• 1,148

Chương 77: Yên tâm giao cho ta!


Nơi này thiếu hụt linh khí, cỏ cây không thể sinh trưởng, là một vùng đất chết.

Truyền thuyết kể rằng không có bất kỳ một con người hay con thú có thể sinh tồn được ở đây.

Thuở thượng cổ, thành Vực Thương tiếp giáp với nơi này, nhưng từ sau khi bị phong giới thì chưa từng có một ai tìm được cửa vào.



Có nghĩa là chúng ta không thể thoát ra được ư?
Chúc Dao ngẩn ra, vậy chi bằng chết quách đi phải hơn không.


Ừm.
Tử Đãn gật đầu chắc nịch.

Chúc Dao bỗng dưng có chút nhớ nhung ver 4.0 rồi.

Kể từ lúc nhắc đến Man Hoang, Phường Dịch không hề hé răng lấy nửa lời, chỉ ngồi một chỗ tọa thiền, trở lại với dáng vẻ lạnh lùng trước đây.

Chúc Dao khẽ thở dài, cái tên Thẩm Trạch kia bị điên rồi, lúc nào cũng cầu mong ước ao có được Phượng Dịch, chẳng dễ dàng gì đánh đổi tất cả để có được cô ta, thế mà chưa được mấy ngày cô ta lại chạy mất.

Chẳng trách mà có chết cũng phải hãm hại Phượng Dịch, đưa cô ta đến cái nơi một đi không trở lại này, chắc hẳn hắn cũng đã quyết tâm đồng quy vu tận, chỉ là không ngờ lại kéo thêm hai cái bia đỡ đạn theo.

Bia đỡ đạn số một lay lay bia đỡ đạn số hai:
Sư huynh, nếu tên Thẩm Trạch kia có khả năng đưa chúng ta vào đây, nhất định cũng sẽ có cách đưa chúng ta ra ngoài phải không?
Cô nhớ là mình bị một hố đen hút vào, vả lại hình dạng của hổ đen ấy hơi hơi giống với hình dạng của trận pháp.


Vốn dĩ là có cách.
Tử Đãn thở dài não nề:
Phượng Dịch tôn giả là tu sĩ Hoá Thần kỳ, nếu liều mình dốc toàn lực thì có thể phá vỡ hư không, trở về giới tu tiên.

Thế nhưng hiện nay Phượng sư thúc bị thương nặng vẫn chưa lành, ở thế giới này lại không có linh khí, không cách nào trị thương cho sự thúc được.

Cũng có nghĩa là, chỉ cần chữa khỏi vết thương cho tôn giả là có thể trở về ư?
Chúc Dao hỏi.


Lão đệ, chẳng lẽ để có cách nào ư?
Tử văn mừng rỡ.


Huynh quên rồi à, đệ cũng là Mộc linh căn, không có linh khí, để có thể truyền linh khí cho ngài ấy.
Chẳng phải đó là một trong những nhiệm vụ phái cô đến sao.


Tuyệt đối không thể được!
Tử Đãn đáp:
Dựa vào tu vi Nguyên Anh của đệ, linh lực trong cơ thể vốn không đủ để trị khỏi vết thương cho sự thúc đâu, vả lại cạn kiệt linh lực trong thế giới này, đệ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Nghiêm trọng vậy cơ á? Chúc Dao kinh hãi, hình như cô cạn linh lực rất nhiều lần rồi mà có làm sao đâu.


Haiz, sớm biết như vậy thì đã trị khỏi cho sự thúc ở trong đường hầm rồi hẵng ra ngoài.
Tử Đãn thở dài, đáng tiếc, biết trước đã giàu:
Tên Thẩm Trạch kia cũng thật là hiểm độc, sắp chết đến nơi rồi còn muốn kéo theo sư thúc cùng xuống mổ.
Chúc Dao ngó qua Phượng Dịch đang giả vờ tọa thiền, đột nhiên nhanh trí nhớ ra.


Sư huynh, chúng ta có thể dùng Thuỷ linh để chữa trị cho tôn giả không?
Chúc Dao đề nghị.

Tử Đãn đập tay vào đầu:
Đúng rồi, sao ta lại quên mất việc này nhỉ?
Linh khí của Thuỷ linh là ôn hoà nhất, thích hợp để trị liệu nhất, có sự trợ giúp của Thuỷ linh, có lẽ lão để không cần dùng cạn toàn bộ linh lực cũng có thể trị khỏi cho sự thúc.


Chuyện không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta bắt đầu ngay đi.

Lão đệ hãy cẩn thận, dốc hết sức là được, nhưng chớ có miễn cưỡng.
Chúc Dao gật đầu, bước đến gần Phượng Dịch, ngồi xếp bằng xuống cạnh cô ta:
Tôn giả, có thể cho ta mượn Thuỷ linh dùng một chút không? Trước hết ta sẽ giúp người trị thương, sau khi dùng xong sẽ trả lại tôn giả.
Phượng Dịch mở mắt ra, nghiễm nhiên đoạn hội thoại khi nãy giữa bọn họ đã lọt vào tai cô ta.

Phượng Dịch không một giây do dự, lập tức giao Thuỷ linh cho Chúc Dao, rồi lại nhắm mắt lại.

Chúc Dao không chút khách sáo nhận lấy Thuỷ linh rồi đưa vào thần thức.

Thuỷ linh vừa đi vào thần thức, Mộc linh bèn vui mừng khôn xiết chạy vòng vòng xung quanh nó, vừa chạy vòng quanh vừa kêu lên
Chíp chíp chíp
.

Trái lại Thuỷ linh không mảy may phản ứng, yên tĩnh giống như một viên bảo thạch màu xanh lam.

Chẳng dễ dàng gì cô mới trấn an được Mộc linh, giao phó cho nó chuyển hoá linh lực trong cơ thể thành linh lực Mộc, sau đó lại xuyên qua Thuỷ linh chuyển hoá thành linh lực trị liệu thuộc tính Thuỷ, cô vươn tay ra định truyền dòng linh lực ấy vào trong cơ thể Phượng Dịch.

Song lại bị ngăn cản bởi lớp áo cà sa Phượng Dịch đang mặc trên người.

Chúc Dao nhíu mày, thuận tay nghiêng mình về trước, soàn soạt vài tiếng, bất ngờ kéo áo cà sa trước ngực Phượng Dịch xuống.

Phượng Dịch mở choàng mắt, dứt khoát tát một bạt tai lên mặt cô.


Chết tiệt!
Chúc Dao không kìm được thốt lên một câu mắng chửi, lật tay tát lại Phượng Dịch một phát.


Ngươi...
Phượng Dịch không thể tin nổi nhìn cô, không biết là vì sửng sốt trước hành động
cậu ta
cởi quần áo cô ta, hay là vì
cậu ta
dám tát cô ta, mỹ nhân số một giới tu tiên, một bạt tai.


Ngươi dám...

Muốn chết

hả?



Cô mặc đ
ch gì nhiều vậy hả, làm sao ta có thể trị thương cho cô được đây, muốn chữa trị hay không thì tùy.
Bà đây không đồng ý hầu hạ ngươi nữa.

Vốn dĩ bị bắt ép kéo đến cứu người, cô đã không thoải mái rồi, từ lúc gặp mặt đến giờ lúc nào cũng trưng ra một cái dáng vẻ, ta để các ngươi cứu là phúc tổ của ngươi, các ngươi còn không mau ngoan ngoãn quỳ xuống, cô chọc ai ghẹo ai kia chứ? +
Sư thúc, sư thúc đừng hiểu lầm.
Tử Đãn trông thấy tình cảnh không ổn, lập tức đứng ra giảng hoà:
Loại áo cà sa này của người gây cản trở pháp thuật trị bệnh, hành động của lão đệ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Bây giờ sắc mặt Phượng Dịch mới dịu đi đôi chút, tuy nhiên cô ta vẫn dùng ánh mắt phẫn nộ bất bình liếc xéo người đàn ông trước mắt, như thể đang cố hết sức kiềm chế lửa giận ngùn ngụt trong đáy lòng.

Lúc này cô ta mới chịu vén một góc áo ra, để lộ tấm áo trong to bằng bàn tay, rồi giận dữ quay ngoắt đầu đi.

Chúc Dao lặng lẽ trợn ngược mắt, cô cũng chẳng phải Thẩm Trạch, ngươi tưởng ta thích nhìn ngắm ngươi lắm ấy, ngươi có cái gì ta cũng từng có cái ấy, hơn nữa còn từng có hai lần! Ừ thì...

trừ ngực ra! Cô hít một hơi thật sâu, ngưng tụ các linh khí Thuỷ - Mộc một lần nữa, rồi lại sử dụng pháp thuật có thể chữa trị, giơ một bàn tay dán vào dưới vai Phượng Dịch, gắng sức tu dưỡng kinh mạch chịu thương tổn trên thân thể cô ta.

Tử Đãn đã xoay người sang một bên hộ pháp nhằm tránh hiểm nghi.

Sau khi Chúc Dao vận chuyển linh khí vào cơ thể Phượng Dịch mới phát hiện, chấp niệm của tên Thẩm Trạch đối với Phượng Dịch sâu đến nhường nào mới có thể hạ thủ tàn độc đến mức này.

Các mạch chính trải dài khắp cơ thể đều chịu thương tổn, linh khí đang lan tràn tán loạn, cũng may là Phượng Dịch vẫn chống đỡ được vết thương như vậy, cùng đi hết một vòng tòa thành dưới mặt đất với bọn họ.

Quả không hổ danh là tu sĩ có thể tu luyện đến Hoá Thần kỳ, thật là biết chịu đựng.

Ngẫm lại, cô ta có thể gắng gượng với thân thể đầy thương tích như vậy, cưỡng chế gọi kiếm ý giết chết Thẩm Trạch.

Cũng là bởi vì sự kiêu ngạo của một tu sĩ Hoá Thần kỳ, đoán chừng lẩn bị bắt cóc này đối với cô ta mà nói là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Chúc Dao âm thầm thu hồi lại cái nhìn khinh khi với cô ta trước đây, dần có cảm giác kính trọng sự dũng cảm của người phụ nữ này! Cô bắt đầu tận tâm giúp Phượng Dịch tu bổ kinh mạch.

Mất ba canh giờ dài đằng đẵng, Chúc Dao mới tu bổ xong đa phần kinh mạch, chỉ còn sót lại một đường kinh mạch chính cuối cùng vẫn chưa nối liền được.

Đây là đường kinh mạch quan trọng bậc nhất, một khi tiến hành tu bổ thì không thể bị gián đoạn, bằng không toàn bộ công sức đều đổ sông đổ bể.

Cứ nhằm ngay lúc Chúc Dao đang phục hồi được một nửa, từ nơi xa dần truyền đến một âm thanh sầm sập.

Lúc mới đầu chỉ nghe thấy tiếng tạp âm thoắt ẩn thoắt hiện, sau cùng khí thế càng lúc càng tăng cao như tiếng sấm đì đùng, tựa hồ thanh âm của đại quận kề cận, vạn mã phi thân.

Tử Đãn bất ngờ dựng đứng người dậy:
Đây là...

cơn sóng yêu thú! Yêu thú, cơn sóng yêu thú!
Khốn thật, không phải đã nói đây là vùng đất Man Hoang, con người và muông thú không thể sinh tồn ư? Sa mạc lời!
Lão để không cần lo lắng, bầy thú nhỏ thôi, giao cho ta là được.
Tử Đãn vỗ ngực xưng oai, mặt hiện rõ vẻ mọi chuyện đã có ta lo:
Đệ chuyên tâm giúp sư thúc chữa trị, ta tuyệt đối sẽ không để bầy yêu thú đó đến gần hai người nửa bước.
Dứt cầu, ông ta kêu gọi phi kiếm phóng về phía cát bụi mịt mù mười thước.

Chúc Dao còn chưa kịp cảm động, mấy giây sau, Tử Đãn đã thục mạng chạy ngược lại, vừa chạy vừa hét lớn:
Lão để chạy mau đi!
Chết tiệt, chẳng phải đã nói mọi chuyện đã có huynh lo sao? Chúc Dao mắt chữ A mồm chữ O!
Cấp mười, yêu thú cấp mười...
Tử Đãn vừa chạy vừa ngoái đầu hét lên:
Một bầy yêu thú cấp mười!
Cấp mười! Hơn nữa còn là một bầy thú cấp mười.

Chúc Dao quyết định ngay tức khắc, một tay ôm lấy Phượng Dịch ở bên cạnh, vừa không ngừng vận chuyển linh khí vào người cô ta, vừa gọi linh kiếm ra, ngự kiểm tháo chạy.

Tử Đãn đang cắm đầu chạy thục mạng, bỗng đập tay vào đầu mình:
Quên mất ta cũng có thể bay mà!
Rồi cũng ngự kiếm bay theo.

Thế nhưng bầy yêu thú sau lưng giống như đã ngắm vào bọn họ, suốt cả dọc đường cứ đuổi theo bọn họ mà không ngừng gào thét định tại nhức óc, ngay cả trên không trung cũng mù mịt thổi tung đầy cát bụi, dường như cả đất trời đều đang rung chuyển.

Chúc Dao không dám ngoái đầu lại, vốn dĩ ngự kiếm phi hành ở thế giới không có linh khí như thế này đã là vô cùng khó khăn, đã thế cô còn vác theo một người nữa, nguy cấp hơn nữa là cô còn phải truyền linh khí cho cô ta không ngừng, dần dà cô đã lực bất tòng tâm.

Thế nhưng bầy thú vẫn không chịu buông tha, bọn họ bay suốt nửa canh giờ cũng không cắt đuôi được.


Phía trước có một sơn cốc nhỏ.
Tử Đãn chỉ tay vào vách núi dựng đứng trơ trọi phía trước.


Chúng ta trốn ở đó đi.

Được!
Chúc Dao bay vào theo Tử Đãn, nhưng trước khi vào được bên trong, cô lặng lẽ thả Hạt Vừng ở cửa hẻm núi.

Chỉ là một sơn cốc nhỏ hẹp, cô sợ rằng không cản nổi yêu thú cấp mười, chỉ hy vọng thân phận yêu thú cấp mười một của Hạt Vũng có thể kìm hãm được bọn chúng.

Tử Đãn đi trước dẫn đường vào đến nơi sâu nhất trong sơn cốc, thần tốc bố trí một trận pháp ẩn giấu khí tức.

Chúc Dao vừa đáp xuống mặt đất, Phượng Dịch được cô dìu đỡ cả chặng đường đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Không xong rồi, Chúc Dao cuống quýt ngồi xuống, điều động linh lực trong cơ thể một cách điên cuồng quấn quanh kinh mạch bị tổn hại, vốn đã mệt như chó, hành động này càng làm linh lực cô kiệt quệ thêm, trên trán mồ hôi vã ra như tăm.

Phượng Dịch mở mắt, không rõ tâm tư liếc nhìn cô, sau đó lại nhắm mắt lại.

May mà vẫn kịp lúc, không có linh khí mất kiểm soát nào cắn ngược lại những đoạn kinh mạch đã được chữa lành.

Chúc Dao lặng lẽ thở phào một hơi, trấn định lại tâm tình để hoàn thành nốt những công tác cuối cùng.

Nửa canh giờ sau, bên trên sơn cốc bất ngờ im ắng lạ thường, không còn nghe thấy âm thanh gào rú kinh khủng nào nữa.


Xem chừng bầy thú đã đi khỏi rồi.
Tử Đãn thở dài nhẹ nhõm.

Chúc Dao cuối cùng cũng tu dưỡng kinh mạch xong, linh lực trong cơ thể cũng hao tổn hết chẳng còn bao nhiêu, cơ thể cô nghiêng ngả, nằm liệt dưới đất không đứng dậy nổi nữa.


Lão đệ!
Tử Đãn vội vã bước lên dìu đỡ cô.

Phượng Dịch mở mắt ra, thoáng liếc nhìn Chúc Dao rồi sử dụng một loại pháp thuật dễ chịu cho cô.

Cô ta cắn môi dưới, mãi lâu mới hé môi:
Đa tạ.

Ừ.
Chúc Dao mệt đến độ hoàn toàn không còn sức lực thốt lên nổi câu nào được nữa.


Vẫn xin sư thúc nhanh chóng thi pháp trở lại giới tu tiên.
Tử Đãn sốt sắng nói:
Nơi đây không có linh khí, lão đệ sợ rằng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Phượng Dịch siết chặt tay đang duỗi bên hông, xoay người niệm chú, điều động toàn bộ linh lực trong cơ thể, cuồng phong dậy sóng.

Cô ta phất tay một cái, tăng lực cắt một đường trên không trung, bất ngờ xuất hiện một hố đen lơ lửng cách năm thước phía trước.

Phượng Dịch dùng hết toàn bộ linh lực, không kìm nổi giật lùi về sau hai bước, rồi mới bước vào hố đen.


Đi thôi.
Cô ta ngoảnh đầu lại liếc nhìn Chúc Dao rồi mới đặt chân vào hố đen.

Tử Đãn dìu cô đến gần miệng hố đen, trong giây phút trước khi đi vào, Chúc Dao ngừng lại một chút, đến khi nhìn thấy luồng ánh sáng trắng bay vào túi linh thú đeo bên người thì cô mới theo chân Tử Đãn vào trong.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.