thì cho dù mang được ra ngoài nó cũng sẽ mất hết linh khí mà biến thành thứ vô dụng.
Chúc Dao nghe mà thấy chán, ở hiện đại cô là kiểu người đến chăm sóc cây xương rồng mà cũng làm cho nó chết được, cô thật sự không có tình yêu gì với thực vật cả.
Chúc Dao nhìn ngắm bốn phía, vẫn không phân biệt được những cây cỏ xanh mơn mởn kia có gì khác biệt.
Nhưng may mà cô là một đứa trẻ hiểu học, không hiểu là hỏi ngay:
Đó là Tử Đài, có thể dùng để luyện thuốc bổ máu.
Cọng cỏ này là gì?
Đó là Lưu Vu, cỏ bình thường, có tác dụng cầm máu, lưu thông kinh lạc.
Còn cây kia?
Đó là Tất Xá, chứa kịch độc.
Còn cây bên đó?
.
Đó...
thật sự là có.
Vương Từ Chi bị hỏi đến mức đau cả đầu, đây chẳng phải là kiến thức cơ bản nhập môn sao? Vì sao cô còn không biết cả mấy loại cỏ này, thái sư thúc tổ thật sự biết cách dạy dỗ đồ đệ sao?
Bánh bao nhỏ, muội có thể yên lặng chút được không, cây cỏ muội vừa nhổ chính là cỏ Tiên Thanh đấy.
Ồ!
Chúc Dao lặng lẽ rút bàn tay dốt đặc về, đột nhiên hai mắt cô sáng lên:
Này, Từ Chi, ta chỉ còn một câu hỏi cuối cùng nữa thôi.
Hỏi gì?
Vương Từ Chi cạn lời quay đầu lại.
Chúc Dao dè dặt chỉ về phía trước:
Mảng cỏ đó sao lại phát sáng vậy?
Vương Từ Chi quay đầu lại nhìn, lập tức mắt cậu ta trợn to.
Vị trí ngay gần phía trước có một mảng cỏ nhỏ đang lóe ra ánh sáng màu trắng bạc, lá của nó nửa trong suốt, lấp lánh long lanh, nhìn từ xa chỉ thấy giống như trên mặt đất trải một lớp sàn bằng kính vậy.
Hai người đi đến gần, Vương Từ Chi cẩn thận quan sát một lát rồi mới kích động reo lên:
Đây...
đây là cỏ Thẩu Diệp, hơn nữa còn là cả một mảng lớn...
.
Có Thâu Diệp là nguyên liệu thiết yếu dùng để luyện Trúc Cơ đan.
Trúc Cơ đan cũng là một trong những loại đan dược vô cùng hiếm, ngay cả phái Khấu Cổ cũng không phải đệ tử nào tu hành đến Luyện Khí kỳ đại viên mãn cũng được nhận Trúc Cơ đan.
Chỉ có những người hoàn thành được những nhiệm vụ vô cùng khó khăn mới được thưởng viên đan dược này.
Tuy cậu đã là tu sĩ Kim Đan, không cần dùng thứ này, thế nhưng thu hoạch được cả đống cỏ Thẩu Diệp lớn thế này đối với phái Khấu Cổ mà nói nghĩa là sẽ có một nhóm đệ tử Luyện Khí kỳ có thể thăng cấp lên Trúc Cơ.
Cỏ Thấu Diệp?
Tên này nghe quen quá, hình như cô từng nghe thấy ở đâu đó rồi.
Loại cỏ này để làm gì vậy?
Đây là nguyên liệu để luyện Trúc Cơ đan.
Vương Từ Chi hưng phấn lấy hộp ra định thu hoạch số cỏ kia.
Đợi đã!
Chúc Dao tóm tay cậu ta:
Cậu nói đây là cỏ Thấu Diệp, loại cỏ sống cộng sinh với sen Thiên Mạch
Vương Từ Chi ngẩn ra, ngẫm nghĩ một lát mới gật đầu:
Đúng là ta từng nghe nói cỏ Thấu Diệp sống cộng sinh với sen Thiên Mạch, nhưng trước giờ chưa từng có ai phát hiện ra sen Thiên Mạch ở bên cạnh có Thẩu Diệp.
Cuối cùng Chúc Dao cũng nhớ ra cô từng nghe về cỏ Thấu Diệp ở đâu rồi, chính là do phong chủ Dược Phong Hồng Trù tình cờ nhắc đến.
Người đó là phong chủ của Dược Phong, tất nhiên rất hiểu biết về dược thảo.
Khi đó cơ thể cô còn chưa đầy một tuổi, căn bản không phát hiện ra linh căn, cái con người mắc bệnh cuồng bé gái giai đoạn cuối kia đã từng nói đùa rằng, cho dù cô có là linh căn hỗn tạp ngũ hành thì cô ta cũng sẽ tìm sen Thiên Mạch để gột rửa kinh mạch cho cô, giúp cô có được linh căn tốt.
Huống chi còn có thể thu hoạch cỏ Thấu Diệp cộng sinh, thuận tiện cống hiến cho môn phái.
Phiên dịch ra thì chính là: Hái một cây sen Thiên Mạch là có thể thu hoạch được một đống cỏ Thu Diệp.